Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Thế giới của chủ nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: An Ca.

......05.10.20.Mưa.....

Ngừng lại những điều suy diễn không cần thiết vào lúc này, Phúc bắt đầu suy nghĩ cách để vào bên trong. Cậu nhìn quanh với hy vọng có thể tìm ra một chỗ nào đó triển vọng.

Quả nhiên sau một hồi ngó nghiêng xung quanh một cách tỉ mỉ, Phúc nhìn thấy một cái lỗ tròn nhỏ bên tường cao gần khối kính lớn. Nơi đó trông như cái lỗ thông gió, cũng giống một hốc nhỏ nhìn ra bên ngoài.

"Ai lại thiết kế kì vậy nhỉ?" Cậu tự hỏi.

Hốc nhỏ này được thiết kế cực kì đặc biệt, nằm tít trên cao, lại được che khuất bởi cây trúc giả cao lớn, người ngoài nhìn không thấy, nhưng bên trong chắc chắn thấy rõ bên ngoài.

Phúc đen mặt, tức giận chửi nhỏ:

"Đồ chủ nhà biến thái, muốn nhìn lén thì mở cửa mà nhìn chứ, ai lại chơi cái trò lén la lén lút ấy!"

Đừng thắc mắc vì sao Phúc lại nghĩ cậu chủ mình như vậy. Từ khi cậu bước chân vào cái nhà này bao điều kì lạ đã xảy ra, theo một xu hướng đầy bất thường và người bày ra nó không cần đoán cũng biết đó là ai. Một người lắm trò lạ như thế không bị nghĩ là biến thái thì quả là hơi tiếc.

Trề mỏ khinh bỉ xong, Phúc lết qua góc tường. Lại là cả một hành trình di chuyển xa lắc xa lơ mới.

Lúc tới được chân chậu cây trúc, cậu thở phì phò, mặt đỏ gay, bực bội chống nạnh, một tay vung lên chỉ một vòng quanh căn nhà mà thề:

"Anh mày thề nếu sau này có tiền, quyết không xây nhà to thế này nữa!"

Tức tối xong, Phúc cố điều hòa lại cảm xúc của mình rồi nhìn lại chậu cây. Nụ cười tươi rói hiện lên bên khóe môi cậu. Khoảng cách thân mình cậu với thành chậu lúc này gần như vừa như in. Phúc vui vẻ vói tay đu mình trèo lên.

Đây quả là thiết kế phù hợp nhất đối với cậu lúc này, một chặng leo quá ưa là thoải mái. Lên được thành chậu, cậu liền nhắm gốc trúc nhiều mắt nhất đi tới. Cỏ giả dưới nền chậu đâm vào đùi khiến cậu đau đớn buộc phải dừng lại. Phúc nhìn thân mình trơn tuồn tuột nhăn mày.

"Phải tìm cái gì che mình lại cái đã." Cậu lầm bầm và ngay lập tức tia tới những lá trúc giả được làm từ vải.

Rất may cho cậu vì đảm bảo tính mềm rũ y như thiệt của trúc, cậu chủ không tiếc tiền sắm về những chậu cây giả với thiết kế mềm mại, sờ vào cũng thoải mái.

Nhắm nhía lá trúc phù hợp, cậu đi tới, hai tay ôm trọn lấy nó, cố gắng hết sức giật mạnh. Nhưng rất tiếc với thiết kế cao cấp theo tiêu chuẩn, gió to sóng lớn vẫn đứng yên trên thân trúc, một Phan Gia Phúc bé nhỏ làm sao bứt được em nó. Vì thế mặc Phúc ỳ la kéo giật, thân trúc vẫn yên ắng lặng nhìn khôn thèm ư hử.

Lôi một thôi một hồi, vả cả thân mồ hôi nhễ nhại vẫn không được gì, Phúc phát khùng ném lá trúc đi, tung chân đá mạnh vào thân trúc giả một cái.

Cây không lay nhưng chân lại đau như đá trúng sắt. Trước kia làm người oai hùng biết bao, một cái vất tay trăm cây lụi tàn; nay thì sao, một cú đạp mạnh như kiến cắn thân gỗ, cây không đau không ngứa, nhưng chân cậu như muốn bong tróc móng. Phúc vội ôm lấy chân xoa liên hồi, tức tối nhìn chằm chằm cây trúc giả nghiến răng, cậu thề sẽ đốn gục nó.

Sau khi quyết tâm hạ gục cây trúc, phúc đứng lên nghiêm túc quan sát nó một lần nữa: thân trúc cao kều im ắng, các tán lá trúc rũ xuống như đang nhìn cậu chê cười. Phúc phì cười không hiểu sao mình lại cảm nhận thành ra như thế.

Lắc đầu vài cái bỏ qua mớ suy diễn vớ vẩn, Phúc bước chân qua lớp cỏ nhựa cứng cáp; chúng đâm vào hạ bộ và đùi cậu khiến cậu co người, hai tay nhỏ bé tách chúng thành đường cố gắng bước qua. Cậu từ từ đi vào sát gốc cây trúc.

Cố gắng lần mò tìm cái thứ gọi là mối nối, cậu nhớ rằng: khi người ta thiết kế cây giả hay tạo những cái mối nối lá, hoa với cây, cành.

Bộ não bất chợt trở nên khôn ngoan giúp Phúc thành công lấy xuống ba bốn chiếc lá mền mại, đủ để kết thành một chiếc váy cỏ xanh bao toàn thân.

Lấy hai đầu mềm nhất của lá trúc buộc lại, vắt qua hai vai mình, tạo thành chiếc váy dài với bốn tà trước sau, rồi giật cọng cỏ nhỏ mềm mại trên nền chậu buộc qua bụng, thành công tạo cho mình một bộ váy chất hơn nhà thiết kế.

Hài lòng nhìn phần chim được che đi, Phúc xắn tay bám vào cây trúc leo lên. Niềm tự hào khi là một đứa trẻ thôn quê toàn năng trổi lên trong cậu. Tuổi thơ với những cuộc vật lộn ngoài đồng cỏ, trên cây cao và ao hồ hiện về, chút kí ức tuổi thơ dữ dội ấy như bơm thêm năng lượng tiếp sức cho từng bước đạp của Phúc.

Cậu thoăn thoắt nương mình đu bám vào cành trúc, đạp chân lên các mắt trúc mọc so le nhau, từng chút từng chút leo lên đến phần đỉnh ẻo lả nhất của cây trúc. Từ đó Phúc đu bám bò theo ngọn cây mềm mại nhất, cố dùng thân mình làm cong nó, uốn ngọn rũ xuống đúng ngay lỗ nhỏ.

Cậu cẩn thận xoay người nhảy vào lỗ nhỏ, thân mình nhỏ nhắn vừa khéo để cậu đứng lên đầy thoải mái trên độ rộng cỡ viên gạch của lỗ nhỏ.

Phúc tự hào về bản thân mình không thôi, cái cằm thanh tú hất lên - không ngờ có ngày mình lại trở thành cậu bé rừng xanh một cánh điêu luyện thế này, đúng là quá suất.

Chỉnh lại váy xanh ngay ngắn, cậu lia tầm mắt nhìn xuống thế giới bí ẩn của chủ nhà dưới kia, đôi mắt mở lớn.

Trong trí tưởng tượng của cậu, căn phòng của một kẻ kì quái sẽ là một không gian kín bưng không ánh sáng mặt trời với những vật dụng ghê rợn. Ví dụ như một cái mô hình xương người to đùng, hay một cái nồi của mụ phù thủy đang xì khói tím ngắt...

Ai dè, căn phòng có hẳn một mặt kính to bự chảng với rèm đen kéo về hai bên. Bên ngoài còn có một cái ban công to sụ và một cái hồ bơi xanh mát rười rượi.

Đồ nội thất bên trong đặc biệt mềm mại: sàn trải thảm, giường lớn đen bồng bồng, bộ bàn ghế bên khung cửa được đệm bằng lớp bông mềm nhẹ, giá sách cao cao phủ kín bởi những cuốn sách đủ màu sắc nằm bên tường gạch, gần như sát với vị trí lỗ nhỏ cậu đang đứng.

Nền nhà trải thảm đen toàn bộ, vô cùng sạch sẽ, nhưng bộ quần áo sẫm màu nằm bất quy tắc và cái ly lăn lông lốc trên nó dường như phá tan nét ngăn nắp vốn nên có của nơi đây.

Phúc đen mặt nhớ lại tình cảnh lúc thoát thân của mình, trong lòng không ngừng rít gào cầu mong mọi chuyện đừng như những gì cậu nghĩ – xin hãy để nó như một chút phá cách của chủ nhà đi.

Bỏ qua nỗi tang thương lo lắng chợt đến trong lòng, Phúc nhìn chặng đường mình phải đi xuống thế giới dưới kia, lại thở dài!

Có một chiếc cầu thang nối lên lỗ nhỏ. Điều này chứng tỏ, căn bệnh nhìn lén qua ô nhỏ của chủ nhà là có thật. Cậu thầm khinh bỉ nhổ một hơi khí.

Nhìn xuống những bậc thang cánh nhau xa thật xa kia, Phúc đau tim, cậu ôm ngực khuôn mặt nhăn nhó. Trời đúng là biết trêu người, đã đói rồi còn gặp cái eo, khó khăn chồng chất khó khăn.

Vừa rên ẩm ẩm trong lòng Phúc vừa nhìn quanh, bỗng tim cậu khỏe lại. Lối thoát ở ngay chính đây lại khá an toàn. Từ đây cố gắng nhảy qua kệ sách, rồi men theo những cuốn sách đi xuống, quả là một lối đi dài an toàn.

Xác định hướng di chuyển xong, Phúc bắt đầu hành động. Cậu lùi mình lại lấy đà, miệng lầm bầm:

"Lớp mười hai của ông đây đạt điểm tối đa môn nhảy xa đấy, nên nhiêu đây nhằm nhò gì." Rồi tung mình một cái thật đẹp bay qua kệ tủ.

Lớp áo xanh lá bốn tà tung bay đáp xuống nền gỗ nâu sáng màu, lăn vài vòng rồi đổ ập xuống, nằm dài trên nền gỗ.

Phúc nhăn mặt, từ kẽ răng rít lên từng tiếng đau đớn không thôi. Nhỏ lại mọi thứ đều vượt qua tầm kiểm soát của bản thân, mắt nhỏ thành ra tính toán các thứ có sự sai lệnh không hề nhẹ.

Phúc ai thán ôm hông lồm cồm bò dậy, choáng ngợp trong giây lát bởi tầm nhìn hun hút của sàn nhà đen bên dưới. Từ từ lấy lại bình tĩnh Phúc chầm chậm lướt đến mép tủ, cẩn thận trèo xuống, đạp chân lên từng cuốn sách.

Hành trình gian khổ cuối cùng cũng hoàn thành sau cả giờ đồng hồ dài đằng đẵng không thể tính hết.

Mệt mỏi tựa lưng vào hàng sách dưới cùng, Phúc nhắm hờ mắt nghỉ ngơi lấy sức - không biết bây giờ là mấy giờ rồi – cậu âm thầm tự hỏi, khóe miệng nhếch lên nhớ lại những gì vừa trải qua, vốn chỉ cần nhấc tay đưa chân, giờ lại như cả một cuộc hành trình gian nan vất vả, giấc mơ này quả là quá chân thực rồi đó. Cậu cười nhạt vài tiếng rồi đứng lên.

Đạp lên lớp cỏ nhung đen mềm mại cao tới đầu gối. Lần nữa Phúc lại muốn thở dài. Tấm thảm này trước kia chỉ như một lớp bông nằm rít vào nhau dưới bàn chân cậu, làm gì mà cao lớn lại còn tơi tả đến thế này.

Tặc lưỡi vài cái, Phúc nâng váy bước từng bước đi tới hướng bộ đồ nằm trên sàn.

Từ từ tiến lại gần bộ đồ sẫm màu nằm thành một thung lũng vải trên sàn đen, Phúc đạp nhẹ lên nó vài cái, miệng gọi lớn:

"Cậu chủ ơi, cậu đang ở trong đó sao?"

Nhưng không một tiếng rên nào đáp lại cậu, Phúc thử gọi hỏi thêm vài lần, rồi nhìn quanh phòng một vòng, tiếp đó lia tới cái giường đen được ánh sáng chiếu rõ mồn một: Bằng phẳng ngăn nắp. Điều này chứng tỏ cậu chủ không hề có trên giường.

Rồi nhìn tiếp tới bộ ghế to lớn bên khung cửa kính bự chảng: sạch bong sáng bóng không có lấy một hạt bụi huống chi là người.

Nhìn một vòng phân tích đánh giá xong, Phúc lại tiếp tục nhìn tới bộ đồ nằm bất quy tắc kia. Quần dưới áo đè trên, y hệt kết cấu bộ đồ ngoài kia của cậu, mà trường hợp để tạo nên được kiệt tác thế này, đương nhiên là phải tuột cái ào từ trên xuống.

Phúc hít vào một hơi, đi tới bò lên lớp quần áo, giẫm loạn mong tìm được cậu chủ ẩn thân trong đây.

"Cậu chủ tôi giẫm a, đang giẫm lên đó, cậu có ở trong thì lên tiếng lẹ đi, chết không được bắt đền tôi đâu đó!" Vừa giẫm loạn vừa la lớn.

Ngay khi tiếng la kinh thiên động địa của cậu vừa ngưng, lớp vải ở một góc nhỏ bỗng dị động từ từ trồi lên bật cao thành một ngọn núi nhỏ. Phúc quay người vừa khéo đụng thẳng vào nó, cậu hét lên. Ngọn núi nhỏ không một cử động lung lay trước tiếng rền hú của cậu, nhưng vẫn không ư hử lấy một tiếng.

Phúc xoa lồng ngực bị dọa xuýt mất tim, nhìn ngọn núi nhỏ đứng im, tức đến nhe răng - thật muốn lao lên đạp một phát - cậu phát cáu trong lòng.

Nghĩ thế thôi chứ cậu không dám làm. Cố đè xuống nỗi đau không tên trong lòng, Phúc lết tới mép áo, tìm một vòng rồi vén lên, tìm tới hàng cúc khổng lồ, cởi từng cúc một.

Loay hoay mãi mới cởi được hai cái, Phúc bực mình nhìn ngọn núi nhỏ bất động, hét lớn:

"Cậu chủ làm ơn đi về hướng có tiếng nói của tôi được không?"

Hét xong liền im lặng ngó nghiêng núi nhỏ. Vài giây trôi đi núi nhỏ vẫn bất khuất hiên ngang như thế, cậu bắt đầu phát hỏa - mợ nội nó, người ta tới giúp đỡ còn tỏ ra kiêu như thế, lì đòn quá!

Cậu trợn mắt nhìn núi nhỏ, thề hứa trong lòng - anh mày đếm đến ba, không đi qua, để xem anh mày xử chú mày thế nào!

Cậu âm thầm đếm: một, hai, sau khi chuẩn bị đếm ba, núi nhỏ bỗng chuyển động, rất từ tốn đi về phía cậu.

Phúc thở phào, nghĩ - thế có phải ngoan không, bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn nhõng nhẽo, thảo nào cha không thương mẹ không yêu.

"Cậu đi tới phía trước, hướng tôi đang nói nè, tôi đứng bên này banh áo đón cậu." Dù tức giận Phúc vẫn làm hết phận sự bề tôi trung thành, cứu chủ cứu cho trót, giúp người giúp tới nơi tới chốn không giúp thì thôi. Cậu mang theo tinh thần đó và lấy hết sức mình bay áo thật cao, thật rộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top