Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Vô tình bất ai, hữu tình bất hỉ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy dáng vẻ kiên quyết của Tịch Đàm, khoé miệng Tiêu Hoành khẽ cong lên một chút:" Vì sao?"

Tịch Đàm lạnh lẽo đáp lại:" Y chỉ là một đứa trẻ."

Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán sôi nổi.

"Đúng vậy, chỉ là một đứa trẻ mặt mũi có phần sáng sủa, nhưng nó còn bé quá mà."

"Đứa trẻ này làm sao chịu nổi Đồ Tiên chứ. Huống hồ đó lại là Cố Hoan."

"Diễm Hoả Lâu đúng là đáng sợ."

............

Cố Hoan lúc này từ trên đài thi đấu nói lớn:" Vãn Thuỷ Các không phải rất lợi hại sao ? Nghe đồn Thiếu chủ hình như bốn tuổi đã bắt đầu tu luyện, mười tuổi đã thuần phục được linh thú, mười năm tuổi đã đạt tới cảnh giới cao như vậy. Vãn Thuỷ Các đúng là nhân tài như nước mà. Lần này lại không dám lên, là Vãn Thuỷ Các có vấn đề hay đứa trẻ này có vấn đề đây ?"

Nàng ta nói một câu như vậy, đám đông chợt im lặng. Một lát sau có tiếng người nói:" Lâu nay Vãn Thủy Các luôn kín đáo như vậy, có khi nào suy yếu rồi ?"

"Ây da, việc này đừng có nói bừa. Nghe nói Vãn Thuỷ Các còn được bao bọc bởi một tầng kết giới, để phòng bên ngoài có kẻ địch mạnh đánh vào sẽ không thể chống cự."

Những lời xì xào này vốn rất nhỏ nhưng ngũ giác của Tịch Đàm nhạy bén như vậy, nghe thấy toàn bộ. Nàng nắm chặt lấy Liêu Lĩnh kiếm, cố gắng kìm nén.

Tiêu Hoành nhìn thấy những ngón tay xinh đẹp kia đang nắm chuôi kiếm thật chặt, dùng một giọng điệu nhẹ nhàng hơn:" Nàng nhìn xem, y đâu có yếu đuối như nàng nghĩ."

Tịch Đàm hướng đến nơi Tiêu Hoành chỉ, một đứa trẻ đang bước lên sàn đấu.

"Y có vẻ rất cương quyết đấy. Lần trước ở Lĩnh Hoa hội không chết được chứng tỏ mạng của y rất lớn. Ta muốn thử xem sao." Tiêu Hoành hài lòng mà thêm vào. Lại quay sang nói với Tịch Đàm:" Nàng yên tâm, chỉ cần y đỡ được năm cái Lục Tiên, ta liền cho y thắng."

"Năm cái ? Một đứa trẻ như vậy ba cái đã không sống nổi rồi." Tịch Đàm gần như phẫn nộ lên với hắn. Hắn như vậy, là muốn lấy mạng Nhất Dương sao ?

Nàng rút Liêu Lĩnh kiếm, Tiêu Hoành chẳng hề dao động mà còn hỏi ngược lại:" Nàng cứ luôn bảo vệ nó như vậy. Lẽ nào đứa trẻ này có vấn đề ?"

Lời này nói ra, xung quanh tất thảy đều nghe thấy. Liêu Lĩnh kiếm đã ra khỏi vỏ được nửa tấc, Tịch Đàm lại thu kiếm vào. Nàng nghĩ vẫn không thể để thân thế của Nhất Dương bị bại lộ lúc này.

Nhất Dương ở trên đài vẫn đứng thẳng, quay đầu lại một nửa, nhìn Tịch Đàm một chút rồi rất nhanh lại quay về, đối diện với Cố Hoan, một chút sợ hãi cũng không có.

Trận đấu bắt đầu, Cố Hoan rất phô trương mà dẫn một luồng linh lực lớn vào Lục Tiên, ánh lửa của nó bùng lên kịch liệt. Lục Tiên tạo thành một vòng tròn lửa trên không trung, khiến trong không khí cũng hừng hực như lửa đốt. Cố Hoan tàn độc mà đánh thẳng về phía Nhất Dương. Nhưng Nhất Dương cũng rất nhanh nhạy mà né được mấy cái.

Bên dưới xuất hiện vài tiếng khen ngợi:
" Đứa trẻ này rất có căn cơ. Lớn lên chút nữa cũng sẽ là một nhân tài."

"Vãn Thuỷ Các dạy dỗ cũng thật tốt."

Tịch Đàm đương nhiên nghe thấy những lời khen ấy nhưng vẫn không bớt căng thẳng một chút nào. Nàng vẫn dõi theo bóng hình bé nhỏ kia, không dám dời mắt.

Cố Hoan dường như chơi đùa đủ rồi, cũng đã mất kiên nhẫn. Nàng ta thu lại vòng tròn lửa, hoá lại Lục tiên trong tay. Cố Hoan bước gần hơn về phía Nhất Dương, còn cười một nụ cười nham hiểm.

Nhất Dương đương nhiên vẫn luôn cảnh giác nhưng bỗng nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, không tự chủ được mà khuỵ xuống. Nó ngửi thấy một mùi hương rất lạ, đoán chừng không ổn nên ngay lập tức nín thở.

Đám người Tịch Đàm đứng bên dưới cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Tịch Đàm đang định quay sang hỏi Phương Lãnh thì cứng họng.

"Chát"

"Chát"

Là tiếng roi vụt mạnh vào da thịt. Lúc Nhất Dương đang loạng choạng đứng dậy thì Cố Hoan đã vụt hai nhát Lục Tiên vào ngực nó.

"Dương Dương" Tịch Đàm dường như hét lớn vì khiếp đảm.

Máu từ miệng vết thương tuôn ra ồ ạt, thấm đẫm một mảng phía trước Nhất Dương. Cơn đau dần dần lan ra tứ chi, đầu óc nó bỗng trở nên trống rỗng.

Nhất Dương nắm chặt nắm đấm, một tiếng kêu đau cũng không. Nó loạng choạng đứng dậy, dùng hết sức lực lao về phía Cố Hoan.

Cố Hoan khẽ nghiêng mình tránh né, khiến cho Nhất Dương mất đà ngã về phía trước. Nàng ta đắc ý vung cao Lục Tiên trong tay, một lần nữa vụt xuống lưng nó.

Tiếng "Chát" thứ ba vang lên, trong lòng Tịch Đàm dấy lên sự phẫn nộ, nàng hướng tới Tiêu Hoành:" Ngươi.... Dừng lại cho ta."

Tiêu Hoành lại không chút mảy may nói:
" Vậy nàng đồng ý gả cho ta ? Dừng lại là nàng đồng ý rồi đó."

Tịch Đàm lúc này đây rất muốn rút Liêu Lĩnh kiếm ra chém cho hắn một nhát. Tay vừa đặt lên chuôi kiếm thì bỗng khựng lại.

Tiếng "Chát" thứ tư vang lên. Nhất Dương vừa mới đứng vững, Cố Hoan đã lại một roi nữa đánh vào lưng nó khiến nó ngã xuống.

Xung quanh bắt đầu ồn ào, có kinh ngạc tán thưởng, có xót xa thương hại:
"Đáng thương quá đi mất."

"Đứa trẻ này cũng thật can đảm. Chịu được lâu như vậy mà không kêu một tiếng nào."

Tâm trí của Tịch Đàm như muốn nổ tung, nàng chạy đến sát đài thi đấu, gọi lớn:
"Dương Dương."

Nhất Dương nghe thấy tiếng gọi của Tịch Đàm thì ngay lập tức quay lại. Nó cố gắng nhìn nàng thật rõ nhưng máu đang chảy xuống từ trán làm mắt nó nhoè đi. Nó chỉ nghe được câu nói của nàng:" Quay lại đi. Xin ngươi, quay lại đi."

Không, không thể. Nếu như nó bỏ cuộc, Vãn Thuỷ Các sẽ thua. Điều đó cũng có nghĩa Tịch Đàm sẽ bị cưỡng ép thành thân với Tiêu Hoành. Nàng sẽ rời xa nó mãi mãi.

Lấy hết sức lực bình sinh, Nhất Dương đứng thẳng dậy, phi thân lao nhanh về phía Cố Hoan.

Cố Hoan bị bất ngờ, cũng loạng choạng ngã xuống. Nàng ta vội vàng nắm lấy Lục Tiên quật thẳng vào người đối diện.

"Chát."

Nhát Lục Tiên thứ năm đánh thẳng vào chân của Nhất Dương, khiến nó khuỵu ngay xuống trước mặt Tịch Đàm.

Ngay lập tức, Tịch Đàm lao lên, ôm lấy thân hình bé nhỏ ấy vào lòng. Tay còn lại rút ra Liêu Lĩnh kiếm, linh lực vì phẫn nộ mà mất khống chế, đánh thẳng về phía Cố Hoan khiến nàng ta rơi khỏi đài.

Tịch Đàm gắt gao ôm lấy Nhất Dương, vội vã gọi:" Dương Dương..... Ngươi mau tỉnh lại.... Là ta."

Nhất Dương một thân y phục đã nhuốm toàn màu máu. Chỗ vết thương còn có mùi da thịt bốc cháy. Tịch Đàm ôm nó chặt như vậy, bạch y cũng bị nhiễm màu đỏ.

Nhất Dương nghe thấy những lời Tịch Đàm nói, nhưng nó không thể mở miệng đáp lại nàng được. Bỗng nhiên, một giọt nước rơi xuống gương mặt nó. Ngay lúc này đây, Nhất Dương muốn mở mắt ra, lấy tay lau đi nước mắt của nàng, nói nàng đừng khóc nữa. Nhưng nó không tài nào điều khiển được mí mắt.

Rơi lệ rồi, Tịch Đàm cũng không ngờ được bản thân luôn vô ưu vô lo cũng có lúc phải rơi lệ.

Sơn bản vô ưu, nhân tuyết bạch đầu, thủy bản vô sầu, nhân phong khởi trứu*

Thấy Phương Lãnh và Lam Phong tới, Tịch Đàm đưa Nhất Dương sang cho họ. Nàng vừa quay người thì thấy phụ thân Tịch Liêm xuất hiện, ngay sau đó chỉ kịp kêu lên một tiếng, ngã vào lòng ông.

*Sơn vốn vô ưu, vì tuyết mới bạc đầu, thủy vốn vô sầu, gió thổi mới nhăn nheo – Ngã Dục Phong Thiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top