Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Tìm được rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiểu hài tử kia cả dọc đường đều cẩn thận dìu Tịch Đàm. Tịch Đàm rất nhanh sau đó không còn đau nữa, rút tay ra khỏi vòng tay của tiểu hài tử. Nàng mặc kệ vết thương trên tay, xoay người nắm lấy cổ tay của nó.

Tiểu hài tử quay sang, nhìn nàng chăm chú.

Tịch Đàm cũng vô tình bắt gặp ánh mắt đó, không né tránh mà cười với nó một cái:" Cậu nhóc, thân thủ của ngươi thật kì lạ."

Nàng thấy rất khác thường ở chỗ trúng một roi của Cố Hoan đã đau xé da xé thịt như vậy, tại sao nó có thể chống cự được ba lần ? Hơn nữa lại không hề kêu la. Cho dù là bản tính cương ngạnh, với một đứa trẻ như nó cũng không thể nào. Không thể quên được một điều đó là: Đứa trẻ này có thể phản kháng được Cố Hoan.

Nó thu lại ánh mắt, cúi mặt. Nó cũng không hiểu tại sao, lúc ấy nó không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Nó nghĩ cũng có lẽ do nó đã lăn lộn ngoài đường, bị đánh đập thường xuyên nên sức chịu đựng khá như vậy.

Hai người họ đi một hồi lâu, bỗng dưng Tịch Đàm ngưng cước. Tiểu hài tử quay lại  nhìn nàng.

Tịch Đàm nói với nó:" Ngươi có cảm thấy kì lạ không ?"

Không ngờ rằng lần này tiểu hài tử đó lại đáp lại nàng:" Quay lại chỗ cũ rồi."

Tịch Đàm gật gật:" Ừm, đoán không chừng, chúng ta rơi vào mê trận rồi."

Nếu nàng đoán không lầm, chính vì mê trận này nên mọi người mới không tìm thấy kiếm động. Hay nói cách khác, vượt qua ải này, ắt sẽ tìm thấy kiếm.

Tịch Đàm thử phát ra một luồng linh lực lên trên không, ngay lập tức đánh ngược trở lại. Quả nhiên, theo như nàng dự đoán, mê trận này không thể dùng pháp lực để thoát ra ngoài.

Tiểu hài tử quay sang thấy Tịch Đàm đang ngưng thần ngồi thiền, gương mặt không có mảy may lo lắng.

Bị nhìn chòng chọc nửa ngày, Tịch Đàm mở mắt ra, vỗ vỗ bên cạnh mình, tỏ ý bảo tiểu hài tử kia ngồi xuống:" Đừng nghĩ nữa, đằng nào cũng hết ba canh giờ từ lâu rồi."

Tiểu hài tử ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh nàng, tình cờ nhìn sang thấy vết thương của Tịch Đàm, tuy không còn chảy máu nữa nhưng trong lòng nó lại thấy có chút nhói. Nó muốn xé mảnh vải trên y phục của mình để băng lại vết thương cho nàng nhưng khi nhìn xuống, nó lại thất vọng. Căn bản trên người nó không có một chỗ nào còn sạch sẽ cả.

—————————————————
Hết thời gian, các danh sĩ tham gia đành phải gác lại việc tìm Liêu Lĩnh kiếm, tụ lại Lĩnh Hoa đài.

Tịch Liêm đứng trên đài quan sát, nhìn xuống từng danh sĩ đi ra, đợi đến đám người Cố Hoan đi ra sau cùng, trong lòng ông xuất hiện một mối lo: Tại sao Tiểu Đàm còn chưa ra ?

Lúc này đây, ông muốn đem hết người của Vãn Thuỷ Các xông vào lùng cho bằng được nữ nhi của mình, nhưng lại nghĩ làm vậy sẽ đánh mất danh dự của Vãn Thuỷ Các. Hơn nữa, bản lĩnh của Tịch Đàm không thấp, chỉ là một thanh kiếm mà thôi, sẽ không thể làm khó được con bé.

Đám người của Cố Hoan từ khi đi ra, dù không tìm được linh kiếm nhưng vẫn rất nghênh ngang. Có kẻ muốn nịnh hót nàng ta còn nói: "Chỉ tại người nào đó không biết điều, xen vào làm hỏng đại sự của Cố tỷ tỷ."

Cố Hoan được đà vênh mặt, nói bằng giọng chua ngoa:" Tưởng mình là thiếu chủ của Vãn Thuỷ Các, muốn làm gì thì làm ư. Phi, vẫn bị bổn cô nương ta đây đánh cho chạy đấy thôi."

"Vậy sao?"

Thanh âm đằng sau khiến cả đám người im bặt bởi ai cũng biết chủ nhân của giọng nói này là ai, Lâu chủ của bọn họ.

Vừa nãy khi thấy trong đám người đi ra không có Tịch Đàm, Tiêu Hoành đã không vui. Lại nghe thấy đám người Cố Hoan thì thầm to nhỏ, hắn càng không vui.

" Có vẻ trong đó rất thú vị, kể ta nghe một chút xem nào." Hắn dùng giọng điệu khiến người khác không thể chối từ.

Trong đám người đang im bặt có một người lên tiếng:" Bẩm Lâu chủ, vừa nãy không tìm thấy Kiếm Động đâu, chúng tôi thấy một đứa trẻ, nghĩ nó biết nên tra hỏi một chút. Đứa trẻ này lại không biết nặng nhẹ không chịu nói gì, sư tỷ đã dạy dỗ nó một phen. Đúng lúc đó thì Tịch Thiếu chủ xông vào. Sau đó...."

Người này đang định nói thì ngừng lại, Tiêu Hoành thấy thế vẫn kiên nhẫn mà lắng nghe. Người này thấy vậy tiếp tục:" Giữa hai người xảy ra một cuộc tỷ thí, Tịch Thiếu chủ đã trúng một roi của sư tỷ nhưng sau đó đã cùng đứa trẻ kia đi mất rồi."

"Hết rồi ?"

"Sau đó thuộc hạ ra ngoài nên không biết gì hơn."

Tiêu Hoành bảo Diễm Hoả Lâu quay về trước, sau đó đi vào trong rừng.

"Các chủ, để ta và Lam Phong đi vào tìm Tiểu Đàm." Phương Lãnh hướng Tịch Liêm mà nói, sau đó xoay lưng rời đi.

Có hai người này, Tịch Liêm tuy vẫn lo lắng cho con gái nhưng an tâm hơn chút.

Phương Lãnh chỉ chỉ về phía bên trái mình:" Ta tìm hướng này."

Lam Phong gật đầu, chỉ hướng ngược lại:
"Ta hướng này."

Phương Lãnh xoay người bước đi trước, nhưng đi được hai bước ngừng lại. Lam Phong phía sau gọi hắn: "Sư phụ."

Phương Lãnh không quay lại, xoay nửa khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo:" Sao vậy? "

"Người cẩn thận." Lam Phong vẫn nhìn bóng lưng của hắn, chậm rãi nói.

Người phía trước cũng đáp lại:" Ngươi mới phải cẩn thận.", sau đó phi thân về phía trước. Trong chớp mắt đã không thấy thân ảnh đâu.

Lam Phong chậm rãi lắc lắc đầu, bình tĩnh đi hướng còn lại. 

——————————————————

Tịch Đàm thấy đứa trẻ này ít nói như vậy, lại không chịu nổi bầu không khí có phần trầm lắng như thế, đành mở miệng trước:
"Cậu nhóc, danh tự của ngươi là gì ?"

Tiểu hài tử ngẩng đầu lên nhìn nàng một lúc, sau đó lấy một que củi, vạch lên mặt đất hai chữ:" Nhất Dương".

Tịch Đàm nhìn thấy, gật gật:" Rất hợp với ngươi. Đôi mắt của ngươi sáng rực như ánh dương vậy."

Tịch Đàm tính cách dễ kết bạn, vô cùng tự nhiên mà nói rằng:" Vậy ta gọi ngươi là Dương Dương, có được không ?"

Nhất Dương cúi mặt xuống một chút, khoé miệng hình như còn nở một nụ cười, gật gật đầu.

Tịch Đàm lại hỏi tiếp:" Dương Dương, ngươi bao nhiêu tuổi rồi ?"

Nó thành thành thật thật mà lắc đầu.

"Thế còn gia đình ngươi ?"

Nó lắc đầu.

"Ngươi đến từ đâu ?"

Nó vẫn lắc đầu.

Tịch Đàm hỏi liên tiếp mấy câu, nó đều lắc đầu. Nàng nghĩ: Không phải bị mất trí nhớ đó chứ ?

Nàng đang nghĩ nghĩ, một lúc sau Nhất Dương lên tiếng: "Ta chỉ nhớ được vài năm trước tỉnh lại thì đã ở sơn cước*. Sau đó cứ như vậy đến tận bây giờ."

Tịch Đàm nghe câu chuyện của nó, động lòng trắc ẩn. Nàng đối với những người như vậy trước nay đều một lòng lương thiện. Bởi vậy cho dù trước mắt thấy đứa trẻ này khá quen mắt nhưng vẫn chưa nhận ra đã gặp ở đâu.

"Thế ngươi tới đây làm gì ?" Tịch Đàm quay sang hỏi nó.

Nhất Dương quay sang nhìn nàng, nói ra hai tiếng:" Tìm người." Sau đó lại thêm vào mấy chữ: " Một người rất quan trọng."

"Ồ. Vậy sau khi ra khỏi đây, ta sẽ giúp ngươi tìm người đó." Tịch Đàm rất sẵn lòng, dù gì nàng cũng không có việc gì để làm, giúp đỡ người khác cũng vui. Hơn nữa, nàng thấy đứa trẻ này rất thú vị, nàng thích nói chuyện với nó.

Mắt đã hơi buồn ngủ, Tịch Đàm quyết định nghỉ ngơi trước đã, sáng mai hãy tìm kiếm. Nàng nhảy lên một cành cây khá chắc chắn, gối đầu lên tay nhắm mắt lại.

Nhất Dương ở bên dưới nhìn lên Tịch Đàm đang nằm trên cao, ánh mắt của nó dừng lại trên vật đang nằm trên vô danh chỉ* thon nhỏ của nàng - chiếc nhẫn ngọc lưu ly màu trắng. Nó chợt nở một nụ cười, nói thầm như nói với chính mình:  "Tìm được rồi."

Nó cứ vậy mà thức suốt một đêm. Ánh mắt của nó luôn dừng lại ở Tịch Đàm. Nó sợ rằng chỉ cần nó chợp mắt, nàng sẽ như lần trước, rất nhanh mà đi mất."

*vô danh chỉ: ngón đeo nhẫn.
*sơn cước: chân núi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top