Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Those days

  Xuân đã đến, nhẹ nhàng và êm đềm, đến trên cánh chim phương xa, trên nhuỵ hoa rực rỡ và trong đôi mắt em, người ơi.

  Hôm nay, cư nhiên em lại chọn cái áo khoác ấy, cái áo chứa bao thời khắc bi tráng của em, của tôi và của nhân loại. Đấy là một nỗi ám ảnh, dẳng dai và kinh hoàng, nỗi ám ảnh đã lấy đi bao nước mắt hằng đêm của em, bao cái giật mình hoảng hốt, bao tiếng thét đến xé lòng. Ai cũng sợ, ai cũng đau, ai cũng trốn tránh. Còn em, em lại khoác lên mình chiếc áo ấy, một lần nữa. Phải chăng vì em quá mạnh mẽ, phải chăng vì em không còn gì để mất, phải chăng em không còn gì để khóc thương? Tôi nghĩ tôi hiểu em.

  Không, tôi chưa bao giờ hiểu và cũng sẽ chẳng bao giờ đâu. Đôi mắt xinh đẹp, dịu dàng ấy quá đỗi xa xăm, kì lạ. Lòng em lại quá thăm thẳm và bộn bề. Em chôn chặt trong tim những suy nghĩ, những dự đoán, những số phận đau thương, để rồi từng ngày chúng lây lan, ăn mòn tâm trí vốn dĩ đã kiệt quệ.

Nhưng, tôi chưa lần nào có thể thấy được sự yếu đuối ở em,.

  Em dựa lưng trên chiếc ghế gỗ ngoài hiên nhà và thẩn thờ ngước đôi mắt trong veo về phía xa. Trời lộng gió, cái áo khoác xanh mướt ấy phập phồng, nó khiến em trông xa lạ biết bao nhiêu. Tôi khẽ khàng ngồi vào chiếc ghế mục nát, cũ kĩ bên cạnh, chỉ để được gần em - tình yêu bé nhỏ của tôi.

Mái tóc nâu màu hạt dẻ ôm lấy những đường nét trên gương mặt gầy guộc, còm cõi của em. Em xác xơ quá, em ơi. Thời gian tàn nhẫn quá, người ơi. Nó đã bào mòn tất cả, từ bầu trời vốn dĩ xanh biếc kia, đến mỏm đá phong rêu chứng kiến bao cột mốc lịch sử và kể cả em-tình yêu của tôi. Nhớ ngày nào, em mới là một đứa trẻ bộc phát, khí thế phừng phừng với bao quyết tâm, nay đã là một thương binh ngủ vùi trong mệt mỏi sau bao tháng ngày chinh chiến,.

Bất giác nắm hờ lấy tay em, lòng tôi thoáng êm đềm, nhẹ nhõm. Còn em thì vẫn bất động đưa mắt về phương trời mênh mông, vô định - một nơi thật xa, xa nghìn trùng, nơi mà tôi biết rằng, tôi sẽ không còn em nữa.

##

Ngày trước, tôi vẫn nhớ em thường băn khoăn về cái chết của mình, em cứ thế mà quay quắt mãi về cái điều xa xôi, kỳ bí ấy. Có lẽ điều đó không quá lạ lẫm, nhất là đối với những người lính là tôi và em. Tôi dỗ dành em thân yêu trong lòng, sẽ là sự ra đi trang trọng nhất, mọi người sẽ tưởng nhớ về em. Không. Em dùng dằng thoát khỏi cánh tay tôi. Không. Em không cần ai tưởng nhớ, cũng không cần linh đình, trang trọng. Không. Em nói, em muốn có một cái chết đẹp. Một cái chết gọn gàng, nhẹ nhàng và êm ái.

##

   Tôi đã ngồi bên em như thế cả ngày. Tối. Ánh đèn dầu trên trần chập chờn, đung đưa và chỉ chực vụt tắt nếu có một cơn gió vô tình lướt qua. Chúng tôi lại đối diện nhau và bắt đầu bữa tối. Nói là thế, nhưng cả hai chả đụng tới thứ gì. Tôi đẩy ghế đứng dậy, đi đến bên em. Ăn ngoan nào. Tôi lấy một thìa súp thịt nhỏ và đưa tới gần em. Ăn nào. Tôi thầm thì như nói như không và em thì vẫn lặng im như thế. Ánh mắt tôi chợt lướt qua bệ cửa sổ, nơi rải rác những bông hoa kết cánh tím mộng tím mơ mà ngày trước tôi mang về. Buông thìa xuống, đi đến cửa sổ, tôi nhẹ nhàng cầm lên một thân hoa chuông tím biếc mỏng manh ấy, trở về với em và tôi lặng lẽ dúi vào lòng bàn tay thân thương úp nửa. Đấy là hoa kết cánh, một loài hoa mà tôi rất yêu, rất say. Yêu như yêu em thân thương và say trong tím buồn như say nơi biển tình chan chứa. Đây cũng chính là món quà cuối cùng tôi dành cho em, món quà li biệt trước chuyến đi xa.

  Đúng vậy, em sắp đi rồi.

##

  Trời xanh trong và gió lộng đượm mùi của biển cả. Cái vị mặn chát ấy vuốt nhẹ mi mắt nặng trịch và vỗ về khướu giác đặc nghẹt của tôi. Sự dữ dội nơi biển rộng tôi từng xem là dấu ấn cuộc đời mình nay chẳng khác gì hồi chuông báo tử. Từng đợt sóng ồ ạt tung lên rồi nhanh chóng tan ra tựa hồ lời nhắc nhở về cuộc chia li, nó cứ mãi miết quay cuồng trong tôi. Lòng tôi đang đón bão. Nhưng em tôi thì không.

Ôi, em ơi! Trông em tự do hơn bao giờ. Làn da trắng sứ không tì vết của em phát sát tựa hồ viên ngọc quý của đất trời. Đúng vậy, em đang toả sáng, những tia sáng em toả ra tưởng chừng như ánh hào quang của thần tiên xứ địa đàng. Một ánh sáng rực rỡ, trắng trẻo và tinh khiết. Ngày trước, em thường tâm sự với tôi những chấp niệm về biển cả mênh mông. Em yêu biển như yêu chính cuộc sống của mình. Em yêu màu xanh trong veo khi nắng ấm chan hoà cũng như cái màu đục ngầu khi trời cao đổ lệ. Em yêu biển bao nhiêu thì tôi thương em nhường ấy. Vì lẽ đó, mà với tôi, biển xanh cũng là một phần của cuộc sống.

Em tựa như cánh chim phương xa nay được trở về với quê hương thương mến. Quả nhiên, trước một chuyến đi xa xôi, bất tận, có lẽ ai cũng nuôi trong mình khát vọng được một lần quay về với cố hương. Em không mỉm cười, không mừng rỡ, nhưng trong sâu thẳm nơi em, cả một rừng hoa đa sắc màu đang tưng bừng nở rộ. Tôi nghĩ thế. Song, em càng bình thản bao nhiêu thì lòng tôi càng nặng nề bấy nhiêu. Từng phút giây trôi qua là từng cái quặn thắt nơi lồng ngực.

Chúng tôi cứ thế đứng cạnh nhau trên một mõm đá cheo leo, lồi lõm. Sự im lặng bao trùm chúng tôi, chỉ có tiếng gió, tiếng sóng, tiếng của đất trời và tiếng trái tim tôi nặng nề lê bước.

Bỗng tiến lên vài bước và xoay người lại, em nhìn thẳng vào mắt tôi, một cái nhìn quá đỗi dịu dàng và chân thật. Gương mặt em, đã tự lâu lắm rồi, tôi không còn có thể nhìn ngắm. Em thật đẹp, một vẻ đẹp si mê mà tinh khiết, nhẹ nhàng mà cũng thập phần thân quen. Rồi cũng thật tự nhiên, em cười. Đúng vậy, đó là nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi sẽ mãi không bao giờ quên. Nó  tựa như nụ cười của ngày ấy, cái ngày chúng ta cùng nhau từ giã gia đình, một lòng hướng về Tổ quốc. Tôi sẽ khắc ghi nụ cười của em vào trái tim, vào trí óc vốn đã quá khô cằn và kiệt quệ, để sau này, tôi còn có thể thương, có thể nhớ về em - người tình bé nhỏ, yêu dấu của tôi.

  Một mầm xanh lặng lẽ nảy mầm.

  Em tôi ngã xuống, rồi mất hút trước mắt tôi. Không níu kéo, cũng chẳng hoảng loạn, tôi cứ đứng mãi như thế. Dường như phía dưới kia chẳng còn là mặt biển mênh mông, ầm ĩ, hoặc có lẽ chẳng còn điểm dừng nữa, người ơi. Em ngã xuống, một cách lặng lẽêm ái.

Trong bóng tối đen đúa và xấu xí, ánh tím chói loá của loài hoa chuông lan toả khắp nơi. Nó len lỏi, trườn bò một cách chậm chạp. Và tôi ngước lên, bầu trời xanh trước mắt bỗng hoá tím ngẩn tím ngơ - một bầu trời đầy rợp hoa kết cánh tím, tím ngắt như nỗi niềm của tôi, người ơi. Tôi dán chặt mắt vào bầu trời hoa nọ, chúng cứ rơi, cứ rơi và rơi mãi. Rồi khi giữa nền trời xanh biên biếc chỉ còn đơn độc, lẻ loi một cánh hoa tím lạ, tôi vẫn thế mà dõi mắt theo. Sau một lúc lâu phiêu lãng cùng gió trời, chao đảo, lượn lờ qua lại, cánh hoa nọ cuối cùng cũng nhẹ nhàng hạ mình xuống mặt biển thẳm xanh, mặc cho dòng nước đưa đẩy.

  Vậy là kết thúc một hành trình. Thật sự đã đến lúc để nói lời chia tay: tạm biệt, em trai.

  Tôi lấy nắp đậy chặt hũ cốt và xoay lưng trở về nhà.






##
tác giả: ClouD - [Thanh Vân]
23.02.2018//sg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top