Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đầu tiên Thiên Tỉ gặp cậu là khi anh mới mười tuổi. Đôi mắt trong veo như mặt hồ tĩnh lặng, đôi môi nhỏ màu hoa anh đào cùng đôi má lúng đồng tiền xinh xinh hiện ra sau mỗi nụ cười đã khiến anh gục đổ. Ngay từ giây phút đầu tiên, Thiên Tỉ đã biết trái tim mình có vấn đề rồi, bước chân cứng đờ, cơ thể không nhúc nhích nhìn trừng trừng vào cậu bé trước mặt. Cậu bé dễ thương, xinh xắn như búp bê sứ ấy tên là Lưu Chí Hoành.

Thiên Tỉ khi ấy đã không thể rời mắt khỏi cậu.

Lưu Chí Hoành cùng Vi Khả Như là hai đứa trẻ mồ côi trong trại trẻ mà cha Thiên Tỉ là người bảo trợ chính. Ông cũng đồng thời cũng là một bác sĩ có tiếng trên đất nước, từ nhỏ Thiên Tỉ đã được nuôi dạy như một người kế nghiệp của ông, từ bé anh đã đi theo cha để học tập. Một ngày mùa hè, anh cùng cha đi thăm viện mồ côi nọ và đã tình cờ gặp Lưu Chí Hoành ở đây.

"Anh là Dịch Dương Thiên Tỉ."

"Em là Lưu Chí Hoành, còn bạn ấy là Vi Khả Như."

Cô bé nhỏ nép người sau lưng Chí Hoành, đôi mắt to tròn long lanh ngước nhìn Thiên Tỉ với vẻ tò mò thích thú. Trẻ em thường dễ thân nhau, thế là họ kết thành một bộ ba suốt mùa hè năm ấy.

"Anh sắp đi du học."

Thiên Tỉ thông báo cho Chí Hoành và Khả Như tin đó là khi anh mới mười bảy bảy tuổi. Để kế nghiệp cha, Thiên Tỉ ra nước ngoài để học về phương pháp y học hiện đại nhất.

"Không được, em không cho anh đi."

"Tiểu Hoành ngoan, anh đi rồi sẽ về."

Chí Hoành ôm lấy anh mà nhõng nhẽo, anh vỗ về cậu bé nhỏ của mình bằng những hành động ôn nhu nhất.

"Anh thật sự trở về chứ?"

"Nhất định rồi, Tiểu Hoành."

Khi Khả Như nghe tin đó, cô không như Chí Hoành mau nước mắt, chỉ đứng bên cạnh và im lặng ngước nhìn hai người. Một cô bé mười hai tuổi, cách cư xử lại rất người lớn, có chút ngượng ngùng, cô bé nhỏ cất giọng hỏi.

"Anh cứ vậy mà đi sao?"

"Sao vậy?"

"Anh đi rồi Hoành Hoành sẽ làm sao?"

Thiên Tỉ chợt dừng lại suy nghĩ điều gì đó, rồi sau đó sờ đầu cô bé nhỏ.

"Vậy Tiểu Hoành nhờ em chăm sóc nhé."

Khả Như sau đó chỉ mỉm cười đáp lại.

Lớn lên, Lưu Chí Hoành có cảm tình với Khả Như và được cô đồng ý. Năm mười tám tuổi họ rời khỏi cô nhi viện, bắt đầu thuê một phòng trọ nhỏ ở ngoài. Chí Hoành làm công nhân ở một công trường dệt may, Khả Như bán hàng trong một tiệm thức ăn nhanh, đời sống của hai người không giàu có nhưng mỗi ngày đều tràn ngập hạnh phúc.

Thiên Tỉ sau mấy năm du học về, biết được tin ấy có chút bất ngờ. Cho dù tâm trạng vô cùng hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười chúc mừng cho hai người họ. Hai mươi tuổi, Chí Hoành ngày càng đẹp ra, hiện tại đã đến mức choáng ngợp rồi. Khả Như vẫn vậy, một cô gái có vẻ ngoài bình thường cùng đôi mắt trong veo, luôn luôn im lặng trong câu chuyện của ba người, đôi khi quay sang nhìn Thiên Tỉ bằng ánh mắt lạ lùng.

Trong một buổi chiều thứ bảy, khi anh qua nhà hai người đó ăn tối, trong lúc Khả Như loay hoay trong bếp chuẩn bị đồ ăn thì Chí Hoành ngồi huyên thuyên đủ thứ với Thiên Tỉ. Cậu hào hứng khoe cho anh về mọi thứ vừa mới sắm, rằng ngôi nhà này nhỏ nhưng giá thuê rẻ, rằng tuy rẻ nhưng ngôi nhà khá xa và cần phải sửa sang chút đỉnh, rằng cậu định sẽ cưới Khả Như làm vợ và cho nàng một danh phận đàng hoàng, tất cả mọi thứ Thiên Tỉ đều nghe hết với ánh nhìn vô cùng xa xăm.

Vợ? Ngôi nhà nhỏ? Hạnh phúc?

Thiên Tỉ nghe lùng bùng như chuyện của ai đó. Trước mặt anh vẫn là cậu bé nhỏ đang giương đôi mắt và chiếc miệng làm việc hết công suất. Anh bị ám ánh vào cánh môi anh đào đó. Đầu óc anh cuồng loạn vào chiếc cổ áo khẽ mở để lộ ra xương quai xanh trắng trẻo mê người. Đôi mắt anh xoáy sâu vào dấu đỏ ẩn sâu cổ áo đó.

Khoan.

Dấu đỏ?

"Cổ của em..." Anh đưa tay ra định chạm vào chiếc cổ trắng ngần đó.

Chí Hoành ngay lập tức gạt mạnh tay anh ra, đôi mắt say xầm sợ hãi.

"A..."

Phát hiện ra mình vừa làm gì, mặt Chí Hoành ngay lập tức đỏ bừng, đến mức đỏ tới tận mang tai. Cậu lí nhí trong họng.

"Chỉ là muỗi cắn..."

"Hưm... Muỗi cắn sao." – Thiên Tỉ trầm ngâm. – "Con muỗi chắc to lắm nhỉ."

Nói đoạn, Thiên Tỉ vạch cổ áo Chí Hoành ra. Trên vai cậu là một vết răng còn rất mới.

"Em nghĩ em giấu được tôi sao, Tiểu Hoành."

"Em..."

Chí Hoành khẽ nuốt khan một tiếng, đôi mắt chứa đầy tia hoảng sợ.

"Xin anh đừng nói với Khả Như."

"Hừm..." – Thiên Tỉ cười mỉm. – "Tôi biết tác giả không phải là Khả Như. Tốt nhất em nên khai ra đi."

"Em sẽ giải quyết được chuyện này. Xin anh..." – Lưu Chí Hoành giơ đôi mắt khẩn khoản lên nhìn Thiên Tỉ. – "Em không muốn Khả Như lo lắng."

"Em chắc sẽ giải quyết được?"

Chí Hoành gật đầu liên tục.

"Tôi không biết chuyện gì..."

Thiên Tỉ cắn môi nói tiếp.

"Nhưng đừng để tái diễn."

Đôi mắt Thiên Tỉ long lên giận dữ. Chí Hoành nuốt nước bọt. Lần đầu tiên, cậu mới cảm nhận được Thiên Tỉ đáng sợ đến như vậy.

"Có cơm rồi..."

Khả Như từ trong bếp đi ra, cô không hiểu tại sao không khí lại quá sức ngột ngạt như vậy.



Chí Hoành mệt mỏi đi làm. Bước đi trên con phố nhỏ, cậu nhìn bóng mình phản chiếu trong gương. Một làn da trắng, một thân hình gầy yếu, một đôi môi đỏ. Nhìn nhu nhược quá, chẳng trách sao cậu chuyên gặp rắc rối như vậy. Cậu ghét dáng vẻ của mình, cậu ghét lắm.

Có một điều cậu không nói cho Khả Như biết, đó là cậu rất hay gặp rặc rối bởi đàn ông. Trong xe điện cũng vậy, ở nơi công cộng cũng vậy, thi thoảng cậu sẽ gặp những tính huống oái ăm dở khóc dở cười. Thi thoảng bị đụng một cái, bị chạm một cái, bị vuốt má một cái... Có lần khi đi xe điện đông người, vạt áo cậu dính tinh dịch của ai không biết. Có vẻ như hắn vừa đứng bên cậu vừa âm thầm tự sướng. Cứ nghĩ như vậy cậu lập tức cảm thấy sợ hãi, đến mức đôi chân gần như không đứng nổi nữa.

Và... cả ở chỗ làm.

Cậu nuốt khan một cái. Cậu không muốn đi làm nữa, nhưng không đi làm thì không có tiền. Đã chuyển việc rất nhiều rồi, lần này công việc không quá nặng nhọc, lương lại cao. Ráng một chút, có khi cuộc sống sẽ ổn định hơn. Cuộc sống ổn định rồi thì Khả Như cũng không còn tăng ca nhiều nữa. Thi thoảng trở về nhìn da tay của cô không cẩn thận bị dầu bắn, lòng Chí Hoàng thập phần đau xót.

Dư dả hơn một chút, cậu sẽ chuyển việc khác. Nhất định là thế. Còn ở đây ngày nào Chí Hoành càng chịu không nổi.

Nhưng trước mắt cũng phải đi làm.

Trốn không được hiện thực, Chí Hoành nặng nề đi qua cánh cổng của công ty dệt may. Bắt đầu một ngày làm việc mới, hy vọng mọi chuyện sẽ ổn. Hiện giờ cậu chỉ cần yên ổn làm đến hết rồi sẽ chạy biến về, tuyệt nhiên không day dưa phút nào dư thừa.

Đến khi gần giờ tan ca, chỉ cần năm phút nữa ra về thì...

"Chí Hoành, tổng đốc nhắn cậu tới phòng ông ấy." Một người đồng nghiệp vừa nhác thấy bóng cậu liền chuyển lời.

"A... Có việc gì?" Chí Hoành không giấu nổi vẻ sợ hãi.

"Ai biết." – Cậu đồng nghiệp nhún vai, nói vẻ giễu cợt. – "Chuyện đó chỉ có cậu với tổng đốc biết thôi."

Chí Hoành mím môi, cậu ghét ánh nhìn châm chọc như vậy. Chuyện tổng đốc để ý cậu một cách quá lộ liễu có lẽ cả chỗ làm cũng đồn ầm lên rồi. Cảm giác như bọn họ xem cậu là một người không đứng đắn, một kẻ chuyên dụ dỗ đàn ông, cậu chán ghét quay mặt đi. Dù rất muốn trốn thoát nhưng không thể, không hôm nay thì cũng ngày mai, cậu trốn sao cũng không thoát. Dù gì cũng phải đối mặt thôi.

Cậu bước đến phòng tổng đốc, nhớ lại mọi việc xảy ra vào hôm thứ sáu. Ấn tượng vẫn còn rõ mồn một và vết cắn trên vai cậu là do hắn ta gây ra. Hôm đó vì quá sợ hãi nên cậu đã đẩy hắn ta một bên và chạy về trước, cú đẩy quá đột ngột và cũng khá mạnh làm hắn va vào cạnh bàn ôm lưng đau điếng. Chí Hoành cắn môi, liệu hắn có kêu cậu lên để nhận sự trừng phạt không. Hay là...

Cộc cộc.

"Vào đi."

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đôi mắt ngước lên dè dặt. Đôi mắt tên tổng đốc nhìn cậu một cách vồ vập. Khi cánh cửa vừa khép lại, hắn đã bước lên ôm chầm lấy cậu.

"Tổng đốc, xin ngài hãy tiết chế–" – Cậu sợ hãi kêu lên, gắng đẩy hắn ra nhưng vô ích. Sức cậu quá yếu so với thể trọng của hắn, chưa kể khi hắn gồng người thì cậu như chịu thua.

"Chí Hoành, đồng ý là người của ta đi. Ta nhất định sẽ cho cậu nhiều thứ, đảm bảo cậu không bị thiệt đâu." Tên tổng đốc vô sỉ nắm lấy bàn tay nhỏ của Chí Hoành xoa nắn, đưa đôi môi lên định thơm lên má cậu. Chí Hoành mạnh bạo giật ra. Móng tay của cậu xẹt ngang làm sướt một bên má hắn.

"Khốn khiếp!" – Hắn tát thẳng vào má cậu, thô bạo đẩy cậu xuống chiếc ghế dài và đè hẳn lên.

"Ah!" – Chí Hoàng kêu lên một tiếng. Sức nặng của tên tổng đốc khiến cho cậu muốn nghẹt thở. Hắn vội vàng hôn lên cổ cậu, cắn nhẹ lên chiếc cổ trắng xinh đó. Cậu cảm thấy ghê tởm quá mức. Tên khốn này, cậu sẽ giết hắn, nhất định sẽ giết hắn.

"Chí Hoành, ngoan ngoãn làm người của ta đi" – Tay tên súc vật luồn xuống phía dưới cởi khóa quần của hắn, hơi thở hôi thối phà bên tai cậu. Cậu cứng đờ người. Cứu với. Cậu có nên la lên không. Nhưng la lên liệu có ai sẽ giúp cậu chứ?

"Cứu..."

RẦM

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phòng bị đạp tung ra. Ngay phút tiếp theo một cú đấm mạnh thẳng vào mặt tên tổng đốc khiến hắn văng ra xa, Chí Hoành ngước lên nhìn, là Thiên Tỉ. Anh đập túi bụi vào tên súc sinh đó, hắn còn không kịp la, hứng trọn những cú đá không thương tiếc từ anh.

"Dừng lại, Thiên Tỉ. Sẽ chết người đó..." – Chí Hoành níu lấy cánh tay Thiên Tỉ. Cánh tay cứng như thép với mạch máu nổi lên thật rõ, cứ như anh đang dồn hết nộ khí vào lực đánh kia.

Thiên Tỉ quay sang nhìn Chí Hoành, gương mặt cậu vô cùng hoảng hốt. Cậu kéo anh ra khỏi công xưởng trước khi mọi người nghe tiếng động kéo tới làm lớn chuyện. Thiên Tỉ cũng đi theo, đằng sau không còn nghe tiếng tên tổng đốc, có lẽ hắn đã bất tỉnh.

Hai người bước đi trên con đường đầy ắp âm thanh xe cộ. Bước chân Thiên Tỉ sải dài, chưa bao giờ cậu thấy anh nóng nảy đến như vậy. Chí Hoành lầm lũi nối gót theo sau, không dám nói tiếng nào. Gương mặt Thiên Tỉ vẫn vô thực lạnh, tựa như muốn giết người tới nơi.

"Anh không đi làm sao?"

"Nay tôi xin nghỉ."

Cậu không dám nói gì nữa, đôi mắt vẫn dán xuống mặt đường. Sau rồi Thiên Tỉ dừng chân ở một quán thịt nướng. Mùi khói thịt bốc lên thơm nghi ngút, khiến cho bao tử của Chí Hoành kêu quặn vì đói.

"Vào đây."

Anh dắt cậu vô quán và chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Tiếng xì xèo xung quanh, cộng thêm tiếng í ới của chủ quán khiến cậu chợt bừng tỉnh.

"A... nhưng mà... ví..."

Chí Hoành giật mình. Cậu đã để quên bóp tiền ở trong chỗ làm rồi, trời ơi, tuy trong bóp không có nhiều tiền nhưng đó là toàn bộ số tiền trong tuần của cậu. Hiện tại cậu đang rỗng túi.

"Bỏ đi. Tôi mời em. Dù thế nào cũng đừng quay lại đó nữa."

Thanh âm trầm đục vang lên khiến Chí Hoành cảm thấy chột dạ xen lẫn xấu hổ. Cậu không biết nói gì thêm, chỉ cúi gằm mặt nhìn vào cuốn menu trước mặt, để mặt cho Thiên Tỉ muốn gọi gì thì gọi.

Khi thức ăn được dọn lên cũng là lúc cậu giật mình.

"Nhiều thế này..."

"Ăn đi. Em gầy quá rồi." Thiên Tỉ đưa thịt lên vỉ than hồng, miệng lầm bầm. "Sau bao nhiêu năm vẫn không biết chăm sóc bản thân mình gì cả."

Chẳng nghe tiếng trả lời.

Ngước đầu lên thì thấy đôi mắt Chí Hoành đang sáng rực nhìn ngấu nghiến đĩa thịt. Đã lâu rồi cậu không ra ngoài ăn, bất quá món ăn của Khả Như nấu không phải là tệ đi, thế nhưng đồ ăn ở tiệm vẫn có một sức hấp dẫn lạ kỳ. Cậu cảm thấy bụng mình sôi lên vì đói. Nhìn cảnh tượng đó, Thiên Tỉ liền cảm thấy nguôi hết cơn giận, bất giác mỉm cười.

Chí Hoành cắm cúi ăn.Thịt nướng tỏa mùi thơm ngào ngạt thật hấp dẫn con người tham ăn như cậu. Ăn nhanh quá khiến cậu bị nghẹn, rồi nóng quá miệng thổi phù phù không kịp ngậm. Thiên Tỉ nhìn Chí Hoành như thế vội vã thổi phụ cậu. Rót cho cậu một ly nước lạnh, anh nói.

"Ăn chậm thôi. Đồ ăn không có chân đâu mà lo."

Anh xoa đầu Chí Hoành như thời thơ bé, cảm giác thân thuộc này vẫn vậy, Chí Hoành của anh vẫn đang ở đó.

"Em có một câu hỏi." Chí Hoành ngước mắt lên nhìn Thiên Tỉ, có vẻ ngập ngừng.

"Ừm..."

"Lúc đó... làm sao anh biết em bị..."

"Tôi ở trong đó lâu rồi."

"A..."

Chí Hoành ngước mặt lên thừ người.

"Từ sáng sớm tôi đã lén vô trong đó giả làm nhân viên xem tình hình sao." – Thiên Tỉ rót một ly bia cho mình – "Tôi biết chuyện sẽ sớm xảy ra thôi. Con sói đã lòi đuôi rồi thì thể nào chẳng sớm hiện mặt."

"A..."

Chí Hoành mở miệng ra há hốc. Hóa ra anh đã ở trong công xưởng cả ngày hôm nay. Mọi thứ Thiên Tỉ làm khiến Chí Hoành cảm động không nói nên lời.

"Em lại làm phiền anh rồi..."

"Bỏ đi." Thiên Tỉ bất chợt nhớ ra điều gì đó. – "Em có sao không?"

Chí Hoành lắc đầu.

"Không có gì. May mà anh đến kịp."

"Chuyện này thường xảy ra lắm sao?"

Chí Hoành bất giác đỏ bừng mặt. Nhìn cậu như vậy anh cũng đủ hiểu câu trả lời.

"Thiên Tỉ thật là tốt. Chẳng như lũ đồng tính kia, thật đáng ghét." – Chí Hoành lẩm bẩm.

Thiên Tỉ bỗng nhiên thấy giật mình khi nghe Chí Hoành nói như vậy.

"Tiểu Hoành ghét đồng tính sao?"

"Ghét, vô cùng ghét. Em căm thù chúng vô cùng. Thật ghê tởm... cứ như lũ đói mồi, một lũ biến thái."

Thiên Tỉ cảm thấy trong lòng đau nhói. Từng câu nói của Chí Hoành như lưỡi dao đâm vào tim anh. Sẽ thế nào nếu cậu biết anh cũng thế. Rằng anh cũng như những người kia, chẳng thanh tao gì cả, rằng anh rất muốn ôm lấy cậu và ăn sạch sẽ như lão tổng đốc kia. Nắm chặt cây đũa, phải cố lắm anh mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi.

"Này ăn đi, để lâu khét đấy." – Thiên Tỉ cúi gầm mặt, gắp một miếng thịt vào bát Chí Hoành,.

"Vâng..."

"Về công việc thì đừng đi làm ở đó nữa."

"Vâng... Ngày mai em sẽ đi kiếm việc mới..."

Thiên Tỉ chau mày. Kiếm việc mới? Liệu có chắc mọi thứ sẽ không tái diễn?

"Thế này, hiện tại tôi cũng đang cần một chân trợ lý. Hay em qua làm chỗ tôi nhé. Lương cũng tương đối thôi, tuy không gọi là cao nhưng vẫn sẽ khá hơn công việc này."

Chí Hoành mở lớn đôi mắt ra.

"Không... không được đâu... Em không có bằng cấp gì cả... Lĩnh vực chuyên môn của anh lại là bác sĩ. Nếu nói là anh em thân thiết, nhưng đến mức thế này thì..."

"Không sao. Tôi nói được là được."

"A... nhưng mà..."

"Ăn đi. Việc đã quyết rồi. Đừng nói nhiều nữa."

Thiên Tỉ gạt ngang, nắm chặt tay Chí Hoành trấn an. Đôi tay lạnh ngắt run rẩy của cậu khi chạm vào tay anh cảm giác bình yên lạ kỳ. Chí Hoành bất chợt cảm thấy trái tim mình có đôi chút thắt lại.

Gương mặt đỏ bừng, cậu rụt tay ra trong vô thức. Điều đó khiến Thiên Tỉ có chút hẫng tay, xong chợt nhận ra mình làm hơi quá, anh lại tiếp tục nướng thịt, không bàn luận thêm gì nữa.

Còn Chí Hoành, với trái tim đập nhanh trong lồng ngực, cậu vô tình nhớ lại cảm giác thân quen này.

Đúng rồi, trước đây hình như mình cũng từng như vậy.


End part 1.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top