Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

thù (1)

                             GTNV
DIỆP TRÍ VĂN 19 TUỔI CON GÁI CƯNG TẬP ĐOÀN DIỆP THỊ LẠNH LÙNG TÀN NHẪN ĐẠI TỶ BLACKJACK







































                           Chap 1
Tại sân bay Incheon Hàn Quốc
Quản gia : chào mừng Tiểu Thư đã về đến Hàn Quốc " cúi đầu ". Ông bà chủ đã nộp hồ sơ nhập học cho cô hết rồi ạ
Văn : trường..." lạnh "
Quản gia : dạ " mở cửa xe cho cô "
Cô ko nói gì mà lên xe ngồi quản gia đóng cửa lại rồi cũng vòng lên ghế lái chính lên xe ngồi mà lái xe đến trườn
Tại trường NINE PERCENT
Cô đi xuống xe với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm
Tại phòng Hiệu Trưởng
Văn cô mở cửa đi vào tự nhiên đi lại ghế sofa ngồi xuống...
Junhui : học xong rồi đó hả...
Văn : dạ, giờ chán
Junhui : lên lớp đi...
Văn : giờ sắp ra về rồi, kệ đi...
Junhui : sao cũng được
" Cốc...cốc "
Junhui : vào đi...
Kha : anh...
Junhui : ngồi đi...
Hồng Anh : dạ...
Nói rồi họ ngồi xuống sofa
Nhân : ai vậy anh...
Junhui : em gái tao đó...
Văn : họ là em vợ anh à...
Junhui : sao biết hay vậy...
Văn : Lục Gia muốn hợp tác với Ba Mẹ nuôi của em nên em biết chứ em cũng ko rảnh mà đi điều tra làm gì
Junhui : ukm, mà mày cũng cho anh chút thể diện coi em gái, làm cái gì mà lạnh như băng vậy hả...
Văn : về Wen Gia trước " bỏ đi "
Junhui : ukm...
Anh Trai nhìn thấy cô rời đi mà lắc đầu bất lực
Luân : có chuyện gì hả anh...
Junhui : xin lỗi tụi mày nha, con bé nó đã như vậy từ nhỏ tới giờ rồi...
Khang : chuyện gì vậy anh
Junhui : chuyện là vậy...
Thái : dạ, tụi em hiểu rồi anh
Junhui : sao hỏi tao chi vậy...
Bảo : dạ ko có gì đâu anh...
Junhui : yêu con bé rồi sao...
Minh : đâu có đâu anh...
Junhui : tao nhìn mặt tụi mày là biết rồi, ko cần tụi mày rồi...
Nhật : dạ...
Junhui : tao biết lắm mà. Yêu thì tao chỉ cách nhưng mà chắc khó lắm đây
Toàn : khó là sao anh...
Junhui : con bé là người lạnh lùng, tàn nhẫn vô cảm muốn yêu thì phải biết tính tình tính khí nó như thế nào...
Kha : vậy tụi em sẽ điều tra ạ...
Junhui : điều tra cũng ko có kết quả gì
Hồng Anh : vậy tụi em phải làm gì ạ...
Junhui : muốn làm gì cũng phải kiên trì, yêu là yêu thật lòng, con bé ghét bị phản bội v..v...vv, con bé là người rất khó tính...vvv..v.Tụi bây kiên trì thì sẽ có kết quả thôi...
Nhân : tụi em hiểu rồi ạ
Junhui : nhưng...
Luân : sao vậy ạ...
Junhui : ko gì đâu...
Văn : có chuyện gì vậy " đi vào "
Junhui : ko phải nói về rồi sao...
Văn : tính về mà thôi chán quá nên đợi anh về chung
Junhui : con bé này...
Văn : mà anh nói gì với họ vậy...
Junhui : chuyện là vậy á...
Văn : anh có nói chuyện đó cho họ nghe ko vậy...
Junhui : ko có à nha...
Văn : hừm " bỏ đi "
Khang : Văn đi đâu vậy anh
Junhui : con bé đến nghĩa trang
Thái : Văn đến đó chi vậy ạ...
Junhui : muốn biết thì đi theo con bé đi, mà thôi đừng nên theo con bé...
Bảo : sao vậy ạ
Junhui : tao nói thì nghe đi, nhiều chuyện " tức giận, bỏ đi "
Nói rồi họ cũng lên xe về Wen Gia
Quay lại bên Văn...
Sau 1 lúc lái xe thì cũng đã đến nơi
Tại Nghĩa trang
Văn : Tuấn à, em nhớ anh nhiều lắm, anh biết Lục Gia mà phải ko, nay Junhui anh 2 em đã nói hết với họ về em rồi đó, nhưng sự tồn tại của anh thì họ chưa biết, em nên làm thế nào đây chứ. Sao anh lại bỏ em, mà ko cho em theo anh vậy hả. Em nhớ anh nhiều lắm đó anh có biết ko hả, em phải làm sao khi ko có anh ở đây chứ hả " cô oà khóc lớn hơn ". Tuấn à, em nhớ anh, em ko muốn yêu ai ngoài anh, anh là người đầu tiên cũng như là người cuối cùng em muốn yêu, Em chỉ muốn nói là Em yêu Anh. Anh có nghe thì trả lời em đi, Tuấn à...
Sau đó là những tiếng sấm lớn...
Văn : anh nghe những gì em nói rồi phải ko, em biết là anh còn sống, nếu còn sống thì hãy về đi, em nhớ anh
Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau...
Văn : Tuấn à, em về đây. Mai em sẽ đến nói chuyện với anh nha " rời đi "
Sau khi cô lên xe rời đi thì...
: Văn, em đợi anh đi, anh sẽ về thôi
Quay lại bên Văn...
" Reng...reng...reng " điện thoại Văn
Văn : alo, con nghe đây...
: Tụi ta về đến sân bay rồi nè, đến sân bay đón tụi ta đi con
Văn : con đến liền đây " cúp máy ". Tuấn à, Ba Mẹ về rồi đó, anh còn chưa về là em giận anh luôn đó nha
1 lúc lái xe thì cũng đã đến sân bay
Tại sân bay Incheon Hàn Quốc
Cô đi xuống xe đi vào trong
: Tụi ta ở đây nè con
Văn : Ba Mẹ, con nhớ Ba Mẹ lắm...
Lâm Lão Gia : thật ko
Văn : thật mà...
Lâm Phu Nhân : ukm...
Văn : Ba Mẹ Nuôi, Ba Mẹ mọi người cũng về luôn rồi ạ
Mã Khã : tụi ta về chung với anh chị xui gia nè con gái, Junhui đâu rồi con
Văn : ở Wen Gia ạ...
Nhiệt Ba : để ta nói nó về Diệp Gia
Văn : dạ...Ba Mẹ, với Ba Mẹ Nuôi ở Lâm Gia hay sao ạ...
Thái Lão Gia : tụi ta đến Nghĩa trang rồi mới về Lâm Gia con...
Văn : vậy con cũng đến luôn ạ
Thái Phu Nhân : ukm được con, chúng tôi xin phép đi trước nha...
Mã Khã : dạ, mọi người đi cẩn thận
Văn : Ba Mẹ về trước đi...
Nhiệt Ba : ukm con gái...
Nói rồi Ba Mẹ Lâm, và Các Ba Mẹ Nuôi và cô lên xe đến nghĩa trang
Tại nghĩa trang
Lâm Lão Gia : tụi ta về rồi nè con trai
Lâm Phu Nhân : con mới đến đây hả
Văn : dạ...
Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau...
Mọi người cũng lên xe về Lâm Gia
Tại nguyệt thự Lâm Gia
Tại phòng khách
Quản gia : dạ Ông Bà, Thiếu Phu Nhân ạ " cúi đầu "
Văn : dì đi làm việc đi...
Quản gia : dạ " rời đi "
Lâm Lão Gia : mai đến Lâm Thị nha
Văn : dạ, con biết rồi. Ba Mẹ con về trước nha...
Lâm Phu Nhân : lái xe cẩn thận nha...
Văn : dạ " cô lên xe lái xe rời đi "
Các Lão Gia, Các Phu Nhân cũng đi về phòng nghỉ ngơi...
Quay lại bên cô...
Tại quán sodu
Văn : Chị Dâu
: về lúc nào vậy
Văn : em mới về thôi ạ
: như cũ phải ko
Văn : dạ...
: chờ chị 1 chút nha " vào trong "
Nửa tiếng sau đi ra
: hôm nay em về nên chị mời
Văn : cảm ơn BC nha
: ukm " rời đi "
Cô cứ ngồi đó uống cho đến say rồi mới đứng dậy đi về...
Mặc dù cô còn lái xe được nhưng khi về đến Diệp Gia thì cũng đã gục luôn
Quản gia : Tiểu Thư cô sao vậy
Cô ko nói gì mà ngủ luôn
Junhui : sao vậy...
Quản gia : dạ Thiếu Gia, Tiểu Thư say quá rồi ạ...
Junhui : dì đi nghỉ ngơi đi, con bé dễ cho tôi lo...
Quản gia : vậy có được ko ạ...
Junhui : ko cãi, dì mau đi nghỉ ngơi đi
Quản gia : dạ " bà đi về phòng "
Còn Junhui thì bế cô về phòng...
Tại phòng cô
Để Văn lên giường đắp chăn lại cho cô xong rồi đi xuống dưới nhà
Sau khi pha nước chanh, và lấy nước ấm, đem lên...
Lo cho cô xong, Junhui thở dài bất lực nhìn em gái mình mà thở dài...
Junhui : haizzzz, Tuấn à mày về đi, xem Vợ của mày nè, chỉ có mày mới chịu được tính khí của con bé thôi, và cũng chỉ có mày mới cưng chiều con bé thôi đó, mau về đi
Văn : Tuấn à, em phải làm sao đây hả, Tuấn à, em nhớ anh
Sau khi nói mớ xong thì cô cũng đã hoàn toàn gục luôn
Sau khi cô ngủ xong thì tay cô vẫn còn cầm tấm hình của mình và 1 chàng trai chụp chung với nhau rất tình cảm
Sau khi lo cho cô xong thì, Junhui đóng cửa lại đi ra ngoài
Junhui cũng về phòng mình...
Sáng hôm sau
Tại phòng cô...
Văn : aa, nhứt đầu quá " vỗ đầu "
Quản gia : Tiểu Thư, cô sao rồi...
Văn : ko sao, sao tôi lại ở đây...
Junhui : thức rồi à " đi vào "
Văn : ai đưa em về vậy...
Junhui : sau khi uống sodu xong thì em tự lái xe về, về đến nhà thì gục luôn, quản gia thấy vậy kêu anh, mọi chuyện là vậy đó...
Văn : ưm, mấy giờ rồi...
Junhui : 9h rồi...
Văn : em đến Lâm Gia đây...
Junhui : thôi, ở nhà đi Lâm Lão Gia nói bên Mỹ có việc nên Ba Mẹ Lâm, với Ba Mẹ nuôi em về Mỹ rồi...
Văn : họ đi lúc nào...
Junhui : lúc họ nói với anh là 6h sáng, giờ cũng lên máy bay rồi...
Văn : em biết rồi...
Junhui : đi vscn đi rồi xuống ăn sáng
Văn : em biết rồi
Junhui, quản gia cũng đi ra ngoài
Sau khi cô vscn xong thì cô cũng đi xuống dưới nhà
Tại phòng khách
Mã Khã: con gái dậy rồi đó hả con
Văn : dạ...
Nhiệt Ba : nghe anh con nói tối con về trễ phải ko con gái
Văn : dạ con có đi uống sodu nên về hơi trễ thôi ạ...
Mã Khã : giờ sao rồi con...
Văn : dạ, con khoẻ rồi
Nhiệt Ba : vậy thì được rồi
Mã Khã : con vẫn còn nhớ đến chuyện năm đó sao
Văn : con ko có " gượng cười "
Junhui : đừng cười như vậy nữa
Văn : ý anh là sao
Junhui : ko lẽ lúc tối mày nói gì chẳng lẽ anh 2 ko nghe được à...
Cô ko nói gì mà chỉ im lặng
Junhui : nói đúng rồi nên im lặng phải ko hả
Cô ko nói gì mà chỉ gật đầu
Junhui :ko chỉ như vậy thôi đâu Ba Mẹ ngoài ra con bé còn cầm tấm hình của con bé chụp chung với nó nữa, con cũng cố lấy ra lắm mà ko được nên con để nó cầm tấm hình luôn...
2 người : haizzz...
Cứ như vậy cho đến 1 lúc sau
Mã Khã : Vợ à, tối nay mình về Mỹ
Nhiệt Ba : gì gấp vậy...
Mã Khã : có tí việc...
Nhiệt Ba : quản gia à...
Quản gia : dạ Phu Nhân...
Mã Khã : dì soạn đồ để tụi tôi đi Mỹ
Quản gia : dạ " rời đi "
Văn : giờ cũng 4h chiều rồi, chừng nào Ba Mẹ đi
Nhiệt Ba : 9h tối đó con
Junhui : Ba Mẹ về Mỹ thì con bé đến Wen Gia ở chung với con, Shuahua với tụi nó được ko
Mã Khã : được, con bé ở nhà 1 mình tụi ta cũng ko yên tâm...
Văn : có quản gia nữa mà
Nhiệt Ba : nhưng tụi ta cũng ko yên tâm nữa con
Văn : con biết rồi, con lên soạn đồ
Junhui : để anh 2 phụ
Nói rồi 2 người lên phòng
1 lúc sau quản gia đi xuống và nói
Quản gia : tôi đã làm xong rồi ạ
Mã Khã : được rồi, tôi và Phu Nhân đi cũng lâu nên dì quản giùm tôi, con bé nó cũng về Wen Gia, dì ở đây quản lý tốt là được rồi...
Quản gia : dạ, tôi xin phép đi làm việc ạ " rời đi "
Nhiệt Ba : có ổn ko đây
Mã Khã : được mà
Nhiệt Ba : tâm lý con bé ko ổn, mỗi lần như vậy rồi đến đó, rồi về còn đi nhậu rồi..." lo lắng "
Mã Khã : có anh nó nên chắc được
Nhiệt Ba : được phải ko
Mã Khã : được mà
Nhiệt Ba : tôi về mà con bé ốm xuống kg nào đừng trách tôi có xử cha con ông ko nha chưa " liếc Ông "
Mã Khã : anh biết rồi...
Lúc này tại phòng Văn
Sau khi 2 người soạn đồ xong thì
Junhui : Văn à, còn hình thì sao đây...
Văn : để em...
Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau
Hình của cô và 1 chàng trai chụp chung với nhau đã được sắp đầy cái vali nhỏ
Văn : ko đủ rồi. Anh còn vali ko anh 2
Junhui : chờ anh chút " rời đi "
Nửa tiếng sau, anh quay lại với chiếc vali màu đen...
Junhui : nè em sắp vào đi...
Văn : nae " nâng niu tấm hình "
Còn anh cô chỉ nhìn bất lực nhìn em gái mình mà thở dài
Cứ như vậy cho đến 1 lúc sau chiếc vali nhỏ của cô và chiếc vali đen lớn của anh cô đã được lấp đầy ảnh
Junhui : sao đồ em ít vậy
Văn : đồ em để bên Trung hết rồi, chỉ đem có nhiêu đây về thôi
Junhui : mai đi TTTM
Văn : nae
Nói rồi 2 người đem vali xuống nhà...
Tại phòng khách
Nhiệt Ba : xong rồi sao con gái...
Văn : dạ " ngồi xuống sofa ". Sao thấy thiếu thiếu gì vậy ta
Mã Khã : con xem lại đi
Văn : con nhớ rồi " cô chạy về phòng "
Tại phòng cô
Cô mở hộc tủ ra và lấy chiếc trong đó mở ra xem và đó là tấm hình của cô và 1 chàng trai chụp chung với nhau trong rất là tình cảm. Và có 1 sợi dây chuyền và chiếc nhẫn khắc chữ TV, và cô lấy đeo cho mình. Sau khi đeo xong cô cũng cất tấm hình vào túi xách rồi cất chiếc hộp vào chỗ cũ rồi ra ngoài
Tại phòng khách...
Junhui : vậy là em...
Văn : Em ko biết vì sao lại quên, Anh ấy giận em rồi " buồn "
Nhiệt Ba : Văn à, thằng bé là người yêu và chiều con nhất mà, sao nó lại giận con được chứ
Văn : thật ạ
Junhui : thật, Ngạn Tuấn nó rất yêu và cưng chiều em, khi còn sống những điều nó làm cho em anh 2 điều biết, những điều đó nó làm vì muốn bao bọc em, ko muốn em bị thương hay bị gì cả. Những điều nó làm cho em đều là sự quan tâm, chăm sóc và cưng chiều hết đó, em biết ko
Mã Khã : nếu như thằng bé giận con thì sẽ ko có nắng đẹp như vậy đâu, con biết ko
Văn : con biết rồi
Nhiệt Ba : ukm, vậy tụi ta đi đây. Con trai lo cho con bé, em con mà ốm xuống kg nào thì đừng ta đó
Junhui : con biết rồi, con bé là con ruột của Mẹ, còn con thì ko phải à
Nhiệt Ba : nhưng con bé là em con, là con gái và là út cưng của Diệp Gia, phải ko bảo bối
Văn : hihi " cười tươi "
Nhiệt Ba : ukm, cười đẹp mà ko chịu cười, tụi ta đi đây
Văn : dạ, Ba Mẹ đi cẩn thận
Nói rồi 2 người lên xe đến sân bay
Junhui : được rồi, về Wen Gia thôi
Văn : nae
2 người đem vali để vào cốp sau xe rời cũng lên xe lái xe rời Diệp Gia
Tại nguyệt thự Wen Gia
2 người mở cửa xuống xe
All NL, Quản gia : Thiếu Gia đã về
Junhui : làm việc đi. Kêu người đem vali lên phòng cho Tiểu Thư
Vệ sĩ : dạ " đem vali lên phòng cho cô "
2 người đi vào phòng khách
Tại phòng khách
Văn : phòng em ở đâu vậy anh 2
Junhui : để anh dẫn em đi...
Văn : nae...
2 người rời đi trước sự ngạc nhiên của người làm, còn quản gia thì đã biết cô là em gái cưng của Thiếu Gia Junhui
NL : là ai vậy dì quản gia
Quản gia : là em gái, và là út cưng của Diệp Gia, lo làm việc đi
All NL : dạ " đi làm việc "
Tại phòng cô
Văn : phòng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi nhỉ nhưng vẫn còn thiếu...
Junhui : trang trí đó...
Văn : em quên mất
Junhui : được rồi, anh 2 phụ em
Văn : nae...
Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau
Phòng của cô để sắp đầy hình của cô và 1 chàng trai kia chụp chung với nhau trong rất là tình cảm
Junhui : bức này dễ thương thật
" Anh cô nhìn tấm hình cô được chàng trai kia ôm vào lòng từ phía sau "
Văn : tất cả hình em và anh ấy chụp chung đều dễ thương đều đẹp. Tại vì đó là Anh ấy chụp cho em
Junhui : còn hình em và nó chụp chung thì sao
Văn : nhiếp ảnh, và chính anh ấy đã chỉnh sửa ảnh lại
Junhui : và dây chuyền và nhẫn cũng là nó thiết kế sao
Văn : đúng vậy dây chuyền và nhẫn là anh ấy tự thiết kế 1 cặp em và anh ấy
Junhui : dễ thương thật...
Văn : đó là hình anh ấy đang ăn kem nên em chụp luôn. Rất đẹp đúng ko
Junhui : đúng vậy... Nó có góc nghiêng rất đẹp... thật ganh tị
Văn : anh 2 em cũng có mà sao ganh tị với anh ấy vậy, nhưng góc nghiêng của anh ko đẹp bằng anh ấy thôi...
Junhui : hừm, ta hận " liếc cô "
Văn : em đói bụng
Junhui : muốn ăn gì
Văn : em ko biết...
Junhui : đi ăn thịt nướng ko
Văn : với sodu nha
Junhui : được tất...
Văn : vậy thì đi thôi " kéo tay anh 2 cô"
Junhui : té bây giờ đó, từ từ thôi
Văn : nae
Tại phòng khách
Shuahua : anh và con bé đi đâu sao
Junhui : đi ăn thôi
Minh : tụi em đi chung được ko
Junhui : sao Văn...
Văn : tuỳ anh 2 thôi
Junhui : muốn đi thì đi. Tụi mày chở chị đi trước đi
Shuahua : vậy em đi trước nha
Nói rồi họ lên xe rời đi trước
Văn : đến nơi đó trước đi anh 2
Junhui : ukm, đi thôi
2 người cũng lên xe lái xe rời đi
Tại nghĩa trang SEOUL
Văn : Tuấn Ca à, nay em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm đó. Nay lúc đến Wen Gia lên phòng xong, sau khi trang trí xong thì Anh Junhui có hỏi những bức hình của chúng ta chụp chung, và của anh và em là ai chụp cho mình, em trả lời đó là Anh chụp cho em, em chụp cho anh, hình chúng ta chụp chung thì là nhiếp ảnh nhưng chính tay anh đã chỉnh sửa ảnh lại. Anh có nghe em nói ko
Sau đó là tiếng sấm và tiếng gió mạnh
Văn : vậy là anh nghe rồi, em vui lắm
Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau...
Văn : em về nha, nay em vui lắm. Em sẽ đến nói chuyện với anh, bye anh
Nói rồi 2 người lên xe đến quán sodu
Lúc này trên xe
Junhui : mỗi lần em đến đều ở lại nói chuyện với nó lâu vậy à
Văn : em còn muốn ở lại nữa đó, mà thôi để anh ấy nghỉ ngơi
Junhui : haizzz
Sau 1 lúc lái xe nữa thì cũng đã đến quán sodu
Tại quán sodu
Shuahua : anh đi đâu lâu quá vậy
Junhui nhìn qua Văn thì cô lắc đầu
Junhui : chúng tôi có việc xử lý, sao khi giải quyết xong mới đến đây...
Shuahua : dạ...
: Junhui, với bé Văn đó hả
Junhui, Văn : dạ, chào chị dâu
: à 2 đứa ra đây, chị nói với 2 đứa cái này, đừng cho họ theo
Junhui, Văn : dạ " định rời đi thì "
Shuahua : anh đi đâu vậy...
Junhui : tôi đi vs 1 chút
Shuahua : dạ...
Nói rồi 2 người đi theo sau
Văn : chị nói đi, có chuyện gì sau...
: hôm qua sau khi con bé Văn về thì có 1 chàng trai rất giống với Tuấn, chị định hỏi nhưng thấy quán đông khách quá nên ko có tiện hỏi, nhưng chị biết đó là nó
Văn : chị thấy anh ấy như thế nào...
: vẫn như cũ ko thay đổi gì cả
Văn : anh ấy có nói gì với chị ko
: có, nó nói em đợi thêm 1 chút nữa là nó sẽ về, và nó đưa chị cái này nè " đưa cho cô chiếc hộp ". Nó nói em về đến phòng thì hãy mở ra
Văn : được rồi, em biết rồi, em cảm ơn chị " nhận chiếc hộp từ tay BC ". Sau chị nhận ra đó là anh ấy
: vì chị thấy sợi dây chuyền, và chiếc nhẫn nó đeo giống với của em và hình xăm trên người nó giống với em nên chị nhận ra đó là nó đó
Văn : em cảm ơn chị nhiều
: được rồi, về bàn ăn đi, ko thôi nguội hết bây giờ đó...
Junhui, Văn : dạ
Nói rồi 2 người đi lại chỗ họ...
Shuahua : anh đi vs lâu vậy ạ
Junhui : tụi anh có chuyện muốn nói ở lại nói 1 chút...
Văn : nay em vui nên lần này Em khao
Junhui : Diệp Tiểu Thư hôm nay chơi lớn vậy ta ơi
Văn : quá khen. Chị dâu ơi...
: gì đó...
Văn : em thanh toán trước nha
BB : bill của em đây
Văn : đây nè chị dâu
: ăn ngon miệng đi mấy đứa
All : dạ...
Văn : anh 2, cái chiếc hộp của em đâu rồi " nhìn xung quanh "
Junhui : bên thằng Minh kìa. Ê thằng kia " nhìn Minh định mở chiếc hộp ra"
Minh : dạ " giật mình "
Junhui : đưa đây " tức giận "
Minh : dạ " đưa chiếc hộp lại cho anh"
Junhui : Shuahua em lại đó ngồi đi, Văn qua đây " ngoắc cô lại ngồi kế "
Văn : biết rồi
Junhui : nè " đưa chiếc hộp cho cô "
Văn : nae " nhận chiếc hộp từ tay anh"
: Chị dâu " đi vào "
: khách quý lại đến nữa đó à... vào đây ngồi đi
: Cho em như cũ đi...
: chờ chị chút xíu " đi vào trong "
Nửa tiếng sau...
: đây...
: Em thanh toán trước nha
: bill của em đây...
: Nè chị dâu...
Văn : chị dâu ơi
: Sao bé Văn
Văn : anh 2
Junhui : ukm " đi theo Văn "
Văn : anh ta có phải Tuấn ko chị...
: Hình như là nó đó...
Văn : chị hỏi giùm em vài chuyện nha
: Ukm, em nói đi
Văn : chị nói với anh ấy, Văn nhớ anh lắm Tuấn à, nào anh mới về với em vậy, anh ấy trả lời thì chỉ gật đầu cho em biết nha...
: Ukm, chị biết rồi...
Junhui : sao em ko hỏi trực tiếp
Văn : em ko biết phải là anh ấy hay ko, nhưng cảm nhận của em là anh ấy...
Tại bàn của Anh...
: Nè, con bé Văn nó nói với chị nó nhớ em lắm đấy, nó còn nói khi nào em về với nó nữa kìa...
: Em biết chứ, chỉ cần nhìn thẳng vào mắt của em ấy là biết rồi
: Mau trả lời chị đi đừng có đánh trống lảng nữa...
: 1 tuần nữa rồi sẽ có kết quả, nhưng em sẽ ko nói khi nào em về...
: Ukm, nào về Trung nói chị
: Ukm, nào về em nói, chị đi rồi quán ai quản đây, rồi Văn em ấy đến...
: Có tụi PV nó lo rồi, haizzz cũng nhớ Vợ lắm đó à...
: Tất nhiên rồi, em ấy đang nhìn kìa...
: Ukm " rời đi "
Văn : sao rồi chị dâu...
: Là nó rồi đó...
Văn : anh ấy có nói gì ko chị...
: Nó chỉ nói 1 tuần nữa sẽ có kết quả, nhưng nó ko nói khi nào về thôi
Văn : anh ấy có về Trung ko chị...
: Chị ko biết nữa
Văn : em biết rồi cảm ơn chị nha...
: Ukm, ngoan " rời đi "
Văn : anh 2 em đi vs cái...
Junhui : ukm, đi đi
Anh rời đi, cô cũng đi theo anh
Tại nhà vs
: Xin lỗi, cô có sao ko...
Văn : tôi ko sao
: Tôi xin phép đi trước " đỡ cô "
Văn : ukm
Anh cũng rời đi
Vì anh đội nón nên cô ko nhận ra đó chính là anh. Và cô biết người đụng cô vừa rồi là anh...
Văn : hức...hức Tuấn Ca
Lúc này tại chỗ anh
: Văn à, anh xin lỗi, sẽ ổn thôi " rời đi"
Sau khi anh rời đi thì 1 lúc sau cô cũng đi ra...
Cô đi ra nhìn xung quanh thì ko thấy anh đâu liền hỏi nhỏ anh mình...
Văn : anh 2 anh ấy đi đâu rồi vậy anh 2 " nói nhỏ vào tai Junhui "
Junhui : nó đi rồi " nói nhỏ vào tai cô "
Văn : em biết rồi
Sau khi ngồi được 1 lúc nữa thì
Junhui : đưa chị tụi mày về trước đi, tao với con bé về sau
Nhật : dạ " dìu chị mình rời đi "
Họ cũng lên xe lái xe rời đi
Junhui : chị dâu à, tụi em về trước nha
: Ukm, về cẩn thận đó, con bé nó say lắm rồi đó nha Junhui
Junhui : biết rồi " định bế Văn rời đi "
: Nè Junhui
Junhui : gì vậy chị dâu...
: Của nó kêu chị đưa cho con bé đó, chị biết nó chưa say đâu
Văn : sao chị biết hay vậy
: Em có uống gì đâu mà say
Văn : nae, gì vậy chị dâu
: Của nó kêu chị đưa cho em đó
Văn : nae
: Nó cũng nhớ em lắm đó, nhưng chị ko biết khi nào nó về thôi
Văn : em biết rồi cảm ơn chị nhiều nha, em về trước đây
: Ukm, 2 đứa về cẩn thận
2 người : dạ
Nói rồi 2 người lên xe lái xe rời đi
Lúc này trên xe...
Junhui : ngủ chút đi Văn à
Văn : em biết rồi " cô nhắm mắt lại "
Junhui : haizzz, tội em gái tôi thật mà, sao ông trời lại đối xử bất công với nó như vậy chứ, người làm anh như tôi ko biết làm gì cả " anh nhìn em gái mình lắc đầu bất lực "
Sau 1 lúc lái xe thì cũng đến Wen Gia
Anh mở cửa xuống xe vòng qua ghế lái phụ mở cửa ra định bế cô đi vào nhà thì...
Junhui : của nó mà..." anh bế cô "
Sau khi bế cô về phòng đắp chăn lại cho cô rồi đi xuống nhà
Tại phòng khách
Shuahua : con bé ngủ rồi hả anh
Junhui : ukm, con bé ngủ trên xe rồi
Toàn : em ấy thường hay đến quán sodu lắm hả anh
Junhui : ko hẳn là thường đâu, mà mỗi lần về đây thì con bé sẽ đến quán sodu, nhưng mà người đó là chị dâu của tao và con bé
Shuahua : chị dâu của anh hả...
Junhui : thấy bình thường mà, làm gì mà bất ngờ dữ vậy...
Shuahua : dạ, ko có gì đâu anh...
Junhui : tụi mày với cô về phòng nghỉ ngơi đi, giờ cũng 12h rồi đó...
Shuahua : anh ko về phòng với em sao
Junhui : đi đi
Shuahua : dạ
Nói rồi họ đi về phòng...
1 lúc sau thì Văn đi xuống...
Văn : gì vậy anh 2
Junhui : sao ko ngủ nữa đi...
Văn : em ngủ ko được
Junhui : chỗ lạ à
Văn : chắc vậy. À chờ em chút
Junhui : đi đâu chút
Văn : chờ em chút " cô đi về phòng "
15p sau cô xuống trên tay là chai rượu
Junhui : gì vậy...
Văn : rượu, anh uống ko
Junhui : ukm...sao nay có hứng rũ anh 2 mày uống rượu vậy út
Văn : lâu rồi em với anh ko có nhậu chung nên rủ
Junhui : ukm...lâu rồi nhỉ, chắc cũng 3 năm chưa nhỉ
Văn : 5 năm rồi
Junhui : thời gian trôi qua nhanh thật
Văn : ukm
Junhui : loại gì vậy...
Văn : loại nhẹ à. Loại mạnh anh uống 3 ly là say rồi, uống xong đi dạo
Junhui : ukm
Văn : sao nay uống mà ko say nhỉ
Junhui : em có 2 điều chỉ có nó mới hiểu được em thôi
Văn : điều gì, anh nói thử xem đi, để xem anh có hiểu em gái anh hay ko
Junhui : điều thứ nhất khi uống rượu hay suy nghĩ, suy tư v..vvv là ko say, điều thứ 2 là nó
Văn : cũng đúng mà cũng sai
Junhui : em nói thử xem nào...
Văn : em cũng ko biết là đúng hay sai chỗ nào nữa
Junhui : cả em cũng ko biết thì sao người anh trai như anh biết được hả
Văn : ukm ha
Sau khi ngồi uống được 1 lúc thì...
Junhui : mấy giờ rồi em gái...
Văn : 3h sáng rồi, đi dạo đi anh 2
Junhui : ukm được
2 người lên xe lái xe đến sông Hàn
Tại sông Hàn
Văn : trời mát thật, mà cũng lạnh thật
Junhui : áo của nó mặc vào đi
Văn : nae " mặc áo khoát anh vào "
Junhui : cảm giác thế nào
Văn : sau khi em mặc áo khoát của anh ấy vào giống như em được anh ấy ôm vào lòng vậy, rất ấm
Junhui : ukm...
Văn : vui quá
Junhui : vui như thế nào theo em
Văn : nay được mặc áo khoát của anh ấy, uống rượu và được đi dạo chung với anh trai, nhưng nếu có anh ấy ở đây thì tốt biết mấy...
Junhui : haizzzz anh 2 biết em là sẽ muốn như vậy mà
Văn : nhưng ko thực hiện được
Junhui : đúng vậy đó...
Cứ như vậy cho đến sáng...
Văn : ukm được rồi, về thôi em buồn ngủ quá rồi
Junhui : ukm
2 người lên xe lái xe về Wen Gia
Tại nguyệt thự Wen Gia
Tại phòng khách
Junhui : về phòng ngủ đi cô nương
Văn : nae, cô đi về phòng
Tại phòng cô
Vì buồn ngủ quá nên cô lên giường ngủ lúc nào cũng ko hay
Sau khi cô thức cũng là 11h trưa
Sau khi cô vscn rồi đi xuống nhà
Tại phòng khách...
Junhui : xuống rồi đó hả...
Văn : sao anh vẫn còn tươi tỉnh vậy
Junhui : sau khi em về phòng, thì anh cũng về phòng ngủ
Văn : nae, em đói bụng
Junhui : sắp xong rồi cô nương
Văn : nae...
Sau khi Junhui nấu ăn xong và dọn ra bàn và kêu mọi người vào ăn
Văn : haizzz, ayza, hấp dẫn quá ta ơi    " ngồi xuống ghế cạnh anh trai mình "
Junhui : mấy năm rồi em còn nhớ ko
Văn : 5 năm rồi đó
Junhui : thời gian trôi qua nhanh thật
Văn : nae...
Sau khi ăn xong
Tại phòng khách
Kha : trái cây nè, em ăn đi Văn
Văn : xin lỗi tôi bị dị ứng nên tôi ko ăn được trái cây, xin lỗi
Hồng Anh : ko sao đâu
" Junhui : Văn " nhìn cô nói "
" Văn : đừng "
Anh trai cô cũng ko nói gì mà chỉ im lặng gật đầu
Lúc này tại quán sodu
: Chị về Trung ko " đi vào "
: Đi chứ
: Chuẩn bị đi, em đợi
: Xong hết rồi nè, đi thôi
Nói rồi 2 người lên xe đến sân bay
Lúc này bên Wen Gia
Nhân : Văn à, sao em cứ đeo sợi dây chuyền và chiếc nhẫn khắc chữ TV chi cho nặng cổ vậy...
Văn nhìn Junhui gật đầu
Junhui :đó là thiết kế riêng cho con bé
Luân : dạ, tụi em hiểu rồi ạ
Văn : được rồi, em về phòng đây
Junhui : ukm, đi đi
Văn cô cũng ko nói gì mà chỉ im lặng gật đầu rồi đi về phòng
Khang : em ấy sao vậy anh
Junhui : còn tụi mày, đừng có hỏi con bé giùm tao cái, em gái tao nha
Thái : tụi em biết rồi
Nói rồi Junhui đi theo cô...
Tại phòng cô
" Cốc...cốc "
Văn : vào đi
Junhui : Văn..." đi vào "
Văn : anh 2
Junhui : ukm, rồi nó cũng sẽ về thôi
Văn : em biết rồi...
" Reng...reng...reng " điện thoại Văn
Văn : nói...
: Tỷ mau đến Bang đi, đã tìm ra được người muốn giết Tuấn Ca rồi ạ
Văn : ukm " cúp máy "
Junhui : gì vậy...
Văn : đã tìm ra người muốn giết Anh ấy rồi, anh đi ko
Junhui : đi chứ, chuẩn bị đi
Văn : anh cũng đi chuẩn bị đi
Junhui : ukm " anh đi về phòng "
Nửa tiếng sau, 2 người dạ có mặt ở phòng khách
Tại phòng khách
Shuahua : anh đi đâu vậy...
Junhui : cô ở nhà đi
Shuahua : dạ...
Văn : đi thôi anh 2
Junhui : ukm
2 người lên xe đến Bang
Tại Bang BLACKJACK
All : chào Đại Tỷ, Phó Bang ạ "cúi đầu"
Văn : sao rồi
ĐE : trong ngục lao ạ
Nói rồi 2 người vào ngục lao
: Đại Tỷ
Văn : nó chịu khai ko
: Im lặng nãy giờ nè
Văn : được rồi, để tao
: Ukm
Văn : NÓI " tức giận, sát khí "
: Đại Tỷ tha cho tôi...
Văn : NÓI
GĐ : là ông ta đã kêu tôi giết ạ
Văn : nói hết
GĐ : mọi chuyện là như vậy ạ...
Văn : giết
Nói rồi 2 người lên xe lái xe rời đi
Tại nguyệt thự Wen Gia
Junhui : nhà gì ko có ai hết chơn vậy, Shuahua đâu rồi
Văn : có camera ko anh 2
Junhui : có
Anh 2 cô mở điện thoại lên xem thì
Văn : họ đang phòng em
Junhui : lên phòng em nhanh lên...
Nói rồi 2 người chạy về phòng cô
Tại phòng cô
Văn :ko được "chạy lại chụp bức hình" Sau khi cô lấy lại được bức hình
Junhui : sao rồi Văn...
Văn : huhu, ko sao. Sao các người lại dám vào phòng khi ko có sự cho phép của tôi vậy hả " tức giận "
Shuahua : tụi chị xin lỗi
Bảo : chỉ có mấy bức hình thôi mà có cần làm quá lên vậy ko
Văn : haha, đối với các người đó chỉ có mấy bức hình thôi sao, nhưng đối với tôi đó là bảo vật và kỹ vật của tôi, có tiền cũng ko thể mua được nó
Minh : tụi anh yêu em, chỉ cần người chụp chung là tụi anh thì chuyện gì tụi anh cũng dám làm...
Văn : m* kiếp, các người cút khỏi phòng tôi ngay " cầm dao kề vào cổ "
Junhui : được rồi, út anh 2 đuổi họ ra liền " đi ra đóng cửa phòng lại ". Tụi mày xuống phòng khách cho tao
10 người : tụi em biết rồi
Junhui : còn cô nữa đó Shuahua
Shuahua : dạ
Nói rồi 12 người đi xuống nhà...
Tại phòng khách
Junhui : vô phòng của con bé chi vậy
Nhật : tụi em muốn biết vì sao anh vào được, còn tụi em và chị Shuahua thì đều ko được...
Junhui : vì sao tao vào được à, tao còn muốn hỏi lại con bé nữa kìa
Toàn : là sao ạ...
Junhui : muốn vào phòng nó thì phải gõ cửa chứ ko như tụi mày tự đi vào phòng khi ko có sự cho phép của người ta khi người khác ko cho phép là xâm phạm quyền riêng tư đó. Cũng là Lục Thiếu Gia thì dùng cái đầu suy nghĩ đi đừng để chưng, mỗi lần tao vô tao phải gõ cửa con bé cho phép thì tao mới vào, đồ ngu si
Kha : tụi em xin lỗi
Junhui : yêu con bé thì hãy tìm hiểu kỹ tính cách của con bé như thế nào còn phải kiên trì, lần này tụi mày hết hy vọng rồi
Hồng Anh : là sao ạ...
Junhui : thì con bé ko yêu tụi mày chứ gì nữa, tụi mày có cố gắng đến đâu thì cũng chỉ là công cốc mà thôi
Nhân : tụi em biết rồi, mà người chụp chung với em ấy là ai vậy anh
Junhui : muốn biết thì tao sẽ nói
Luân : dạ, anh nói đi
Junhui : đó là NY của nó, là người con bé yêu, và nó cũng yêu con bé và nó là bạn tao, rất yêu và cưng chiều con bé, mà tụi mày chỉ cần biết nhiêu đó thôi
Khang : sao vậy ạ
Junhui : đừng nên tìm hiểu kỹ, dù có điều tra cũng ko được kết quả gì đâu   " đi lên phòng cô "
Tại phòng cô
" Cốc...cốc "
Văn : anh vào đi, anh 2
Junhui : cái gì mà máu ko vậy
Văn : anh nhìn đi
Junhui : ukm " nhìn xung quanh ". Chờ anh chút xíu " rời đi "
15p sau anh đi vào trên tay là hộp bằng bó vết thương
Sau khi rửa vết thương và băng bó cho cô xong...
Junhui : sao rồi...
Văn : hình ko bị gì cả
Junhui : chảy máu hết chơn rồi
Văn : bảo vật của em thì em phải giữ thật kỹ chứ
Junhui : anh 2 biết rồi
Văn : nae " cười tươi "
Sau khi nói chuyện được 1 lúc thì cô cũng đã ngủ
Sau khi cô ngủ, anh dọn dẹp lại phòng cho cho cô, đắp chăn lại cho cô xong rồi cũng tắt đèn rồi đi ra ngoài và đóng cửa lại
Tại phòng khách
Thái : anh, em hỏi chuyện này được ko vậy anh
Junhui : nói đi...
Bảo : chàng trai chụp chung với em ấy là ai vậy ạ...
Junhui : thì NY con bé chứ gì, hỏi hoài " tức giận, lái xe rời đi "
Cứ như vậy cho đến 3 tuần sau...
Tại nguyệt thự Wen Gia
Tại phòng khách
Văn : chán quá à, anh 2
Junhui : đi chơi ko
Văn : em muốn ở nhà
Junhui : làm gì cho hết chán
Văn : em ko biết
: Có ai ko ta
Junhui, Văn : Ba Mẹ nuôi, Ba Mẹ Lâm, Ba Mẹ về lúc nào mà sao ko nói để 2 tụi con ra đón
Mã Khã : tụi ta muốn cho 2 đứa tụi con bất ngờ mà
Junhui, Văn : dạ...
Lâm Lão Gia : à tụi ta có bất ngờ cho con nè Văn
Văn : gì vậy ạ
: Hello
Văn : tụi mày là...
Từ Khôn : ko phải tụi tao
Văn : gì vậy
: Còn nhớ anh ko
Văn : huhu Tuấn Ca " chạy lại ôm anh"
Ngạn Tuấn : được rồi, ngoan anh về rồi nè ngoan ko khóc nữa, ko sao nín ngoan ko sao, được rồi ngoan anh về rồi " ôm chặt cô vào lòng vỗ dành "
Văn : hức... hức " oà khóc lớn hơn ". Có biết là em nhớ anh lắm ko hả...
Ngạn Tuấn : xin lỗi em, anh về rồi nè ngoan ko khóc nữa, nín ngoan, ko khóc " ôm chặt cô vào lòng vỗ dành "
Văn : nae, em biết rồi, em ko khóc nữa " cười tươi, lau nước mắt "
Ngạn Tuấn : ukm được rồi, ngoan lắm  " lau nước mắt cho cô "
Văn : nae " cười tươi ".Em ko khóc nữa
Ngạn Tuấn : ngoan " xoa đầu Văn "
: Hello
Văn : Thần Ca, Băng Tỷ " cười tươi "
Lý Thần : hello em gái
Văn : nae " cười tươi "
Ngạn Tuấn : em vẫn còn đeo sao Văn
Văn : nae " cười tươi "
Junhui : có Tuấn Ca cái là cười tươi liền luôn ha
Văn : nae...
Ngạn Tuấn : rồi từ lúc em về đây đến giờ có đi học ko vậy
Văn : ko có...
Ngạn Tuấn : đi học...
Văn : em đi 1 mình hả...
Ngạn Tuấn : ukm...
Văn : huhu, buồn lắm
Ngạn Tuấn : anh học xong lâu rồi mà sao đi học được nữa đây
Văn : đi 1 mình buồn lắm...
Ngạn Tuấn : ngoan đi, còn 1 năm nữa tốt nghiệp rồi, cố lên, anh học xong ở đây rồi, đi học lại sau được
Văn : nae " buồn "
Ngạn Tuấn : còn 1 năm nữa tốt nghiệp rồi, mai anh đưa đến trường...
Văn : nae..." buồn "
Ngạn Tuấn : cố lên nè, chỉ còn 1 năm nữa thôi là tốt nghiệp rồi cơ mà...
Văn : em biết rồi
Ngạn Tuấn : ngoan " xoa đầu Văn "
Văn : vậy ai sẽ là GVCN của đây
Ngạn Tuấn : mai em sẽ biết
Văn : nae " buồn "
Ngạn Tuấn : xụ mặt hoài xấu lắm đấy giờ cười lên xem nào
Văn : nae " cười tươi "
Ngạn Tuấn : vậy phải đẹp ko...
Văn : ko có anh ko muốn cười
Ngạn Tuấn : 1 năm nữa tốt nghiệp rồi, ngoan đi, nghe chưa
Văn : em biết rồi mà
Ngạn Tuấn : giờ ở đâu...
Văn : anh ở đâu
Ngạn Tuấn : về Lâm Gia
Văn : nae " cười tươi "
Nhiệt Ba : con về Lâm Gia phải ko Văn
Văn : nae...
Ngạn Tuấn : lên phòng soạn đồ nè...
Văn : nae
Nói rồi Anh, Cô lên phòng
Tại phòng cô
Ngạn Tuấn anh ko nói gì mà chỉ nhìn Văn cười ôn nhu
Văn : sao nhìn em giữ vậy...
Ngạn Tuấn : anh chỉ là đang suy nghĩ vài điều mà thôi
Văn : điều gì, nói em nghe đi...
Ngạn Tuấn : giờ chưa thể nói được
Văn : bí mật quá đó nha
Ngạn Tuấn : quá khen " cười tươi ". Giờ soạn đồ nè
Văn : nae...
Ngạn Tuấn : đồ em ít hơn hình thì phải, phải ko Văn...
Văn : nae, đồ em để bên Trung hết rồi
Ngạn Tuấn : anh có đem hết về cho em rồi nè...
Văn : vali của anh kêu người đem về Lâm Gia rồi phải ko
Ngạn Tuấn : đúng rồi
Văn : nae " cười tươi "
Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau, Anh và cô cũng đã soạn đồ xong
Ngạn Tuấn : sao bức này bị bể kính rồi
Văn : chuyện là vậy...em xin lỗi "buồn"
Ngạn Tuấn : có bị thương gì ko...
Văn : chỉ bị mảnh chai cắt trúng tay thôi, nhưng em hết rồi nè " cười tươi "
Ngạn Tuấn : tấm kính nó bể thì có sao đâu, lo là lo cho em đó Văn à
Văn : em biết rồi em xin lỗi, sẽ ko có lần sau nữa đâu
Ngạn Tuấn : em còn muốn có lần sau nữa hả Văn
Văn : em xin lỗi " ôm tay anh "
Ngạn Tuấn : được rồi, ko giận em nữa, được chưa
Văn : nae " cười tươi "
Vệ sĩ : Lâm Chủ Tịch
Ngạn Tuấn : đem đồ Thiếu Phu Nhân về Lâm Gia đi...
Vệ sĩ : dạ " đem vali cô rời đi "
Văn : à còn nữa nè anh " cô kéo hộc tủ ra và lấy ra 1 chiếc hộp "
Ngạn Tuấn : em mở ra xem đi
Văn : nae " cô mở ra xem thì ". Đẹp quá đi " bất ngờ "
Ngạn Tuấn : để anh đeo cho em
Văn : nae...
Anh tháo sợi dây chuyền trên cổ và chiếc nhẫn trên tay xuống và đeo vào cho cô...
Văn : em đeo cho anh...
Ngạn Tuấn : ukm " khụy gối xuống "
Văn : nae " sau khi cô đeo cho anh ". Còn cặp cũ thì sao anh
Ngạn Tuấn : ukm, để anh thiết kế lại   " để vào chiếc hộp "
Văn : nae " cười tươi "
Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau...
Văn : huhu, Tuấn à, em khó thở quá à          " nằm trong lòng Anh nói "
Ngạn Tuấn : sao khó thở " lo lắng "
Văn : huhu, em cũng ko biết nữa
Ngạn Tuấn : được rồi, chờ anh chút
: Gì vậy
Ngạn Tuấn : cho mày 5p đến Wen Gia khám cho em ấy
: Ukm " cúp máy "
Ngạn Tuấn : cố lên, ko được ngủ nha chưa  " lo lắng, nắm chặt tay cô "
Văn : nae...
Cứ như vậy cho đến 5p sau
Linh Siêu : gì kêu gấp vậy...
Ngạn Tuấn : khám cho em ấy
Siêu Trạch : ukm
Sau khi cậu khám cho cô xong thì...
Ngạn Tuấn : bệnh tái phát rồi đúng ko
Tinh Kiệt : sao biết hay vậy
Ngạn Tuấn : lúc trước cũng bị vậy
Văn : em khó thở quá à...
Ngạn Tuấn : hít thở đều lại, cố gắng điều hòa lại nhịp thở
Cô cũng làm theo lời anh nói...
Ngạn Tuấn : sao rồi...
Văn :em đỡ rồi "dựa vào lòng anh nói"
Ngạn Tuấn : ukm, ngoan, nghỉ ngơi đi  " lo lắng, xoa đầu cô "
Văn : nae " cô nhắm mắt lại "
Anh để cô nằm lại đàng hoàng đắp chăn lại cho cô rồi đi xuống phòng khách,3 người thấy vậy thì đi theo sau
Tại phòng khách
Trần Lão Gia : sao 3 đứa biết là đến đây vậy con...
Linh Siêu : dạ Tuấn nó gọi cho tụi con để đến khám cho con Văn...
Trần Phu Nhân : con bé bị gì sao con
Ngạn Tuấn : bệnh tái phát rồi ạ, lúc nãy nói với con là khó thở
Phạm Đào : ko phải bệnh của con bé đã chữa hết từ lâu rồi sao con...
Ngạn Tuấn ; ko phải đã chữa hết rồi sẽ ko tái phát lại đâu ạ, có khi còn nặng hơn lúc chưa chữa nữa...
Truyền Mỹ : còn cách nào khác ko con
Siêu Trạch : dạ còn thưa Bác
Nhiệt Ba : còn cách nào vậy con
Tinh Kiệt : là cách đó rất nguy hiểm
Lý Thần : cách nào em nói đi
Linh Siêu : là phải có người hiến tim cho con Văn, mà phải phù hợp thì mới làm phẫu thuật được, Tuấn
Siêu Trạch : Tuấn
Ngạn Tuấn : gì
Tinh Kiệt : suy nghĩ gì nãy giờ vậy
Ngạn Tuấn : chuyện mày nói nãy giờ thì tao quyết định rồi
Linh Siêu : ukm...
Văn : Tuấn
Ngạn Tuấn : sao ko nghỉ ngơi đi mà xuống đây chi vậy " đi lại dìu cô "
Văn : em khỏe rồi
Ngạn Tuấn : khỏe gì mà khỏe, mặt xanh lè vậy mà nói khỏe
Văn : em xin lỗi mà
Ngạn Tuấn : được rồi, ko giận em nữa
Văn : nae " cười tươi "
Siêu Trạch : ukm, mày đã quyết định rồi phải ko Tuấn
Ngạn Tuấn : ukm
Văn : quyết định gì vậy
Ngạn Tuấn : chuyện nãy giờ thì em cũng đã nghe thấy hết rồi mà
Văn : em ko đồng ý " bỏ đi về phòng "
Tinh Kiệt : Văn. Mày sao Tuấn
Ngạn Tuấn : nói thì nghe vậy đi
Anh đi về phòng cô
Tại phòng cô
Ngạn Tuấn : Văn à, anh xin lỗi mà
Văn : ko, giận anh rồi
Ngạn Tuấn : anh xin lỗi, bé Văn à anh sẽ ko làm vậy nữa
Văn : thật ko...
Ngạn Tuấn : thật mà...
Văn : được rồi, ko giận anh nữa
Ngạn Tuấn : ukm, sao em ko cho anh làm vậy, nói anh nghe xem nào
Văn : ko muốn anh bị gì, em biết là anh lo cho em nhưng em ko đồng ý cho anh làm vậy...
Ngạn Tuấn : được rồi, anh xin lỗi. Sẽ ko làm như vậy nữa
Văn : nae " cười tươi "
Ngạn Tuấn : ukm, giờ ngủ đi, sáng về Lâm Gia cũng được
Văn : anh ngủ với em...
Ngạn Tuấn : ukm
Văn : nae
Anh nằm xuống giường đắp chăn lại cho mình và cô ôm cô ngủ. Sau khi cô ngủ say rồi, liền lấy nhẹ tay cô ra rồi đi xuống giường đóng cửa lại rồi đi xuống phòng khách
Tại phòng khách
Linh Siêu : sao rồi
Ngạn Tuấn : tao nói thì nghe vậy đi...
Siêu Trạch : nhưng mà...con Văn nó ko đồng ý cho mày làm vậy rồi
Ngạn Tuấn : giấu đi, tao biết là ko giấu được lâu nhưng được tới đâu thì hay tới đó đi
Tinh Kiệt : ukm, mày nói vậy thì tao sẽ làm theo ý mày
Ngạn Tuấn : được, chừng nào bắt đầu
Linh Siêu : 3 tháng sau
Ngạn Tuấn : ko uống thuốc gì sao
Siêu Trạch : đây là tất cả các cử thuốc của con Văn
Ngạn Tuấn : ukm...
Lý Thần : Tuấn, lên sân thượng anh hỏi vài chuyện cái coi
Ngạn Tuấn anh đi theo sau Lý Thần lên sân thượng
Tại sân thượng
Lý Thần : còn bệnh của em thì sao
Ngạn Tuấn : ko sao, lo là lo cho em ấy thôi chứ em vẫn bình thường mà
Lý Thần : mặc dù em ko có biểu hiện gì nhưng anh biết em đang rất mệt và rất muốn ngủ, phải ko
Ngạn Tuấn : sao anh biết hay vậy...
Băng Băng : em bị vậy sao ko nói với mọi người " đi lại "
Ngạn Tuấn : em nói làm gì, 3 tháng nữa làm phẫu thuật rồi, kệ đi dù gì cũng giấu được 3 năm rồi cơ mà
Tinh Kiệt : êk thằng kia " đi lại "
Ngạn Tuấn : gì
Linh Siêu : kết quả của mày nè
Ngạn Tuấn : xét nghiệm lúc nào vậy
Siêu Trạch : nhanh lắm, yên tâm đi, tim của mày với con Văn phù hợp với nhau đó
Ngạn Tuấn : biết mà, còn 3 tháng nữa mới phẫu thuật phải ko
Tinh Kiệt : ukm, mày tính làm gì
Ngạn Tuấn : mày làm vậy đi
Linh Siêu : sao mà được trời " hét "
Ngạn Tuấn : nhỏ nhỏ, phòng của em ấy gần ngay sân thượng
Siêu Trạch : hừm...
Ngạn Tuấn : tao biết làm như vậy sẽ rất nguy hiểm nhưng tao còn tận 4 tháng cơ mà, 1 tháng còn lại tao giành thời gian cho em ấy
Tinh Kiệt : mày mất trên bàn phẫu thuật thì sao đây
Ngạn Tuấn : ko sao, tao chống cự được
Lý Thần : em chấp nhận, em giấu con bé Văn phải ko...
Ngạn Tuấn : đúng vậy
Băng Băng : anh chị sẽ chỉ giúp em lần này thôi đó
Ngạn Tuấn : cảm ơn anh chị
Lý Thần : ukm
Linh Siêu : rồi có uống thuốc gì chưa
Ngạn Tuấn : ko nhớ
Siêu Trạch : lúc nào cũng lo cho con Văn mà ko chịu suy nghĩ tới bản thân là mày đó Tuấn
Ngạn Tuấn : thì Vợ tao mà
Tinh Kiệt : hết nói nổi mày luôn
Ngạn Tuấn : aa " khụy gối "
Lý Thần : đã nói uống thuốc thì ko có chịu nghe đâu, uống thuốc vào đi
Sau khi anh uống thuốc vào...
Ngạn Tuấn : khỏe rồi
Băng Băng : ukm, thì em khỏe " bỏ đi "
Lý Thần : mày làm chị dâu giận rồi đó em trai à
Ngạn Tuấn : anh đi theo an ủi vợ anh đi " nhìn lên bầu trời "
Linh Siêu : ở đó luôn đi " bỏ đi "
Nói rồi họ cũng rời đi
Chỉ còn 1 mình anh trên sân thượng
Ngạn Tuấn : Văn à, anh xin lỗi em
Văn : sao phải xin lỗi em làm gì
Ngạn Tuấn : em nghe sao
Văn : nae, em nghe hết rồi, sao lại giấu em lâu như vậy
Ngạn Tuấn : ko muốn em lo thôi Văn à " nắm chặt tay cô nói "
Văn : anh lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc và cưng chiều em, sao anh ko cho em làm ngược lại chứ
Ngạn Tuấn : anh ko thích
Văn : sao ko thích
Ngạn Tuấn : vì anh ko thích nằm dưới " nói nhỏ vào tai cô "
Văn : hứ " đỏ mặt "
Ngạn Tuấn : sao đỏ mặt vậy...
Văn : giận anh rồi
Ngạn Tuấn : anh xin lỗi mà, ko chọc em nữa " ôm cô từ phía sau "
Văn : nae, giờ quay lại chuyện nè. Anh làm vậy em cũng lo lắm chứ
Ngạn Tuấn : anh biết nhưng
Cô hôn anh. Anh cũng đáp lại nụ hôn ngọt ngào của cô
Cô từ chủ động đã thành bị động
Cứ như vậy cho đến nửa tiếng sau
Anh buông môi cô ra
Ngạn Tuấn : sao chủ động luôn à
Văn : từ chủ động mà thành bị động luôn mới ghê chứ
Ngạn Tuấn:quá khen "ôn nhu nhìn cô"
Văn : hihi" cười tươi ". Chán quá à
Ngạn Tuấn : sao nãy mới cười mà giờ chán rồi đó hả
Văn : mai phải đến trường, mà ko có anh rồi...
Ngạn Tuấn : khỏe chưa mà ngày mai đòi đến trường hả, nói anh nghe xem
Văn : em cũng khỏe rồi
Ngạn Tuấn : anh chưa yên tâm nên kêu vệ sĩ đi theo em
Văn : nae
Ngạn Tuấn : anh đưa em về đến lớp luôn rồi kêu vệ sĩ đến
Văn : nae " cười tươi "
Ngạn Tuấn : chịu chưa
Văn : cũng được, nhưng mà vẫn ko có anh " nũng, nắm tay anh lắc qua lại "
Ngạn Tuấn : ngoan, còn 1 năm nữa tốt nghiệp rồi " ôm cô vỗ dành "
Văn : nae, em biết rồi
Ngạn Tuấn : ngoan, vậy giờ đi nghỉ ngơi mai anh đưa đến trường
Văn : nae
Ngạn Tuấn : người lạnh ngắt hết chơn rồi nè về phòng nhanh lên
Văn : nae, em biết rồi về phòng thôi     " cô nắm tay anh kéo về phòng "
Ngạn Tuấn : từ từ thôi, té bây giờ đó
Văn : nae " đi chậm lại "
Ngạn Tuấn : ngoan " ôn nhu nhìn cô "
Văn : nae " cười tươi "
Tại phòng cô
Vì cô mệt quá nên lên giường là nhắm mắt ngủ liền, còn anh đắp chăn lại cho mình và cô rồi cũng nằm xuống giường ôm cô ngủ đến sáng
Sáng hôm sau
Tại phòng cô
Ngạn Tuấn : bé Văn dậy đi nè
Văn : bế em đi " dang 2 tay "
Ngạn Tuấn anh bế cô vào nhà vs, sau đó vscn cho cô
Nửa tiếng sau, anh và cô đi ra
Văn : buồn quá à, ko có anh rồi
Ngạn Tuấn : anh đưa em lên tới tận lớp rồi kêu vệ sĩ đến
Văn : nae
Ngạn Tuấn : ukm, được rồi xuống nhà thôi " nắm tay cô "
Văn : nae " cười tươi, nắm tay anh "
2 người nắm tay đi xuống nhà
Tại phòng khách
Văn : Ba Mẹ, Ba Mẹ Nuôi, Ba Mẹ Lâm
Hoàng Lão Gia : 2 đứa xuống rồi thì vào ăn sáng luôn nè con...
Ngạn Tuấn, Văn : tụi con vào đây
Nói rồi 2 người nắm tay vào phòng ăn
Tại phòng ăn
Hoàng Phu Nhân : mới sáng sớm thôi nha 2 đứa kia
Ngạn Tuấn, Văn : tụi con biết rồi
Sau khi ăn xong
Văn : bye Ba Mẹ
Mã Khã : ukm, đi cẩn thận đó
Nói rồi 2 người nắm tay nhau lên xe lái xe rời đi
Lâm Lão Gia : haizzz, 2 cái đứa này đúng thật là
Lâm Phu Nhân : thì tụi nhỏ là Thanh Mai Trúc Mã với nhau mà, với lại 2 đứa nó yêu nhau, Tuấn con trai mình nó ko cưng chiều con bé sao được
Lập Nông : Mẹ Lâm nói đúng đó Ba, tụi con là bạn thân nhất của thằng Tuấn và tụi con cũng chưa từng thấy thằng Tuấn cưng chiều ai ngoài con Văn đó
Nhiệt Ba : con mới ta mới để ý đó Nông Nông
Lập Nông : sao bác
Mã Khã : nếu Tuấn nó ko yêu con bé Văn thì nó đã ko làm vậy rồi
All : ukm
Quay lại chỗ Tuấn, Văn
Lúc này trên xe
Ngạn Tuấn : sắp tới trường rồi đó, cười lên xem nào...
Văn : nae " cười tươi, khoát tay anh "
Tại trường NINE PERCENT
Anh mở cửa xuống xe trước rồi vòng qua bên ghế lái phụ mở cửa cho cô
Ngạn Tuấn : xuống thôi Phu Nhân
Văn : nae " nắm nhẹ tay anh "
Ngạn Tuấn : ukm, anh đưa em lên lớp " nắm tay cô "
Văn : nae " nắm tay anh "
2 người nắm tay nhau lên lớp
Tại lớp 12a4
Vệ sĩ : Lâm Chủ Tịch
Ngạn Tuấn : đứng trong góc, bảo vệ Thiếu Phu Nhân, em ấy bị gì đừng trách ta ko nói trước
Vệ sĩ : dạ " rời đi "
Ngạn Tuấn : được rồi, về chỗ đi học ngoan đi
Văn : nae " cười tươi, cô đi về chỗ "
GVCN : Lâm Chủ Tịch ạ " cúi đầu "
Anh ko nói gì mà chỉ gật đầu...
Ngạn Tuấn : học ngoan nha
Văn : nae " cười tươi ". Bye Tuấn Ca
Ngạn Tuấn : ukm...
Văn : nae " cười tươi "
Sau khi cô vào lớp thì khuôn mặt anh cũng trở nên lạnh lùng, ko còn cười tươi và ôn nhu khi lúc anh nói chuyện với cô
Quay lại chỗ cô
Trong lớp 12a3
GVCN : học tiếp thôi nào...
Sau 2 tiết học nhàm chán và cuối cùng cũng đã đến giờ ra chơi
Lớp trưởng : cả lớp nghiêm
GVCN : các em nghỉ " rời đi "
Tất cả các học sinh cũng chạy ùa ra
Còn cô vì ko có Ngạn Tuấn cũng trở nên im lặng, trầm tính lạnh lùng khác với lúc khi nói chuyện với anh
Vệ sĩ : dạ thưa Thiếu Phu Nhân, đây là Lâm Chủ Tịch đã chuẩn bị cho cô hết rồi đây ạ...
Văn : ukm, ra ngoài đi
Vệ sĩ : dạ..."rời đi "
Minh : Văn, em muốn xuống cantin ko
Văn : ko...
Nhật : ukm...
Nữ 1 : nè học sinh mới, mày được nói với Lục Thiếu Gia là phúc phần của mày rồi đó mà còn chảnh hả
Cô ko nói gì mà im lặng tiếp tục ăn phần ăn của mình
Vệ sĩ : cô có sao ko " đi vào "
Văn : ra ngoài đi, tôi ko sao đâu
Vệ sĩ : nhưng mà...
Văn : tôi sẽ nói với anh ấy
Vệ sĩ : dạ " rời đi "
Nữ 2 : có vệ sĩ nữa sao " chảnh "
Nữ 3 : haha, làm như mày là con của Tập Đoàn lớn ko bằng vậy
Văn : thì đúng rồi
Nữ 4 : tao sợ quá " đi lại lấy hộp cơm đổ lên đầu cô "
Nữ 5 : ko phải mày muốn ăn lắm sao, sao ko ăn đi
Văn : aa " ôm tim "
Vệ sĩ : cô có sao ko, để tôi gọi nói với   Lâm Chủ Tịch " định gọi cho anh "
Văn : được rồi, tôi ko sao. Thuốc tôi đâu, tôi uống là khỏe rồi
Vệ sĩ : thuốc của cô đây
Văn : được rồi, ra ngoài đi
Vệ sĩ : nhưng mà
Văn : ra ngoài đi " quát "
Vệ sĩ : dạ " rời đi "
Nữ 6 : cũng mạnh miệng dữ à
Cô ko nói gì mà cứ im lặng định uống thuốc thì...
Nữ 7 : ayza, sao phải uống thuốc vậy, ko uống thuốc thì cũng có sao đâu mà " giật thuốc trên tay cô "
Văn : đưa...cho...tôi " ngất "
Nữ 1 : cô ta ngất rồi đi thôi " bỏ chạy "
Toàn : Văn " đỡ Văn "
Kha : em ấy ngất rồi
Nói rồi Kha bế Văn lên xe về Wen Gia
Tại nguyệt thự Wen Gia
Nhiệt Ba : con bé sao vậy " lo lắng "
Hồng Anh : dạ, em ấy ngất rồi ạ
Ngạn Tuấn : Văn " anh thấy cô được Kha bế nên đi lại bế cô về phòng "
Tại phòng Văn
Để Văn lên giường đắp chăn lại cho cô rồi đi xuống nhà
Tại phòng khách
Ngạn Tuấn : nói " lạnh, sát khí "
Nhân : chuyện là vậy...
Vệ sĩ : Lâm Chủ Tịch chúng tôi xin lỗi Ngài nhiều lắm vì ko bảo vệ tốt cho Thiếu Phu Nhân " cúi đầu "
Ngạn Tuấn : Shin Thị phá sản
Vệ sĩ : dạ " rời đi "
1 lúc sau vệ sĩ quay lại
Vệ sĩ : tui đã làm xong rồi ạ...
Ngạn Tuấn : đi " lạnh, sát khí "
Vệ sĩ : dạ " rời đi "
Cứ như vậy cho đến 1 lúc sau
Cô thức dậy rồi đi xuống nhà
Văn : Tuấn Ca
Ngạn Tuấn : sao ko nghỉ ngơi đi mà xuống đây chi vậy " bế cô lại ghế "
Văn : nae em cũng đỡ rồi, thức dậy ko thấy anh nên mới xuống nhà xem thử
Ngạn Tuấn : ukm, sao ko uống thuốc
Văn : chuyện là vậy...
Ngạn Tuấn : ukm, Shin Thị đã phá sản rồi, giờ uống thuốc
Văn : phải uống thuốc sao
Ngạn Tuấn : ukm, uống thuốc
Văn : nae " sau khi cô uống thuốc "
Ngạn Tuấn : ngoan " xoa đầu Văn "
Văn : nae, mà ai đưa em về vậy
Ngạn Tuấn : là họ " chỉ nhóm Nhân "
Văn : cảm ơn đã đưa tôi về
Nhân : à ko có gì đâu...
Mã Khã : sao rồi con gái...
Văn : con cũng đỡ rồi Ba
Nhiệt Ba : ukm, vậy thì tốt rồi con...
Văn : nae, Ba Mẹ Lâm với Ba Mẹ Nuôi em đâu rồi
Ngạn Tuấn : họ về Mỹ rồi
Văn : lúc nào vậy anh
Ngạn Tuấn : sau khi em đến trường được 1 lúc thì họ mới đi
Văn : nae " dựa vai Tuấn nói "
Thừa Thừa : hello, khỏe chưa " đi vào"
Văn : cũng đỡ rồi
Justin : mày làm Tuấn nó lo lắm đó
Văn : Tuấn à, em xin lỗi
Ngạn Tuấn : được rồi, ko giận em nữa
Văn : nae " cười tươi "
Cứ như vậy cho đến 3 tháng sau
Tại bệnh viện Lâm Gia
Tại phòng hồi sức
Văn : Tuấn Ca à, em sợ...
Ngạn Tuấn : ngoan ko sao
Văn : nae
Siêu Trạch : Văn à, có người hiến tim cho mày rồi nè...
Văn : là ai vậy...
Tinh Kiệt : người đó ko muốn cho tao nói " nhìn Tuấn "
Văn : chừng nào
Linh Siêu : tối ngày mai
Văn : ukm, tao biết rồi
Siêu Trạch : Tuấn à, ra ngoài đây tụi tao nói chuyện chút đi
Ngạn Tuấn : ukm " đi theo 3 người "
Bên ngoài phòng hồi sức
Tinh Kiệt : mày quyết định rồi phải ko
Ngạn Tuấn : ukm...
Linh Siêu : vậy thì ký vào đây...
Ngạn Tuấn : ukm " sau khi anh ký "
Siêu Trạch : tối ngày mai, bắt đầu
Ngạn Tuấn : ukm "vào phòng hồi sức"
Bên trong phòng hồi sức của cô
Văn : Tuấn Ca, em muốn đi dạo
Ngạn Tuấn : ukm, vậy chúng ta đi thôi " khoát áo vào cho cô "
Văn : nae " cười tươi "
Nói rồi 2 người nắm tay nhau dắt lên sân thượng bệnh viện
Tại sân thượng của bệnh viện
Văn : trời mát mà cũng lạnh thật
Ngạn Tuấn : khoát thêm vào áo khoát vào đi " khoát áo vào cho cô
Văn : nae " cười tươi ". Em sợ
Ngạn Tuấn : ngoan, ko sao hết
Văn : nae " dựa vào lòng anh "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ko