Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13 : Lưu giữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần nhà của Đại sảnh đường lấp lánh ánh sao và kèm theo những chiếc lồng đèn sáng rỡ.

Sở dĩ hôm nay nó được trang hoàng đẹp đẽ đến thế, chính là do buổi tiệc sắp tới sẽ là buổi chia tay giữa các học sinh và giáo sư, để trở về nhà hưởng ứng kỳ nghỉ hè kéo dài 3 tháng trời.

Đại sảnh đường được bao phủ bởi sắc xanh và trắng, đại diện cho việc Slytherin đã chiến thắng cúp nhà suốt 7 năm ròng.

Tiếng rầm rì bên dưới Đại sảnh đường vẫn còn to to nhỏ nhỏ suốt nãy giờ. Đợi khi nó lắng xuống một lát, cụ Dumbledore mới lên tiếng phát biểu :

" Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục mỏ vô bữa tiệc ngon lành này. "

Draco ngồi phía dưới chống má nhìn về phía lão hiệu trưởng có bộ râu dài thòng lòng, cảm thấy ổng không có miếng hài hước nào. Harry Potter thì vẫn ra vẻ ngoan ngoãn đặt hai tay xuống đùi, sau đó cũng theo hướng Draco mà nhìn vào cụ Dumbledore đang vui vẻ cười đùa trên khán đài.

" Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cup Nhà và điểm số là như thế này: hạng tư là Gryffindor, 312 điểm; Hạng ba là Hufflepeff, 352 điểm; Ravenclaw được 426 điểm; Và Slytherin được 472 điểm. "

Ông kết thúc lời phát biểu bằng một lời tuyên bố, rằng Slytherin đã chiến thắng Cúp nhà, giữ nguyên được vị thế không đổi suốt bao năm qua.

" CÚP NHÀ THUỘC VỀ SLYTHERIN ! "

Đám học sinh Slytherin cố gắng biểu hiện ra thiệt điềm tĩnh, điển hình là mấy đứa năm nhất, dù rõ ràng là chúng nó đang rất phấn khích.

Crabbe thì cắn thật mạnh cái đùi gà trên tay, bày ra một vẻ mặt đắc thắng. Goyle thì hơi nâng cốc nước bí ngô, như thể tự uống một hớp rượu vang để ăn mừng chiến thắng.

Blaise thấy vậy liền huých vô vai Pansy một cái mà cười đùa, sau đó cô nàng cũng huých anh chàng người Ý lại một phát đau gấp bội. Cậu chàng tỏ vẻ giận dỗi, nhưng rồi cũng nhanh chóng bật cười.

" Đau quá đó Pans ! " Cậu chàng vỗ nhẹ vài cái lên vai cô bé.

Pansy khoanh tay, tỏ vẻ kiêu kỳ mà quay mặt ra chỗ khác, dùng tông giọng sắc lẹm đốp chát lại : " Đáng đời cậu thôi mà. "

Sau đó liền quay mặt qua, thè lưỡi chọc ghẹo cậu Slytherin da nâu.

Khác hẳn với đời trước, lần này chẳng có cú xoay chuyển tình thế ngoạn mục nào từ Gryffindor, mà thậm chí bọn họ còn ở hạng bét, tiếp nối truyền thống nghịch ngợm của mấy vị tiền bối đi trước, như những gì đám sư tử vẫn làm suốt năm học.

Nào là cúp học, nào là lăn một quả cầu tuyết to đùng qua đầu của giáo sư Quirrell, khiến ổng phải nằm trong Bệnh thất mấy tiếng. Còn thêm cả đống điểm bị trừ khi liên tục làm nổ vạc trong tiết Độc dược, ti tỉ thứ khiến Gryffindor bị mất đi một số điểm lớn.

Nhưng lý do rõ ràng nhất, chính là bọn chúng dường như không mấy để tâm đến điểm số, nên cũng chẳng có tẹo teo hối hận nào lúc làm cho nhà bị trừ điểm, chỉ cần vui ( và không vi phạm đến vấn đề đạo đức ) là được ( mặc dù giáo sư McGonagall có thể mắng bọn nó một trận to đầu ).

Buổi tiệc không có gì thay đổi, có chăng thì chỉ là mấy tấm băng rôn cũ kỹ được đập cái " phắt " sau đó thay bằng một tấm băng rôn hình con rắn mới toanh, như thể mới được giặt sạch phơi khô rồi đem ra đổi ngay.

Tiếp đến, giáo sư Snape bước ra giữa sân khấu, vẻ mặt đăm đăm nhìn thẳng vô mặt ông hiệu trưởng.

Ông cụ râu tóc bạc phơ vẫn mỉm cười ôn hoà, nhẹ nhàng nói lời chúc mừng :

" Chúc mừng, chúc mừng, Slytherin thiệt là một đám trẻ ngoan. " Dáng vẻ của cụ Dumbledore vẫn hơi tưng tưng tửng tửng như thường lệ, làm người ta chẳng biết cụ đang nghĩ thứ gì trong đầu.

Giáo sư Snape mặt vẫn lạnh tanh, chỉ gật đầu rồi đáp hai chữ " cảm ơn " cho có lệ, sau đó quay trở về bàn tiếp tục ăn món cá nướng tiêu mà ổng yêu thích.

Harry Potter bỗng dưng lôi đâu ra chiếc máy ảnh màu đen nhám, nghe hắn nói là được mua từ một gian hàng bán đồ cũ của một lão phù thuỷ già.

Nó là một đồ vật phổ biến ở giới Muggle, thế nên không ít phù thuỷ nhỏ cảm thấy mới lạ, liền bu vào mà xem hắn căn chỉnh chụp hình, bấm vào cái nút ở phía trên nhanh chóng phát ra tiếng " tách tách ".

Thằng nhóc Colin hâm mộ anh vào đời trước đã có được một chiếc máy ảnh xịn, vì mẹ thằng nhóc đã mua cho nó khi bà ở thế giới Muggle, và nó đã đem lòng si mê loại đồ vật kỳ diệu này.

Nó muốn trữ mọi khoảnh khắc như một kho tàng quý báu bất diệt. Khi thời gian đã trôi qua, hạnh phúc trong những bức ảnh sẽ chẳng mảy may hao mòn. Nó đã nói với Harry Potter như vậy, trong một lần thấy hắn ngồi gục xuống sau trận Quidditch cùng Giám ngục.

Cũng vì nhớ lại câu nói của thằng nhóc, nên trong một lần đi dạo tại Hogsmeade, Harry Potter đã mua lại một chiếc máy ảnh cũ và mấy cuộn phim với giá 6 Galleon. Đối với hắn, mức giá đó là quá hời khi có thể tận tay lưu lại mọi chi tiết về Draco, và những tạo vật xung quanh hắn.

Draco đột nhiên cảm thấy có ánh sáng lạ thường hướng về phía mình, theo phản xạ tự nhiên mà nhắm mắt lại.

Harry Potter đã đì tay vào nút chụp cả một lúc lâu, tưởng chừng như nó sẽ có thể ngốn hết cả cuộn phim hiếm hoi anh mua được trong đôi lát.

Phúa dưới chiếc máy ảnh của Harry Potter xuất ra mấy tấm ảnh, vì vừa mới in ra, nên nó còn có chút hơi ấm.

Bên trong tấm ảnh thứ nhất là khi Draco chống má nhìn chằm chằm vào một khoảng không vô định. Đôi mắt xám ngơ ngác mơ màng, cơ mặt thả lỏng lộ ra nét non nớt đúng hệt với độ tuổi.

Bức ảnh thứ hai và mấy tấm ở đằng sau, là một chuỗi chuyển động hoàn hảo của tóc bạch kim. Đôi mắt nhắm lại như mèo con mới tỉnh ngủ bị ánh mặt trời đánh thức, bực bội khó chiều, nhưng lại đáng yêu khó hiểu.

Harry Potter vuốt ve tấm ảnh một cách nhẹ nhàng, nâng niu nhét nó vào trong túi.

Draco vốn muốn lên tiếng hỏi Harry Potter là hắn đã làm thứ gì với anh, nhưng kể từ lúc tấm ảnh được xuất ra, hắn đã bị cả đám học sinh bám vào. Đứa nào đứa nấy nếu không muốn hỏi cách mua, thì cũng là xin xỏ hắn chụp cho bọn họ một tấm kỷ niệm về khoe cùng cha mẹ.

" Harry ! Chụp cho tớ với Draco một tấm đi ! " Pansy từ lúc nào đã lên tiếng, cánh tay của cô bé vòng qua cổ Draco để đặt lên vai phía bên kia của anh. Sau đó sành điệu mà giơ hai ngón tay thành số 2, cô bé còn cho thêm một nụ cười tươi rói vào khung cảnh.

" Được.. " Harry Potter đang căn chỉnh chức năng nào đó trong máy ảnh, sau đó giơ lên về phía hai người họ. " Draco, cười lên nào, như Pansy ấy. " Hắn nhẹ nhàng mỉm cười.

Harry Potter thật lòng cảm thấy vui vẻ, khi Draco có một người bạn bè thân thiết ở bên cạnh, ít nhất là bây giờ, tình bạn ấy chưa dính tới vấn đề danh lợi.

Hắn cảm mến Draco, tất nhiên vẫn sẽ có những dục vọng độc chiếm cậu ấy cho riêng mình. Nhưng hơn cả, hắn vẫn mong Draco cảm nhận được nhiều niềm vui hơn, có bạn bè, có cha mẹ thân thiết luôn đồng hành cùng. Hắn không muốn Draco chỉ sống trong một thế giới bị trói buộc bởi hắn.

Draco phải thật hạnh phúc, dù là ở bất cứ phương diện nào.

Nếu không thể, hắn sẽ tìm mọi cách. Nụ cười của Draco là lý do quan trọng nhất khiến hắn tiếp tục cố gắng.

" Gì đây.. " Draco gượng gạo lên tiếng, bị Pansy đập cái bốp cho vào vai, giờ đây cô bé đã vô cùng tự nhiên khi ở cạnh Draco, hoàn toàn không có bất cứ rào cản nào. " Cười lên đi chớ, là hôm cuối chúng ta được gặp nhau rồi đó ! "

Draco miễn cưỡng nở nụ cười sượng, sau khi nghe được một tiếng " tách " thì nhanh chóng buông xuống.

Harry Potter ở đối diện liền lật ngược máy ảnh, chụp mình cùng Draco một tấm, tuy nó có dính thêm vài bóng người, nhưng đây là tấm ảnh đầu tiên, Draco và hắn chụp chung. Vì thế, hắn cũng nâng niu nó y hệt bức kia – bức ảnh mà chỉ có riêng Draco giữa đám học sinh đông đúc, được hắn cẩn thận nhét vào túi.

Vẻ mặt của Draco trong bức ảnh quá mức đáng yêu, cặp má vẫn còn núng nính trắng trẻo, cặp mắt vì bất ngờ mà mở ra to hơn bình thường, đôi môi hồng hào hơi hé mở. Hắn cảm thấy mình hơi biến thái, khi muốn hôn lên đó. Dù cho hắn biết, Draco bên trong chẳng phải đứa bé mười một tuổi.

Còn tấm ảnh Pansy và Draco thì giao cho cô bé tóc đen. Cô bé lấy tay hai cầm vào hai bên bức ảnh, nếu như không phải đang ngồi trên băng ghế dài, thì có lẽ cô bé đã xoay mòng mòng ở trên đó.

Mấy đứa học sinh bám lấy hắn đã tản ra chờ hắn chụp xong hai bức, sau đó mới sán lại, tiếp tục xếp hàng chờ hắn chụp cho vài bức.

Harry Potter bận rộn xoay sở với đám học sinh hiếu động. Đến nỗi hắn không có một khe hở nào để chụp cho Draco thêm tấm nữa.

Khi bọn học sinh mặc áo chùng xanh đã đi về chỗ hết, Harry Potter mới cắm cúi chụp cho Draco thêm mấy bức.

Hắn khám phá ra một nút bấm mới, tắt đèn flash khi chụp ảnh, khi đó nó chỉ phát ra tiếng tách tách nhè nhẹ khiến Draco không mảy may quay mặt qua.

Hắn chụp khoảng hơn mười mấy bức ảnh, tất cả đều là những khoảnh khắc vụn vặt ngớ ngẩn, nhưng Harry Potter lại yêu nó vô ngần.

Draco đang nhấm nháp món nước bí ngô ấm, Draco cùng sườn mặt phía bên phải xinh đẹp, Draco thơ thẩn nhìn lên trần sảnh đường, đôi mắt xanh xám tuyệt diệu của Draco,...

Tất cả đều là Draco.

Khi buổi tiệc gần đến hồi kết, Draco đột ngột xoay gương mặt về phía tóc đen, như thể vừa suy nghĩ thứ gì đó chấn động về hắn. Cùng lúc đó, Harry Potter vẫn còn mải miết chụp tanh tách mấy tấm ảnh Draco, đến nỗi đã nhét gần đầy ngăn kéo nhỏ trong túi.

Gương mặt Draco bỗng đỏ lên trông thấy, khi camera của hắn đang giương về phía cậu. " Bị cậu phát hiện rồi. " Harry Potter tinh nghịch nháy mắt, sau đó thản nhiên bấm vào nút chụp.

Tiếng " tách " vang lên, làm Draco càng thêm ngượng ngùng. Tóc bạch kim thẹn thùng mở lời :

" C-cậu làm cái gì ? " Draco căng thẳng lấy hai tay bấu chặt gấu quần.

Về sau, Harry Potter đã miêu tả khung cảnh đó như thế giới riêng của cả hai người, khi ngồi giữa hàng trăm học sinh và mấy vị giáo sư.

Harry Potter mỉm cười ranh mãnh, đôi mắt cong lên như thể vầng trăng khuyết. Chàng trai đối diện lại ngượng ngùng chẳng nói nên lời, y hệt như một con mèo đang ngủ say bị dựng dậy, không có sức phản kháng.

" Tấm cuối, tớ hứa danh dự luôn. " Rồi hắn nhấn nút một cách rất tự nhiên mà không thèm đợi chàng trai tóc bạch kim đồng ý. Draco rất đẹp dù ở bất cứ lúc nào, hắn không muốn bỏ lỡ.

Draco Malfoy như bị ếm cho một bùa hoá đá, cứng miệng chẳng biết nói năng sao cho phải. Đến lúc nghĩ ra được, thì cũng là lúc xuống sân ga về nhà mất toi.

" Đẹp lắm, Draco... của tớ. " hai chữ sau bị giảm âm lượng đột xuất, không một ai nghe thấy, Harry Potter nhét tấm ảnh vào chiếc túi, sau đó cất hẳn cái máy ảnh vào. Đống ảnh này hẳn đã có thể an ủi hắn suốt kỳ nghỉ hè với nhà Dudley. Chuẩn bị về cái tủ bếp xập xệ làm một tên hầu chạy vặt thôi.

Hắn vốn không nên tham lam hơn nữa mà.

Harry Potter ngồi trên tàu tốc hành, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài chuyến tàu.

Cây cỏ dường như đã có sức sống hơn lúc hắn mới đến. Mây trời cũng rực rỡ hơn nhiều.

Hắn giở cuốn album có cái bìa màu nâu sờn ra, bên trong đã được lấp đầy đến mặt thứ ba. Harry Potter vui vẻ nghĩ, nếu nhét đống ảnh hắn vừa chụp Draco hôm qua vào, có thể sẽ lấp đầy tới khoảng mặt thứ sáu.

Hình ảnh Draco nằm thơ thẩn dựa vào gốc cây trên Hồ Đen, chăm chú ngắm nhìn bọn mực khổng lồ quẫy quẫy đuôi đập nước, làm nó bắn lên cả thảm cỏ dưới chân cậu ấy.

Ở dưới, Harry Potter đã cẩn thận viết nên những con chữ, mà hắn nghĩ là đẹp nhất trong cuộc đời hắn có thể viết ra.

" Chiều mùa xuân, hôm đó mới kết thúc buổi thi Bùa Chú. Lần đầu tớ tập sử dụng máy ảnh, và hình ảnh đầu tiên của tớ là em. Mong có thể lưu giữ nhiều ký ức đẹp về em hơn. Tớ không dám ước muốn xa vời, nhưng nếu có cả hai chúng ta, hẳn tớ sẽ vui vẻ lắm, vui đến chết đi được. Tớ không biết bản thân sẽ ra sao nữa. "

Bức ảnh Draco ở trên bàn ăn, nhận được thư cú của mẹ, được hắn chụp khi bản thân vẫn còn đứng ở cửa của Đại sảnh. Hắn nhớ mãi tia sáng ánh lên từ đôi mắt của Draco.

" Tớ trông thấy những tia sáng vờn quanh đôi mắt em, nó tựa như một lời chúc phúc, rằng có lẽ cuộc sống đã nhẹ nhàng với em hơn đôi chút. Và tớ mong em có thể làm được những gì em muốn. Chẳng hạn như chính tay bảo vệ cho cha mẹ – những người em thương yêu nhất, tớ biết thứ em muốn nhất bây giờ là điều đó. Không chỉ như vậy, tớ mong em sẽ có được tất cả. Nếu không thể, tớ sẽ thay em làm, bằng bất cứ giá nào để em được hạnh phúc. Kể cả khi phải trả giá bằng chính tớ. Vì khi em xuất hiện, nó đã là một ân huệ quý giá mà Merlin ban cho tớ rồi. "

Bóng lưng Draco chơi đùa cùng mèo cưng tại phòng sinh hoạt chung. Lò sưởi bập bùng cháy rực, Draco mặc chiếc áo len trắng ngà được đan thêu tỉ mỉ, cô mèo cũng được tỉa tót kiêu kỳ, mặc một chiếc áo trắng tông xoẹt tông với chủ nhân, trông rất ra dáng quý tộc.

" Thú thiệt tớ cảm thấy có hơi ghen tị với Aure, vì tớ muốn được chiêm ngưỡng gương mặt vui vẻ của em lắm. Nhưng phần nhiều tớ vẫn cảm thấy lồng ngực mình đã được thứ gì đó vô hình lấp đầy, chỉ cần em được vui vẻ, tớ cũng có thể hạnh phúc. Tớ đang cố suy nghĩ cách làm em vui vẻ hơn, liệu đây có phải là sự ích kỷ của tớ hay không ? "

Draco ngủ gục trên mặt bàn, bên cạnh là cuốn sổ tay sang trọng. Harry Potter nhận ra, ghim cài hoa lưu ly hắn tặng cho Draco được cậu ấy để trên chồng sách đủ màu đủ loại. ' Thật vui vì có lẽ em thấy thích nó, đây là lần đầu tiên tớ cảm thấy mình có ích đến thế. ' Harry Potter đã nghĩ như vậy.

Dòng chữ bên dưới viết :

" Trông em có vẻ mệt mỏi lắm. Em có nhận ra quầng thâm mắt của em đã có những vệt sậm màu hơn rồi không.. "

[...]

Mọi bức ảnh đều có nét chữ của hắn bên dưới, Harry Potter không muốn lãng quên bất cứ điều gì liên quan tới tình yêu hắn đã tìm thấy, sau mọi cảm xúc ngớ ngẩn và ngu ngốc khôn xiết.

Harry Potter tựa đầu vào bệ cửa sổ, ôm lấy chiếc album mà ngắm nhìn những hình ảnh chập chờn bên ngoài.

Hắn lôi chiếc máy ảnh ra, chụp một bức, quang cảnh đã bị nhoè đi rất nhiều vì đoàn tàu chạy quá nhanh.

Harry Potter lôi chiếc bút lông đen ra, nhẹ nhàng ghi chú dưới bức ảnh mới toanh vừa chụp.

" Kỷ niệm gần một năm chúng ta gặp lại, dù chỉ mình tớ biết, cảm ơn em vì những điều tuyệt vời em đã mang lại. Mong chúng ta sẽ không dừng ở hai từ " gặp lại ". Tớ mong có thể hơn, nhưng không phải bây giờ. Định mệnh đau thương sẽ không phải là một thứ không thể thay đổi đâu, em nhờ ? Khi chúng chấm dứt, tớ sẽ nói ra tất cả những gì em muốn biết, tớ sẽ không nói dối em. "

Ký tên.

Harry James Potter.

Draco Lucius Malfoy / Draco Malfoy Potter.

Bên cạnh là một hình trái tim được tô đậm, Harry Potter nở một nụ cười trông đểu cáng hết sức.

Tóc đen một lần nữa ôm lấy quyển album vào trong lòng, sau đó chậm rãi nhắm mắt đến tận khi chuyến tàu cập bến.

Harry Potter đã cố tình chọn một khoang tàu khuất tầm mắt nhất, thành ra chẳng có ai thèm ngó ngàng đến. Và hắn cũng đã rất cố gắng để thoát khỏi cặp mắt tinh như cú vọ của Pansy, mới có thể trốn khỏi.

Draco thì như một bóng ma, trước khi ăn xong đã chạy toáng đi đâu mất, làm Harry Potter chẳng thể tìm mà nói một câu tạm biệt trước khi phải miễn cưỡng xa cậu ấy 3 tháng hè.

Hắn tiếc nuối vô cùng, nhưng rồi cũng thôi, còn nhiều thời gian cho hắn và Draco lắm ( mặc dù hắn vẫn cảm thấy không vui ). Nhưng Harry Potter đã tiếp tục tự an ủi bản thân một lúc lâu sau đó.

Draco xuống ga tàu, cha mẹ đã đứng chờ ở đó sẵn.

Bà Narcissa hôm nay diện một bộ cánh khá đơn giản, bên trong là một chiếc váy dài màu trắng bằng lụa, bên ngoài khoác một chiếc áo chùng đen được thắt hai nút ở giữa.

Ông Lucius ở bên ngoài là cũng đồng dạng là một chiếc áo chùng đen, nhưng bên trong được thay bằng áo sơ mi trắng, quần đen và giày da được đánh bóng lưỡng, chuẩn chỉnh như một quý tộc bước từ sách ra.

Bà Narcissa ngay lập tức nhận ra bóng dáng con mình từ đằng xa đi tới, bà ngay lập tức nở nụ cười dịu dàng, đợi Draco đi tới thì liền trao cho thằng bé một nụ hôn lên trán đầy yêu thương.

Cả gia đình ba người nhanh chóng trở về, trong không khí bình yên hiếm có.

Nhưng Draco nhận ra mắt cha đã đọng lại vài vết thâm quầng, còn mẹ thì dường như đã gầy đi đôi chút. Draco không hề hay biết họ đã làm gì xuyên suốt mấy tháng anh đi học tại Hogwarts.

Có lẽ một lúc nào đó cha mẹ anh sẽ cho anh biết, sớm thôi, hai người họ không phải là kiểu phụ huynh quá bao bọc con cái về phương diện này.

Draco một tay nắm lấy tay mẹ, một tay thì xách chiếc vali xềnh xệch, tạo ra vài tiếng nho nhỏ khi bánh xe vấp phải mấy cục sạn.

" Mẹ, nhà mình có còn bánh táo không ạ ? "

" Còn chứ, lúc nào cũng còn. " Bà mỉm cười xoa đầu Rồng nhỏ một lúc, Draco dường như đã xoa dịu sự mệt mỏi của bà đôi chút.

Ban đầu mình muốn viết một Harry dark hơn, nhưng mà thiệt sự có lẽ mình thích hình tượng như vậy, chứ khi mình viết ra thì nó lại không thuận tay =))))) dòm nớ cứ ngộ ngộ và không có hợp ý mình. Chắc do mình thích viết một Harry nhẹ nhàng hơn 🫠 Và mình cũng băn khoăn xưng hô của bạn í lúc ghi chú dưới mấy bức ảnh Draco nựa, ban đầu mình để anh - em và tớ - cậu, mình khum thích xưng hô tôi - em lắm =)))))) nên mình để tớ - em nuôn !!

Mới hổm bữa mình còn muốn viết fic xuyên nhanh và học đường đồ đó. Nhưng mình nhận ra mình hổng có đủ não viết xuyên nhanh =)))))) thíu đầu óc sáng tạo nớ khổ. Nên chắc nếu có dịp mình sẽ viết fic thanh xuân vườn trường 🫠, mình thít hai bạn kiểu trẻ trung thanh thuần đồ lắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top