Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 : Giáng sinh lạ kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chớp mắt bọn nhóc ở Hogwarts đã nhập học được ba tháng, và chuẩn bị đón chào dịp Lễ Giáng Sinh sắp tới.

Không khí mùa Đông se lạnh, giờ đây đã có vài đứa nhóc mặc thêm áo khoác ở bên trong áo chùng. Draco cũng không phải là ngoại lệ, thân thể anh vốn chịu lạnh rất kém, mà vì thế nên anh cũng thường xuyên phải mặc quần áo dày hơn người bình thường.

Mái đầu bạch kim vùi vào trong chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá, khuôn mặt đỏ ửng lên vì lạnh, sau đó anh khẽ dụi mặt mình vào trong lớp quần áo ấm, trông giống hệt như cô mèo Aure ở bên cạnh đang rụt mình vào cái chăn ấm trên giường.

Aure cũng được Draco sắm cho một bộ đồ màu đen xen lẫn với sắc xanh lá. Ở trên cổ còn có một chiếc khăn quàng đôi với anh được quấn gọn gàng. Đó là do anh đã mua hai cái y chang nhau, sau đó thu nhỏ lại để thắt gọn gàng cho Aure, sợ cô bé bị lạnh.

Một chủ một mèo dù đã sửa soạn xong tất, nhưng vẫn nằm ì ở trên giường lười biếng. Draco vừa ôm trọn lấy cục bông trắng mềm trong lòng, vừa thẫn thờ suy nghĩ.

Dù cho Potter-đáng-ghét không thuộc về Gryffindor ở kiếp sống này. Nhưng mọi chuyện dường như vẫn xoáy theo một vòng cung nhất định nào đó. Thật kỳ lạ.

Nhưng anh nhanh chóng lấy tay vỗ vỗ hai bên má của mình, suy nghĩ dần trở nên tỉnh táo hơn.

Ở cuộc sống thứ hai này, anh chỉ muốn đặt an nguy của cha mẹ và gia tộc Malfoy lên hàng đầu. Năm học thứ Nhất này là cơ hội dễ dàng nhất để có thể lay chuyển trận doanh. Nhưng vấn đề ở đây chính là tuổi tác của bản thân anh, anh sẽ tin lời một đứa trẻ mới học năm đầu ở Hogwarts cơ chứ ? Anh bắt buộc phải bịa ra một cái cớ chính đáng đủ để cha mẹ vịn vào.

Cha anh không phải một kẻ dễ bị qua mặt, mẹ thì lại càng không. Draco phải lên kế hoạch cho thật kĩ lưỡng, đảm bảo không để hở ra sai sót nào.

Draco không muốn dựa vào việc mình biết trước tương lai mà can dự vào việc làm ăn của gia tộc. Đối với anh, việc kinh doanh phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, trong đó có cả may mắn gặp thời. Nếu như anh nhúng tay vào, chẳng khác nào là đoạt đi một cơ hội của người khác. Draco tự nhận thấy bản thân anh không phải hạng người tốt lành gì, nhưng anh chỉ là cảm thấy làm như thế là không hợp lẽ.

Anh chỉ có thể thay đổi vận mệnh gia tộc khỏi vòng xoáy lụi bại, chứ không thể nào tước đi thứ mà người khác vốn có được.

Anh mệt mỏi nằm ật xuống giường, chôn mặt vào búi lông trắng của Aure, lăn đầu qua lại trên cái bụng mềm mụp của cô bé. Cô đáp trả bằng cách giơ hai chân trước lên, cào cho tóc của Draco trở nên rối tung.

" Aure, tí nữa anh phải tới Đại sảnh đường đó, đừng có vò rối tóc anh như vậy chứ. " Anh vỗ nhẹ vào đầu cô bé như một phụ huynh thực thụ.

Bụng Draco reo lên òn ọt, tình thế oái ăm, khiến anh không tài nào nằm thêm được nữa, phải tỉnh dậy đi tìm miếng ăn bỏ bụng.

Trước khi đi, Draco đổ đồ ăn mèo đầy ắp bát ăn của Aure rồi mới yên tâm ra khỏi phòng.

Vừa mới đặt chân ra khỏi căn phòng, Draco giật bắn mình lại vì khuôn mặt của thằng nhãi Cứu Thế Chủ đã lù lù ở đó, như thể hắn đã chực chờ ở đấy rất lâu rồi vậy.

" Potter ? Cậu làm cái gì ở đây ? "

" Tớ muốn cảm ơn cậu, Draco, hôm qua cậu đã cứu tớ. " Harry Potter nhẹ nhàng trả lời.

" Draco ? Tôi nhớ là chúng ta không thân thiết tới vậy. Hôm qua chỉ là tiện tay, tôi không muốn phải làm thủ tục chuyển trường chỉ vì cậu và một con nhóc Gryffindor đần độn phá nát cái trường học. " Draco lấy tay gạt thân mình hắn ra để bản thân có thể đặt chân ra ngoài.

" Ồ, vậy sao Draco. " Harry Potter chỉ đáp lại một câu gọn lỏn, hoàn toàn không có ý định nghe lọt tai lời nói phía trước của Draco.

" Potter, biết giới hạn đi. " Draco hướng mắt thẳng về phía trước mà đi thật nhanh, anh không dám chậm trễ để rồi phải đối diện với đôi mắt của hắn. Nhưng cũng vì vậy, mà anh đã bỏ lỡ vẻ ranh mãnh mà Harry Potter vô tình để lộ.

Draco đi nhanh, Harry Potter cũng đi nhanh. Draco đi chậm, Harry Potter cũng đi chậm nốt.

Anh phải cố gắng giữ bình tĩnh, biểu hiện rõ ràng nhất chính là nắm đấm tay đã siết chặt. Harry Potter ở bên cạnh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào anh không buông tha giây phút nào.

" Potter, thu cái ánh mắt đấy của cậu lại. " Anh nghiến răng nói.

Harry Potter chỉ mỉm cười không đáp lại. Draco cũng thừa biết hắn ta sẽ xử lí tình huống thế nào. Khi anh vẫn cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt của hắn hướng về phía mình.

Draco cố gắng đi bộ nhanh nhất có thể, để Harry Potter tụt lại, nhưng không, hắn vẫn kiên cường bám dính theo anh như keo dính chó cho tới tận Đại sảnh đường.

Người đàn ông tóc đen đang ẩn nấp dưới hình hài một đứa nhóc vẫn còn rất vui vẻ. Hắn cảm thấy ở mỗi giây mỗi phút được ở cạnh Draco là mỗi lúc Merlin ở trên kia đang thiên vị cho hắn, kể cả khi hắn phải nghe Draco mắng nhiếc hay làm bất cứ điều gì, hắn đều cảm thấy rất đỗi phấn khích, chỉ cần người phát ra mấy lời đó là Draco thì đều được cả.

Draco Malfoy nhăn nhó, anh phải cố gắng lắm mới giữ được bộ dáng quý tộc của bản thân. Harry Potter là người đầu tiên phá vỡ được mấy cái thứ lễ nghi đã găm sâu vào anh suốt hai mươi mấy năm trời. Đúng là Potter-chết-tiệt-đáng-ghét-ngu-đần. Luôn phá huỷ tâm trạng của người ta, khó chịu kinh khủng.



Sau tiết học Độc dược ở dưới tầng hầm của giáo sư Snape. Một đám học sinh ngẩng lên đã trông thấy một cây thông to đùng ở dưới hành lang. Nhưng một cái chân to đùng lộ ra khỏi gốc cây, đã cho bọn nó biết, đây chắc chắn là lão khổng lồ Hagrid.

Hermione dừng chân lại rồi cười đùa cùng với Ron và bác Hagrid, hai đứa nhóc trông vô cùng phấn khởi vì sắp được đón lễ Giáng sinh. Hermione thích chiếc lò sưởi bập bùng đống lửa lớn, cùng một chiếc ghế sofa mềm mại để tựa lên ấy đọc sách. Ron thì chờ được chiêu đãi món gà tây thơm ngon nóng hổi làm bởi đám gia tinh ở Hogwarts.

Cô McGonagall phát cho đám học sinh muốn ở lại trường mỗi đứa một tờ đơn để chúng có thể ký tên lên đó. Ron và mấy anh em tóc đỏ không do dự mà dứt khoát ký tên vào tờ đơn nọ.

Anh em bọn họ, nhất là Fred và George rất thích được thả cửa ở Hogwarts mùa Giáng sinh này. Bọn họ có thể thoải mái quậy phá khắp trường. Nào là trò lăn quả cầu tuyết rượt theo giáo sư Quirrell, nào là lén lút đá một phát vô mông của bà Norris vào ban đêm. Thoải mái nô giỡn để thân thể già nua của ông giám thị Filch chạy đến mức váng đầu.

Harry ngồi ở bên dãy bàn Slytherin cũng cầm lấy một tờ đơn xin phép ở lại mà ký vào. Chẳng bao lâu nữa, Voldemort sẽ thực hiện cái kế hoạch chết tiệt của ông ta.

Harry Potter chỉ cần nghĩ tới cái mồm đang hí hoáy đằng sau cái gáy nồng nặc mùi tỏi thì ngay lập tức muốn nôn. Sao ông ta có thể nghĩ đến một cái mưu đồ " mùi " đến mức như vậy cơ chứ. Harry Potter nhăn mũi, phụ hoạ thêm bằng cách đưa tay lên vẫy vẫy trước nó, như thể hắn rất đỗi kỳ thị ông già không mũi đó. Và sự thật cũng giống hệt như thứ hắn thể hiện.

Hắn sẽ không được nhìn thấy Draco suốt một kỳ nghỉ Đông, và đó cũng sẽ là lúc Harry Potter thực hiện một kế hoạch, ánh sáng trị vì chỉ là một phần, thứ hắn muốn là để Draco cảm thấy được nhẹ nhàng. Tựa như thế giới vẫn đối xử dịu dàng với em ấy.

Trước khi Giáng sinh đến một ngày, ký túc xá Slytherin đã rất vắng lặng, bởi các học sinh đều đã trở về nhà để đón dịp lễ cùng người thân hết cả.

Hoàng hôn, sau khi hắn trở về từ chuyến đi tới làng Hogsmeade bằng lối đi bí mật. Harry Potter đóng gói một hộp quà nhỏ, định bụng gửi tới Trang viên Malfoy.

Hắn đã mua cho Draco một chiếc ghim cài áo hình đoá hoa lưu ly tinh xảo màu trắng. Kèm theo đó là một túi đựng đầy kẹo bạc hà và táo xanh. Harry Potter loay hoay với mấy hộp quà suốt nửa tiếng mới cho ra được một hộp quà ( mà hắn nghĩ ) đủ tiêu chuẩn để người thừa kế duy nhất của gia tộc Malfoy chấp nhận.

Harry Potter tiến đến chuồng cú của Hedwig, đưa cho cô bé một bưu kiện nho nhỏ, đút cho cô bé một mẩu bánh mì trắng rồi cổ mới chịu vỗ cánh bay đi.

25.12.1991, 7 giờ sáng, Hogwarts.

Lễ Giáng sinh tới, không khí bên ngoài lạnh buốt, tuyết trắng rơi đầy khắp xung quanh, đến cả mặt hồ đen cũng gần như bị đóng cứng. Harry Potter nhận ra Hedwig đã trở về và đang say giấc nồng trong chiếc lồng nhỏ.

Harry Potter tỉnh dậy cùng với một vài hộp quà nho nhỏ đủ màu đủ sắc được đặt dưới chân giường.

Harry không bận tâm tới mấy gói quà khác, hắn nhanh chóng cầm lấy một gói quà không có nơ, cầm vô rất nhẹ nhàng. Ngay lập tức, một mảnh vải màu xám bạc mềm mại trôi tuột xuống nệm. Chính là áo choàng tàng hình của cha hắn.

Dường như đã nghĩ ra gì đó, Harry Potter nhoẻn miệng cười. Một cuộc thăm thú tới nơi được bao phủ bởi bóng đêm, tại nơi sinh ra kẻ thống trị đời thứ nhất khi Đông tới sẽ được diễn ra.

Ngoài trời trở gió lạnh rét, Harry Potter đưa tay chạm vào mặt kính của căn hầm, khẽ nheo mắt.

7 giờ rưỡi sáng, Trang viên Malfoy.

Draco Malfoy hớt hơ hớt hải chạy xuống cầu thang với vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Áo ngủ thì dính sát vào lưng của anh. Biểu thị tâm trạng của chủ nhân nó không mấy an ổn.

Narcissa vội đi tới, lo lắng hỏi :

" Con gặp vấn đề gì sao Rồng nhỏ của mẹ ? "

" Mẹ, con mơ, mơ... cha mẹ ch-chết.. dưới tay Kẻ-mà-ai-cũng-biết..- " Draco cố gắng diễn ra vẻ hoảng hốt thật nhất có thể, vì đây vốn là kế hoạch của bản thân anh, nhưng anh không hề nhận ra, nó cũng trộn lẫn vài phần sợ hãi thực sự của chính mình. Rằng cha mẹ của anh, họ đã thực sự chết đi một lần, ngay trước mắt anh.

" Thân mến của mẹ, bình tĩnh nào con, kể mẹ nghe chuyện gì đã diễn ra vậy hả con ? " Bà Narcissa ôm lấy con trai rồi vuốt lưng cho anh, chiếc áo làm bằng lụa cao cấp của bà thấm phải mấy giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán con trai. Khuôn mặt bà hiện rõ vẻ lo lắng.

" Con nghe..con nghe thấy, Avada- " Blah chung với tên gọi là tập tính giao phối hợp vận

Tiếng tờ Nhật báo Tiên tri của ông Lucius đập thẳng xuống bàn ăn một tiếng vang dội.

" Lucius, để con nói đi anh. " Bà Narcissa vẫn ôm lấy Draco trong tay mà vỗ về trấn an. Khuôn mặt bà cũng không khá hơn là bao so với ông.

" Con nên giải thích rõ ràng chuyện này, Draco. " Lucius chống hai tay lên bàn rồi nhìn thẳng vào con trai. Dù cho xác suất không lớn, nhưng có thể là một giấc mơ tiên tri, đây vốn là một chuyện hệ trọng, liên can tới vận mệnh của gia tộc, cũng như chính bọn họ và hơn hết, là Draco. Ông không muốn sơ suất mà bỏ qua bất cứ thứ gì.

Draco bây giờ đã biết, kế hoạch của mình đã thành công một phần. Nhưng trái tim đập loạn của anh lại là di chứng sau khi nhớ lại nỗi đau khôn nguôi vẫn còn chưa lành lặn. Khuôn mặt sáng sủa của anh giờ đây lại tái nhợt đi trông thấy, đôi mắt xám bạc run rẩy kịch liệt.

Đêm tối trước thềm giáng sinh, anh đã tự giày xéo bản thân mình, để đảm bảo cho xác suất thành công của kế hoạch, làm cho nó " thật " nhất có thể bằng một cơn đau thật.

Draco nhìn thẳng vào vết thương của đời trước suốt một đêm đằng đẵng. Để bóng tối lan toả nỗi đau của bản thân anh thật nhanh chóng và lâu dài. Móng tay đang được mọc dài thêm một ít lại đâm sâu vào da thịt của anh. Draco tự để lại cho mình những vết sẹo rướm máu được giấu được tay áo dài bằng lụa. Sau đó là cả những thứ tanh nồng đã chảy vào lưỡi anh, bằng cách cắn thật mạnh để da môi tự bật ra thứ chất lỏng màu đỏ lòm.

Phiên toà của Bộ phép thuật, Kingsley tuyên án tử hình. Nhịp tim như hẫng đi của chính anh. Gương mặt không còn mấy cảm xúc của cha mẹ. Có lẽ bọn họ đã biết trước, kết quả sẽ không thể nào thay đổi, dù cho Chúa Cứu Thế có cố gắng minh chứng cho bọn họ. Hắn là anh hùng, nhưng tuyệt nhiên không thể là người quyết định tất cả, bao gồm sống chết của Malfoy.

Một ngày gió lộng, phả rào rào qua mái tóc của con người một âm thanh mới. Cánh báo chí thập thò ở khắp phía dưới đài, cùng những gia đình có người thân mất vì chiến tranh đang hô hoán. Tiếng máy ảnh tách tách vang lên như chứng nhân cho sự thảm khốc, một buổi tử hình công khai các Tử thần Thực tử mang trong mình tội danh nặng nề bắt đầu trong tiếng cổ vũ của vô số phù thuỷ.

Máy chém, bóng tối bao phủ, mái tóc mềm mại của mẹ anh giờ đây lại khô xơ gãy gọn, phất phơ trong gió. Đôi mắt đẹp đẽ của mẹ cũng chỉ còn đâu đó nỗi tang thương được nén lại. Gương mặt luôn kiêu ngạo của cha anh, chỉ còn là một cái nhắm mắt giày vò suốt buổi, có lẽ tận đến khi lìa cổ mới có thể bình yên được phần nào.

Anh nhớ đến Harry Potter, vẻ mặt chán ghét của hắn cùng ánh mắt lạnh nhạt như thể đang nhìn một cái xác chết không hồn. Rõ ràng màu xanh lục đẹp đẽ đến thế, nhưng nó lại làm Draco đau đớn tới nghẹt thở.

Anh không biết tình cảm của mình với hắn có phải là yêu hay không, cha anh chưa bao giờ cho anh biết ý nghĩa của chữ " thật " trong tình yêu là gì. Suy cho cùng, quý tộc vốn chỉ kết hôn vì lợi ích, vì dòng máu thuần khiết được đảm bảo " trong sạch " qua nhiều đời sau mà thôi.

Ở một góc nào đó được vùi sâu dưới trái tim của Draco, anh vẫn mong mỏi phần nào về một tình yêu xuất phát điểm từ tình cảm thật lòng. Nhưng thực tế đã cho anh một cái nhìn khác, là một máu trong, anh có thể chờ đợi một gia đình ấm êm hoà thuận, nhưng anh không thể mong cầu một tình yêu thật lòng, nỗi mong mỏi nhỏ nhoi ấy của Draco, vẫn luôn được anh cho là một vết nhơ trong huyết quản của một Malfoy.

Bản thân Draco luôn cho rằng, việc chờ đợi một thứ viển vông suốt cả ngần ấy năm trời, chính là một vết dấu đen ngòm trong đời anh. Một quý tộc máu trong như anh, sẽ hy sinh bỏ qua cả tình cảm của chính mình để đổi lấy vinh quang cho gia tộc. Nó là nghĩa vụ của anh từ khi được ban cho quyền sống trên đời, không phải là thứ mà anh có thể quyết định làm hoặc bỏ.

Sau đó khung cảnh cảnh xung quanh u ám bụi bặm hiện lên, trên bàn gỗ cũ sờn là một chiếc vương miện xanh lam đang toả ra một làn khói đen đúa. Bỗng, một ngọn lửa sáng chói bung toả, thắp sáng màn đêm vô tận không được ánh trăng nào ghé tới, sau đó liền tước đi hình hài của Crabbe trong một thoáng chốc.

Ngọn lửa chỉ để lại cho không trung một đống tro xám vương vãi khắp sàn nhà lạnh cóng. Một người đang sống sờ sờ, thế mà lại chỉ chết không còn xác trong vòng chưa đầy nửa phút giây. Draco nhận ra, sự sống mong manh đến nhường nào.

Một bàn tay ấm áp chai sần đặt lên đôi mắt đã hằn sâu tơ máu của anh, chậm rãi xoa dịu đi cơn đau ê ẩm vẫn luôn tràn vào trong từng tế bào.

Là mẹ, cha hay là một người khác ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top