Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

142. NGỠ RẰNG CÓ THỂ NGÀY THÁNG BỀN LÂU, SAU NÀY LẠI HÓA RA TRÔI QUA VỘI VÃ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sơn Tùng lên tiếng:

"Chúng ta của hiện tại, em dành cả thanh xuân cho anh. Anh dành cả thanh xuân cho em. Chúng ta dành cả thanh xuân cho nhau mà không hề nghĩ suy.

Gặp nhau là duyên phận, xa nhau cũng là duyên phận.

Chẳng ai biết tương lai sau này. Dù sau này có nhau hay không thể bên nhau cũng đừng quên rằng chúng ta đã dành tất cả điều tuyệt vời nhất cho nhau.

Thương em."

Có người từng nói: "Chúng ta hãy cứ bất chấp yêu nhau đi, để rồi sau này nhìn lại sẽ không phải hối tiếc." Em nghĩ, điều đó không sai, nhưng cũng chẳng đúng. Nhiều năm ở bên anh, sẻ chia biết bao nhiêu buồn vui trong cuộc sống, cất giữ biết bao nhiêu kỷ niệm một thời khờ dại của tuổi trẻ, hy sinh tất cả những thứ mà em từng có. Dẫu biết ngay từ đầu chuyện chúng ta đến với nhau là rất khó, nhưng em và anh vẫn cứ bất chấp lao đầu vào cuộc tình này. Và rồi để đến cuối cùng, em đã mất anh bởi tất cả những thứ em cho...

Mất đi anh lòng em chẳng hề nuối tiếc, em chỉ tiếc cho thanh xuân của em vì đã quá ngu ngơ, quá dại khờ để tin rằng khi ta hết lòng thì người sẽ hết dạ.

Tin vào tất cả những điều anh nói mà không hề làm,

Tin vào tất cả những tình cảm anh giãi bày,

...mà chẳng hề biết rằng: tình yêu của anh đã được sẻ chia cho người khác.

Bất chấp yêu nhau? Có thể thỏa mãn được nhu cầu cảm xúc của chúng ta ngay tại thời điểm đó. Cũng có thể sẽ để lại cho ta những dấu ấn, những bài học sau một chuyện tình tan vỡ. Nhưng bạn nên nhớ, trên đời này điều gì cũng có cái giá của nó.

Thanh xuân là một cõi mờ mịt, quay đầu nhìn lại quá khứ, những chuyện đã xảy ra, có bao nhiêu là ta tự làm chủ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#chill