Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

191. Kiểu hôn nhân nào thoải mái nhất?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có lẽ là bố mẹ tôi.

Mẹ tôi là bác sĩ, khoa phụ sản, làm việc rất vất vả và thường làm ca đêm, ngày đêm đảo loạn. Tiền kiếm được có lẽ bằng 1/3 so với bố tôi. Bố tôi làm giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước, chỉ cần có thời gian rãnh thì sẽ đi đón mẹ tôi tan ca, thường mua đồ ngọt mẹ tôi thích tặng mẹ. Đương nhiên, ngày nào cũng giả vờ rằng mình rất ghét mua những thứ ấy.

'Đừng ăn nhiều đồ ngọt như vậy, vừa béo vừa không tốt cho sức khỏe.'
'Làm ca đêm suốt mắt như gấu trúc luôn rồi, đúng là một bà vợ xấu xí.'
'Cuối tuần này có thể nghỉ ngơi không, phát có chút tiền lương mà mua thời gian của vợ, lỗ muốn chết.'

Dù ngày nào cũng phàn nàn, nhưng chưa bao giờ thấy bố mua ít đi một chút đồ ngọt mà mẹ thích, tới giờ cũng chưa từng khuyên mẹ nghỉ việc, vì mẹ yêu nghề, bố biết. Bố hy vọng rằng có thể giang tay ra ôm mẹ bất cứ lúc nào, càng hy vọng rằng mẹ sẽ sống một cuộc đời tuyệt vời hơn.

Nói thế nào nhỉ, hôn nhân không gì hơn ngoài việc 'anh yêu em, anh tôn trọng mọi lựa chọn của em,anh sẽ trở thành người cuối cùng mãi mãi bảo vệ em.'

Đây là lí do tôi vẫn tin tưởng vào một tình yêu đơn thuần.

Giả vờ như không có đường phân cách.

Lần đầu tiên viết bài trên Zhihu mà được hơn trăm like luôn ấy, vậy để tôi kể về cuộc sống trước hôn nhân của bố mẹ tôi nhé.

Bố mẹ tôi quen nhau từ trung học,lần đầu tiên gặp mặt đã chém ngầm lẫn nhau rồi.
Phải, yêu thầm nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Tuy nhiên trong thời đại truyền thống và khép kín ấy, tình cảm nam nữ cũng sẽ e dè gò bò. Mẹ tôi có một gương mặt rất xinh, xinh đẹp đến mức cả trường đều biết, bố tôi là một học bá, năm nào cũng đứng đầu bảng. Hai người đều chưa từng yêu, cứ đối xử với nhau một cách vụng về như thế.

Dù mẹ tôi biết tâm tư của bố, nhưng cũng không nói thẳng, nhà bố tôi rất nghèo, ở nông thôn, học đại học là lối thoát duy nhất. Đã từng chứng kiến ​​quá nhiều cuộc đời bị hủy hoại bởi yêu sớm, mẹ tôi kiên định và chấp nhất: không yêu, phải lên đại học.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, bố tôi phá vỡ bức tường thành trong lòng mẹ , muốn tỏ tình, bị ông ngoại dùng côn đánh sấp mặt. Ông ngoại tôi là một ông giáo già, cứ tưởng bố là một thằng du thủ du thực đến quấy rối mẹ ,nên xuống tay rất dã man. Bố bị đánh cũng không chống trả, rồi bỗng nhìn thấy mẹ đang vò đầu bức tai trong sân nhìn ông cười ngượng ngùng.

Lúc đó bố tôi cảm thấy, mẹ nó chứ tự nhiên bị đánh mà méo thấy mệt, đánh chết cũng không mệt.

Sau đó công bố kết quả thi, bố không thể trì hoãn chuyện quan trọng nữa, ông lấy thư trúng tuyển đi đến trước cửa nhà, nói với ông bà ngoại rằng muốn theo đuổi mẹ. Điều đáng nói là ông bà tôi đều là giáo viên đại học, cực kỳ nhạy cảm với bằng cấp, nhưng ông ngoại thật sự chẳng ngờ, thằng ất ơ ngày xưa bị mình đánh lại là một mầm non học bá, trong lòng hơi choáng váng.Chỉ tiếc rằng nhà bố thật sự rất nghèo, khiến bà ngoại hơi lo lắng.

Ông bà ngoại không nói gì, nhưng bố không bị đánh nữa, vì vậy bố cảm thấy cả thế giới đã đồng ý rồi.Sau đó bố đến Đại Liên để học đại học, trường quân sự. Mẹ tôi học bác sĩ tại quê nhà. Mỗi tuần bố đều viết thư gửi mẹ, tràn đầy yêu thương.

Tốt nghiệp đại học, bố chọn lái thuyền, hồi đó thủy thủ là một nghề có lương rất cao, chỉ là rất mệt, chuyến đi ngắn cũng đến cả năm, không có phương tiện giải trí, chỉ có phiêu bạt nơi đầu sóng ngọn gió, ở trên thuyền cũng không cách nào liên lạc với người nhà. Cô độc, tịch mịch, lẻ loi, bơ vơ.

Sau đó bố có một số tiền tiết kiệm bằng việc chạy thuyền, lập tức về nhà cầu hôn. Ông nói bây giờ ông chẳng có gì để cho mẹ, nhưng sau này ông sẽ cho mẹ mọi thứ. Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, bố cảm thấy đây là người mà mình sẽ nâng niu trong lòng bàn tay cả đời.

Vài năm sau khi kết hôn, họ sinh ra tôi, tôi thật sự là đồ thừa mà, thậm chí bây giờ bố tôi có xuất ngoại, sẽ tốn hết tâm tư để mua quà tặng mẹ, còn tôi, ha ha.

Miếng dán tủ lạnh, kẹo bạc hà, chocolate.

Tôi giận, có lần bố tôi không nhớ còn có một người nữa là tôi, ông mua cho mẹ tôi một cái đồng hồ cả vạn, tôi ngồi bên cạnh ánh mắt long lanh mong đợi, lúc ấy ông mới nhớ đến tôi, sững người nửa ngày mới lấy cho tôi một hộp cơm thừa trên máy bay, làm quà.

Lão tử tủi thân
Lão tử không nói.

Con quạ đen bay ngang
Một đường phân cách chua lét.

Ủa chưa gì đã 2k like rồi, đọc bình luận thì thấy có người bảo viết nhiều thêm chút, ăn cẩu lương nghiện đến vậy sao?
Vậy tôi viết thêm một chút, ngọt ngào ở phía trước.

Kỳ nghỉ hè năm ngoái, mẹ tôi quyết định đến Tây Tạng để hoạt động y tế. Nói một cách đơn giản, có nghĩa là đến Tây Tạng trong một tuần, mang theo thuốc tốt để khám chữa bệnh miễn phí cho người dân địa phương Tây Tạng.

Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng khi mẹ tôi đề cập việc này ở nhà, bố tôi phản đối rất kịch liệt. Lý do rất đơn giản, mẹ tôi bị bệnh suyễn cứ thở khò khè suốt, Tây Tạng xa xôi và rất cao so với mực nước biển, bố tôi có hàng trăm lo lắng.

Thế là bắt đầu một trận giằng co. Mẹ tôi là một bác sĩ hiểu rõ sức khỏe của mình, cảm thấy cơ hội lần này rất có ý nghĩa, công việc của bác sĩ là khám bệnh và cứu người,còn bố thì lo lắng cho sức khỏe của mẹ nên không muốn để vợ đi đến một nơi xa như vậy, nên hai người bắt đầu tranh cãi.

Bố tôi cũng không quên lôi tôi vào trận 'Em đi đến nơi xa như vậy, em chưa từng nghĩ đến em không có nhà con gái sẽ bị chết đói à ?'

Năm nay 18, tứ chi bình thường, não chưa úng nước, đang ăn dưa cẩn thận đột nhiên lại bị kill là tôi ??? ?

'Con cảm thấy chưa đến mức đó ...?' Tôi cố gắng vùng vẫy để khôi phục lại vị trí của mình.
Bố tôi ném cho tôi một cái nhìn ai oán và đe dọa.
Tôi bị bắt ép nên 'Chắc là con sẽ bị chết đói mất thôi, ôi thảm thương làm sao...'

Vào ban đêm, bố tôi bỏ nhà đi, bước đi hùng dũng và ngạo mạn. Tôi nhìn đèn trong phòng ngủ của mẹ, sau 12 giờ mà vẫn còn sáng, tôi biết rằng chắc mẹ đang đợi bố. Đây là truyền thống lâu đời của họ, dù bố có đến quán rượu muộn thế nào, mẹ cũng sẽ đợi ông về và ôm ông.

Vì thế tôi nhắn tin cho bố 'Bố, vợ bố chờ bố mà chưa ngủ kia kìa, bố có biết mấy ngày nay mẹ rất mệt không, ngày mai mẹ còn có việc phải làm nữa, cứ chịu đựng thế này sợ cơ thể không chịu nỗi đâu.'

5 phút sau bố về nhà.

Tôi vô cùng nghi ngờ rằng ổng trốn trong hoa viên dưới lầu quá đi.

Sau đó mẹ vẫn đi Tây Tạng. Nơi họ đến rất xa và không có máy bay đến thẳng đó, họ phải đi máy bay trước tiên, sau đó là đường sắt và sau đó nữa là xe buýt, hành trình rất vất vả.

Trước khi đi, bố tôi kiểm tra hành lý của mẹ nhiều lần, rồi bí mật nhét cho bà rất nhiều kẹo sô cô la. Bố nói rằng sợ vợ mình sẽ đói ở vùng Tây Tạng xa xôi. Mẹ tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ kiểm tra lại số lượng thuốc và lịch trình.

Trong mấy ngày mẹ tôi đi Tây Tạng, bố như người mất hồn. Bố luôn nhìn vào điện thoại đến xuất thần, ngay cả trò chơi bóng đá yêu thích cũng thiếu hứng thú. Bố muốn gọi điện cho mẹ, nhưng lại sợ làm phiền công việc của mẹ. Chỉ có một cơ hội gọi điện mỗi đêm, tôi nghĩ rằng đêm ấy bố dường như được kích hoạt, đôi mắt của ông tràn đầy ánh sáng.

Tôi đã chứng kiến tất cả những điều này và không có gì để nói. Liệu những hứa hẹn của tình yêu sau khi kết hôn sẽ biến thành tình thân? Người ta nói rằng tình yêu nam nữ chỉ là sự thúc đẩy tình dục sinh ra bởi sự xúc động của hormone? Trước đây đã có chuyện gì với hai vợ chồng này? Sự bùng nổ nội tiết tố?
Tôi không biết.
Tôi cũng không thực sự muốn biết. (Nụ cười thương mại)
Đau răng chua.

Trong thời gian này, bố vẫn nấu cho tôi ăn nhưng cứ hầm lợn cợn và không cho xì dầu hay tương đen gì cả. Tôi nhìn đôi chân giò hầm trắng ngần và những sợi lông rõ rệt trên chân lợn mà chìm trong suy nghĩ. Sau này, tôi tình nguyện nhận trách nhiệm nấu nướng đi.

Mẹ tôi về trong một ngày cuối tuần.Bố tôi dậy sớm.Khi tôi thức dậy, có những bông hoa bách hợp tươi cắm trong bình, bên cạnh bày ra những quả kiwi và anh đào yêu thích của mẹ. Những quả anh đào trông chắc nịch, thoạt nhìn cảm thấy có vẻ xa xỉ.

Còn bố tôi thì cần mẫn lau sàn. Bố không thích làm việc nhà, nhưng mẹ tôi là người nghiện sạch sẽ. Vì vậy, hầu hết thời gian, bố làm việc nhà để mẹ vui lòng.

Tôi thấy bố đẫm mồ hôi, thì cũng tham gia trận chiến luôn. Chúng tôi làm từ sáng đến giữa trưa, sau đó tùy tiện nấu mì ăn. Khi hoàng hôn đến gần, chúng tôi lau sạch cả căn nhà.Bố vào phòng để xác nhận thông tin chuyến bay của mẹ, tôi đang nghỉ ngơi bên ngoài, ngắm nhìn những quả anh đào hấp dẫn, rửa một ít và ngồi trên ghế sofa để ăn từng chút một.

Sau khi bố đi ra, ông thấy tôi đang ăn một cách thích thú, buột miệng nói: "Con ăn gì vậy! Cái đó cho mẹ con mà!"

Tôi ???Không phải một thùng sao, con ăn có trái mà ??'

Bố : 'Mẹ chưa ăn mà con đã là người ăn đầu tiên rồi ! Không có dáng vẻ của con gái gì cả ! Đừng có ăn nữa, chờ mẹ về rồi hẵng ăn.'

Tôi '?' tôi nhìn anh đào trên tay, không nói nên lời.

Trên đường ra sân bay, bố cố ý làm rối chút tóc và mặc bộ đồ mà ông yêu thích nhất, thể hiện khí chất của một ông chú trưởng thành. Ồ, còn xịt nước hoa vào người nữa chứ. Kenz. Cái chai màu xanh kia là tôi tặng ông, có mùi rất thơm, cảm giác giống như một học trưởng mặc đồ trắng vậy.

Chuyến bay bị hoãn. Chúng tôi đã đợi rất lâu ở sân bay. Bố hơi lo lắng khi chờ đợi, ông bảo tôi đi đến tiệm cà phê Starbucks gần đó để mua một thứ gì đó uống, vợ ông xuống máy bay có thể sẽ khát. Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đợi được. Mẹ thoạt nhìn rất bụi bặm, lôi thôi lếch thếch, tay xách một chiếc hộp lớn, ánh mắt mệt mỏi.

Bố lao qua đám đông và ôm chầm lấy mẹ một cách mạnh mẽ. Cái đôi vợ chồng già này đang ôm nhau ở sân bay để bày tỏ tâm tư tình cảm.

Tôi đứng im không làm gì, cũng không thể chen vào cái ôm này, đành phải thốt lên "Mừng mẹ về nhà"

Mẹ tôi nở một nụ cười ngọt ngào.

Những vì sao đêm ấy trông thật giống tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#chill