Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XLVIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đẹp Bách Hoa Thôn
Thăm thái hậu, Tiểu Vương gặp Nữ Quan
Giả nữ nhi, Nam Phong đánh vô lại

Tuệ Lâm và Nam Phong cùng Lân Bá Nghị rời Chu Phủ đến Bách Hoa Thôn. Vừa đặt chân đến đây, Tuệ Lâm phải cảm thán thốt thành lời: "Bách Hoa Thôn quả nhiên danh bất hư truyền...".

Bách Hoa Thôn là một thôn trang nhỏ nằm ở vùng thung lũng xinh đẹp có nếp sống bình dị. Bách Hoa Thôn sở dĩ mang tên như vậy là vì cư dân ở đây chỉ sinh sống bằng một nghề duy nhất, trồng hoa. Đi từ xa đã thấy thấp thoáng những nếp nhà tranh ẩn hiện quyện làn khói tím. Mùi hương hoa sực nức vây lấy những ai đi dọc theo con đường đất nâu rợp bóng tre mát rượi. Trăm nghìn loài hoa đẹp rực rỡ khoe sắc, chạy thành những luống thẳng tắp, đều đặn trải thảm ngút ngàn khắp thôn trang. Giữa những khóm hoa, xiêm y của các cô gái trẻ chăm hoa theo gió nhẹ bay như như muốn tranh sắc cùng đàn bướm chập chờn. Nhìn ra xa, bóng núi mờ mờ quyến luyến mây cao, không gian như thể phủ một tầng mật ngọt. Bách Hoa Thôn quả thật là một chốn yên bình khiến người say đắm.

Tuệ Lâm rảo bước đi trên con đường rợp bóng tre nằm giữa hai hàng hoa đủ sắc, từ nhãn quan đến khứu giác đều sảng khoái tận cùng bởi cảnh sắc và mùi hương. Chao nhẹ chiết phiến, chàng thầm nghĩ: "Một nơi đẹp như thế này mà lại xảy ra oan án thì đúng là đáng tiếc". Tuệ Lâm đang đi thì bất ngờ dừng lại, nói với hai người cùng đi:
- Lân công tử, ta nghĩ chúng ta không nên đi chung. Huynh cứ về nhà và chỉ cho bọn ta quán trọ tốt nhất ở đây, mỗi chuyện chúng ta sẽ thương lượng sau.
Lân Bá Nghị gật đầu, nói:
- Hai vị đi thẳng về phía trước sẽ có quán trọ.
- Đa tạ. – Tuệ Lâm đáp nhẹ.
Rồi ba người tách nhau ra. Bước song song với Nam Phong trên con đường đất đầy hoa, Tuệ Lâm thủy chung vẫn không lên tiếng. Nam Phong cũng giữ im lặng. Quen biết lâu nay, Nam Phong đã hiểu rõ tính cách Tuệ Lâm, khi nào cần nói tức khắc tiểu tiên sinh sẽ tự nói. Đi được một đoạn, bỗng nhiên Tuệ Lâm lên tiếng:
- Ta thật lòng hi vọng Triển Hộ Vệ chỉ đến đây để mang chứng cứ về.
- Huynh nói vậy là... - Nam Phong thắc mắc.
Lời nói Tuệ Lâm như gió thoảng:
- Ta có linh cảm không may lắm.
- Ta mong là linh cảm của huynh không đúng – Nam Phong gác kiếm lên vai bước nhanh tới trước – Tìm quán trọ thôi, ta muốn ăn chút gì đó.
Hai người tìm đến quán trọ thuê hai căn phòng, ăn một bữa thật no rồi cùng đi thăm thú khắp Bách Hoa Thôn.

Phủ Khai Phong. Triển Chiêu đứng giữa sân lớn, người thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt hướng lên trời cao vòi vọi. Triệu Hổ và Mã Há đi qua, không tránh được khó hiểu.
- Triển đại ca. – Triệu Hổ ở phía sau vỗ vai Triển Chiêu.
- Chuyện gì? – Triển Chiêu không hề quay nhìn lại.
- Huynh đang làm gì vậy? – Mã Hán tò mò hỏi.
- Ta đang xem thiên tượng. – Triển Chiêu đáp.
Triệu Hổ và Mã Hán tròn mắt nhìn nhau. Triển Chiêu đứng nhìn trời thêm một chút rồi quay lưng bước thẳng, thòng thêm một câu: "Nửa canh giờ nữa sẽ nổi gió lớn".

Nửa canh giờ sau. Trời bất ngờ nổi một trận gió lớn . Gió thổi ào ào làm cây cỏ run rẩy. Triệu Hổ đứng bên cửa sổ thư phòng nhìn ra cành cây chao vù vù theo gió mà chặc lưỡi:
- Chậc... Triển đại ca nói không sai nha. Lợi hại!
Rồi chàng đóng cửa sổ lại. Mã Hán vừa mài mực cho Bao Đại Nhân vừa hỏi Triển Chiêu đang chăm chú vào mấy tờ cáo trạng:
- Triển đại ca, huynh biết xem thiên tượng từ khi nào vậy?
Triển Chiêu gấp tờ cáo trạng trong tay, đáp:
- Từ khi quen biết với Tiểu Linh Linh thì ta đã bắt đầu học.
Tất cả mọi người im lặng. Bao Công tự nãy giờ vẫn chuyên tâm đọc sách, bấy giờ mới nhìn Triển Chiêu, hỏi:
- Triển Hộ Vệ, tại sao khi quen biết Công Tôn cô nương thì cậu lại học xem thiên tượng?
Triển Chiêu chậm rãi đáp:
- Hồi đại nhân, khi thật lòng quan tâm một người nào đó tất sẽ muốn biết người đó nghĩ gì. Thuộc hạ chỉ là kẻ võ biền, xưa nay chưa từng biết quan tâm nữ nhi là như thế nào. Tuệ Linh lại là cô nương có tâm tư sâu sắc. Thuộc hạ muốn hiểu cô ấy nên chỉ còn cách phải đọc những sách mà cô ấy đọc, ăn những món mà cô ấy ăn, xem những thứ mà cô ấy xem, nghe những tiếng mà cô ấy nghe và học những điều cô ấy học.

Nghe Triển Chiêu bày giải như vậy, Bao Công tự nhiên thấy lòng nặng trĩu. Tâm trạng của ông lúc này cũng không rõ là thế nào. Một chút vui mừng, một chút xót xa xen một chút tiếc nuối. Ông vui mừng vì thuộc hạ mà ông tin yêu nhất có thể tìm được một hồng nhan tri kỷ, có thể tìm được một người thật lòng vì hắn và hắn cũng thật lòng vì người đó để cùng đi hết quãng đường còn lại. Ông xót xa là vì thuộc hạ mà ông tin yêu nhất đã vướng sâu vào cái vòng nghiệp chướng đau khổ muôn đời của chúng sinh, nếu mọi chuyện tốt đẹp thì không sao nhưng nếu có điều không như ý thì ông thật không biết hắn sẽ trở thành thế nào. Ông tiếc nuối là vì cái ước muốn âm thầm của ông về hạnh phúc của dưỡng nữ đã hoàn toàn tan vỡ, mà nó vốn đã tan vỡ từ lâu, tan vỡ ngay từ cái ngày ông bắt gặp ánh mắt say đắm hạnh phúc của thuộc hạ mà ông tin yêu nhất dành cho nữ nhân mà theo ông biết đến thời khắc này là duy nhất có thể khiến hắn rơi lệ. Bao Đại Nhân suy nghĩ những điều đó trong lòng và giấu thật kín, không để ai nhận thấy.

Buổi tối ở Bách Hoa Thôn, quán trọ lên đèn. Tuệ Lâm để mở cửa phòng, cùng Nam Phong uống trà bàn chuyện.
- Xem nào, chúng ta có những gì... một mỹ nhân bị câm, một vụ cướp người, mấy thôn dân bị sát hại, một hôn phu và một bà mẹ... nên điều tra từ đâu đây? – Tuệ Lâm nâng chén nhấp một ngụm trà.
- Một vụ án liên quan đến nhan sắc. – Nam Phong rất chắc chắn.
- Ta cũng nghĩ vậy. – Tuệ Lâm đặt ly trà xuống – Liễu Hồng Xuân bị câm, nhà lại không mấy khá giả, không có tiếng đồn xấu vậy thì có thể có gì khác ngoài nhan sắc của cô ta, một đệ nhất mỹ nhân Bách Hoa Thôn.
Nam Phong nói tiếp:
- Có thể làm được chuyện như vậy thì đối phương thế lực cũng không nhỏ.
- Chắc vậy rồi. Ngày mai chúng ta hãy đi đến nhà Hồng Xuân rồi sau đó tính tiếp. – Tuệ Lâm đề xuất.
Nam Phong gật đầu đồng ý.

Buổi sáng, sau khi điểm tâm xong, Tuệ Lâm và Nam Phong bàn kế hoạch hành động. Tuệ Lâm để mở trước mặt Nam Phong một gói đồ. Nam Phong tròn xoe hai mắt khi nhận ra mấy thứ đồ trong đó toàn là y phục, son phấn và trang sức của nữ nhi. Tuệ Lâm bình tĩnh giải thích:
- Ta vừa nhờ chủ quán trọ tìm về đó. Chúng ta phải cải trang để khỏi bứt dây động rừng.
Nam Phong cầm cây trâm trong gói xoay xoay, bĩu môi:
- Có cải trang cũng đâu cần cải trang thành nữ nhân.
- Nữ nhân đi mua hoa mới không bị nghi ngờ chứ. – Tuệ Lâm phẩy quạt – yên tâm đi, với khả năng của thì ta đảm bảo sẽ cải trang cho huynh thành khuynh quốc mỹ nhân.
Nam Phong lắc đầu liên tục:
- Ta không... Ta đường đường là nam tử Hán, ai lại đi cải nữ trang. Ta không làm.
Tuệ Lâm vuốt dọc theo mép gấp bộ y phục trong gói đồ, nói:
- Thế ta không phải nam tử Hán sao? Vì việc chung, bớt mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi.
- Ta quyết không cải. – Nam Phong không bằng lòng.
Tuệ Lâm cương quyết:
- Phải cải!
- Không. – Nam Phong cự tuyệt.
Tuệ Lâm không nói thêm lời nào mà lại bước đến soạn hành lý. Nam Phong ngạc nhiên hỏi:
- Huynh làm gì vậy?
Tuệ Lâm lôi ra một xấp giấy, lãnh đạm nói:
- Viết thư hồi báo với bề trên là Nam Phong bất hợp tác nên nhiệm vụ không thành, phiền bề trên phái người khác tới.
Nam Phong đen mặt:
- Huynh làm thế là hại chết ta đó.
Tuệ Lâm làm lơ, thẳng bước đến thư án mày mực. Nam Phong bối rối nhìn từng động tác của Tuệ Lâm. Tuệ Lâm lấy bút chấm mực nhưng chưa kịp đặt lên giấy thì Nam Phong đã nắm tay chàng, hỏi:
- Huynh làm thật à?
Tuệ Lâm rất nghiêm túc nhìn vào hai mắt Nam Phong:
- Tưởng ta nói đùa với huynh sao? Không hề. Ta đang rất nghiêm túc.

Nam Phong xụ mặt. Căn cứ vào thần sắc thì Nam Phong biết Tuệ Lâm không đùa với chàng. Nam Phong thở ra một tiếng, buông tay Tuệ Lâm ra, nói:
- Được, ta đồng ý với huynh. Nghe theo huynh hết.
Tuệ Lâm tươi cười:
- Hảo! Vậy chúng ta sẽ tiến hành.
Thế là hai chàng trai bắt đầu công việc cải trang.

Một lát sau...

- Hoàn mỹ! Tuyệt – Tuệ Lâm vừa phẩy quạt vừa trầm trồ với thành quả của mình.

Nam Phong khắp cơ thể mình một lượt rồi bước nhanh đến cái gương lớn. Chàng sững người. Trong gương phản chiếu ảnh chàng là một cô nương phải gọi là xinh đẹp. Hai búi tóc song nha (1) buộc dây nơ tím cùng tông màu với bộ y phục trắng – tím đan xen thanh nhã, hai lọn tóc xõa hai bên làm gương mặt chàng thanh thoát cực kỳ. Bờ môi tô son đỏ thắm, mày vẽ đậm, phấn trắng trải một lớp mỏng trên gương mặt làm đôi mắt nâu nổi bật của chàng càng cuốn hút hơn. Tuệ Lâm bước tới hỏi:
- Sao? Vừa ý chứ? Phải nói huynh còn xinh hơn cả nữ nhân đấy.
Nam Phong khó chịu kéo kéo tay áo:
- Thật sự không thoải mái tí nào.
- Làm quen đi. – Tuệ Lâm vuốt lọn tóc của Nam Phong – chịu khó chút nhé.
Nam Phong xụ mặt ỉu xìu. Tuệ Lâm cười một cái rồi bắt đầu đi hóa trang cho mình.

Lại một lát sau, tấm màn che lay động, một "bóng hồng" uyển chuyển bước ra. Nam Phong đang uống trà thì phải sặc hết cả ra, hai mắt mở tròn xoe. Tuệ Lâm trong lốt nữ nhân thật khiến người khác phải kinh động. Bộ y phục trắng thêu hoa mềm mại kéo lê dưới đất với tay áo rộng to tha thướt, kiểu tóc phi thiên kế (2) với phần mái tóc mỏng, cong trước trán làm gương mặt thêm phần kiều diễm, tay cầm chiết phiến bằng lông trắng với mấy cái nan cũng sơn trắng tinh đoan trang phe phẩy, Tuệ Lâm hơi cong khóe môi đỏ tươi mỉm cười nhìn Nam Phong. Nam Phong đờ người một lát rồi tỉnh ra, vội đứng dậy bước tới gần Tuệ Lâm, cảm thán:
- Quao... thật đẹp. Moi người nói không sai, Công Tôn huynh mặc nữ trang vào quả nhiên xinh đẹp nhất thiên hạ.
Tuệ Lâm gấp cây quạt đập nhẹ vào vai Nam Phong, giọng nói trong thanh như nữ nhân thốt ra:
- Tiểu Phong, đừng ăn nói bậy bạ, bản tiểu thư giận bây giờ.
Nam Phong trố mắt. Chàng nhìn kỹ lại Tuệ Lâm rồi lại nhìn lại mình, bất ngờ càu nhàu:
- A... huynh bắt ta làm nô tì cho huynh sao? Ta không chịu.
"Tiểu thư" lại xòe quạt phe phẩy, nói:
- Chẳng phải nói mọi chuyện đều nghe theo ta sao? Không ý kiến nữa.
Nam Phong xụ mặt, thì thầm: "hồ ly gian manh". Tuệ Lâm đưa cho Nam Phong một lọ thuốc, nói:
- Thuốc thay đổi giọng nói Triệu Hổ đưa cho ta. Một viên có tác dụng một canh giờ, uống đi.
Nam Phong cầm lọ thuốc, đổ ra một viên. Chàng nhìn cái viên thuốc trắng nhỏ xíu, hỏi:
- Huynh uống thứ này nên giọng nói mới thành ra như vậy sao?
Tuệ Lâm gật đầu, giảng giải:
- Đây là bài thuốc bí truyền của gánh hát ngày xưa Triệu Hổ theo. Chuyên dùng cho các đào kép giả giọng. Có đủ loại giọng nữ, giọng nam, giọng già, giộng trẻ,... tùy công thức mà chế. Triệu Hổ có biệt tài giả giọng, vốn không cần dùng đến nhưng nó rất có ích cho chúng ta. Mau uống đi.
Nam Phong nghe xong thì bèn bỏ viên thuốc vào miệng nuốt trôi. Tuệ Lâm đợi một lát rồi chợt gọi:
- Tiểu Phong.
- Chuyện gì? – Nam Phong đáp lại bằng một giọng nữ rất ngọt.
Tuệ Lâm gật đầu vừa ý:
- Hoàn hảo! Chúng ta có thể đi được rồi. Nên nhớ, bây giờ ta là tiểu thư, còn huynh là Tiểu Phong.
Nam Phong có chút khó chịu nhưng vẫn gật đầu. Tuệ Lâm trở gót, bắt chước dáng đi uyển chuyển của các cô nương rời khỏi phòng trò. Nam Phong tiu ngỉu đi phía sau.

Hai "cô nương" kẻ trước người sau nối nhau đi trên con đường đầy hoa của Bách Hoa Thôn. Rất nhiều ánh mắt chú ý vào họ. Đang đi, Tuệ Lâm bất ngờ nói:
- Tiểu Phong, bước lại gần ta một chút.
Nam Phong đi lại gần, nói:
- Tiểu thư có chuyện gì?
Tuệ Lâm gấp cây quạt lông, đập đập vào chân Nam Phong, chê bai:
- Tiểu Phong, ngươi tự xem lại mình đi, có cô nương nào đi cái tướng như ngươi không?
Nam Phong đen mặt. Chàng liếc nhìn Tuệ Lâm, suýt chao đảo vì kinh ngạc. Chàng không thể tin được là tiểu tiên sinh lại đi đứng giống nữ nhi đến vậy, cả cái cách cầm cây quạt lông cũng điệu đà chẳng thua gì cô nương thật sự. Nam Phong cười thầm: "Nhìn bộ dạng này thì ai tin huynh ấy là nam nhân?". Tuy nhiên, Nam Phong không dám cười lớn vì sợ người bên cạnh nghe thấy. Chàng thị vệ trung dũng khổ sở bắt chước tướng đi của các cô nương một cách gượng ép và khó nhọc.
Sau một hồi, họ cũng đến được nhà của Liễu Hồng Xuân. Một căn nhà nhỏ nằm khiêm tốn giữa mảnh đất nhỏ bày những chậu hoa thẳng hàng ngay lối. Căn nhà đóng cửa im ỉm. Tuệ Lâm đứng trước cửa cất tiếng gọi:
- Có ai ở nhà không?
Yên lặng một lúc thì có tiếng mở cửa. Từ trong nhà, một bà cụ ăn mặc quê mùa chậm chạp mở cửa. Bà cụ vừa xuất hiện thì Tuệ Lâm và Nam Phong đã nhận ra sự đau khổ tột cùng trên gương mặt của bà. Đôi mắt bà sưng mọng, đỏ hoe.
- Các người là ai? – Bà cụ lên tiếng hỏi hai "cô nương" trước nhà.
Tuệ Lâm nhã nhặn đáp:
- Lão bà bà, ta đến mua hoa.
- Già không bán. – Bà cụ không mấy vui vẻ nói – già nghỉ bán rồi.
Nam Phong chỉ tay vào mấy chậu hoa trước nhà:
- Hoa còn nhiều mà sao bà không bán?
Bà cụ đột nhiên cáu gắt:
- Ta nói không bán là không bán! Các người phiền quá.
Tuệ Lâm nhận thấy thái độ đó của bà cụ thì bèn nghĩ cách xoa diệu. Chàng bước đến gần, hào phóng nở nụ cười tuyệt đẹp của mình tặng cho bà cụ, nhẹ nhàng nói;
- Lão bà bà, hình như bà cụ có tâm sự gì đó phải không? Tiểu nữ chỉ là đến để mua hoa, không có ý xấu gì đâu.
Bà cụ liên tục lắc đầu:
- Không không! Già không có tâm sự gì hết.
Tuệ Lâm cười cười:
- Thì cụ bà không có tâm sự. Bán hoa cho ta đi. – Cúi cuống nâng một bông hoa trên tay – cụ bà xem, hoa đẹp thế này. Ta đi mấy nhà đều nói là chỗ bà bán hoa đẹp nhất. Ta sẽ trả giá gấp đôi.
- Ta nói không bán! – Bà cụ quát – Bách Hoa Thôn trăm nhà trồng hoa, đi chỗ khác mà mua.
- Bà không bán chứng tỏ bà có tâm sự... - ánh mắt Tuệ Lâm vô cùng sắc sảo – có tâm sự thì không nên để trong lòng đâu.
Cụ bà vội lẩn tránh ánh mắt của Tuệ Lâm, lúng túng:
- Không có, không có. Rồi, các người mua hoa thì chọn đi. Nhanh đi.
Tuệ Lâm nhạt nhẽo cười:
- Tạ lão bà bà. – Gọi Nam Phong – Tiểu Phong, chúng ta đi xem hoa.
Nam Phong đáp lời bằng một câu "dạ, tiểu thư" rồi hai người tản ra. Nam Phong vờ xem hoa nhưng thật ra là cố tình quan sát tìm kiếm dấu vết. Tuệ Lâm thì lẩn quẩn quanh bà cụ, dùng "miệng lưỡi ma thuật" của mình để hỏi chuyện bà cụ.

Hoàng Cung. Nam Hòa Tiểu Vương Gia từ tẩm cung hoàng đế bước ra. Số là Tống Nhân Tông đột nhiên có nhã hứng triệu tiểu vương đến hầu chuyện. Tuấn Phi hầu chuyện hoàng huynh mãi đến trưa thì mới có lệnh cho phép hồi phủ. Tuấn Phi vừa đi vừa nghĩ: "Ta nên đến thỉnh an thái hậu cho phải phép". Nghĩ vậy nên chàng rảo bước đến cung Thái Hậu.

Trong tẩm cung thái hậu, sau lớp màn phụng, Thái Hậu an ổn ngồi trên phượng ỷ nhắm mắt dưỡng thần. Xảo Di khéo léo xông một ít trầm dược và giúp Thái Hậu xoa thái dương.
- Thái Hậu có thấy dễ chịu không? – Xảo Di dịu dàng hỏi.
Thái Hậu ôn từ nói:
- Rất dễ chịu. Cảm ơn con, Tiểu Di. – vuốt bàn tay nàng – Thư Lễ Nữ Quan như con vừa phải dạy cung nữ lại còn phiền con đến đây giúp ta xông trầm, thật vất vả.
Xảo Di nhỏ nhẹ nói:
- Thái Hậu là bậc trưởng thượng, là thân sinh của thánh thượng, được hầu hạ Thái Hậu Xảo Di vui mừng còn không kịp.
Xảo Di nói đến đây thì bước tới đỉnh trầm khơi cho trầm cháy thêm. Thái Hậu mỉm cười:
- Văn Xảo Di tài mạo đều xuất chúng, lại biết làm vui lòng người khác, không biết có ý muốn làm phụng hoàng bay cao, trở thành mẫu nghi thiên hạ hay không?
Xảo Di nhghe câu này thì mặt mày biến sắc, nàng run run hỏi:
- Thái hậu... thái hậu có ý gì?
Thái Hậu trấn an nàng:
- Con đừng lo lắng, ta không có ý gì cả. Chỉ vì ta thấy quý tài mến hạnh của con nên mới nói vậy.
Xảo Di trấn tĩnh lại, nàng dần dần khôi phục thần sắc, nhã nhặn đáp:
- Tạ thái hậu có lòng hậu ái nhưng Xảo Di chưa từng có suy nghĩ đó.
Thái Hậu hỏi tới:
- Tại sao?
Xảo Di mỉm cười:
- Xảo Di ra vào hậu cung để dạy các cung nữ, đã tiếp xúc không ít vị nương nương. Hậu cung thực chất là cái lồng son giam cầm tuổi xuân. Bao nhiêu mỹ nhân như vậy nhưng đâu phải ai cũng được hưởng hoàng ân. Hậu cung lại đầy rẫy những toan tính, Xảo Di thật lòng không thích.
Thái Hậu gật đầu:
- Ta hiểu tâm ý của con rồi. – Nắm tay nàng – Xảo Di à, sau này con có gả đi thì phải lựa nơi xứng đáng.
Xảo Di kiêu hãnh nói:
- Thái Hậu yên tâm đi, phàm phu tục tử thì con cả nhìn cũng không thèm.
Vừa lúc này, thái giám chạy vào báo có Nam Hòa Tiểu Vương Gia cầu kiến. Thái Hậu cho triệu. Tuấn Phi thong thả bước vào, quy củ hành lễ:
- Tiểu vương Nam Hòa Vương Phủ khấu kiến thái hậu. Thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế.
Thái Hậu tỏ ra rất vui vẻ:
- Miễn lễ.
Tuấn Phi lạy tạ rồi đứng dậy. Xảo Di không đợi nhắc nhở, vừa thấy Tuấn Phi đứng dậy thì nàng liền bắt hai tay qua eo, nhún chân cúi người thi lễ:
- Thư Lễ Nữ Quan Văn Xảo Di tham kiến Tiểu Vương Gia.
Tuấn Phi nhìn nàng, trầm ổn nói:
- Nữ quan không cần đa lễ. –chắp tay – đáp lễ nữ quan.
Xảo Di thẳng người đứng yên bên cạnh Thái Hậu. Tuấn Phi dồn hết sự chú ý lên nàng. Trong mắt Tuấn Phi, vị nữ quan trước mặt từ khí chất đến dung mạo đều một chữ "tuyệt". Tuấn Phi thầm ca ngợi: "Nghe danh Văn Nữ Quan ái nữ của Đại Học Sĩ tài sắc ít ai bì kịp quả nhiên không sai". Văn Xảo Di thấy tiểu vương gia cứ nhìn mình thì không khỏi e thẹn, cúi mặt tránh né. Từ sau lần đại bại dưới tay Tuệ Lâm và được chàng khuyên mấy câu thì Xảo Di đã thay dổi rất nhiều, nữ quan đã bỏ tính kiêu kì, ngạo mạn và biết ôn hòa, khiêm nhã hơn với mọi người. Điều này làm cho Xảo Di càng được nhiều người cảm mến. Thái Hậu hắng giọng gọi:
- Tuấn Phi.
Tuấn Phi giật mình đáp:
- Dạ, thái hậu.
Thái Hậu hỏi:
- Hôm nay sao con rảnh rỗi đến thăm ta vậy?
Tuấn Phi đáp:
- Hồi thái hậu, hôm nay hoàng thượng triệu kiến thần vào hầu chuyện nên thần đến thỉnh an thái hậu cho cho phải phép.
- Ồ... - thái hậu có chút ngạc nhiên – hoàng thượng sao lại triệu kiến con vào hầu chuyện vậy? Có phải có chuyện gì không?
- Cũng không có gì. Thái Hậu đừng lo lắng. – Tuấn Phi từ tốn nói – hoàng thượng vì chính sự căng thẳng nên muốn cùng thần đối thi luận đạo, trò chuyện giải khuây thôi.
Thái Hậu khẽ gật đầu, lại hỏi:
- Nam Hòa Vương vẫn khỏe chứ?
Tuấn Phi lễ độ đáp:
- Tạ Thái Hậu quan tâm, nhờ hồng phúc của Thái Hậu phụ vương vẫn khỏe.
Thái Hậu lại gật đầu:
- Vậy là tốt. – Từ ái bảo – lâu rồi mới thấy con ghé thăm ta, chi bằng cùng ta uống chén trà hàn huyên. – Nhìn Xảo Di – Văn Nữ Quan pha trà rất ngon lại tri thư đạt lý, ta nghĩ chúng ta sẽ có nhiều chuyện thú vị.
Tuấn Phi thuận lòng:
- Thần kính cẩn không bằng tuân lệnh, tạ thái hậu ban ân.
Thái Hậu tỏ ra rất vừa ý, truyền thái giám:
- Người đâu?! Ban tọa cho Tiểu Vương Gia. – Bảo Xảo Di – Tiểu Di đi pha trà đi.
Xảo Di vâng lệnh dạ lui. Thái giám mang ghế đến. Tuấn Phi thần thái vương giả ổn định trên ghế hầu chuyện Thái Hậu chờ Xảo Di mang trà tới. Một lát sau, Xảo Di mang đến ba chén trà thơm dịu. Nàng dâng trà rồi cùng Thái Hậu và Tiểu Vương đàm đạo rất say mê. Xảo Di thông kim bác cổ, văn chương như nước, cử chỉ tao nhã, Tuấn Phi bảy phần phục, ba phần say, vô cùng hào hứng. Tiểu Vương Gia phong thái đỉnh đạc, ứng đối trôi chảy, kiến thức rộng, học thức cao, Xảo Di trò chuyện với chàng cũng có vài phần cảm mến và quý trọng. Cuộc hàn huyên ở cung Thái Hậu đầy hứng thú và nhiều tư niệm.

Bách Hoa Thôn. Tuệ Lâm và Nam Phong từ nhà của Liễu Hồng Xuân trở về quán trọ, dọc đường họ ghé vào một quán cơm để ăn bữa trưa.
- Tiểu nhị, cho năm cái màn thầu và một bình trà. – Tuệ Lâm vừa chọn chỗ ngồi vừa gọi.
Tiểu nhị xởi lởi đi làm ngay. Trong lúc chờ dọn món, Tuệ Lâm trò chuyện với Nam Phong ngồi đối diện:
- Tối nay chúng ta đến nhà lão bà một chuyến nữa.
- "Tiểu thư" muốn làm gì? – Nam Phong nghịch nghịch mấy cây đũa.
Tuệ Lâm đặt quạt lông lên bàn, đáp:
- Bà lão vì thương tâm quá độ nên khóc đến nỗi hai mắt tổn thương. Không chữa sớm sẽ bị mù.
Nam Phong ái ngại:
- Vậy là vẫn phải ăn mặc thế này sao?
Tuệ Lâm gật đầu:
- Tất nhiên.
Nam Phong thở dài một tiếng. Vừa lúc này, tiểu nhị dọn trà và màn thầu lên, tươi cười:
- Hai vị cô nương, mời dùng.
Tuệ Lâm nói tiếng cảm tạ. Tiểu nhị nhìn chằm chằm vào hai "cô nương". Nam Phong thấy lạ nên vừa lấy màn thầu ăn vừa hỏi:
- Sao huynh nhìn bọn ta như vậy?
Tiểu nhị đáp:
- Hai vị cô nương hình như là người nơi khác đến?
Tuệ Lâm đáp:
- Phải. Bọn ta từ nơi khác đến đây mua hoa.
Tiểu nhị cười toe:
- Hèn chi mà nhìn lạ mặt quá. Hai vị cô nương thật là xinh đẹp. Hai vị ăn ngon miệng.
Tiểu nhị nói đến đây thì chào lui. Nam Phong bị màn thầu nghẹn ở cổ vì câu "hai vị cô nương thật xinh đẹp" của tiểu nhị, tức tốc rót trà uống. Tuệ Lâm thong thả gỡ màn thầu, cười cười:
- Đấy, ai cũng khen chúng ta xinh đẹp hết. – Bỏ bánh vào miệng nhai.
Nam Phong vuốt vuốt ngực, nuốt nước bọt nói:
- Nghẹn chết ta mất thôi... thật ớn lạnh.
Tuệ Lâm không nói thêm, chỉ chuyên tâm đóng vai "thục nữ ăn màn thầu". Đĩa bánh vơi dần. Bất chợt, giữa lúc hai "cô nương" đang ăn thì có bốn tên thanh niên mặt mũi bặm trợn kéo tới. Một tên gõ vào bàn, cười hô hố:
- Hê hê... hai cô nương xinh đẹp sao lại ngồi đây ăn màn thầu?
Tuệ Lâm và Nam Phong vẫn im lặng ăn, không thèm quan tâm chúng. Một tên khác tiếp:
- Đi theo ta, ta cho ăn sơn hào hải vị.
Hai "cô nương" vẫn làm lơ. Một tên sấn tới, thô lỗ vuốt lên má Tuệ Lâm:
- Tiểu thư nhà ai mà đi lang thang thế này? Theo ta về nhà không?
Tuệ Lâm chau mày, hất tay hắn ra. Hắn nổi đóa, quát:
- Nha đầu ngang bướng! Dám chống đối ta sao? – Kéo tay "nàng" – đã thế ta quyết bắt ngươi!
Tuệ Lâm nhìn tay hắn nắm tay mình, cười một cái rồi hướng Nam Phong, nói:
- Tiểu Phong, không cần nương tay đâu!
Nam Phong hiểu ý, cũng cười một cái:
- Hảo! Sẽ không nương tay.
Rồi chàng bỏ cái bánh đang ăn dở xuống, bước lại chỗ "tiểu thư", nhỏ nhẹ nói với tên nam nhân đang định kéo "tiểu thư" đi:
- Vị công tử này, xin bỏ tay tiểu thư ta ra.
Tên nam nhân bật cười;
- Ta không bỏ. – Tay còn lại vuốt tóc Nam Phong – nha đầu này cũng xinh đẹp lắm nha.
Chỉ thấy "Tiểu Phong" cười một cái thật dị và "bốp" một tiếng thình lình vang lên. Tên nam nhân sỗ sàng nháy mắt đã ôm lấy hạ bộ, hai mắt trợn trắng, nhăn nhó run rẩy. "Tiểu Phong" bẻ khớp tay, lạnh giọng nói:
- Đám vô lại cái người giữa ban ngày trêu chọc dân nữ, hôm nay xem như xui xẻo.
Cả đám còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy tối tăm mày mặt. "Tiểu Phong xinh đẹp" thượng quyền hạ cước nhè thẳng chúng mà đánh. "Tiểu thư" ngồi nơi bàn ăn chậm rãi cầm quạt lông che mặt, thì thầm: "Ấy da... thật bạo lực...".

Cả quán cơm vang lên tiếng "bốp... binh... bụp..." và tiếng kêu cứu thống thiết.
Chuyện gì sẽ tiếp diễn? Nhớ theo dõi chương sau nhé.  

-----

Chú thích:

(1) Kiểu tóc song nha kế

(2): Kiểu tóc phi thiên kế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top