Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG XXVIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương XXVIII

Xúc xắc tử thần

Phủ Khai Phong dốc lòng phá án

Liêu công chúa đặt gót Tống Bang

Đã nói ở trước, Nam Hòa Vương Gia, Nam Hòa vương phi và tiểu quận chúa theo nha dịch về phủ Khai Phong lấy khẩu cung. Qua tra hỏi, Bao đại nhân và mọi người mới biết nhóm bịt mặt chẳng qua là muốn bắt cóc tống tiền thôi. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, vương gia ngồi lại hàn huyên với đại nhân, vương phi và tiểu quận chúa cũng ngồi cùng. Sau vài hớp trà nói vòng quanh, Nam Hòa Vương vào thẳng chuyện chính:
- Bao đại nhân, bổn vương muốn gặp vị tráng sĩ đã cứu vương phi và quận chúa, nghe nói là người bên cạnh đại nhân?
Bao đại nhân tất nhiên không từ chối, ông nói:
- Không thành vấn đề. Vương gia xin đợi một chút. – Quay gọi Trương Long – cậu đi gọi Nam Phong đến đây, nhớ bảo hắn tươm tất một chút.
Trương Long đi ngay. Lúc này, Nam Phong đang chuẩn bị ngủ, nghe tiếng Trương Long gõ cửa thì biếng nhác ra mở. Trương Long nhìn Nam Phong y phục xề xòa, đầu tóc lôi thôi, trên mặt còn mang đậm vẻ buồn ngủ thì chặc lưỡi:
- Chậc... Nam Phong, có khách tìm đệ, Bao đại nhân bảo đệ phải tươm tất một chút, mau chỉnh trang đi.
Nam Phong che miệng ngáp một cái, nói:
- Giờ này rồi còn ai tìm đệ nữa chứ?
Trương Long sầm mặt:
- Ta bảo ra thì cứ ra đi! – Đẩy Nam Phong vào trong – đi chỉnh trang nhanh đi!
Dù rằng rất buồn ngủ nhưng Nam Phong không thể không nghe, sau khi chỉnh đốn lại ngoại hình, chàng cầm kiếm theo Trương Long đến đại sảnh.

Đại sảnh Khai Phong Phủ, Nam Phong vái chào Bao Công:
- Đại nhân triệu kiến thuộc hạ.
Tiểu quận chúa hai mắt long lanh nhìn hắc y nam tử trước mặt. Bao đại nhân nhấp trà, nói:
- Là Nam Hòa vương gia muốn gặp cậu, mau ra mắt vương gia đi.
Theo hướng tay Bao đại nhân, Nam Phong quay hành lễ với vương gia:
- Tiểu nhân bái kiến vương gia.
Vương gia phất tay áo:
- Miễn lễ đi.
Lão vương gia nhìn thật kỹ Nam Phong, vóc dáng cao ráo, vững chãi, nét mặt lương thiện vừa nhìn đã có hảo cảm. Nam Phong ngũ quan hài hòa, đường nét trên gương mặt toát lên vẻ đẹp ôn nhã, không tiêu sái thanh nho như văn sĩ, cũng không lãnh đạm tuấn ngạo như võ sĩ, trong mắt vương gia, Nam Phong là một khối dung hòa có cương có nhu, vương gia đặc biệt chú ý tới đôi mắt của chàng, đôi mắt không quá sâu nhưng có đôi mí mắt dày tạo cho người nhìn cảm giác bí ẩn, đồng tử mắt không đen láy mà có màu hơi nâu, lại ánh vẻ sáng trong làm điểm nhấn cho cả gương mặt. Nam Hòa vương khóe môi hơi cười, khẽ gật đầu:
- Người tốt, quả nhiên là người tốt. – Nhấp trà – Đa tạ cậu đã cứu vương phi và quận chúa của bổn vương.
Nam Phong bấy giờ mới giật mình, chàng đưa mắt nhìn hai nữ tử đang ngồi. Chừng hiểu ra cớ sự, Nam Phong vội vàng hành lễ:
- Tiểu nhân không biết nương nương và quận chúa ở đây, đã thất kính, vạn lần xin thứ tội.
Nam Hòa Vương Phi mặt tròn như trăng rằm, thanh tao phúc hậu nâng khóe môi anh đào thốt ra lời nói êm dịu:
- Tráng sĩ đừng đa lễ, đa tạ cậu đã cứu mạng ta và nữ nhi.
Nam Phong vẫn đúng chừng mực, giữ lễ đáp:
- Vương phi nặng lời, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ là hành vi mà nam tử hán phải làm, tiểu nhân chẳng dám nhận lời đa tạ của nương nương.
Tiểu quận chúa chợt đưa mắt nhìn mẫu phi. Vương Phi khẽ gật đầu. Tiểu quận chúa liền rời ghế ngồi bước ra trước mặt Nam Phong, giọng oanh thỏ thẻ:
- Nam Hòa Tiểu Quận Chúa Triệu Thiên Y xin tạ ơn cứu mạng. – quận chúa bắt tay qua eo, nhún người làm lễ.
- Quận chúa... - Nam Phong hốt hoảng chống kiếm quỳ một gối xuống đất – quận chúa là cành vàng lá ngọc, thân phận cao quý, Nam Phong chỉ là phận nô bộc thấp hèn, chẳng dám nhận đại lễ như vậy.
Thiên Y tiểu quận chúa đứng thẳng người, mỉm cười nói:
- Tráng sĩ đã cứu mạng ta và mẫu phi thì đừng có kể câu thân phận. Thiên Y tuy chỉ là nữ tử tầm thường nhưng cũng biết thọ ân tất báo, nhất lại là ơn cứu mạng.
Nam Phong cúi đầu nói:
- Quận chúa đã quá lời, chỉ là hành động tiện tay, kẻ hèn may mắn cứu được nương nương và quận chúa đã là phúc phận mấy kiếp rồi, thật chẳng dám mong cầu nhiều hơn.
Thiên Y chẳng biết nói lời nào, chỉ khẽ chau mày một cái rồi quay trở lại ghế ngồi. Bao đại nhân bèn lên tiếng:
- Nam Phong, ngươi đứng lên đi.
Nam Phong nghe lời, đứng dậy rồi lui về phía sau Bao đại nhân. Nam Hòa vương gia liếc nhìn tiểu quận chúa thật nhanh rồi quay bảo Bao Công:
- Bao đại nhân, cũng không còn sớm nữa, bổn vương phải hồi phủ. Sắp tới là thọ thần của bổn vương, sẽ gửi thiệp mời cho đại nhân, hi vọng ông nhín chút thời gian đến dự.
Bao Công khách sáo nói:
- Nếu không bận công vụ Bao Chửng nhất định sẽ đến.
Vương Gia khẽ cười rồi cùng gia quyến đứng dậy cáo từ. Bao đại nhân và người của Khai Phong Phủ tiễn họ ra tận cổng. Sau khi đoàn người của vương phủ đi khuất, người của Khai Phong Phủ mới quay trở vào. Công Tôn tiên sinh đi qua trước mặt Nam Phong, ông nhìn chàng một cái, khẽ cười bảo:
- Mạc Nam Phong, vận đào hoa chiếu trúng cậu rồi, sau này sẽ mệt mỏi đấy.
Nam Phong không hiểu lắm. Tiên sinh không giải thích gì, chỉ sảng khoái bước đi.

Nói chuyện ở Nam Hòa Vương Phủ. Nam Hòa Vương ngoài Tuấn Phi ra thì có thêm một cô con gái, chính là Triệu Thiên Y, vương muội của Tuấn Phi. Triệu Thiên Y tuy là tiểu quận chúa của vương phủ nhưng tính tình hòa đồng, giản dị lại rất thương người. Vương gia và vương phi rất yêu quý nàng. Sau khi từ Phủ Khai Phong về, Thiên Y không sao chợp mắt được. Nàng đứng lặng bên cửa sổ nhìn màn đêm đang tàn. Hình ảnh của Nam Phong vẽ ra trên nền trời đầy sao. Tiểu quận chúa thẫn thờ nói vào hư không:
"Trời xui gặp gỡ để làm chi
Trăm năm nghìn kiếp biết duyên gì?
Mặt biển bình yên giờ dậy sóng
Vì cơn gió lạ động cành vi..."

Nói trở lại vụ án mà Khai Phong Phủ đang điều tra. Sau khi tra xét sổ sách của hình bộ thì mọi người mới rõ trước Gia Quý đã có rất nhiều người bị giết bởi cùng một cách, đều là các tay chơi cờ bạc có tiếng. Bao đại nhân hạ lệnh cho mọi người chú ý hành tung của những kẻ lạ mặt đang lai vãng kinh thành. Trong lúc Khai Phong Phủ đang lần theo manh mối thì lại phát hiện thêm một cái xác nữa, là của vị đại thiếu gia tiệm cầm đồ nổi tiếng, cũng chết khi bước ra từ sòng bạc và chết cũng vì con xúc xắc. Vì vụ án này, Khai Phong Phủ ai nấy dàu dàu nét mặt, suốt ngày chạy đôn chạy đáo.

Nam Phong vẫn luôn mai phục ở sòng bạc. Chàng bắt đầu chú ý tới những tay chơi cờ bạc thường thắng vì hai nạn nhân vừa qua đều là những kẻ khét tiếng về số bàn thắng đáng nể. Hôm nay, Nam Phong không vào sòng bạc nữa mà ngồi ở trà lâu đối diện chú ý quan sát dòng người ra vào sòng bạc. Khoảng non trưa, có một kẻ mặt mày hớn hở, tay tâng tâng một cái túi vải căng phồng ngạo nghễ từ sòng bạc đi ra. Nam Phong dán tầm nhìn vào y, chàng đoán là y vừa thắng lớn. Một bóng đen lướt qua, bám theo sau người đi ra từ sòng bạc. Nam Phong lập tức dằn mấy đồng xu trả tiền trà trên bàn rồi cầm kiếm lao đi.

Như một cơn gió, Nam Phong êm ái theo phía sau kẻ đi ra từ sòng bạc. Hắn ta quẹo vào một ngõ nhỏ. Bất thình lình, một vật nhỏ từ đằng sau bay tới. "Kinh", Nam Phong dùng cán kiếm đón đường, đánh rơi vật ấy. Là một hạt xí ngầu. Một bóng đen nhảy lên từ sau cành cây, bay vù đi. Nam Phong tức thì nhặt viên xúc xắc rồi đuổi theo. Kẻ đi ra từ sòng bạc ngơ ngác chẳng biết gì. Đường phố chợt ầm ĩ, mọi người chỉ trỏ nhau xem hai người đang đuổi nhau trên không. Là Nam Phong đang đuổi theo một kẻ mặt đồ đen, đội nón phủ vải đen che kín mặt. Nam Phong đuổi kịp. Tên nghi phạm liền vung chùy đón đánh. Hai bên đánh nhau kịch liệt. Nam Phong đoán không sai, võ công của hắn đúng là nhỉnh hơn chàng. Nam Phong cố sức cầm cự, hết đánh nhau trên không họ lại đuổi nhau dưới đất. "Keng! Bốp", nghi phạm lấy chùy chặn lưỡi kiếm còn bồi thêm một cước. Nam Phong mất tư thế, loạng choạng ngã ra sau. Nghi phạm lướt tới, vung chùy toan đánh một đòn trí mạng thì chợt bị hai thanh đao cản lại. Khai Phong tứ trụ nhận được tin báo đã kịp thời đến tương cứu. Vương Triều và Mã Hán đỡ lấy tiểu đệ trong khi Trương Long Triệu Hổ cản nghi phạm. Lính nha môn đang bao vây. Tên nghi phạm thấy tình hình đó liền hất mạnh tay đẩy Long, Hổ ra rồi phi thân mất hút. Không thể đuổi được, mọi người đành kéo nhau về.

Tại Khai Phong Phủ, Công Tôn tiên sinh sau khi xem mạch cho Nam Phong xong thì quay nói với Bao Công:

- Bẩm đại nhân, Nam Phong không sao, chỉ bị trúng một cước, không đáng kể, nghỉ ngơi sẽ khỏe.
Bao đại nhân nhẹ nhõm nói:
- Vậy thì ta yên tâm, bây giờ mà cả Nam Phong cũng có chuyện thì ta thật chẳng biết thế nào.
Vương Triều cau mày:
- Tên đó quả nhiên lợi hại, cả Phong tiểu đệ cũng đánh bại luôn, xem ra muốn trị được hắn thì chỉ có Triển đại ca thôi.
- Nhưng Triển đại ca cả giường cũng không thể xuống. – Trương Long nhún vai – đành chịu.
Bao đại nhân không nói lời nào. Công Tôn tiên sinh cầm con xúc xắc mà Nam Phong nhặt về trong tay, âm trầm nói:
- Xem như chúng ta đã lần ra được hung thủ rồi. Nhưng muốn bắt được hắn e là rất khó.
Bao Công nhấp trà, nói:
- Bổn phủ sợ chúng ta đã bứt dây động rừng, hắn đã đào tẩu mất rồi.
Công Tôn tiên sinh lắc đầu:
- Không đâu, theo học trò suy đoán hắn chưa đi đâu. – đặt con xúc xắc xuống – Theo như các hồ sơ hình bộ ghi chép thì hắn một khi ra tay ở vùng nào thì sẽ tìm giết tất cả các cao thủ cờ bạc của vùng đó không chừa ai, bất chấp nha phủ truy đuổi. Thành Biện Kinh này cao thủ cờ bạc rất nhiều, mới giết có hai người thì hắn không chịu đi đâu.
Bao Công vuốt râu:
- Nói như vậy thì chúng ta cần xiết chặt vòng điều tra hơn nữa. – Truyền lệnh – Vương Triều, Mã Hán, hãy bố trí người chú ý hành tung của những tay chơi cờ bạc có tiếng trong kinh thành. Trương Long, Triệu Hổ, tăng cường tuần tra đường phố, chú ý những nơi ít người qua lại.
Tứ đại Giáo Úy nhận lệnh, ai làm việc nấy. Bao Công thì hỏi han, dặn dò Nam Phong một lúc rồi cùng Công Tôn tiên sinh đi thăm Triển Chiêu.

Tại phòng của Triển Chiêu. Trong lúc Công Tôn tiên sinh thay thuốc cho chàng thì Bao đại nhân hỏi thăm tình trạng của chàng. Qua một hồi, đại nhân mới vào thẳng đề tài quan trọng.

- Triển Hộ Vệ, cậu biết trên giang hồ có bao nhiêu người dùng chùy làm binh khí mà võ công cao hơn Nam Phong? – Bao đại nhân nghiêm túc hỏi.
Triển Chiêu suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Bẩm đại nhân, người dùng chùy thì nhiều nhưng nếu nói võ công cao hơn Nam Phong thì chỉ có hai người thôi. Một là Độc Nhãn Thần Chùy Chương Giang Độ còn hai là Đại Lực Tiên Tòng Phách.
- Cậu nói rõ về từng người cho ta nghe. – Bao Công rót một ly trà.
Triển Chiêu từ tốn kể:
- Hồi đại nhân, thuộc hạ cũng không thân với họ lắm, chỉ biết thông qua lời đồn đại thôi. Độc Nhãn Thần Chùy Chương Giang Độ tính tình cô độc, xưa nay lai vãng giang hồ xuất quỷ nhập thần, võ công cao cường, ít có bằng hữu. Nhưng nghe nói y rất yêu quý trẻ con, thường hay cưu mang những đứa trẻ lang thang vất vưởng, gặp kẻ hà hiếp trẻ con là y liền động thủ ngay. Còn Đại Lực Tiên Tòng Phách có sức mạnh vô địch, tính tình bộc trực, đầu óc đơn giản, hay đánh đuổi thổ phỉ cứu giúp người đi đường.
Công Tôn tiên sinh quấn xong vòng băng tay cho Triển Chiêu, lên tiếng nói:
- Theo lời Triển Hộ Vệ thì hai người đó đều không giống sát thủ máu lạnh giết người không gớm tay.
- Tiên sinh nói đúng. – Bao đại nhân hơi nhíu mày – nhưng dù sao cũng không thể loại trừ hai kẻ này.
Triển Chiêu tỏ ra lo lắng:
- Đại nhân, nếu hung thủ thật sự là một trong hai người đó thì rất khó bắt về quy án, phủ Khai Phong này ngoài thuộc hạ ra thì không ai chế ngự được họ đâu.
Bao Công nhìn Triển Chiêu:
- Triển Hộ Vệ khoan vội đã, vẫn chưa kết luận được gì mà. Dù sao thì cậu cũng không cần bận tâm chuyện này, lo mà dưỡng thương cho tốt. Bổn phủ tự có cách xử lý.
- Đại nhân... - Triển Chiêu đầy thất vọng.
Bao Công đứng dậy, nói:
- Đa tạ cậu đã cung cấp thông tin, cứ lo nằm nghỉ đi, có chuyện gì cần hỏi bổn phủ sẽ lại tìm cậu.
Bao Công dứt tiếng thì liền quay lưng đi. Công Tôn tiên sinh cũng đi. Triển Chiêu ấm ức lắm, trong lúc mọi người đang lăng xăng tra án thì Ngự Tiền Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ của Khai Phong Phủ lại phải nằm yên một chỗ, không làm được gì, chàng thật là không cam tâm.

Nói chuyện Công Tôn tiên sinh, ông đang ở tư phòng suy ngẫm thì Tuệ Linh gõ cửa. Được ông cho phép, Tuệ Linh bưng một chén canh bước vào.

- Phụ thân, mời người dùng canh hạt sen. – Tuệ Linh khẽ khàng đặt bát xuống bàn.
- Con cứ để đó đi. – Công Tôn tiên sinh không rời mắt khỏi quyển ghi chép.
Tuệ Linh đứng tần ngần một hồi rồi lên tiếng:
- Phụ thân đang lo nghĩ về vụ án xúc xắc à?
Công Tôn tiên sinh lật qua trang, đáp:
- Ừ. Hung thủ võ công lợi hại, hành tung thần bí, rất khó mà truy lùng.
Tuệ Linh do dự một lúc rồi ngập ngừng nói:
- Phụ thân... xin phép... phụ thân... cho Linh Nhi được giúp mọi người một tay.
Tiên sinh lập tức nhìn nàng, nhướng mày hỏi lại:
- Con nói sao?
Tuệ Linh thật rõ ràng nói lại:
- Thưa phụ thân, con nói là con muốn giúp mọi người một tay.
Tiên sinh chau mày nhìn ái nữ. Tuệ Linh thông minh tài giỏi đến đâu ông rõ nhất, ông thừa biết nàng chẳng hề thua kém một nam nhân nào. Đắn đo một lúc, tiên sinh hỏi:
- Con có kế gì hay?
Tuệ Linh mạnh dạn đáp:
- Hồi phụ thân, kế sách cụ thể thì con chưa có nhưng xin phụ thân cho phép, con sẽ cố gắng giúp đỡ các vị ca ca. Con hứa sẽ không làm hư chuyện.
Công Tôn tiên sinh chần chừ nghĩ ngợi một thôi một hồi rồi mới nói:
- Muốn ta đồng ý cũng được nhưng con phải hứa với ta một việc.
- Việc gì thưa phụ thân? – Tuệ Linh tỏ ra mừng rỡ.
Công Tôn tiên sinh nghiêm mặt nói:
- Bảo trọng bản thân.
Tuệ Linh gật đầu chắc chắn:
- Nữ nhi xin hứa. Nhất định sẽ không có chuyện.
Công Tôn tiên sinh tỏ ra an lòng:
- Vậy thì ta yên tâm. Ta cho phép. – lấy bút chấm mực – để ta xem thử con tài giỏi đến đâu.

Buổi sáng, Nam Phong lại chuẩn bị ra ngoài. Chàng vừa đi đến cổng đã nghe tiếng gọi.

- Mạc ca ca.
Nam Phong quay lại. Chàng ngẩn người ra. Người gọi chàng là Tuệ Linh nhưng bây giờ nàng đang mặc một bộ nam trang màu trắng, tóc quấn cao, tay cầm một cây chiết phiến. Thấy Nam Phong cứ trân trân nhìn mình, Tuệ Linh liền bước lại, vẫy vẫy tay trước mặt chàng:
- Huynh sao vậy?
Nam Phong tỉnh ra, lấy tay dụi dụi mắt, đầy ngạc nhiên hỏi:
- Công Tôn cô nương, sao cô lại ăn mặc như vậy? Nhìn tạo hình thật giống tiểu tiên sinh nha.
- Chứ sao? – Tuệ Linh lém lỉnh – Thì muội học theo Lâm ca mà.
Nam Phong chớp mắt:
- Nhưng tại sao chứ?
Tuệ Linh xòe cây quạt, cử chỉ, thần sắc đều rất giống Tuệ Lâm, nói với Nam Phong:
- Thì muội phải ăn mặc như vầy mới tiện đi chung với huynh chứ. Phụ thân đã đồng ý cho muội giúp các huynh phá án rồi.
Nam Phong bật cười:
- Cô bắt chước Công Tôn công tử cũng giống thật nha. Nhưng bọn ta là nam tử hán võ công đầy mình lẽ nào còn cần một tiểu cô nương như cô giúp sao? Cô nên ở nhà cho lành.
Tuệ Linh nhún vai:
- Đừng nói cứng như thế. Các huynh võ công giỏi thế chẳng phải cũng nhờ ca ca của muội mới thoát được nạn ở Tuyết Sơn sao? Chỉ động tay chân không động đầu óc thì còn lâu mới xong việc.
Nam Phong đen mặt:
- Ý cô nương là đang chê ta ngốc?
- Muội không có ý đó. – Tuệ Linh bước qua mặt Nam Phong – Bất luận huynh nói sao, muội đã nhất quyết sẽ tham gia vụ này.
Nam Phong không biết nói gì, chỉ còn cách đi theo sau Tuệ Linh. Chàng vừa đi vừa nghĩ: "Để ta xem thử cô nương có bản lĩnh gì". 

Tuệ Linh đi thẳng tới sòng bạc Đại Phát Lợi và rẽ vào. Nam Phong hớt hãi chạy tới kéo nàng ra, nói:

- Công Tôn cô nương, cô là nữ nhi mà vào mấy chỗ này làm gì?
- Huynh im lặng – Tuệ Linh sắc bén nhìn chàng – Cấm gọi người ta là Công Tôn cô nương, gọi là huynh đệ, rõ chưa? Chỉ cần đi ngay ngồi thẳng thì không có chỗ nào là không thể đến.
Tuệ Linh nói xong thì đi thẳng vào trong sòng bạc. Nam Phong tò tò theo sau. Tuệ Linh quan sát một lượt, quay nói với Nam Phong:
- Cũng náo nhiệt thật. Chơi vài ván vậy.
Nam Phong trố mắt hết hồn. Tuệ Linh bỏ mặc chàng, liền chen vào đám đông đang đánh bạc. Tuệ Linh đứng nhìn một hồi rồi móc túi bạc ra. Mắt nàng không rời cái đĩa úp bát lắc xí ngầu, tai nàng nghe thật kỹ âm thanh phát ra. Người chủ cái đặt bát xuống, hô lớn:
- Đặt vào, đặt vào đi nào!
Tuệ Linh cười cười, lấy ra một nén bạc to đặt xuống, nói:
- Ta đặt "tài".
Chờ mọi người đặt xong hết, chủ cái khui bát. Quả thật là "tài". Tuệ Linh dĩ nhiên thắng lớn. Lại thêm một ván, Tuệ Linh đặt "xỉu" và cũng thắng. Qua vài ba ván liên tục thắng, mọi người bắt đầu thán phục Tuệ Linh và đổ xô đặt theo nàng. Nam Phong không khỏi sửng sốt:
- Công... à... huynh đệ, ta không ngờ huynh may mắn vậy.
Tuệ Linh cười đáp:
- May mắn gì mà may mắn. Là do ta tài giỏi thôi. Huynh đệ không biết ta có biệt danh là "Sát Thủ Sòng Bạc" à? Hôm nay ta đảm bảo gom hết bạc ở đây về khao huynh một bữa.
Thái độ của Tuệ Linh vô cùng hống hách làm nhiều người khó chịu. Sau khi chơi đến lúc nhà sòng không cho chơi nữa thì Tuệ Linh mới ung dung cầm tiền thắng được rời sòng bạc. Nam Phong im lặng đi song song nàng, hai người không ai nói một lời. Bất chợt, Tuệ Linh lên tiếng:
- Lần này, nếu có gặp nghi phạm thì huynh tuyệt đối không được tấn công, chỉ đuổi theo lấy dấu vết thôi nhé. Bây giờ chúng ta tách ra, đừng đi chung.
Nói rồi Tuệ Linh rẽ theo hướng khác. Nam Phong đã hiểu ý nàng, nàng đang muốn dụ nghi phạm ra mặt. Nam Phong quẹo hướng khác, đánh một vòng quanh rồi âm thầm theo dấu Tuệ Linh. 

Tuệ Linh đi chầm chậm, bước chân rất thong thả. "Vìu...", một hạt xí ngầu từ sau nàng bay tới. "Kịch!", Nam Phong lại xuất hiện đánh rơi xí ngầu. Nhớ lời Tuệ Linh, Nam Phong đuổi theo nghi phạm. Nam Phong đuổi một lúc vờ như mất dấu. Kẻ bịt mặt tưởng đã cắt đuôi được Nam Phong nên rất yên tâm. Thật ra hắn không biết Nam Phong mang tuyệt kỹ, khinh công không hề phát ra tiếng động. Nam Phong âm thầm bám đuôi, giữ khoảng cách an toàn với hắn. Nghi phạm bay đến một ngôi nhà hoang rồi đáp xuống và đi vào trong. Nam Phong theo rình. Nam Phong nhìn rõ ràng khi hắn tháo nón xuống để lộ ra gương mặt u ám ảm đạm với miếng che mắt trái. Đã nhìn rõ mặt nghi phạm, Nam Phong âm thầm rời đi. Hoàn toàn thinh lặng, nghi phạm không chút nghi ngờ.

Nam Phong trở về Khai Phong Phủ bẩm báo tình hình. Bao đại nhân nghe xong thì bảo:
- Nói như vậy kẻ đó là Độc Nhãn Thần Chùy Chương Giang Độ rồi.
Công Tôn tiên sinh gật đầu:
- Có lẽ vậy. Muốn chắc chắn hơn thì hãy hỏi Triển Hộ Vệ.
Trương Long hỏi:
- Nam Phong, sao đệ lần ra được dấu vết nghi phạm?
Nam Phong mỉm cười:
- Là nhờ Công Tôn cô nương đã giúp.
- Công Tôn cô nương?! – Mã Hán trợn mắt – Là sao?
Nam Phong tuần tự kể lại ngọn ngành. Nghe xong, mọi người "ồ" lên một tiếng. Vương Triều chớp mắt:
- Công Tôn cô nương bình thường nhìn ngoan hiền vậy mà sao đánh bạc giỏi thế?
Triệu Hổ thè lưỡi:
- Thật là nữ nhi gan to, dám giỡn mặt với sát thủ.
Công Tôn tiên sinh vẫn điềm đạm nhấp trà. Bên ngoài có tiếng báo:
- Bẩm đại nhân, Công Tôn cô nương đã về.
Bao Công liền nói:
- Mau mời cô ấy đến gặp bổn phủ.
Một lát sau, Tuệ Linh bước vào thư phòng trong lốt nam trang. Tứ đại thị vệ lập tức nhao lên. Trương Long chép miệng:
- Chẹp... có cần phải bắt chước tiểu tiên sinh tới vậy không?
Mã Hán cười cười:
- Thật là hảo mỹ nam nha.
Vương Triều nói:
- Cải trang khéo thật.
Triệu Hổ châm chọc:
- Công Tôn cô nương, không ngờ lúc cô làm nữ nhi đã rất xinh đẹp mà lúc làm nam nhi cũng tuấn tú nữa.
Vừa nghe câu này, Tuệ Linh liền liếc Triệu Hổ một cái:
- Huynh nói cái gì mà lúc làm nữ nhi? Người ta vốn là nữ nhi mà.
Bao đại nhân cười khẽ, nhẹ nhẹ lắc đầu rồi hắng giọng, nghiêm nghị bảo:
- Các người trật tự một chút.
Tứ đại thị vệ liền nghiêm chỉnh lại. Bao Công hảo ý nhìn Tuệ Linh:
- Công Tôn cô nương, đa tạ đã giúp đỡ.
Tuệ Linh nhu mì nói:
- Đại nhân quá nặng lời, Tuệ Linh ở Khai Phong Phủ thì nên giúp đỡ mọi người.
Nam Phong quay hỏi:
- Công Tôn cô nương, ta thật tò mò, cô có bí quyết gì mà đánh bạc ăn mãi thế?
Tuệ Linh tủm tỉm đáp:
- Mạc ca ca, chẳng có bí quyết gì cả, chỉ là chú ý quan sát vài ván, nhìn số lần xóc đĩa và lắng nghe tiếng xúc xắc để ước đoán số vòng xúc xắc xoay, từ đó tính toán, phỏng đoán mặt xúc xắc sẽ ra và đặt cọc thôi.
Nam Phong gật gật đầu:
- Ta hiểu rồi, thật ra cờ bạc tuân theo một quy tắc tỷ lệ, nếu khéo tính toán thì chuyện thắng cược không khó khăn.
Tuệ Linh tỏ ý đồng tình.
Trương Long tấm tắc:
- Cao nhân, đúng là cao nhân.
Công Tôn tiên sinh chợt đặt ly trà xuống bàn rồi hỏi:
- Linh Nhi, tại sao Nam Phong về lâu rồi mà giờ này con mới về?
Tuệ Linh lễ độ đáp:
- Thưa phụ thân, con dùng tiền thắng bạc mua vài thứ lương thực, quần áo, thuốc men rồi đi phân phát cho dân chúng đang tị nạn ở Khai Phong nên giờ mới về.
Bao Công môi lộ tiếu ý:
- Công Tôn cô nương chẳng những dung mạo xuất chúng, tài hoa hơn người mà lòng dạ cũng thơm thảo vô cùng.
Tuệ Linh cúi mặt nói khẽ:
- Tạ đại nhân khen tặng.
Bao Công lại nhìn khắp mọi người một lượt, nói:
- Tất cả đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi rồi chờ chỉ thị tiếp theo.
Mọi người cáo lui hết. Chỉ còn Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh trong thư phòng. Nhấp một ngụm trà, Bao đại nhân cười với tiên sinh:
- Công Tôn tiên sinh, minh châu bảo bối của ngài nếu sau này có xuất giá thì nhất định không được gả cho phàm phu tục tử đấy nhé.
Công Tôn tiên sinh âm trầm đáp lại:
- Đại nhân, tất cả tùy thuộc nhân duyên cả thôi.
Bao đại nhân chợt nghĩ đến Triển Chiêu, lòng đầy cảm thán: "Không thể trách Triển Hộ Vệ được, cậu ấy tuổi trẻ phong lưu lại gặp được một nữ nhân như vậy... khó trách khó trách..."

Sau giờ cơm tối, Bao Công đến thăm Triển Chiêu. Ông kể lại chuyện ban sáng cho chàng nghe. Vừa nghe xong, Triển Chiêu đã khẳng định nghi phạm chính là Độc Nhãn Thần Chùy Chương Giang Độ. Chàng còn nói võ công của y rất cao, muốn bắt giữ là rất khó. Bao đại nhân khó tránh ưu tư, ông đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ miên man. Không gian chùng xuống nặng nề. Bất chợt, Triển Chiêu lên tiếng:

- Đại nhân, thuộc hạ có kế này, có thể bắt giữ được y.
Bao Công liền lập tức quay nhìn tâm phúc. Triển Chiêu ngỏ ý muốn nói nhỏ. Bao Công đến gần, ghé tai sát lại. Triển Chiêu nói khẽ vào tai Bao Công. Chỉ thấy Bao Công gật đầu vừa ý. 

Chẳng biết Triển Chiêu đã bày kế gì, chỉ biết Bao Công sau khi từ phòng Triển Chiêu đi ra thì liền cho gọi Nam Phong đến dặn dò gì đó. Nam Phong nhận nhiệm vụ, trời vừa sáng đã phi ngựa rời kinh thành. Còn bốn người Vương, Mã, Trương, Triệu vẫn làm công việc của họ là hàng ngày thị sát đường phố và canh chừng người ra kẻ vào kinh thành. Vụ án vẫn còn đó.

Một chốn kinh kỳ phiên quốc phồn vinh chẳng thua gì Biện Kinh, trong tòa cung điện nguy nga rực chói ánh son vàng, có một cô gái u buồn ngồi sau những bức rèm nhung thêu phụng hoàng trong tẩm cung lộng lẫy, nâng niu trên tay hai mảnh vải trắng đã ngả màu. Đó chính là thập công chúa Gia Luật Vũ Thư của Đại Liêu. Từ sau ngày bại trận ở chiến trường Liêu – Tống, phải tháo chạy về nước đến nay thì Vũ Thư công chúa chưa thời khắc nào là nguôi niềm thương nhớ đến Ấu Long. Nàng ngày ngày cầm cây tiêu trúc và hai mảnh vải Ấu Long đã xé từ y phục ra để băng vết thương cho nàng mà xem như bảo bối, cứ lau chùi, vuốt ve, ôm ấp không thôi. Vũ Thư cũng không rõ là mình đang nghĩ cái gì. Ấu Long... nàng lặp đi lặp lại cái danh này. Ấu Long, kẻ đã khiến cho Đại Liêu thảm bại, khiến bao quân lính Đại Liêu phải bỏ xác sa trường. Thân là một công chúa và còn là nữ tướng của Đại Liêu, đáng lý ra nàng phải hận Ấu Long thấu xương, chỉ tức không thể phanh thây hắn ra thành ngàn mảnh mới đúng. Vậy mà chẳng những nàng không thể hận, ngược lại còn có tâm quý mến địch nhân. Nàng luôn bị ám ảnh bởi hình ảnh Ấu Long một thân bạch y thần thánh thổi tiêu giữa bãi chiến trường đẫm máu dưới bóng chiều đỏ ửng, bức tranh tuyệt mỹ đó luôn hiển hiện trong những giấc mơ của công chúa. Công chúa còn ám ảnh bởi bàn tay thon thả, mềm mại dịu dàng chăm sóc vết thương cho nàng, ám ảnh giọng nói thanh tao rót mật vào tai người nhưng lời lẽ đầy triết lý cao xa và càng ám ảnh bởi cái mùi trầm hương trên người chàng mà trong lúc chàng ghé sát lại để băng vết thương một cơn gió đã vô tình đưa vào mũi nàng. Công chúa không ít lần tự dằn vặt chính mình, tự ép mình phải gạt bỏ hình ảnh của kẻ chiến thù ra khỏi đầu nhưng đành bất lực, nàng thật không thể quên được vị quân sư tài mạo song toàn của Tống Quốc. Mãi mãi u buồn cũng không phải là cách, thập công chúa quyết định đi ngao du cho khuây khỏa. Được vua cha đồng ý, nàng bèn cùng vài thân tín khăn gói lên đường. Trong hành lý của công chúa có mang theo hai mảnh vải và cây tiêu trúc. Cải dạng làm thương nhân để lọt qua biên giới, thập công chúa Đại Liêu đặt chân vào lãnh thổ Đại Tống. Nàng không rõ tại sao mình lại muốn đến đây, chỉ biết trong thâm tâm đang chờ mong một điều gì đó ở vùng đất này. Vó ngựa trải dài trên mảnh giang sơn tú lệ, Gia Luật Vũ Thư cứ rong ruổi trên đất Tống.

Triển Chiêu đã bày kế gì? Nam Phong đang đi đâu? Vụ án xúc xắc sẽ ra sao? Gia Luật Vũ Thư sẽ gặp phải những chuyện gì trên đất Tống? Mời tiếp tục theo dõi truyện nhé.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top