Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG XXXIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương XXXIV
Xử án Thục Phi
Vũ Thư giáp mặt Bạch Ngọc Đường
Phủ Khai Phong lại chuyện phiền hà

Giờ cơm trưa ở Khai Phong Phủ. Tiểu tiên sinh vì không thể ngồi bình thường như mọi người nên chỉ còn cách cáo mệt rút trong phòng chờ người mang cơm tới. Ngồi vào bàn ăn, Bao đại nhân nhìn khắp một lượt, có chút kinh ngạc:
- Tuệ Lâm đâu? Sao không thấy cậu ấy vậy?
Công Tôn tiên sinh nói khéo:
- Đại nhân không cần bận tâm đâu, nó bận chút việc thôi. – quay sang Tuệ Linh – lát nữa con mang cơm cho ca ca nhé.
- Dạ. – Tuệ Linh gật đầu đáp.
Chẳng cần nghĩ nhiều, Tuệ Linh đã biết lý do ca ca nàng trốn ở trong phòng rồi, lòng nàng cũng có một chút thương cảm cho ca ca. Mấy ngày nay, không có Trương Long ăn chung nên bữa cơm thiếu náo nhiệt hẳn, không có ai "nhiệt tình bình phẩm" món ăn nữa. Triển Chiêu cẩn thận gỡ xương một miếng cá rồi bỏ vào chén của Tuệ Linh. Từ ngày đầu tiên Công Tôn cô nương dọn đến thì Triển đại nhân đã nhanh nhẹn tranh chỗ ngồi cạnh nàng, bất chấp mọi người trêu ghẹo.
- Đa tạ Triển ca ca. – Tuệ Linh nói lời khách sáo khi Triển Chiêu gắp thức ăn cho mình.
Bao đại nhân gắp thêm thức ăn, nói:
- Triển Hộ Vệ, cậu cũng đừng có ở trong phủ hoài, cũng nên vào cung thăm bằng hữu chứ.
- Ơ... - Triển Chiêu nhìn Bao Công khó hiểu.
Bao đại nhân thong thả ăn, làm như không có chuyện gì. Triển Chiêu hiểu ra, cười cười:
- Dạ đại nhân. Nhất định thuộc hạ sẽ đi.
Tiểu Hoa nũng nịu trỏ vào đĩa thức ăn:
- Triển ca ca, muội muốn món đó, gắp cho muội đi.
Triển Chiêu cũng lấy đũa gắp thức ăn cho Tiểu Hoa nhưng cử chỉ chẳng có chút thân mật, âu yếm nào. Tuệ Linh toan gỡ thêm ít cá, Triển Chiêu liền lấy đũa chặn lại. Tuệ Linh nhìn chàng khó hiểu. Triển Chiêu hơi cười:
- Tiểu Linh Linh muốn ăn cá thì để ta gỡ cho, kẻo muội lại mắc xương như lần trước.
Số là Tuệ Linh khi ăn cá hay bị mắc xương, lúc ở nhà nếu chẳng phụ thân thì cũng là ca ca gỡ cá cho nàng ăn. Lúc đến Khai Phong Phủ, có một bữa không có Công Tôn tiên sinh ăn cơm cùng mà Tuệ Lâm khi ấy vẫn chưa dọn đến, Tuệ Linh tự gỡ cá ăn thì bị mắc xương, cũng do lần đó mà Triển Chiêu mới "nắm được thóp". Tuệ Linh nghe Triển Chiêu nói vậy thì lấy đũa ra khỏi đĩa cá. Triển Chiêu định gỡ cá cho nàng thì chợt nghe tiếng tiên sinh:
- Không cần đâu. Triển Hộ Vệ cứ lo ăn đi. – Tiên sinh đẩy một cái bát về phía Tuệ Linh – ta gỡ sẵn phần cá cho con rồi đó, con ăn đi.
Tuệ Linh cười tươi:
- Đa tạ phụ thân.
Sự thất vọng tràn trề hiện rõ lên gương mặt mèo của ai đó.

Giữa vùng băng tuyết trắng xóa có bóng trăng đêm vằng vặc. Một thân ảnh trắng bạch ngồi lặng giữa trời đông, trên tay cầm một thanh đao mà chuôi và bao đều màu bạc phản chiếu ánh trăng đêm tuyết lấp lánh. Gương mặt anh tuấn như tầng băng giá rét hơi cúi xuống như đang chờ đợi điều gì đó. Tấm áo bào trắng diềm đen như nhạt ra giữa màu trắng bất tận, mái tóc đen bồng bềnh thả xuống, quanh trán quấn một sợi vải hai màu trắng đen tết lại, cách phục sức giản đơn càng làm cho dung nhan thêm phần uy dũng. Y ngồi đó, đã nhiều canh giờ trôi qua, bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt. Gót hài giai nhân in trên tuyết. Một tà áo đỏ bay bay theo cơn gió tuyết đang thổi về, cái màu đỏ rực rỡ như chân trời cuối ngày le lói ảnh tà dương tựa hồ đốm lửa nhen giữa màn tuyết trắng. Gia Luật Vũ Thư khoát lên mình bộ y phục kiểu Tống toàn một màu đỏ thắm, bước chân thẩn thờ đi giữa trời đông lạnh. "Ấu Long... chàng đang ở đâu? Ta tìm chàng vất vả lắm...", lời ai như tan ra theo từng hoa tuyết vỡ. Thân ảnh màu trắng quay lại. Một gương mặt nam nhân hoàn mỹ đến từng đường nét nhìn cô gái áo đỏ đang đi đến bằng ánh mắt lạnh lùng xa lạ. Vũ Thư dừng lại. Cô đã thấy một bạch y nam tử đang ngồi trước mặt mình, y ngồi trên một thân cây đổ nằm ngang. Không một cái ô, cả người y như chìm lẫn vào tuyết. Tuyết bám lên tóc, tuyết đậu lên áo, trông y càng thêm thê mỹ hút hồn. Vũ Thư một tay cầm cây dù giấy dầu, một tay cầm thanh kiếm chuôi ngọc cứ trân ra nhìn. Màu trắng... trong mắt nàng bây giờ chỉ có màu trắng, màu áo của ai nhuộm bãi chiến trường đã khiến nàng tâm can chao đảo. Một tiếng thở dài thất vọng, nếu như nam nhân áo trắng trước mặt là Ấu Long thì tốt quá. Hoa tuyết rơi trên cây dù giấy đỏ in hoa trắng, Vũ Thư không bước tiếp. Nam nhân áo trắng chỉ nhìn nàng một cái rồi lạnh lùng quay đi, ánh mắt y mơ hồ khó hiểu.

Một cái bóng lướt qua. Vũ Thư nhìn thấy bạch y nhân tức thì tung người lao theo. Nàng tò mò nên cũng phi thân theo họ. Bạch y nhân đuổi theo cái bóng, tốc độ rất nhanh, họ băng băng như hai mũi tên lao xuyên qua màn tuyết. Bạch y nhân chặn đầu. Cái bóng đáp xuống. Bây giờ thì cái bóng nhìn rõ là một người mặc y phục nữ nhân hoa hòe lòe loẹt, đeo mặt nạ che kín phần từ đôi mắt xuống nửa sống mũi. Hai bàn tay y dính máu, khum khum trước ngực như đang giữ vật gì đó. Thanh âm băng lãnh còn hơn tiết trời thoát ra từ miệng bạch y nhân:
- Hoa Hồ Điệp, ta chờ ngươi lâu lắm rồi!
Kẻ được gọi là Hoa Hồ Điệp đó nhìn kỹ người trước mặt rồi cất giọng the thé bán nam bán nữ hỏi:
- Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, ta và Hãm Không Đảo các ngươi không thù không oán, cớ sao lại cản đường ta?
Một nụ cười ngạo nghễ nở trên môi, bạch y nhân đáp:
- Ngươi biết Bạch mỗ thì tốt. – Trừng mắt – Hoa Hồ Điệp ngươi tuy chẳng chọc đến Hãm Không Đảo nhưng tội ác ngươi làm thiên lý khó dung. Vì muốn đoạt Tử Hà Sa mà lạm sát nhiều thai phụ. Hai tay của ngươi dính đầy máu tanh, Bạch mỗ chờ ngươi ở đây chính là muốn thay trời hành đạo!
Bạch y nhân đó không ai khác, chính là đỉnh đỉnh đại danh Bạch Ngũ Hiệp, một trong Ngũ Thử Hãm Không Đảo, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường. Hoa Hồ Điệp nghiến răng nhìn Bạch Ngọc Đường:
- Con chuột chết nhà ngươi, ta lấy Tử Hà Sa liên quan gì ngươi? Mau tránh đường cho ta.
- Ta cũng muốn tránh – Bạch Ngọc Đường giơ ngang đao bạc – Nhưng Họa Ảnh Đao của ta không muốn tránh.
- Ngươi... - Hoa Hồ Điệp có chút kinh hãi.
Một ánh chớp nhá lên, Họa Ảnh Đao bay khỏi vỏ, lưỡi sắc sáng ngời trên tay chủ nhân. Hoa Đồ Điệp rùng tay vươn ra trảo sắt. Hai bên đánh nhau. Chỉ nghe vài tiếng kim khí chạm nhau, Hoa Hồ Điệp đã nằm dưới tuyết, phun ra một ngụm máu đỏ. Bạch Ngọc Đường mắt chiếu tia sát khí, cầm đao chầm chậm bước tới.
- Hoa Hồ Điệp, ngươi đền tội đi! – Lưỡi đao vung lên.
"Cheng!" Ngũ Hiệp bất ngờ cảm nhận có một luồng lực đạo đánh vào đao của mình. Chàng nhướn mắt nhìn, cô gái áo đỏ khi nãy chàng gặp, cũng chính là Gia Luật Vũ Thư đang vung lưỡi kiếm chặn đường đao, ánh mắt cay nghiệt nhìn chàng.
- Tránh ra! – Bạch Ngọc Đường lạnh nhạt thốt ra hai từ.
- Nam tử hán đại trượng phu động thủ với nữ nhi không thấy nhục sao? – Vũ Thư lớn tiếng mắng.
Một nụ cười nhạt, Ngọc Đường nói:
- Nhìn kỹ xem hắn có phải nữ nhi không.
Gia Luật Vũ Thư quay nhìn. Nàng nhin kỹ lại, rõ ràng kẻ trước mặt yết hầu lộ rõ. Nàng trợn mắt:
- Là nam nhân! Sao lại phải giả nữ chứ?
Bạch Ngọc Đường lại lặp hai từ:
- Tránh ra!
- Ta không tránh. – Vũ Thư ghì chặt kiếm ngọc – Dù sao thì cũng không thể hại người.
Bạch Ngọc Đường sắc mặt đã dần tối lại, nói:
- Nhìn kỹ xem ai mới là kẻ hại người.
Gia Luật Vũ Thư lại quay nhìn lần nữa. Nàng lại thấy kẻ kia hai bàn tay đầy máu và cạnh hắn là một cái nhau thai. Vũ Thư không hiểu lắm nhưng lờ mờ đoán ra kẻ bị thương nằm dưới đất vừa sát nhân.
- Tránh ra! – Lại là hai từ thốt ra từ miệng Bạch Ngọc Đường.
Vũ Thư nới lỏng tay, dần dần hạ kiếm. Chợt... "vù" một tiếng, một bóng đen lao qua cắp Hoa Hồ Điệp bay mất. Bạch Ngọc Đường đẩy Vũ Thư ra, chạy tới mấy bước. Người đã bay xa. Ngọc Đường tức giận chém một đao xuống tuyết, gằn giọng:
- Đáng chết! Lại để hắn chạy thoát.
Vũ Thư tra kiếm vào vỏ, bước tới. Bạch Ngọc Đường đột ngột quay lại. Ánh mắt chàng vô cùng khác lạ.
- Là cô... - Bạch Ngọc Đường vẽ trên môi nụ cười có chút mờ ám – Cô phá hỏng chuyện của ta, ta bắt cô phải bồi thường.
Lời vừa dứt thì công chúa Đại Liêu đã bị Bạch Thử túm tay lôi đi.
- Thả ta ra! Ngươi bắt ta đi đâu? Thả ta ra! – Vũ Thư gào thét dữ dội.
Bạch Ngọc Đường xăm xăm kéo tay nàng, nói:
- Cô thích hành hiệp trượng nghĩa lắm mà, ta cho cô toại nguyện. Cô để Hoa Hồ Điệp chạy mất thì bây giờ phải giúp ta bắt hắn.
- Tại sao ta phải giúp ngươi? – Vũ Thư kháng cự - Tên vô lại thả ta ra!
- Ồn quá! – Ngọc Đường đánh một cái làm Vũ Thư ngất đi – Thế này cho bớt nhàm tai.
Hai tay bồng cô gái áo đỏ, Bạch Ngọc Đường phóng người lên cao, lẩn vào màn tuyết đêm mất hút.

Trở lại Phủ Khai Phong. Tuệ Lâm vẫn làm công việc hằng ngày của chàng là chăm sóc cho Nam Phong. Tay bưng chén canh chay Tam Thất mà Tuệ Linh vừa hầm xong từ nhà bếp đi đến phòng của Nam Phong, tiểu tiên sinh phải nói là đã rất cố gắng, tuy Công Tôn tiên sinh đã rất nương tay nhưng dù sao cũng có chút ít thương tích, Tuệ Lâm thì thể diện rất lớn, nếu để người khác nhìn thấy "tướng đi dị kỳ" của mình thì chàng làm sao còn mặt mũi sống tiếp nữa. Tuệ Lâm bước vào phòng, liền vội đóng chặt cửa lại, may mắn là suốt đường đi không ai nhìn thấy. Nam Phong nhìn người vừa vào, trời lạnh lắm, Nam Phong võ công cao cường mà còn phải quấn một lớp chăn dày, vậy mà Tuệ Lâm lại mặt ứng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi. Nam Phong không tránh được ngạc nhiên:
- Công Tôn công tử, huynh sao vậy?
- Không có sao. – Tuệ Lâm làm ra vẻ không có gì.
Nam Phong nhìn qua một lượt, dù Tuệ Lâm cố gắng thế nào thì tư thế cũng khó mà bình thường được. Nam Phong nhìn qua là hiểu ngay, cố gắng không cười, dù sao cũng không thể khiến tiểu tiên sinh vất vả vì chàng bấy nay phải xấu hổ.
- Canh của huynh đó. – Tuệ Lâm đặt chén canh xuống – ăn hết đi rồi ta tháo băng chân cho.
Nam Phong nói tiếng đa tạ rồi cầm chén canh lên. Thổi qua một muỗng, Nam Phong chợt hỏi:
- Công Tôn công tử, sao huynh cứ đứng mà không ngồi?
- Ta thích đứng. – Tuệ Lâm nheo mắt một cái – nhiều chuyện quá. Lo ăn đi.
Nam Phong cười cười:
- Giường nệm rất là êm ái mà. Huynh đứng như vậy mỏi chân lắm đó.
Tuệ Lâm chau mày:
- Êm hay không cũng mặc. Ta thích làm gì là chuyện của ta.Mỏi chân cũng mặc ta.
Nam Phong không nói nữa, chậm rãi đưa muỗn canh lên miệng. Vừa hớp vào một ngụm, chàng liền nhăn mặt, phun hết ra ngoài. Tuệ Lâm kinh ngạc:
- Sao thế? Có chuyện gì sao?
Nam Phong tỏ ra khó chịu:
- Canh này sao tanh mùi thịt gà thế?
- Sao? – Tuệ Lâm khá bất ngờ - rõ ràng là canh chay Tuệ Linh hầm mà.
- Ta nói thật. – Nam Phong tỏ ra rất khẳng định – Ta ăn chay lâu nay nên bây giờ nghe mùi đồ mặn là thấy tanh. Trong canh rõ ràng có mùi thịt gà.
- Để ta xem. – Tuệ Lâm múc lên một muỗng canh.
Vừa ăn canh vào thì Tuệ Lâm cũng liền phun ra. Lấy tay áo chùi miệng, tiểu tiên sinh bực tức:
- Đúng là nước canh gà. Có kẻ đang giở trò.
Nam Phong thở hắt ra:
- Ai lại làm trò này chứ?
Tuệ Lâm khẽ xòe cây chiết phiến, điềm đạm nói:
- Chắc chắn không phải Tuệ Linh. Muội ấy không bao giờ làm vậy càng không thể có chuyện nhầm canh gà thành canh chay được. Có kẻ đang phá, có thể là muốn phá huynh hoặc là phá Linh muội đây.
Nam Phong im lặng không lên tiếng. Tuệ Lâm lấy lại chén canh, nói tiếp:
- Tạm thời hãy làm như không có chuyện gì. Để ta thay thuốc băng chân cho huynh trước rồi sẽ xử lý chuyện này.
Nam Phong gật đầu. Tuệ Lâm mang chén canh để lên bàn trà rồi đến kệ lấy thuốc, tiến hành thay thuốc bó chân cho Nam Phong. Tuệ Lâm trong lòng đang rất bực bội.
Từ phòng Nam Phong đi ra, Tuệ Lâm mang canh đi đổ bỏ rồi cầm bát đi xuống nhà bếp. Trong nhà bếp lúc này chỉ có Lý đầu bếp. Lão đầu bếp thấy Tuệ Lâm thì chào:
- Công Tôn công tử. Cậu mang canh cho Mạc công tử xong rồi à?
Tuệ Lâm gật đầu:
- Phải. Xong rồi. – Đặt chén xuống – Lý thúc, cho ta hỏi chuyện này nhé.
Lý đầu bếp cắt ngang bó cải, nói:
- Có chuyện gì công tử cứ hỏi đi.
Tuệ Lâm ghé lại, nói khẽ:
- Từ sáng giờ ngoài thúc và người của nhà bếp ra thì còn ai khác ra vào nhà bếp không?
Lý Cần suy nghĩ rồi lắc đầu đáp:
- Không có. – Chợt nhớ - À có.
- Là ai? – Tuệ Lâm có chút nôn nóng.
- Là huynh muội công tử đó. – Lý Cần thật thà đáp – Sáng sớm Công Tôn cô nương xuống bếp hầm canh chay Tam Thất cho Mạc công tử rồi sau đó cậu đến mang đi.
Tuệ Lâm có chút thất vọng.
- Ngoài huynh muội ta ra. – Tuệ Lâm giục đầu bếp - Thúc nhớ kỹ xem.
Lý đầu bếp suy nghĩ thêm một chút rồi lại lắc đầu:
- Thật sự không có mà.
Tuệ Lâm nhè nhẹ phẩy quạt rồi chợt hỏi:
- Vậy thúc luôn ở trong bếp à?
Lý đầu bếp luôn tay thái cải, đáp:
- Vậy thì không. Ta có ra ngoài một chút.
- À... - Tuệ Lâm hơi cười – Đa tạ, đã là phiền rồi.
- Không có gì. – Lý đầu bếp vui vẻ.
Tuệ Lâm không hỏi chuyện Lý Cần nữa mà đi một vòng nhà bếp. Chàng lại chỗ cái bếp Tuệ Linh hầm canh, trong nồi vẫn còn thừa lại một ít nước canh. Chàng quan sát rất kỹ, xung quanh không có gì khác biệt. Tuệ Lâm chuyển ánh mắt xuống phía dưới. Dưới chân chàng, có một thanh củi nằm lăn lóc, chắc là nó bị rơi ra khi ai đó lấy củi nhóm bếp. Thanh củi chẻ chưa đứt hẳn, tạo thành một khe hẹp. Tuệ Lâm nhìn thấy trong khe hẹp đó có kẹp thứ gì đó. Chàng cúi cuối xuống nhặt thanh củi lên xem, trong khe hẹp là một mảnh vải màu tím xanh dính sợi chỉ hoa như là bị rách ra từ một bộ y phục nữ nhi. Tuệ Lâm suy nghĩ một chút, mắt chàng chợt sáng lên. Đặt lại thanh củi vào chỗ cũ, Tuệ Lâm mỉm cười bí hiểm: "Đã tra thủ phạm. Chuyện này nhất định ta phải tìm Bao đại nhân làm rõ". Tiêu sái gấp quạt, Tuệ Lâm đi khỏi nhà bếp, bước chân có vẻ vội vã.

Giữa Vũ Thư công chúa và Bạch Ngũ Hiệp sẽ xảy ra những chuyện gì? Thủ phạm mà Tuệ Lâm nói là ai? Chờ chương sau sẽ rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top