Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Hắn có thực sự thích tôi?

- Ui da!Tôi huých tay vào ngực Hùng để hắn thả tay ra. Hùng ôm ngực, miệng méo mó:- Lam!- Đừng có nghĩ cậu qua mặt được tôi!Sao tôi lại không biết ý đồ của mấy tên con trai này được chứ. Hùng muốn nhân cơ hội này để bắt tôi nhận vơ hắn là bạn trai còn Huy thì chắc ở vậy lâu quá rồi nên mới muốn nhắm mắt làm liều. Bây giờ cho dù Huy có quay lại thích tôi thì tôi cũng không mềm lòng đâu còn Hùng thì không có cửa.- Nói thật nhé Huy! Cậu nghĩ thế nào thì nghĩ, tớ không quan tâm nữa đâu! Thời gian qua tớ đã nghĩ kỹ rồi... đúng như cậu nói, tớ chẳng thích cậu chút nào! Vậy thì cứ cho như thế đi!- Lam... Tớ xin lỗi! Có thể cho tớ một cơ hội không?- Tớ đã cho cậu rất nhiều cơ hội rồi! Cơ hội quan trọng nhất chỉ đến một lần thôi nhưng cậu bỏ lỡ nó rồi!Khi nói ra những lời này thay vì cảm thấy nhói đau, tôi lại thấy hả hê vô cùng. Từ đằng xa mẹ tôi đang đi đến, tôi vội đứng cách xa Hùng và Huy khiến hai tên ấy ngạc nhiên chỉ biết đứng im tại chỗ. Hùng nhanh nhảu chạy lẽo đẽo theo sau, cúi gập người xuống:- Cháu chào cô ạ!Mẹ tôi mỉm cười, lịch sự đáp lại:- Cháu là bạn Lam đúng không?- Dạ! Cháu là bạn học cùng lớp đại học với Lam ạ!- Cô quên mất chưa cảm ơn cháu về chuyện hôm trước! Nhờ có cháu mà mọi việc xong nhanh hơn, cái Lam nhà cô cũng không giỏi mấy cái chuyện bếp núc. Cảm ơn cháu nhé!- Dạ không có gì cô ạ! Cháu giúp được gia đình là cháu vui lắm rồi ạ!- Cháu cũng về cùng Lam hả?- Dạ!- ...Tôi mặc kệ nhìn mẹ với Hùng nói chuyện với nhau đầy hào hứng. Tôi đứng cách ra xa, còn khoảng hơn chục phút nữa là xe đến, bất chợt nhớ đến Huy, tôi đưa mắt hướng về phía anh thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười đẹp mê người. Tôi và Huy giống như hai kẻ lạc lõng giữa không gian này, không hiểu sao tôi lại vui vì điều đó... ít nhất giữa chúng tôi đã có điểm chung. Huy định đi về phía tôi...Bíp...Xe khách đã đến nơi. Tôi nhìn đồng hồ, theo lịch trình thì còn tận 10 phút nữa mới đến, có vẻ hôm nay xe đến sớm hơn mọi lần. Tiếng còi từ xe khách cũng làm cho cuộc nói chuyện của Hùng và mẹ tôi gián đoạn.- Lam!- Đi thôi con!Vài phút trước, tôi còn muốn đi về phía Huy thì bây giờ, tôi không thể không chạy về phía mẹ và Hùng.Dù tôi và Huy cùng một chuyến xe nhưng chẳng thể ngồi gần nhau khi mà tên Hùng đã nhanh nhảu chiếm được cảm tình của mẹ và tôi buộc phải ngồi chung với hắn ở hàng ghế đầu.- Lam cảm thấy tiếc sao?- Cậu... bị mất lòng tự trọng rồi sao?Hùng đang cố gắng bắt chuyện để làm giảm đi không khí căng thẳng giữa hai người thì bị tôi tạt gáo nước lạnh khiến hắn im bặt.- Ý... Lam là sao?- Lần trước, tôi nói rõ ràng vậy rồi mà!- Hùng không muốn bỏ cuộc! Hùng tin nếu như Lam thấy được tình cảm thật lòng của mình thì sẽ thay đổi và nhìn Hùng với đôi mắt khác!- Đừng cố chấp nữa! Không bao giờ thay đổi đâu!- Lam cố chấp giữ lại tình cảm với người cũ thì cũng giống Hùng cố chấp giữ tình cảm với Lam thôi!Tôi nghẹn họng nhìn Hùng chằm chằm, hắn có vẻ như đang nói chuyện nghiêm túc. Dẫu biết chỉ là cái lớp mặt nạ hoàn hảo mà lũ con trai như hắn chuyên dùng để đi lừa tình mấy người con gái nhẹ dạ cả tin thì gương mặt tôi vẫn đỏ ửng như quả cà chua chín. Tôi khó chịu không biết phải đáp trả như thế nào, vội quay mặt ra phía cửa sổ và không quên:- Khiếp!- Lam ngại à?- Điên!Tôi nhăn nhó lấy tai nghe ra đeo rồi bật loa to hết cỡ để át đi tiếng tim đập loạn trong lồng ngực.Khi xuống xe, Hùng nhanh nhảu chạy ra đỡ lấy chiếc vali to tướng mà người lơ xe đưa cho mẹ tôi:- Để cháu cầm giúp cô ạ!- Ồ! Vậy cô nhờ cháu nhé!Mẹ cười tít mắt rồi quay sang nhìn gương mặt nhăn nhăn nhó nhó của tôi, hét:- Mày còn đứng đó làm gì nữa? Mau về thôi!Hùng tươi roi rói nhìn tôi còn tôi vẫn đang đứng chờ Huy xuống xe. Tại vì lúc nãy có tên ngông cuồng nào đấy chắn hết lối đi của khách trên xe để mẹ con tôi xuống trước nên Huy bây giờ vẫn chưa thấy đâu. Tôi đứng đợi ở cửa xe nhưng mãi không thấy Huy bước xuống, tôi vội chạy lên thì bác tài ngăn lại:- Ơ! Cô làm gì thế, cô bé?- À... chú ơi! Khách trên xe xuống hết chưa hả chú?- Xuống hết rồi! Còn ai trên xe nữa đâu!- Dạ!Tôi chán nản nhìn cửa xe đóng lại, từ nãy đến giờ tôi chẳng thấy bóng dáng của Huy, chẳng lẽ anh đã đi về rồi sao? Nhanh thế sao? Tôi đứng đờ người ra với vẻ mặt thất vọng.- Lam tìm Huy à?Một tông giọng trầm ấm phát ra từ phía sau, tôi vội quay mặt lại. Là Huy. Tôi vui mừng đến nỗi bỏ đi cái mặt nạ lạnh giá để nở nụ cười hạnh phúc với anh.- Huy đi đâu vậy?- Huy phải về nhà chứ!Sau câu nói của Huy, tôi lại im lặng vì không biết phải nói gì tiếp. Huy có vẻ rất mệt mỏi nhưng gương mặt vẫn đẹp trai mê người, nhìn vào đôi mắt thâm tình đó thì tôi đã hiểu vì sao bản thân lại cho anh ấy quá nhiều cơ hội như thế trong quá khứ. Ngay cả bây giờ, tôi cũng sẵn sàng tạo cơ hội cho Huy nhưng chẳng dễ như trước nữa.- Ừm... Huy về đi nhé!- Ừm!Dứt lời, tôi quay gót bước đi, cố gắng để không ngoảnh lại, cố gắng nén những cảm xúc đang sống dậy trong lòng.- Lam!Huy bất chợt nắm lấy cố tay tôi kéo lại. Tôi kinh ngạc đến mức không biết đẩy anh ra như đối với những người khác. Huy kéo tôi lại gần rồi nói nhỏ vào tai:- Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau! Huy sẽ đi tìm Lam! Đến lúc đó, hãy cho Huy một cơ hội nhé!Đôi mắt tôi giãn ra rộng hơn, con tim đập điên loạn trước hành động và lời nói của anh. Huy vừa buông tay tôi ra thì bất chợt bị Hùng kéo lại rồi gằn giọng:- ANH LÀM GÌ THẾ HẢ?- Đi thôi Lam!Người tôi cứng đờ, không có kiểm soát và bị Hùng kéo đi lúc nào không biết. Tôi sực tỉnh thì nhận ra tay Hùng đang nắm lấy bàn tay mình một cách công khai thì hất mạnh ra, quát:- Cậu điên à? Làm trò gì thế?- Tại sao Lam lại để cho cái tên đó chạm vào người?Hùng có vẻ cũng bị mất kiểm soát, hắn nhìn tôi tức giận nhưng chẳng dám lớn tiếng chỉ thể hiện thái độ bất mãn cùng nỗi buồn trên ánh mắt. Câu hỏi của Hùng khiến tôi khó chịu nên đáp lại câu nói đầy lạnh lùng:- Chuyện của tôi không khiến cậu quan tâm!- Lam vẫn thích cái tên đó chứ gì? Lời hôm đó là thật phải không?- Biết rồi thì hỏi làm gì nữa?Tôi bỏ đi trước vẻ mặt kinh ngạc của mẹ cùng ánh mắt buồn của Hùng.Hà Nội thân yêu, tôi đã quay lại rồi! Mới mấy ngày đi xa mà đã nhớ vô cùng da diết, sau này thì làm sao tôi có thể rời xa mảnh đất này để đến sinh sống ở nơi xứ lạ đây? Điều đó chắc chắn là không thể vì tôi chỉ để mắt đến Huy – chàng Hà Nội gốc chính hiệu còn những tên con trai khác không có cửa đâu.Tối hôm đó, tôi và Huy nhắn tin qua lại với nhau rất vui vẻ. Đã lâu lắm rồi kể từ khi vụ tỏ tình đó bị từ chối, chúng tôi mới có thể nhắn với nhau thân thiết như thế này... có thể Huy thực sự muốn quay lại với tôi. Gương mặt lại đỏ ửng hết cả lên, người run vì sung sướng, đầu óc tôi bắt đầu mơ mộng nghĩ về viễn cảnh được cùng nhau tay trong tay đi đến cuối đời. Về Hà Nội rồi nên tôi tin chắc tạm thời trong mấy năm hè này không bị tên Hùng làm phiền, hắn không biết Facebook của tôi nên cũng chẳng thể nhắn tin làm ảnh hưởng đến cuộc sống tốt đẹp của tôi. Tôi đã nhắn tin với Huy đến tận khuya, hai đứa luyên thuyên kể về những kỷ niệm năm cấp ba rồi ngủ quên lúc nào không biết. Nếu những chuỗi ngày sau của tôi đều trôi qua như vậy thì thật tuyệt biết mấy, hơn hai mươi năm sống trên đời này đúng không uổng.Trưa hôm sau, tôi cười tươi nhìn những dòng tin nhắn Huy gửi từ tối qua mà không có ý định trả lời lại. Huy muốn quay lại với tôi thì phải qua được mấy cái ải tôi giăng ra đã. Ải đầu tiên có lẽ sẽ là xem mà không trả lời ngay để chàng sốt ruột nhắn liên tiếp rồi có khi chẳng làm gì chỉ để đợi tin nhắn của mình. Tôi đã nghĩ rất kỹ mới tiến hành cuộc thử nghiệm này, lòng đang vui phơi phới thì:- Cháu chào cô ạ!Nghe thấy tiếng nói quen thuộc ở dưới nhà, tôi vội lao xuống cầu thang ngó xuống dưới tầng một thì thấy nguyên gương mặt tròn vành vạnh của Hùng. Tôi kinh ngạc đến mức điện thoại trên tay sắp sửa rơi xuống. Tôi vội chạy vào phòng, chốt cửa rồi định thần lại.- Chuyện gì đang xảy ra đây? Sao hắn lại ở đây?Tôi bất chợt nhớ đến mẹ. Sao tôi có thể quên mất việc mẹ rất yêu quý Hùng chứ? Thường thì mẹ tôi hay mời bạn về nhà lắm vì bố tôi đi công tác suốt, mẹ cũng rất dễ tính nếu tôi mời bạn về chơi nhưng chưa bao giờ đồng ý cho mời con trai về nhà cả. Tôi ngồi phịch xuống giường, bất lực khi nghĩ đến việc có khả năng mẹ sẽ bị hắn thuyết phục rồi gán ghép với tôi, nài nỉ tôi lấy hắn. Tên này đúng là cao tay thật! Tính dùng người thân để gây sức ép với tôi hả? Không có cửa nhé!Ting... Ting... Ting...Chuông điện thoại báo có tin nhắn mới vang lên liên tục, có lẽ là Huy nhắn đến, tôi vội mở mật khẩu điện thoại lên rồi nhìn vào dòng chữ trên màn hình cảm ứng, trong đầu chẳng đọng lại gì chỉ thấy đau mắt. Người tôi đang "sôi sùng sục" hết lên đây làm gì còn tâm trí để nhắn với chả tin nữa chứ. Tôi ném điện thoại sang một bên rồi đi đi lại lại trong phòng cố nghĩ ra kế sách nào đó để chống trả lại cái tên "không phải dạng vừa" đang nhăn nhở ở dưới nhà.Thời gian mấy tháng hè trôi đi rất nhanh, đã đến năm học cuối cùng của đời sinh viên, năm học đánh dấu chấm hết cho sự nghiệp học hành trên ghế nhà trường của lũ loi nhoi chúng tôi. Có những đứa cảm thấy rất tiếc nuối vì bản thân chưa thực sự sẵn sàng cho việc bước ra đời mưu sinh và cũng có những đứa lo lắng sợ hãi không biết mình được ra trường hay không. Mới ngày nào còn là những đứa tân sinh viên ngơ ngác, lần đầu đến trường nhập học bị lừa mấy trăm nghìn thì nay chúng tôi đã khoác lên mình chức danh "sinh viên năm tư", là đàn anh đàn chị lớn gần như nhất trường để các em sinh viên năm nhất, năm hai và năm ba noi theo.Cuối năm hai tôi đã quyết tâm sẽ học trang điểm ở cuối năm ba để năm tư rực rỡ nhất có thể thế nhưng... Bây giờ, tôi vẫn đang vác cái mặt mộc đến trường. Năm cuối có khác, bản thân tự tin hơn hẳn dù mặt quá nhiều mụn, son thậm chí còn chẳng kịp đánh vì tối qua ngủ muộn quá. Tôi bước vào lớp đã nhìn thấy Hùng ngay bàn dưới, hắn cười tươi còn tôi vẫn dửng dưng chẳng quan tâm. Mấy tháng hè tưởng yên bình thì bị Hùng đến quấy phá, mỗi tuần mẹ đều gọi hắn đến ăn cơm hệt như mặc định Hùng là con rể khiến tôi chỉ muốn độn thổ.- Lam!Hùng lên tiếng khiến cho bao ánh mắt xung quanh đó ngơ ngác còn tôi thì vẫn giữ cái thái độ chẳng quan tâm.- Lam ăn sáng chưa?Hắn vẫn mặt dày tiếp lời, mặc kệ cái biểu cảm hờ hững của tôi cùng ánh mắt kinh ngạc của mấy tên con trai chung bàn.- Ê Hùng! Mày thân thiết với Lam từ khi nào thế?- Không phải việc của mày! Mày bớt hỏi đi!Thái độ của Hùng khiến tôi khá ngạc nhiên. Bình thường thì hắn rất hay nói chuyện với lũ con trai phía dưới, là kẻ biến thái cái gì cũng có thể nói được, nhìn từ trên xuống dưới không có chỗ nào nghiêm chỉnh cả. Hôm nay chắc trời sẽ đổ mưa to khi Hùng chăm chỉ chép bài, không nói chuyện hay nghịch điện thoại trong giờ. Giờ ra chơi như mọi lần tôi thường hay đi mua đồ ăn sáng. Khi đến gần cổng trường thì bất ngờ có hai chiếc bánh mỳ ở ngay trước mặt, tôi ngạc nhiên nhìn lên thấy Hùng đang cười tươi.- Lam ăn đi!- Tôi có tiền. Tôi tự mua được!Tôi trừng mắt nhìn Hùng rồi qua người hắn để bước tiếp về phía cổng trường, Hùng nhăn nhó chạy đến chắn trước mặt tôi.- Tấm lòng của Hùng mà! Lam nhận đi!- Tôi nói rồi! Tôi có tiền, tự tôi đi mua được!- Tuần nào Hùng cũng đến ăn trực nhà Lam... ưm ưm...Hùng cố tình nhắc lại vụ mỗi tuần đều được mẹ tôi gọi đến ăn cơm khiến tôi ngượng chín mặt, vội đưa tay lên bịt miệng hắn. Tôi cuống lên vì sợ người khác nghe thấy, càng cuống thì tôi lại càng tức, theo phản xạ đưa mắt nhìn khắp nơi thấy mọi chuyện vẫn bình thường thì mới quay lại nghiến răng:- CẬU ĐIÊN À?- Vậy Lam có nhận không? Không nhận là Hùng sẽ nói với mọi người là Hùng thường xuyên đến nhà Lam đấy!Hùng được đà lên tiếng đe dọa, tôi nhếch miệng:- Cậu đe dọa tôi?- Không! Hùng không có!- Chuyện giữa chúng ta đừng có nói cho ai biết! Tôi sẽ không để yên đâu!- Hùng biết rồi mà! Lam nhận đi nhé, được không?Reeng...Chuông vào tiết đã vang lên có muốn từ chối cũng không được, thêm nữa Hùng còn đang dùng gương mặt nũng nịu nhìn tôi như nài nỉ khiến tôi chấp nhận ăn bữa sáng hắn mua.- Được!Tôi vơ luôn cả hai cái trước mặt rồi quay người đi thẳng về phía lớp. Hùng ngơ ngác nhìn theo và nhận ra bữa ăn sáng của hắn đã bị tôi lấy đi mất thì mới chạy lại, cười trừ nhưng vẫn lớn lối:- Lam muốn ăn bao nhiêu? Hùng sẽ đi mua hết cho Lam!- Chắc không? Tôi ăn nhiều lắm đấy!Tôi tự nhiên muốn đáp lại mấy câu nói vô bổ của Hùng đồng thời vô tình hưởng ứng với suy nghĩ sẽ khiến hắn khóc dở mếu dở nếu cứ muốn dây dưa với tôi. Hùng hớn hở đáp lại:- Hùng chắc chắn!- Được thôi! Tôi ăn được mười cái cỡ 30 nghìn, đầy đủ không ớt không sốt trắng có tương cà, cái thứ năm thì có thêm rau, cái thứ hai thì nhiều tương cà lên một chút, cái thứ bảy thì nhiều xúc xích và những thứ kia ít lại, cái thứ tám thì có nhiều hành, cái thứ chín thì có nhiều thịt rán, cái thứ mười thì có nhiều giò. Vậy thôi! À... còn cái thứ nhất, cái thứ ba, cái thứ tư và thứ sáu thì nhiều thịt ít xúc xích, ít giò và bơ nha! Cứ thế mà đi mua thôi, tôi cảm ơn trước nha! Tôi vào lớp đây!Tôi đi thẳng về phía cửa lớp để Hùng đứng đờ người ra, mặt cắt không còn một giọt máu đứng giữa sân. Tôi cười khoái chí khi biết chắc chắn hắn sẽ bỏ cuộc, đấu với đứa lạnh lùng như tôi không có đơn giản đâu. Hùng nên biết rõ một điều là không nên cưa cẩm một cô gái mà trong tim cô ta đã có người khác.Giờ ra chơi tiếp theo đã đến, tôi ngồi trong lớp lấy cái điện thoại ra nghe nhạc, để ý bàn dưới thì lại không thấy Hùng đâu, hắn cả tiết đã chẳng nói năng một lời nào rồi, thật kỳ lạ!Reeng...Tiết học tiếp theo sắp bắt đầu mà vẫn không thấy bóng dáng của Hùng, tôi nhìn khắp lớp rồi lại mặc kệ.Tiết học kết thúc. Giữa giờ ra chơi, cả lớp tự nhiên "Ồ" lên, tôi vô tình đưa mắt về phía bục giảng thì chết sững khi Hùng đang cầm một đống bánh mỳ tiến về phía mình. Hắn cười tươi đưa lên trước bàn tôi đủ mười cái bánh mỳ, tôi kinh ngạc đến mức chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực. Hắn điên rồi. Sao hắn có thể nhớ được và đi mua từng này chiếc bánh mỳ, chỗ này chắc chắn mất ba trăm, tôi tự nhiên lại thấy có lỗi khi yêu cầu một đứa sinh viên tỉnh lẻ như Hùng đi mua chục cái bánh mỳ chỉ để thỏa mãn cái thú vui bệnh hoạn.- Đủ rồi đúng không? Lam hài lòng chứ?- Làm sao tôi biết người ta làm theo đúng những gì tôi nói hay không!- Đây này! Hùng đã ghi hết vào rồi!Hùng chìa một mẩu giấy nhỏ ghi lại chi tiết những gì mà tôi đã yêu cầu cho từng chiếc bánh. Tôi sốc. Hùng thật sự bị điên hay hắn thật lòng với tôi? Mười chiếc bánh mỳ như thế này thì làm sao tôi có thể ăn hết được, tiền ăn cả tháng của Hùng có lẽ cũng theo gió cuốn đi rồi. Tôi tự nhiên thấy lo lắng cho hắn nhưng lại không nói ra.- Hùng yêu Lam kìa!- BỌN MÀY IM HẾT ĐI!Hùng lớn tiếng quát khi mấy đứa bạn bông đùa vì nhìn thấy hắn mang mười chiếc bánh mỳ để trước bàn tôi. Đám con gái ngồi cùng bàn cũng ngạc nhiên đến mức không dám nói ra một lời nào. Tôi vẫn chẳng dám tin vào mắt mình. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Ngoài đời còn có thằng con trai điên rồ như Hùng sao?Buổi tối, ngồi ăn cơm cùng mẹ, tôi khá trầm tư.- Con sao thế?- À... con không sao!- Ở lớp có chuyện gì à?- Dạ không ạ!- Thế thì tốt!- Mẹ này!- Sao?- Mẹ quý Hùng lắm đúng không ạ?Sau bao nhiêu tiếng suy nghĩ, tôi cũng nghĩ ra một phương pháp giúp Hùng bù lại cái số tiền ba trăm nghìn mà hắn mất trắng hôm nay. Những mười chiếc bánh mỳ Hùng đưa hôm nay đều được tôi mang về nhà hết dù biết chẳng ăn đến và được giấu ở tủ lạnh nhỏ trong phòng nên mẹ chẳng hề hay biết. Tôi kể hết mọi chuyện hôm nay cho mẹ thì nhận được cái nhận xét:- Mày đúng là ác như con tê giác! Sao ác thể hả con?- Con không nghĩ cậu ta lại mua thật nên mới ra chuyện!- Mày ngốc lắm! Một thằng con trai như thằng Hùng thì mày có sai nó mua hết số tiền mà nó có nó cũng mua, đó là lý do vì sao mẹ quý nó như thế! Tội nghiệp thằng bé dính phải cái con trời đánh này!- Mẹ thôi chửi con đi! Mẹ giúp con đi! Con thấy hối hận lắm rồi!Tôi nhăn nhó nũng nịu để mẹ chịu đầu hàng mà giúp tôi cho Hùng sang đây ăn tối trong một tháng.- Tao dù sao cũng quý thằng Hùng! Được rồi! Cho nó sang đây ăn đí!- Mẹ nói với cậu ta nhé!- Mày là đứa gây ra mà! Tự nói đi!- Thôi mẹ! Mẹ biết là con không thích Hùng mà!- Con điên! Thằng Hùng tốt như thế mà mày còn không thích thì mày thích chó à? Chắc chỉ có thằng si tình như thằng Hùng mới có thể chịu được mày, không mày ế sưng ra thôi, con ạ!- Thôi mẹ! Mẹ giúp con đi, nhé!Tôi lại tiếp tục dùng chiêu nũng nịu để mẹ đồng ý.- Thôi được rồi, bà cô!- Yeah! Mẹ của con là nhất!Tôi phấn khởi hẳn ra, tiếp tục dùng bữa tối với mẹ, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống rồi.Trong một tháng, tối nào Hùng cũng được mẹ tôi gọi đến ăn, thành ra thời gian tôi gặp Hùng nhiều không đếm xuể nhưng kỳ lạ là tôi lại chẳng còn thấy khó chịu nữa. Thời gian này tôi vẫn nhắn tin qua lại với Huy nhưng nhiều khi anh yêu cầu gọi video thì tôi lại từ chối vì Hùng đang ở bên cạnh. Dần dần tôi lại thấy mình thân thuộc với Hùng hơn, không còn cảm thấy hắn đáng ghét nữa. Hùng ngày nào cũng cố gắng mua gì đó cho tôi dù là ít tiền hay nhiều tiền như có hôm thì chai nước lọc, có hôm bữa ăn sáng... hắn biết tôi thích ăn nên chỉ toàn mua đồ ăn rồi để trước bàn tôi, cả lớp có vẻ cũng đã quá quen với hình ảnh này rồi nên chẳng còn kinh ngạc hay đùa cợt nữa.- Mày thích Lam thật đấy à, Hùng?Một ngày, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Hùng và người bạn chơi thân, không hiểu sao tôi lại trốn đi để nghe lén toàn bộ câu chuyện. Sau câu hỏi của người bạn thì Hùng đáp lại với vẻ khó chịu.- Đúng đấy thì sao nào?- Làm gì căng thế? Tao chỉ hỏi thôi mà!- Ờ!- Sao mày thích nó được vậy?Tôi muốn sôi máu khi nghe người khác gọi mình là "nó" định bước ra để tên kia im bặt thì Hùng lên tiếng với tông khá cao:- Mày gọi ai là nó thế?- Ý tao là sao mày thích Lam? Vì con bé đó lạnh lùng khó gần nên mày muốn chinh phục à?Tim tôi như sững lại, khá nhói. Ban đầu tôi biết rõ là Hùng tiếp cận vì thấy tôi lạnh lùng khó gần, khó chinh phục nên mới luôn lờ đi, tỏ ra không quan tâm, bày trò khiến hắn phải hối hận... nhưng bây giờ, tôi lại thấy khá buồn nếu Hùng thú nhận.- Chắc thế!Cuối cùng, Hùng cũng thú nhận. Tôi đứng gần cửa nhà vệ sinh, nắm chặt tay, một giọt nước mắt rơi xuống, họng bắt đầu thấy rát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top