Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoa tâm lý của đại học A nổi tiếng nhất thành phố S vốn đã tự hào vì chứa toàn những quái vật khiến người ta mơ ước, nhưng mấy năm nay, các giáo sư của đại học A còn phổng mũi hơn vì đào tạo được một quái vật quái nhất, bao nhiêu giải thưởng, học bổng lớn nhỏ đều rơi vào tay cậu ta, còn có tài năng lê la từ khoa mình đến khoa pháp y rồi đến khoa hóa học xét nghiệm, đương nhiên cũng không hề bỏ qua khoa luật.

Thần long thấy đầu không thấy đuôi này tên gọi là Triển Chiêu, sau khi học xong, cậu thuận lợi trở thành giáo sư tâm lý học trẻ tuổi nhất đại học A.

Đương nhiên, cái giá cậu bỏ ra là không hề ít, Triển Chiêu thích thực tế hơn lý thuyết, vậy nên cậu thường cải trang để trà trộn vào những nơi tăm tối nhất của thành phố S để thu thập tài liệu.

Lần này là một sàn đấu boxing ngầm, như thường lệ, Triển Chiêu đứng ở một vị trí ít người chú ý nhất, lẳng lặng quan sát người trên đài, nhưng hôm nay cậu đặc biệt chú ý đến một người mặc một bộ áo sơ mi trắng quần âu chỉn chu, dáng người thẳng tắp cao ngất, cũng không có mấy động tác ra oai làm màu khi lên sàn.

Từ ánh nhìn đầu tiên, Triển Chiêu đã đoán người kia không thuộc về nơi này, đáng lẽ những chỗ như thế này sẽ không lọt vào đôi mắt của một con người sạch sẽ tinh khiết như vậy.

Ấn tượng của người kia mang đến là sự sạch sẽ đến ám ảnh, cho người ta cảm giác hắn là một công tử nhà giàu, non choẹt và ăn chơi đua đòi, nhưng chưa đến mười chiêu, hắn đã hạ gục đối thủ trên sàn.

Là một cao thủ tán thủ.

Triển Chiêu gật gù, người như vậy càng không nên xuất hiện ở đây, trừ phi...

Cậu nhìn theo người kia bước ra, mở một chiếc xe thể thao màu bạc, không dán decan nên trông vừa sang trọng vừa có khí chất. Người kia lúc thắt dây an toàn, nhìn gương chiếu hậu thì dừng lại một chút, xong mới đạp ga vọt đi.

Triển Chiêu không quá hiểu biết về xe nhưng cậu biết con xe đó chỉ dành cho những thiếu gia không biết phải ném tiền thế nào.

Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa gọi điện thoại, đường lớn không có ai, hắn liền phóng với tốc độ tối đa cho phép, nhưng như thế vẫn không đủ thỏa mãn hắn, một con mãnh thú kẹt trong hình hài thân xác một người bình thường.

-Như mọi khi, có thể triệt hạ.

Ít ai có thể tưởng tượng, Bạch Ngọc Đường vậy mà là cảnh sát.

-Cậu cứ như thế, sớm muộn chúng cũng phát hiện ra cậu là người của cảnh sát đi do thám tình hình.

-Không sao đâu, các ông chủ còn tranh nhau bảo kê, muốn tôi thi đấu cho họ cơ.

Cách tiếp cận của Bạch Ngọc Đường vô cùng trực tiếp, vô cùng bản năng, là cách mà không phải cảnh sát nào cũng dám thử, vậy nên không ai nghi ngờ hắn. Hắn chỉ làm duy nhất một việc, đó là thách đấu với kẻ giỏi nhất, sau đó yêu cầu gặp ông trùm để thương lượng, nhưng thực chất là thu thập thông tin, ai bảo hắn là quán quân tán thủ đâu.

Bạch Ngọc Đường không hoàn toàn trong sạch, Bạch gia rất trong sạch nhưng hắn thì không, hắn có bốn anh trai kết nghĩa, vốn là những lão đại khét tiếng đã rửa tay gác kiếm, vậy nên hắn biết nói chuyện với cả hắc đạo và bạch đạo.

Nhưng hôm nay hắn lại chú ý đến một người, một người mà lẫn trong đám đông thì sẽ không ai nhận ra, duy chỉ có đôi mắt, sáng như mắt mèo vậy, nhìn hắn vừa tán thưởng vừa đánh giá, lại có chút thâm sâu.

Nhìn qua thì còn rất trẻ, cậu ta là ai nhỉ?

Triển Chiên đạt được mục đích của mình, bắt taxi đi về, taxi ở những khu như thế này cũng không thiếu, nhưng được liệt vào một trong những nghề kích thích. Triển Chiêu chỉ bắt xe ra tới đường lớn, rồi bắt xe khác về.

Hôm sau, Triển Chiêu lại phải lên lớp, cậu vốn trông rất trẻ, dù là đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn thường xuyên bị nhầm với sinh viên của mình, dù có chọn âu phục kỹ lưỡng thế nào đi nữa. Khí chất của cậu cũng là loại điềm tĩnh, gần gũi với mọi người, nhưng trong sự ân cần gần gũi đó vẫn có một vẻ xa cách khách khí đặc trưng. Triển Chiêu ôm tập hồ sơ vào phòng giáo sư của mình, giữa đường vừa hay gặp Công Tôn Sách.

-Thầy.

Triển Chiêu có lúc gọi Công Tôn Sách là thầy, vì ông cũng từng dạy cậu, hoặc là gọi Công Tôn tiên sinh theo cách gọi giáo viên lão luyện của người xưa.

-Tiểu Triển.

Công Tôn Sách là giảng viên mà Triển Chiêu kính trọng và yêu quý nhất, ông không phải giảng viên khoa tâm lý mà là giảng viên khoa pháp y, nhưng cũng như Triển Chiêu, chuyên môn của ông rất thâm sâu, rộng rãi, rất am hiểu các lĩnh vực khác, thường xuyên giúp Triển Chiêu tìm tài liệu. Công Tôn Sách đang hợp tác với cảnh sát.

-Em vẫn chưa tìm được đối tượng đúng không? Thầy muốn giới thiệu cho em một người, vốn là con của bạn thầy, thằng nhóc này cả ngoại hình lẫn tính cách đều ổn.

Triển Chiêu không phải quá kén chọn, trong nhà, ba mẹ vẫn thỉnh thoảng nhắc cậu đi xem mắt nhưng lại tôn trọng ý kiến của cậu, dù sao cũng là người trưởng thành rồi, chỉ là cậu thực sự không có cảm giác với ai cả. Nhưng mà lời của Công Tôn Sách cũng không thể coi thường, đương nhiên ông rất yêu quý và muốn tốt cho Triển Chiêu nhưng suy nghĩ thì lại hơi cổ quái.

-Thằng bé là Bạch Ngọc Đường, là một cảnh sát, đây là số điện thoại của nó, khi nào rảnh thì mời nhau ăn bữa cơm.

-Vâng ạ.

Thực ra tốn một buổi tối đi xem mắt cũng không tổn hao gì, chủ yếu là lười đi, cậu vẫn đang tận hưởng cuộc sống của mình, không thấy có bất cứ cái gì cần thay đổi cả, vả lại Triển Chiêu cũng không hi vọng gì vào lần xem mắt này.

Công Tôn Sách đạt được mục đích của mình, cười cười đi vào phòng làm việc gọi một cuộc điện thoại. Thằng nhóc Bạch Ngọc Đường này, cũng gần ba mươi rồi, vẻ ngoài vô cùng ưu tú nhưng tính cách lại có chút không miêu tả được, cho nên ông mới lấy ngoại hình bù vào, thành ngoại hình lẫn tính tình đều ổn. Nhưng ít nhất thì vẫn có trách nhiệm và khá tâm lý, ông mới yên tâm ra tay từ chỗ Triển Chiêu.

-Thằng nhóc cậu tính không nể mặt tôi sao?

Công Tôn Sách cũng coi như là thầy của Bạch Ngọc Đường, vậy nên ông vừa cười vừa hỏi lại một câu như thế cũng khiến hắn chạy không thoát.

-Lần này cậu cẩn thận cho tôi, đối phương của cậu là người vô cùng ngoan ngoãn và nghiêm túc đấy.

-Anh nói gì vậy? Chẳng lẽ tôi thì không nghiêm túc?

Từ ngoan ngoãn kia Bạch Ngọc Đường không nhắc lại, vì chắc chắn Công Tôn Sách sẽ phủ nhận. Bạch Ngọc Đường cúp di động, cảnh sát vừa triệt hạ một địa điểm boxing trái phép xong, hắn lại quay lại với mấy vụ án mạng. Đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn vào từng bức ảnh chụp hiện trường cùng lời khai của nhân chứng. Muốn xem mắt thì phải đợi một thời gian nữa đi, hắn đang bận bù đầu.

Vì Triển Chiêu vẫn chưa làm việc với cảnh sát nên mấy lời khai của nhân chứng là Công Tôn Sách gửi cho cậu, cả ảnh chụp hiện trường nữa, Triển Chiêu nhìn ảnh chụp cũng không có phản ứng gì quá đặc biệt. Cậu đọc đi đọc lại lời khai của nhân chứng, trong đầu hiện lên từng hình ảnh chắp ghép lại, nhắn tin cho Công Tôn Sách, phân tích những chỗ cậu thấy bất hợp lý.

Công Tôn Sách mỉm cười, những gì Triển Chiêu nhắn đều trùng khớp với Bạch Ngọc Đường vừa nói, xem ra đôi này ngoài bổ trợ cho nhau thì cũng là kỳ phùng địch thủ đây.

Vì bên cảnh sát có vụ án nên Triển Chiêu không chủ động gọi điện trước, phải đến khi Bạch Ngọc Đường kết án  mới rảnh rỗi gọi cho Triển Chiêu, đúng lúc anh đang đọc sách chuyên ngành. Tính cách Bạch Ngọc Đường tuy không phải cái gì cũng nói, nhưng lại nói rất đúng trọng tâm.

-Xin chào, tôi là Bạch Ngọc Đường, là đối tượng xem mắt của cậu.

Triển Chiêu khách khí đáp lại:

-Tôi là Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh đã nhắc nhiều về anh.

-Nghe nói cậu là giáo sư, cuối tuần này rảnh không, tôi mời cậu đi uống nước.

-Được, quyết định vào trưa chủ nhật này vậy.

Bạch Ngọc Đường cúp máy, thầm nghĩ giáo sư có khác, nói chuyện vừa theo khuôn mẫu lại vừa giữ lễ, là kiểu người mà hắn cho là nhàm chán nhất. Cái gì gọi là Công Tôn tiên sinh nhắc nhiều về hắn? Nếu Công Tôn Sách nói quá ba câu về hắn, chắc chắn là nói xấu hắn rồi.

Chủ nhật, Triển Chiêu đến quán trà đã hẹn trước, để đảm bảo nhận ra nhau, Triển Chiêu đã đặt trước số bàn. Không phải lên trường đi dạy, Triển Chiêu ăn mặc thoải mái hơn một chút, một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần âu màu nâu sáng trẻ trung, không ai nghĩ cậu đã là giáo sư rồi.

Triển Chiêu lơ đãng nhìn ra cửa, trước cửa đột nhiên xuất hiện một con Ferrari trắng, người bước xuống khỏi nó cũng là một bộ quần áo trắng, mang đến vẻ khiết phích đặc trưng khiến cậu nhớ tới người mình nhìn thấy ở sàn đấu boxing trái phép hôm trước.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy bàn mình đặt trước có người ngồi chờ, liền đi đến, âm thầm đánh giá đối phương, nếu so với một giáo sư thì thực sự vô cùng trẻ, khuôn mặt cũng được đánh giá là ưu tú, khiến người ta hoài nghi danh giáo sư của cậu là do đi cửa sau.

Nhưng Bạch Ngọc Đường có nguyên tắc riêng của mình, hắn không vội đánh giá con người chỉ thông qua hình thức bề ngoài, hắn là con người cầu toàn, bất kể thứ gì hắn chọn đều phải tốt nhất, phù hợp nhất, vậy nên hắn cũng đi xem mắt vài lần nhưng không dây dưa với ai quá ba ngày. Bạch Ngọc Đường tiến đến trước mặt người kia:

-Xin chào, cậu là Triển Chiêu phải không? Tôi là Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu đứng dậy, chìa tay ra, cậu đoán đúng rồi, người ở sàn boxing hôm ấy không phải thiếu gia ăn chơi bình thường, mà là một cảnh sát.

-Xin chào anh, cảnh sát Bạch.

Bạch Ngọc Đường nhìn năm ngón tay thuôn dài, trắng trẻo xinh đẹp kia, đưa tay mình ra nắm lấy. Triển Chiêu ngẩng lên, Bạch Ngọc Đường nhận ra đôi mắt sáng, tinh ranh như mèo kia rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.

Hắn đã ấn tượng với ai thì rất khó quên, chính là người hắn thấy khi rời khỏi sàn đấu boxing trái phép.

-Rất vui được gặp cậu.
---‐-----------------------‐------------------‐‐----------------------

Hello, còn ai đu cặp này không???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top