Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển một - Tây Giang Nguyệt: Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Ngọc Đường ở đại lao huyện nha ngồi xổm một đêm, đừng nói là tới ám sát người, ngay cả một sợi lông hắn cũng không thấy.

Mắt thấy trời đã sắp hừng nắng, Bạch Ngọc Đường ngáp một cái, đang chuẩn bị đi ra khỏi chỗ trốn vận động thân thể, thì nghe bên ngoài đại lao bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn Tạ Hoan trong phòng giam đang ngủ ngon lành, suy nghĩ một lát, liền trực tiếp từ trên xà nhà nhảy xuống.

Bên ngoài đại lao, một quan sai thở hồng hộc chạy tới, kéo thủ vệ trực ban chạy theo hướng khác, vừa chạy vừa giải thích: "Huyện nha bị thích khách tập kích, Tôn đại nhân bị thương."

 Thủ vệ trực ban nghe vậy thì giật mình, vội hỏi: "Đại nhân thế nào? Thương thế ra sao?"

Quan sai trả lời: "Cánh tay của ngài ấy bị trầy một chút, cũng may chỉ là bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng."

Thủ vệ nhẹ nhàng thở ra.

"Bất quá," quan sai nuốt nuốt nước miếng, do dự nói, "Thi thể của Ân Đạt hôm nay vừa mới đem về...."

Thủ vệ khóe mắt giật giật: "Như thế nào?"

Quan sai: "Không còn nữa......"

Nghe đến đây, hắn liếm môi suy nghĩ nên dứt khoát mặc kệ việc thi thể bị trộm đi, để ngày mai bao cỏ tri huyện kia bị Triển Chiêu mắng cho không ngóc đầu lên được hay vẫn là mình ra sức đem thi thể cấp cướp về, áp chế xú miêu kia đồng thời để y nợ của mình một ân tình.

Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Ngọc Đường vẫn chọn cái sau. (muốn lấy le thì nói đại đi anh =)))

Bao cỏ kia bị mắng tuy rằng rất hả hê, nhưng rốt cuộc cũng không liên quan tới hắn. Vẫn là để mèo kia cảm kích mình tốt hơn.

Khi Triển Chiêu biết tin thi thể Ân Đạt bị trộm, thì bên ngoài trời đã sáng.

Y trong lòng thầm mắng sao Tôn Tế lại có thể vô dụng triệt để như vậy, vừa xỏ giày xong đã lập tức lao ra ngoài.

Không nghĩ vừa tới mới đến cửa, lại vừa vặn đụng phải Bạch Ngọc Đường đang đắc thắng trở về.

"Ngọc Đường?" Triển Chiêu thấy rõ người tới, không tự giác nhíu mày, "Ngươi không phải đang ở huyện nha canh chừng Tạ Hoan sao?"

"Yên tâm, xú tiểu quỷ kia không có việc gì." Bạch Ngọc Đường mệt mỏi khoát tay, lại nhìn Triển Chiêu, cố ý hỏi, "Ngươi này lại là muốn đi đâu nhi?"

Triển Chiêu nhấp môi, sắc mặt ngưng trọng, "Đêm qua huyện nha bị trộm, thi thể Ân Đạt bị lấy mất rồi." Dừng một chút, Triển Chiêu hỏi, "Ngươi đêm qua vẫn luôn ở huyện nha, có nghe được động tĩnh gì không?"

Bạch Ngọc Đường dùng sức duỗi eo, "Trong đại lao có thể có động tĩnh gì? Đơn giản chỉ là một vài tiếng ngáy, cùng một số tiếng con vật nhỏ đánh nhau"

"......" Triển Chiêu trong lòng sốt ruột chuyện thi thể, không rảnh cùng hắn nghiên cứu "con vật nhỏ đánh nhau", vì thế nghiêng người tránh ra cho hắn đi, "Vất vả Ngũ đệ, vậy ngươi về trước hảo hảo nghỉ ngơi một chút, chờ ta quay lại rồi nói tiếp"

Nói xong liền vòng qua người hắn muốn ra ngoài, lại bị Bạch Ngọc Đường bắt lấy cánh tay ngăn cản.

"Xú miêu này, ngươi sao vậy?" Bạch Ngọc Đường bất mãn nói, "Ngũ gia cực cực khổ khổ làm khổ sai cho ngươi một đêm, ngươi ngay cả một tiếng cảm tạ cũng không có, cư nhiên còn thái độ cho có lệ. Nếu ngươi cứ như thế này, ngũ gia sau này nhưng không giúp ngươi làm việc nữa."

Triển Chiêu hít sâu, cưỡng chế đè xuống hết thảy nôn nóng, nhàn nhạt cười với hắn, tiện đà chắp tay, khách khách khí khí nói: "Đa tạ Bạch ngũ gia trượng nghĩa tương trợ, đại ân đại đức, Triển mỗ suốt đời khó quên."

Bạch Ngọc Đường trộm liếc y, tuy rằng cảm thấy lời cảm ta không có bao nhiêu thành ý, nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn chút.

"Hảo." Bạch Ngọc Đường nói, "Xem ngươi thành khẩn như thế, thì bỏ đi."

Triển Chiêu chờ chính là những lời này của hắn, thấy lão thử này rốt cuộc phát xong bệnh điên, cuối cùng cũng cho y đi, bàn chân cứ như được bôi mỡ.

Kết quả lại bị Bạch Ngọc Đường chặn lại.

Triển Chiêu: "......"

Tính khí con chuột này thật sự rất kì quặc.

"Đi gấp như vậy làm gì?" Bạch Ngọc Đường nói, "Ta còn có lời chưa nói xong."

Triển Chiêu ngoài cười nhưng trong không cười, "Mời nói."

Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng, ở trước mặt y đi tới đi lui, đi qua đi lại.

"Ngươi vừa nói, huyện nha mất đồ đúng không?"

Triển Chiêu: Mỉm cười.

"Mất thi thể sao? Thi thể của Ân Đạt sao?"

Triển Chiêu: Ha hả.

"Này rất kỳ quái a." Bạch Ngọc Đường không màng đến biểu tình cứng ngắt của y, nói tiếp, "Người đã chết, sao thi thể còn bị cướp mất?"

Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường: "Chẳng lẽ trên thi thể này có manh mối? Hung thủ là muốn hủy thi diệt tích!?"

Triển Chiêu không thể nhịn được nữa, nghiến răng tính toán làm sao để " Hủy thi Bạch Ngọc Đường mà không để lại dấu vết". (sát phu =)))

Không chờ Triển Chiêu nghĩ xong là nên đâm vào cổ họng hay chân, để hắn không đi đi lại lại trước mặt y thì Bạch Ngọc Đường đã tự mình dừng lại.

"Như vậy đi." Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng, trong lòng cười trộm, "Ngươi nói với ngũ gia một câu dễ nghe, ngũ gia sẽ biến ra thứ ngươi muốn, thấy thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top