Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển một - Tây Giang Nguyệt: Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gân xanh trên trán Triển Chiêu giật giật, đem Cự Khuyết trong tay siết chặt rồi lại thả lỏng.

"Muốn dễ nghe đúng không?" Triển Chiêu tiến về phía trước hai bước, dần dần tới gần Bạch Ngọc Đường, ý đồ khiến hắn buông lỏng phòng bị, muốn giở lại trò cũ, điểm huyệt hắn.

Bạch Ngọc Đường không cảm thấy có chút nguy hiểm nào, hắn khoanh tay, lười biếng dựa vào khung cửa, nhướng mày nhìn Triển Chiêu.

Mắt thấy khoảng cách hai người càng lúc càng gần, Triển Chiêu hít vào một hơi, đang muốn mở miệng. Cửa phòng bỗng nhiên bị người mở ra, một người mặc chỉnh tề xông vào.

"Triển đại ca, ta nghe nói...... Ách!" Lý Thâm chỉ lo nói, mới vừa nói được vài chữ, ngẩng đầu lại thấy hai người cơ hồ dán chặt vào nhau, cũng không biết là đang làm gì. Da đầu hắn lập tức tê rần, đang nghĩ cách làm sao ra khỏi phòng, thì toàn thân đã không tự chủ lui về phía cửa, làm như chính mình chưa bao giờ tới.

Bị hắn quấy nhiễu, Triển Chiêu cũng không cùng Bạch Ngọc Đường dây dưa nữa, y dưới chân bước đi, giây lát đã tới trước mặt Lý Thâm.

"Tìm ta có việc?"

Lý Thâm gãi gãi đầu, theo bản năng liếc Bạch Ngọc Đường một cái: "...... Nga, ta nghe nói Triển đại ca ra ngoài làm việc, muốn tới xem ta có thể giúp được gì không."

Triển Chiêu cười, "Tất nhiên là có, ta còn đang lo không có người giúp đỡ."

Cách đó không xa, Bạch Ngọc Đường lỗ tai vừa động, ở nơi Triển Chiêu nhìn không thấy, ném cho y một ánh mắt khinh thường. Thầm nghĩ: Cái gì không có người giúp đỡ, ngũ gia không phải là người sao?

Trong lòng hắn lúc này giống như pháo nổ đùng đùng, thập phần muốn làm chưởng quầy rảnh rỗi, vào phòng ngủ mặc kệ hết thảy. Lại sợ Triển Chiêu như rắn mất đầu chạy khắp nơi tìm thi thể, đến lúc đó vì mệt mỏi quá độ, miệng vết thương rách ra, không phải lại phí thuốc quý của mình trị cho y sao?

Huống chi hiện tại y còn hư hư thực thực trúng độc......

Trước khi đại tẩu hồi âm, theo hiểu biết của hắn về độc dược, vẫn là không thể mặc kệ y đi lung tung lăn lộn một mình.

"Phiền phức!" Bạch Ngọc Đường hung hăng trừng mắt, trong lòng ghét bỏ.

Bên kia, Triển Chiêu đã đem tình huống đơn giản nói lại cho Lý Thâm.

Lý Thâm nghe vậy gật đầu: "Ta hiểu rồi, chúng ta chia làm hai đường. Dựa theo lời của Triển đại ca, đám người kia mang theo thi thể, tất nhiên chạy không xa được."

Triển Chiêu tán đồng "Ân" một tiếng, khóe mắt thoáng nhìn Bạch Ngọc Đường đang đi về hướng bọn họ.

"Ngũ đệ, hôm qua ngươi canh chừng Tạ Hoan suốt một đêm, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."

Bạch Ngọc Đường một tay đặt sau lưng, nói lớn: "Không cần!"

Triển Chiêu: "......"

Hắn sao lại giống như một hài tử vậy?

"Không có ngũ gia, ngươi biết tìm thi thể ở đâu sao?" Bạch Ngọc Đường nổi giận đùng đùng liếc y một cái, cố ý chen vào giữa hai người.

Lý Thâm khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường đang quay đi, lại gãi gãi đầu nhìn Triển Chiêu.

"Đi thôi, đi theo hắn." Triển Chiêu hướng hắn cười cười, đuổi theo Bạch Ngọc Đường.

Trên đường, Triển Chiêu tìm mọi cách ép hỏi, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc vẫn không kiên nhẫn đem mọi chuyện xảy ra ở huyện nha sáng nay kể hết cho 

"Cho nên," Triển Chiêu nói, "Ngươi biết sau liền đem Tạ Hoan ném sang một bên, bản thân thì đi tìm thi thể?"

"Ngũ gia ở trong tù canh chừng nó một đêm," Bạch Ngọc Đường bất mãn nói, "Nó có thể ăn có thể uống có thể ngủ, so với ta còn tốt hơn, tất nhiên không cần để tâm."

Triển Chiêu nhịn cười: "Lúc trước ngươi không phải còn hoài nghi Tôn Tế sẽ xuống tay với nó sao?"

Bạch Ngọc Đường nhớ tới giả thiết khiến hắn vô cùng tự đắc hôm đó —— hắn có lý do hợp lý để nghi ngờ Triển Chiêu sớm đã đoán được không có khả năng. Y là cố ý đem mình đá đến đại lao chịu khổ một đêm.

"Vậy thì kỳ lạ thật," Lý Thâm vẫn luôn đi theo phía sau hai người đột nhiên mở miệng, "Dựa theo lời triển đại ca, hung thủ giết người, từ trên thi thể tìm không ra nguyên nhân chết. Hung thủ đại có thể đem thi thể ném lại ở huyện nha, dù sao cũng tra không ra cái gì, tội gì phải nửa đêm đột kích huyện nha, mạo hiểm đem thi thể trộm đi."

Điểm này, Triển Chiêu cũng thấy rất kỳ quái: "Thời điểm ngươi đuổi theo kẻ trộm xác, có phát hiện gì không?"

Bạch Ngọc Đường: "Phát hiện thì rất nhiều, trong một lúc ta không thể nói rõ."

Triển Chiêu mí mắt giật giật, nói: "Vậy nói những chuyện quan trọng thôi."

"Ta nói thì có lợi ích gì sao?" Bạch Ngọc Đường nói, "Ngũ gia sẽ không làm chuyện mà không có lợi ích."

Triển Chiêu thật sự vô phương, "Hảo Ngũ đệ, hảo Ngọc Đường, lợi ích này cho ta thiếu trước được không?"

Bạch Ngọc Đường liếc hắn.

Triển Chiêu giơ lên ba ngón tay, "Vi huynh thề, ngươi muốn cái gì, vi huynh đều sẽ cho ngươi."

"Được a" Bạch Ngọc Đường nói, "Ta muốn ngươi sau khi xong chuyện cùng ta về Hãm Không Đảo."

"Đi thì đi" Triển Chiêu nói, "Bất quá ngươi đừng quên, ta hiện tại là đào phạm...... Về nhà ngươi có tiện không?"

"Có gì không tiện?" Bạch Ngọc Đường nói, "Kêu ngươi đi thì đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì?"

"Được, được, đi, đi" Triển Chiêu vội vàng nói, "Ta đáp ứng ngươi —— cho nên ngươi đã phát hiện cái gì?"

Phía sau hai người, Lý Thâm rướn cổ, lắng tai nghe.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, kéo Triển Chiêu đi lên vài bước.

"Bọn trộm thi tổng cộng có bốn người," Bạch Ngọc Đường không chỉ cố tình tránh Lý Thâm, thanh âm cũng cố tình đè thấp, "Khinh công đều không tệ, bất quá bọn họ che mặt, cả người mặc hắc y không một kẽ hở nên ta nhìn không thấy mặt, cũng không xác định được đám người đó sử dụng là võ công của môn phái nào"

Triển Chiêu gật gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục.

"Sau khi đuổi kịp, ta cùng bọn chúng giao chiến một lúc." Bạch Ngọc Đường nói, "Bốn người này khinh công quả thật rất được, nhưng công phu quyền cước lại quá yếu, một mình ta cũng có thể dễ dàng đánh bại họ. Nhưng đám người này thật giống trộm cướp thông thường, thấy đánh không lại, liền ném thi thể lại rồi chạy."

Triển Chiêu hỏi: "Thi thể đâu? Có vấn đề gì không?"

"Có," Bạch Ngọc Đường nói, "Lúc trước ngươi không phải ở huyện nha nhìn thấy rồi sao?"

Triển Chiêu gật đầu.

"Cảm thấy thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Trừ bỏ không có hơi thở, thân thể lạnh băng...... Cũng không có gì đặc biệt." Triển Chiêu nói.

"Lần đó ngươi nhìn thấy thi thể, không cảm thấy trên thi thể có mùi gì sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Không," Triển Chiêu lắc đầu, hơi dừng lại, cẩn thận hồi ức hạ hôm qua ở huyện nha nhìn đến thi thể, tiện đà khẳng định, "Không có, nếu lúc ấy có, ta hẳn là sẽ có ấn tượng."

Bạch Ngọc Đường nhìn y, không nói gì.

"Làm sao vậy?" Triển Chiêu hỏi, "Khi ngươi đem thi thể cướp về, ngửi được cái gì?"

"Rỉ sắt," Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút chần chờ, "...... Hẳn là giống như mùi rỉ sắt"

Triển Chiêu nhíu mày.

"Hơn nữa," Bạch Ngọc Đường hình như thở mạnh hơn một chút, nói xong hai chữ này, cố ý dừng một lát, mới nói tiếp, "Cổ thi thể k hiện tại có chút không giống như thi thể bình thường."

Triển Chiêu không hiểu lắm, trong mắt đầy nghi vấn nhìn hắn.

"Thi thể của Ân Đạt," Bạch Ngọc Đường nói, "Biến thành một khối "sáp thi '."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top