Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển một - Tây Giang Nguyệt : Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc quan tài nặng nề bị đẩy ra một chút. Những người xung quanh tất cả đều nín thở ngưng thần, mắt dán chặt vào quan tài dưới đất.

Nhưng đợi đến khi cái nắp được mở ra hết, bọn họ tiến hành kiểm tra, phát hiện bên trong ngoại trừ một xác chết, hoàn toàn không có gì khác thường.

Đây rõ ràng so với tên thủ vệ tưởng tượng quá khác biệt.

"Vị này là vong phu của ngươi" Thủ vệ hỏi.

"Dạ phải." Tưởng tam nương gật đầu.

Thủ vệ chưa bỏ ý định lại thò đầu vào, muốn tra đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Nhưng ngoại trừ mùi xú uế của tử thi, hắn thật sự tìm không thấy thêm bất cứ cái gì.

"Thật là tà môn." Thủ vệ lấy tay áo che mũi, mặt đầy ghét bỏ. Muốn nhanh chóng đem cái mùi khó chịu kia xua tan.

Tên thủ vệ muốn tìm cũng tìm không được, đành để vài vị tráng hán lần nữa đóng chặt đinh của quan tài, sau đó khiên lên.

"Quan gia, chúng ta có thể đi rồi chứ?" Tưởng tam nương chờ một chút, đoán rằng thủ vệ sẽ không viện cớ tra xét để cản trở, lúc này mới rũ mắt xuống hỏi.

Thủ vệ liếc nhìn quan tài tồi tàn lần cuối, sau đó xua xua tay, cho bọn họ đi.

Sau khi ra khỏi thành, đội đưa tang dọc theo đường nhỏ, đem quan tài đưa đến mộ viên, sau đó chôn xuống và lập mộ bia.

Mãi cho đến này nhóm người rời đi, mặt đất vừa mới được nén chặt đột nhiên nhô lên một chút.

Sau một lát, một bàn tay vươn ra từ trong lòng đất, lại qua giây lát, Triển Chiêu mới hoàn toàn từ dưới nền đất bò ra.

Nguyên lai mới vừa rồi, y vì tránh sự kiểm tra của lính gác ở cửa thành, thật sự ẩn thân trong quan tài. Triển Chiêu dựa theo hiểu biết của y về đám thủ vệ, chắc chắn chúng bởi vì sợ sự xui xẻo của đội đưa tang sẽ lây sang mình. Phần lớn là thu bạc rồi trực tiếp cho đi, đều không thèm nhìn lấy một cái. Ai có thể nghĩ đến hôm nay, mặt trời mọc từ hướng Tây, thủ vệ cư nhiên như vậy cẩn tuân chức trách, một hai phải khai quan kiểm nghiệm.

Cũng may là lúc quan tài vừa mở, y khéo léo nắm lấy nắp quan, tránh thoát một kiếp, nếu không chỉ sợ bỏ qua cơ hội lần này, sẽ không tìm được cách ra khỏi kinh thành dễ dàng như vậy nữa.

Triển Chiêu không tiếng động nhẹ nhàng thở ra, phủi sạch bùn đất trên người mình, lại đem nơi chính mình mới vừa bò ra khôi phục nguyên dạng.

Ngay sau đó y vòng đến trước bia mộ, cung kính quỳ gối cảm tạ vị lão gia này đã nhiều lần ra tay "giúp đỡ". Lúc này mới nhảy ra khỏi mộ viên, đi đến địa điểm được ghi trong tờ giấy.

Nhưng Triển Chiêu không biết, y chân trước vừa mới rời đi. Cách đó không xa trên một thân cây đột nhiên có người nhảy xuống.

Người này một thân bạch y, trên tay quấn lấy một sợi dây cột tóc màu lam, đang vô tình cố ý xoa xoa thưởng thức. (bi*n th*i quá chú êy =)))

Tầm mắt hắn nhìn về phía xa, nhìn theo hướng Triển Chiêu rời đi, liền thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm về bia mộ Triển Chiêu vừa lễ bái.

"Đường đường là Nam Hiệp, cư nhiên ngủ trong quan tài, rồi lại đào hang chui ra." Hắn nhịn không được lắc đầu, "Chuyện này nếu là truyền ra đi, ta cũng cảm thấy khó coi thay ngươi"

Sau khi Triển Chiêu ra khỏi thành, không dám đi quan đạo. Nên y quyết định chọn một đường tương đối gập ghềnh khó đi. Vừa thong thả bước đi vừa nhàn nhã thưởng cảnh, thoạt nhìn y không giống như đang chạy trốn, ngược lại giống như đang dạo cảnh xuân.

Mộ viên vị trí hẻo lánh, khi y mới ra khỏi đó. Khung cảnh xung quanh hoang tàn vắng vẻ, ngay cả chim bay cũng không nhiều lắm.

Đi được một lúc, con đường hai bên cảnh trí dần dần thay đổi. Y bắt gặp một con đường mòn có bóng râm xanh rì, những tảng đá lởm chởm, chim chóc, côn trùng từ trong rừng bay xuyên qua, thỉnh thoảng cất tiếng hót líu lo. Tăng thêm chút tính hoang dã cho hành trình liều mạng chạy trốn của Triển Chiêu.

Y là người tập võ, bước chân so người thường vốn đã nhanh hơn một chút. Đi hơn nửa ngày, nhìn thấy phía trước có khói bếp lượn lờ bay lên.

Triển Chiêu nhìn bụng, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời. Y quyết định tới phía trước tìm một quán ngồi xuống uống ngụm trà, lấp đầy cái bụng đói rồi mới tiếp tục lên đường.

Đi thêm một khoảng thời gian chừng một tách trà nhỏ, con đường quả nhiên trở nên bằng phẳng hơn. Bên đường, chỉ có một quán trà đơn sơ lẻ loi.

Hàng quán ế ẩm, không có khách. Tiểu nhị cũng thật thanh nhàn, cư nhiên công khai ngủ gật trên bàn.

Triển Chiêu đi đến gần, đem toàn bộ cửa hàng từ trên xuống dưới xem kỹ một phen. Nhìn từ trước ra sau một lượt, sau đó mới thu hồi ánh mắt, lập tức ngồi xuống trước cái "giường" của tiểu nhị.

"Dậy dậy, có tiền từ trên trời rơi xuống." Triển Chiêu ở trên mặt bàn gõ gõ vài tiếng, người kia lập tức bừng tỉnh, ngửa đầu nhìn trời.

Triển Chiêu cảm thấy buồn cười, từ túi lấy ra mấy đồng tiền, dùng sức búng ra. Đồng tiền lộn nhào một lúc, sau đó từ từ rơi xuống. Vừa vặn theo tầm mắt tiểu nhị, rơi xuống trước mặt hắn.

Tiểu nhị lập tức duỗi tay che lại, phòng ngừa đồng tiền nghịch ngợm nhảy đi, cũng vừa vặn thấy được Triển Chiêu, vì thế nhếch miệng cười toe toét, cười ra đầy mặt nếp nhăn cùng một hàm răng ố vàng.

Triển Chiêu cũng theo hắn cười cười, hỏi: "Có nước uống không?"

Tiểu nhị vội vàng gật đầu: "Có có, khách quan chờ một chút, ta liền đem nước tới."

Sau một lúc, tiểu nhị cầm theo cái ấm trà bằng gốm sứ tráng men màu tương lon ton chạy về, lật qua chén trà, vì hắn rót nửa chén trà.

Chén và ấm trà cùng thuộc một bộ(?). Triển Chiêu nâng chung trà lên tới, cẩn thận quan sát một lúc, ghé mũi ngửi hương thơm từ chén trà, khen: "Hảo trà."

Tiểu nhị vì được khen, nụ cười trên mặt lại càng tươi. Khiến cho các nếp nhăn trên mặt cũng càng rõ ràng.

Triển Chiêu sau khi ngửi qua, liền đem trà uống vào, y nhẹ nhàng đem chén trà đặt trên bàn, hỏi: "Xin hỏi phía trước là chỗ nào? Có chỗ để ăn cơm và nghỉ chân không?"

Tiểu nhị đứng thẳng thân người, nhìn về phía trước một lát, nói: "Nếu ngài chỉ đơn thuần là ăn một bữa cơm, nghỉ một chút, có thể đến Thạch Bảo trấn phía trước. Nhưng nếu là muốn ở trọ, phải đi thêm về phía trước một chút, đến Đông Minh huyện. Bất quá......"

Triển Chiêu nhướng mí mắt nhìn hắn, "Bất quá cái gì?"

"Bất quá, ta khuyên ngài vẫn là đừng đi." Tiểu nhị nghiêng người, ngồi xuống bên cạnh y, hạ giọng nói, "Trong Đông Minh huyện có chuyện xảy ra!"

"Nga?" Triển Chiêu cười, tựa hồ không vì những lời này của tiểu nhị mà đánh mất ý niệm, ngược lại gợi lên hứng thú của y, "Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu nhị thần thần bí bí nói: "Thật xấu hổ!"

Triển Chiêu: "?"

Tiểu nhị ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Ước chừng nửa tháng trước, Đông Minh huyện thường xuyên có người đi lạc. Nhưng những người đó không bao lâu liền tự mình trở về, chỉ là đã đi đâu, làm gì trong thời gian đó đều không nhớ rõ. Vốn tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc, ai ngờ gần đây lại bắt đầu xảy ra chuyện. Kỳ quái chính là, lúc trước không một ai biết nguyên nhân, đều tưởng những người đó tự đi lạc, sau đó tự mình trở về, nhưng lần này, lại có người nói, những người đó là bị đẩy vào quan tài, bị người khác khiêng đi."

Triển Chiêu hơi hơi ngưng mi, "Lại có việc này."

Tiểu nhị dùng sức đập bàn một cái, "Còn có chuyện kỳ quái hơn nữa."

Triển Chiêu hỏi: "Còn có chuyện kỳ lạ hơn chuyện này?"

Tiểu nhị nói: "Có a! Ta nghe người ta nói, những người bị đẩy vào quan tài khiên đi, ngày tiếp theo quan tài sẽ lặng yên không một tiếng động trở lại nhà người kia, chỉ là trong quan tài đã không còn người, lại có một túi bạc —— gia, ngài nói có quái không?"

"Quả thật rất kỳ quái." Triển Chiêu gật đầu đáp, đồng thời bởi vì tiểu nhị này vô thức thay đổi xưng hô mà khẽ nhếch khóe miệng.

Tiểu nhị hoàn toàn không nhận ra sai lầm này, vẫn thao thao bất tuyệt phát biểu sự phẫn nộ trong lòng.

Nói chuyện một hồi, nói đến chính mình miệng lưỡi đều khô khốc, liền không khách khí lấy ấm nước, rót cho chính mình một ly trà, một bên vội vàng uống một ngụm lớn, một bên nhìn chén trà một giọt cũng chưa động của Triển Chiêu, kỳ quái nói: "Ủa? Gia ngài như thế nào không uống......"

Nói đến một nửa, thanh âm bỗng nhiên nghẹn lại, hai con mắt giống như nhớ tới gì đó mà bỗng nhiên trợn to.

Từ từ...... trà này! Hình như là......

"Uống ngon không?" Triển Chiêu ngồi bên cạnh, giống như đã đoán được từ sớm, chống cằm nhìn hắn híp mắt cười.

Tiểu nhị miệng khẽ nhếch, tất cả thanh âm đều nghẹn ở yết hầu, lên không được, xuống không xong.

Qua một lát, bỗng nhiên "Đinh" một tiếng —— tiểu nhị cư nhiên đập đầu xuống đất, liền như vậy trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Triển Chiêu nghiêng nghiêng đầu, nhìn người nằm trên bàn như xác chết, trong lòng cảm thấy đau thay hắn.

Y một lần nữa bưng chén trà đã lạnh một nửa, vẫn không uống. Chỉ là ghé mũi vào nhẹ nhàng ngửi ngửi, đồng thời mang theo ý cười nói: "Người của ngươi đã diễn hỏng, ngươi còn không định hiện thân sao —— Bạch Ngũ đệ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top