Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt Bạch Ngọc Đường phục hồi, tình trạng sức khỏe của hắn và Triển Chiêu cũng đã bình phục hẳn, Lư Phương cùng phu nhân không tiện ở lại nên đều về Hãm Không đảo sau những ngày chăm sóc Ngũ đệ, còn các huynh khác của hắn do bận quá nhiều việc dù rất nóng ruột nhưng vẫn không thể đến được. Vụ án Tương Dương Vương làm phản cũng nhanh chóng kết án, lão bị trảm ngay trên công đường của Bao Đại Nhân, đám thuộc hạ của lão bị đi đày khổ sai mãi mãi không được về nước, Bạch Ngọc Đường được xóa lệnh truy nã ở phủ Tiêu Diêu nhưng vụ giết cha mẹ của Phương Tuệ Nhi vẫn còn nhiều uẩn khúc, nhận thấy giải oan cho Bạch Ngọc Đường là điều trước mắt còn khôi phục trí nhớ thì lâu dài nên Triển Chiêu phục mệnh Bao Đại Nhân đi điều tra, Bạch Ngọc Đường vì là nghi phạm nên hắn phải ở lại phủ Khai Phong, sau khi đi điều tra về, Triển Chiêu thu thập được rất nhiều manh mối, y vào phòng riêng của Bao Đại Nhân và Công Tôn Sách bàn bạc, y nói:

"Bao Đại Nhân, hai người chết một là Phương Minh Hải kia là Diệp Châu, cả hai chỉ có một đứa con trai đã mất vì bệnh dịch là Phương Tịnh Hải, còn tuyệt nhiên không có đứa con gái nào"

Bao Đại Nhân vuốt ve chòm râu, lấy làm lạ hỏi:

"Vậy Phương Tuệ Nhi tại sao lại nói cô ta là con của hai người đó?"

"Ti chức nghĩ có thể cô ta định vu oan cho Bạch Ngọc Đường"

"Cũng đúng nhưng động cơ là gì? Không thù không oán tại sao lại hại người rồi vu oan cho người khác, lại không có bằng chức xác thực, trừ phi chính ả thừa nhận"

"Vết máu trên tường, nếu đối chiếu chữ viết ắt sẽ ra, còn người theo ti chức thì không phải do Tuệ Nhi giết"

"Tại sao ngươi lại nói vậy?"

"Bẩm Bao Đại Nhân, lúc xem xét hiện trường, vết chém trên cổ của nạn nhân chính là do bảo kiếm của Bạch Ngọc Đường nhưng vốn dĩ kiếm của hắn một nữ nhi yếu đuối không thể cầm nổi huống chi là giết hai người"

"Vậy Phương cô nương xem như không phải tội phạm giết người nhưng cư nhiên là nghi phạm vu oan cho người vô tội, nếu vậy thì ai là nghi can giết người, đây mới là điều quan trọng"

Cả Triển Chiêu lẫn Công Tôn Sách đều nhìn nhau thở dài. Ngẫm nghĩ hồi lâu, y bật nói:

"Ti chức nghĩ là Diệp Lam Phong, chỉ là suy đoán cá nhân nhưng theo ti chức rất có thể là hắn"

"Người này là ai?" Công Tôn Sách hỏi

"Lúc gặp lại Bạch Ngọc Đường, ti chức có nghe hắn nói về Diệp Lam Phong, theo hắn thì đây là người đã cứu hắn và cũng là người đưa Long Bào và Ngọc Tỷ đến giao cho Bao Đại Nhân, khi Bạch Ngọc Đường bị nạn, kiếm không rời thân nhưng không hiểu vì sao nó lại nằm ở nhà của nạn nhân, gặp lúc ấy, Bạch Ngọc Đường hai mắt mù lòa lại không nhớ ra mình nên rất có thể Diệp Lam Phong đã nhân cơ hội mà dùng kiếm của Bạch Ngọc Đường ra tay sát hại hai người đó"

Bao Đại Nhân nghe Triển Chiêu nói cũng có lí, ông gật gù nhận định trường hợp này rất có khả năng xảy ra cao nên nhanh chóng truyền lệnh cho Vương Triều, Mã Hán đến nhà của Diệp Lam Phong mời hắn đến công đường tra hỏi.

************

Triển Chiêu đi vào phòng Bạch Ngọc Đường, y thấy hắn đang nằm vắt chân hình chữ ngũ, phe phẩy cây quạt giấy. Kéo ghế ngồi xuống bàn, y điềm nhiên nói:

"Ngọc Đường, ngươi khỏe chưa?"

Bạch Ngọc Đường thở dài:

"Haiii, suốt ngày bắt ta ở trong phòng, không cho đi đâu, ta từ khỏe cũng nhanh chóng bị bệnh vì chán a"

"Ta đã nói rồi, ngươi đang dính vào một vụ án nên ngoan ngoãn ở đây đi"

"Này, ta vẫn chưa nhớ lại được nhiều, để ta ở đây không sợ ta quên luôn à"

Nghe thấy cũng có lí nên Triển Chiêu dịu giọng lại:

"Ngọc Đường, hay ta kể chuyện ngày xưa coi ngươi nhớ ra được không nha?"

Bạch Ngọc Đường dẫu môi lên, rồi ngồi dậy, hắn nói:

"Hảo, vậy ngươi kể ta nghe"

"Trước hết về thân phận ngươi, ngoài tên và biệt hiệu ra ngươi còn là ngũ đệ, một trong năm vị ngũ nghĩa Hãm Không đảo, gồm có Toàn Thiên thử Lư Phương, Triệt Địa thử Hàn Chương, Xuyên Sơn thử Từ Khánh và cuối cùng là Phiên Giang thử Tưởng Bình, còn có cả Đại tẩu là phu nhân của Lư Phương, Mẫn Tú Tú, sao nhớ ra chưa?"

Bạch Ngọc Đường ngẩn ngơ hồi lâu, từng mảng ghép xuất hiện, rồi chúng đan xen vào nhau, hiện rõ khuôn mặt từng người, bất giác hắn nói mơ hồ:

"Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca,..."

Triển Chiêu nói tiếp:

"Ngươi rất thích phiêu bạt giang hồ trừ gian diệt ác, nhưng cũng không ích lần vướng vào chốn quan phủ, cũng có vài lần là khâm phạm triều đình, nhưng rồi cũng được xá tội vì đã biết lấy công chuộc tội"

"Cái này ta không nhớ rõ lắm" Bạch Ngọc Đường nhún vai. Triển Chiêu đưa ra trước mặt hắn con chuột bạch bằng ngọc, nói:

"Đây là tín vậy bất li thân của ngươi, Bạch Ngọc Lão Thử, lần trước ngươi ném nó đi, cũng may là nó không bị trầy, ta...ta cất giữ giúp ngươi, giờ trả lại cho ngươi a~"

Bạch Ngọc Đường đưa tay nhận lấy, nhận ra nó, hắn cười vang:

"Ta nhớ ra nó rồi, đây là ngọc bội mà mẹ ta đã cho ta từ bé, ta luôn xem nó như báu vật"

"Còn về ta và ngươi..." Triển Chiêu ngập ngừng "...ngươi hay gọi ta là Miêu nhi, còn ta gọi ngươi là Ngọc Đường, với ta ngươi là Tiểu Bạch thử, có khi ngươi còn chửi ta là mèo thối, đôi lần đi tra án cùng nhau, vào sinh ra tử không hề sợ hãi..."

Triển Chiêu ngừng lại để xem thái độ của hắn, thấy hắn vẫn nét mặt không thay đổi, nhưng vẫn nói tiếp:

"Tối nào trăng tròn, cùng ta lên nóc phủ mà đối ẩm, có khi vì quá say ngươi lăn mấy vòng xuống đất, nằm đè lên người Công Tôn tiên sinh khiến ngài phải dùng roi mà đánh ngươi tỉnh, nhìn ngươi lúc ấy buồn cười chết đi được ha ha"

Triển Chiêu cười ha hả, Bạch Ngọc Đường cũng cười to gật gật cái đầu, tưởng hắn nhớ ra, y liền hỏi:

"Ngươi nhớ ra chuyện đó hả"

Bạch Ngọc Đường im bặt, mặt ngây ngốc,lắc đầu nói:

"Không nhớ"

Khiến mặt ai đó đang từ mừng rỡ chuyển ngay sang mặt đần:

"Vậy sao ngươi gật đầu cười?"

"Tại ta thấy buồn cười mà khi cười là ta hay gật gù cái đầu"

Triển Chiêu nghiến răng tức giận vì bị hắn làm cho tưởng bở, y rất muốn cho con chuột thối này vài cái đạp nhưng niệm tình hắn còn đang có vấn đề về đầu óc nên cắn răng bỏ qua, chứ thử nếu hắn không bị gì thì hắn cũng khó thoát tội với y nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top