Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Lam Phong bị giải lên công đường xét xử vào ngày hôm sau, cư nhiên không cho Bạch Ngọc Đường biết, sau một hồi tra khảo, hắn nhận hết tội, thì ra hắn là con trai riêng của Diệp Châu, họ của hắn là được lấy từ mẹ, vì tiên mẫu của hắn đi thêm bước nữa mà vận xui gặp phải tên xấu xa, hay ngược đãi Lam Phong nên hắn sinh thủ đoạn, dùng kiếm Bạch Ngọc Đường mà ra tay sát hại hết hai người, xong việc dã man ấy vì quá sợ hãi nên hắn không dám ra ngoài, chỉ ở trong nhà lẩn trốn. Diệp Lam Phong khăng khăng rằng hắn không hề biết thanh kiếm ấy là của Bạch Ngọc Đường, và hắn cũng không có cố ý, nhưng dù muốn dù không, Bao Đại Nhân vẫn xử Diệp Lam Phong tội chết theo dương pháp triều đình nhà Tống, còn về việc Phương Tuệ Nhi vẫn chưa có bằng chứng nàng dùng máu viết lên tường hòng vu oan cho Bạch Ngọc Đường nên vẫn chưa thể xử tội. Đêm hôm ấy, lúc Triển Chiêu ra ngoài đi tuần cùng Trương Long và Triệu Hổ, thì Phương Tuệ Nhi một mình đến phòng Bạch Ngọc Đường mang theo một chén thuốc, ngồi xuống ghế, nàng nhìn Bạch Ngọc Đường đang lau thanh kiếm trên giường, giọng ôn nhu mà nói:

"Bạch huynh, đây là thuốc mà cha muội khi còn sống đã chỉ cho muội, đây là thuốc bổ, huynh uống vào sẽ giúp mau khỏe lại đấy"

"À cảm ơn Phương cô nương, chút ta sẽ uống"

"Thuốc còn nóng, huynh uống nhanh kẻo nguội"

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, bỏ thanh Họa Ảnh sang một bên, đi lại gần bàn:

"Đa tạ"

Nói xong, hắn uống hết nhanh bát thuốc, đột nhiên thấy người nóng rang, khí huyết không thông, đầu óc choáng váng, nhận ra trong bát là thuốc độc, hắn ném bát thuốc đi, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh, chống tay lên bàn, Bạch Ngọc Đường tức giận chỉ tay về phía  Tuệ Nhi quát:

"Thuốc độc, ngươi..."

Phương Tuệ Nhi cười nhếch môi đầy đắc chí:

"Không ngờ, đường đường là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường vậy mà dễ dàng bị trúng độc của ta nha"

"Đáng trách là ta quá khinh suất, tưởng ngươi chỉ là một nữ nhi lương thiện, ai ngờ là một con hồ li tinh đội lốt người!"

"Ngươi câm ngay cho ta! Nếu như không phải vì mối thù giết cha và là người cản đường ta với Triển huynh thì ta đâu phải rắp tăm vu oan giá họa cho ngươi"

"Nói như vậy, không lẽ..."

Phương Tuệ Nhi cười lớn:

"Phải, là ta, Phương Liêm kẻ mà ngươi ra tay giết hại năm năm trước là cha ta"

"Tên cẩu tặc ấy, giết người như rơm rạ...ta chỉ giúp bá tánh trừ hoạ mà thôi"

"Nhưng lão là cha ta, mà thôi, mối thù năm năm cũng đã tới ngày phải trả, chính ta dùng máu của hai lão già đoản mệnh ấy ghi lên tường tên ngươi, và cũng là ta đã đẩy ngươi xuống vực để ngươi chết không toàn thây, nhưng mạng ngươi lớn, đã được tên tiểu tử  ấy cứu chữa, mà ngươi yên tâm, Tuệ Nhi ta sẽ là người đưa tiễn ngươi đến Quỷ Môn Quan"

Chất độc lan nhanh khiến Bạch Ngọc Đường đau đớn không nói được lời nào, ngay lúc đó Triển Chiêu đi tuần về, nghe thấy tiếng y, Tuệ Nhi nhanh chóng trốn ra ngoài, để lại  Bạch Ngọc Đường gục trên bàn, mặt ửng đỏ vì đau đớn. Trước khi mất dần đi ý thức, hắn nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của Triển Chiêu đang cúi xuống, Bạch Ngọc Đường bất giác gọi khẽ:

"Miêu...nhi..."

************

Hai canh giờ Bạch Ngọc Đường hôn mê đối với Triển Chiêu dài như hai thế kỉ, cũng may khi thấy hắn như thế y đã nhanh chóng điểm huyệt đạo khiến độc không ngấm vào tim, nhưng cũng khiến hắn mê man bất tỉnh. Công Tôn Sách đã dùng kim châm đả thông khí huyết rồi tìm cách lấy chất độc ra, mặt mày hắn hồng hào trở lại, người cũng đã bớt sốt, cuối cùng là tỉnh lại, Triển Chiêu mừng lắm, y ôm chầm lấy hắn, không chút muốn buông.

"Này Triển Chiêu, ngươi đang làm ta khó thở đấy"

"Miêu nhi, ta quen ngươi gọi ta như thế rồi"

"Nhưng...ta..."

"Ban nãy ngươi cũng gọi ta như thế mà, gọi đi"

"Ưm...Miêu nhi"

Triển Chiêu mừng rỡ buông hắn ra, giúp hắn tựa vào tường, Bạch  Ngọc Đường thuật lại những gì Tuệ Nhi đã nói cho Triển Chiêu nghe, y nghiêm mặt nói:

"Vậy đúng là  cô ta, Bao Đại Nhân đã đoán đúng"

"Ý gì?"

Triển Chiêu kể cho Bạch Ngọc Đường nghe việc đi điều tra, cả việc xét xử Diệp Lam Phong, rồi cả chuyện nghi ngờ Tuệ Nhi, y còn nói cho hắn biết giờ Ngọ ba canh hôm nay sẽ trảm Lam Phong, nghe vậy Bạch Ngọc Đường sửng sốt, hắn nằng nặc đòi Triển Chiêu đưa đến công đường để coi nhưng Triển Chiêu không đồng ý, tính ngang bướng và cứng đầu của Bạch Ngọc Đường cuối  cùng cũng làm Triển Chiêu mềm lòng, y đem chuyên nói với Bao Đại Nhân, ngài đồng ý để hắn đến, đúng giờ xử án, Triển Chiêu dìu Bạch Ngọc Đường lên công đường, Diệp Lam Phong thân tù đày, mặt mày dơ bẩn cũng bị đưa lên đang quỳ dưới, thấy Bạch Ngọc Đường, Lam Phong cả mừng gọi khẽ:

"Bạch Phong!"

Bạch Ngọc Đường bất giác rơi lệ:

"Lam Phong, Diệp huynh!"

Nhìn thấy hảo bằng hữu cũng là ân nhân của mình chuẩn bị xử tử, lòng hắn đau lắm, chưa kịp báo ân nay lại phải chứng kiến ân nhân đầu lìa khỏi cổ mà mình không thể làm được gì. Bao Đại Nhân truyền lệnh mang Cẩu đầu trảm ra, Diệp Lam Phong vội vã tâu:

"Bao Đại Nhân, thảo dân có một điều muốn nói với Bạch Phong"

"Ý ngươi là Bạch Ngọc Đường?"

"Vâng, xin ngài hãy cho thảo dân được toại ý nguyện"

"Hảo!!"

Bao Đại Nhân vừa dứt câu, Bạch Ngọc Đường lao lại Diệp Lam Phong khiến Triển Chiêu bất ngờ lo lắng về tình trạng chưa khỏe của hắn, Bạch Ngọc Đường quỳ xuống đối diện Diệp Lam Phong, đặt tay lên vai Lam Phong, đôi mắt phiến lệ, giọng run run mà nói:

"Lam Phong, tôi không ngờ gặp lại huynh trong hoàn cảnh như thế này"

"Bạch huynh, tôi không sao, dùng kiếm huynh gây án là do tôi không cố ý, mong huynh lượng thứ"

"Huynh nói gì vậy, tôi đâu trách huynh, ân của huynh tôi còn chưa báo được nay huynh như thế, thật ông trời không có mắt"

"Bạch Phong, thấy huynh mắt đã lành, thân phận cũng đã biết được, tôi dưới cửu tuyền ắt an lòng, huynh yên tâm, kiếp này ta làm bằng hữu quá ngắn, hẹn kiếp sau sẽ là hảo huynh đệ"

"Lam Phong, huynh mãi là hảo huynh đệ"

Cả hai cùng đưa tay ra bắt, Bạch Ngọc Đường run run không muốn rời Lam Phong nhưng Lam Phong đã ngẩng cao  đầu nói:

"Thảo dân đã toại nguyện xin Bao Đại Nhân xử tội"

Triển Chiêu đi lại, y đỡ Bạch Ngọc Đường đứng lên, đi ra xa, ánh mắt Lam Phong vẫn nhìn theo Bạch  Ngọc Đường  đến khi hắn quay mặt lại.

Chất giọng oai nghiêm của Bao Đại Nhân vang lớn khắp công đường xét xử:

"Khai...đao!!!"

Bạch Ngọc Đường đau khổ nhìn Lam Phong, ân nhân cứu mạng của mình đưa đầu vào đao chém, ánh mắt cả hai người đều nhìn nhau, chất chứa nhiều điều chưa thể nói hết, chỉ vài câu vội vàng trước khi trở thành hai người hai thế giới không khiến cả hai cam tâm. Diệp Lam Phong mỉm cười mãn nguyện rồi nhắm mắt lại chuẩn bị tinh thần theo tiên mẫu và tiên phụ về thế giới bên kia.

"Trảm!!!"

Bạch Ngọc Đường lập tức quay đi, vùi mặt mình vào vai Triển Chiêu, y thấy hõm vai mình ươn ướt, hắn đang khóc, hắn khóc như một hài nhi, lần đầu tiên từ khi hắn bị mất trí nhớ đến giờ, y thấy hắn khóc đau khổ như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top