Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thử thiên

Đối với uống thuốc, Bạch Ngũ gia của chúng ta cũng có oán niệm. Oán niệm này không phải đến từ ai khác, mà là đến từ con mèo mà hắn đặt tâm. Kỳ thật Bạch Ngũ gia của chúng ta cũng không chán ghét uống thuốc như người ngoài suy đoán, ngược lại, hắn thực thích uống. (Chuột: Ta tự ngược? Thích uống thuốc...) Bởi vì mới trước đây, Giang Trữ bà bà quản rất nghiêm, không cho phép chuột nhỏ đáng yêu của chúng ta ăn nhiều đường, (Bà bà: Đó là đương nhiên, phòng tiểu đường phải phòng từ khi còn nhỏ...) chỉ có sau khi uống thuốc mới được cho phép ăn mấy viên đường đuổi đắng. Căn cứ vào nguyên nhân này, Bạch Ngũ gia của chúng ta thập phần không ghét uống thuốc... Thế nhưng từ khi nhận thức con mèo kia... Bạch Ngũ gia có vô số oán niệm với uống thuốc... Ngươi muốn hỏi nguyên nhân hả? Kỳ thật rất đơn giản, Bạch Ngũ gia của chúng ta, sẽ thực "ân cần" nói cho ngươi biết: Bởi vì, mỗi lần con mèo kia uống thuốc, KHÔNG MAY ĐỀU LÀ TA!

Con mèo kia, người khác nhìn là ôn văn nho nhã, bình tĩnh ổn trọng, thế nhưng nội tâm căn bản là một con mèo gian trá! Hừ, mỗi lần lấy thuốc cho hắn hắn đều cho ta một đống nan đề, thấy cặp mắt mèo trượt qua trượt lại của hắn, ta lại nói không nổi một từ, hơn nữa... (P: Chuột, ngươi thừa nhận, ngươi chính bởi luyến tiếc Miêu Miêu là được rồi... Chuột: Ta... là luyến tiếc... cho nên, con mèo kia liền khi dễ ta, rơi lệ-ing~ Mèo: Hừ, chính là khi dễ ngươi, làm sao? Chuột: Không... Chỉ cần ngươi uống thuốc...)

Một ngày sau ba tháng phá Trùng Tiêu lâu.

Lần này, chuột bạch bị thương rất nặng, lực khép vết thương hơn người của hắn thời gian ba tháng cũng không thể khiến hắn hoàn toàn bình phục, bây giờ còn bị cấm túc...

Triển Miêu Miêu đau lòng, chuột bạch mê hoặc mình rồi một mình một người chạy tới Trùng Tiêu lâu, vẫn hối hận oán niệm mình bình thường hay trêu đùa con chuột... thế nào lại thành thực như thế? Triển Miêu Miêu thà rằng kẻ kia là người lực khép vết thương kém cỏi có khi phải chết như mình, nếu vậy, hiện tại nằm úp sấp trên giường là mình chứ không phải con chuột này... Nếu vậy, bát thuốc đen thùi này cũng không cần cho con chuột uống... Nhiều như vậy, chuột bạch có thể uống hết không? Rất đắng đó... (Chuột: - -|||| Mèo, ta không phải ngươi, ta không có sợ uống thuốc như thế, được không? Mèo: Này...)

Cho nên, thời điểm chuột bạch thực nhàm chán mà từ cõi thần tiên trở về, thấy chính là tình cảnh con mèo này tự trách bưng chén thuốc nhìn mình ngẩn người... (Mèo: Ta đây là đang trầm tư, không phải ngẩn người!)

"Cái kia, Miêu Nhi... Miêu Nhi!"

"Hả?"

"Cái kia," Chuột bạch chỉ chỉ bát thuốc trong tay mèo, "Có phải nên đưa ta hay không?"

"À! Đúng, chuột, nhân lúc còn nóng uống ngay đi~"

Chuột bạch phi thường tự giác mà vươn tay, tính lấy thuốc từ trong tay mèo...

Bất quá! Đúng lúc đó! Chuột bạch của chúng ta, nhớ tới sự kiện nào đó của ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó... Cho nên, tay chuột nhoáng một cái, kéo mèo đến ngồi bên cạnh mình, sau đó mới nhận thuốc một hơi uống sạch. (Mèo: Chuột, ngươi thật lợi hại!)

"Chuột bạch, ngươi làm gì?"

"Miêu Nhi, ta uống thuốc đó! Bất quá, ngươi biết, thuốc này rất đắng, đúng không?"

Triển Miêu Miêu thoáng giật mình, chung quy có dự cảm không tốt gì đó...

Chỉ thấy chuột bạch, cười xấu xa, tới gần...

"Cho nên... Ta muốn ăn đường!"

"Ta đây đi lấy cho ngươi... Chờ... Ô ô..."

Triển Miêu Miêu mới xoay người lại muốn đứng lên, liền bị chuột bạch kéo trở về, sau đó cảm giác có cái gì mềm mềm nóng ẩm lấp trên miệng mình...

Hồi lâu sau...

Triển Miêu Miêu từtrong mơ hồ phục hồi tinh thần lại "CHUỘT BẠCH! Lần sau sau khi uống quathuốc cấm đụng đến ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top