Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8Quả Barrow

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây, ta dạy cho ngươi cách sử dụng." Bạch Mục lấy lại dao Tây Tạng từ trên tay cậu, tháo chiếc vỏ dao có chút chặt, lộ ra đao phong sắc bén sáng như tuyết bên trong. Bạch Mục làm mẫu cho cậu một lần, Angelo hai mắt trong suốt sáng ngời nhìn hắn thoải mái thái thịt.

"Bạch Mục đại ca, ta đến thử xem." Angelo hưng phấn nóng lòng muốn thử.

Bạch Mục đưa dao Tây Tạng cho cậu, sau đó nói với cậu: "Lúc ngươi muốn thái không nên quá dùng sức, phiến đá phía dưới sẽ làm hư hao lưỡi dao."

"A, vậy làm sao bây giờ?" Angelo sợ hư hao bảo vật này liền không dám thái nữa, nhìn Bạch Mục xin giúp đỡ.

"Không có việc gì, không nên quá dùng sức là được, nếu có tấm ván gỗ đặt phía dưới thì tốt rồi." Bạch Mục không thấy tấm ván gỗ nào ở nhà bọn họ, bất đắc dĩ.

"Ta đi tìm cho các ngươi." Celt luôn luôn chú ý động tĩnh của bọn họ nghe thấy Bạch Mục nói muốn tấm ván gỗ, liền đứng dậy đi ra cửa tìm.

"Đợi đã." Bạch Mục gọi Celt lại, thấy y vẻ mặt khó hiểu nhìn mình, giải thích: "Bây giờ ngươi đi tìm cũng không dùng được, phải dùng tấm ván gỗ đã phơi khô mới được, nếu không nước trong cây sẽ thấm vào thịt, thịt sẽ biến vị."

"Bạch Mục đại ca, thứ này ngươi tốt nhất là vẫn nên thu hồi, thứ trân quý như vậy nếu như ta làm hỏng, sẽ không tốt." Angelo lưu luyến không rời đem dao Tây Tạng trả lại cho Bạch Mục.

Bạch Mục cũng không tiếp nhận, mà là chân thành nhìn Angelo: "Dao Tây Tạng này tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt, về sau ta chính là phải ở nhà các ngươi nga."

"Nhưng mà, thứ này quá trân quý." Angelo có chút không dám tin, bảo bối như vậy cứ thế đưa cho cậu.

"Ngươi nhất định sẽ quý trọng, không phải sao?" Bạch Mục buồn cười nhìn cậu, con dao này hắn vốn không tính toán lưu giữ, nó sẽ khiến mình nhớ tới cái tên Tả Tử Duệ thối nát kia.

"Nhị ca, nếu như ngươi thấy quý thì cứ coi như lễ gặp mặt của nata tương lai tặng ngươi là được." Taber ở một bên ồn ào.

"Xú tiểu tử đừng nói bừa, bằng không về sau không làm đồ ăn ngon cho ngươi." Bạch Mục thấy nó thích ăn, liền lấy đồ ăn uy hiếp nó.

"Không nói thì không nói nữa nha." Taber bĩu môi, vẻ mặt không phục, nhưng là nghĩ đến các loại đồ ăn ngon như bò khô ăn ngày hôm nay liền yên. Còn Celt chỉ ngây ngô cười nhìn cảnh tượng vui vẻ ấp áp trước mắt này.

Bạch Mục không để ý tới tiểu sư tử bướng bỉnh, giúp Angelo nấu canh. Hiện tại số thịt muốn nấu đã để hết toàn bộ vào trong bình, sau khi đun sôi hắn dùng cái thìa cho vào bình múc, sau đó nếm thử, hương vị là nhạt.

"Angelo, ngươi không bỏ muối vào trong này sao?" Bạch Mục nghĩ rằng chẳng lẽ nơi này ngay cả muốn cũng không có sao?

"Muối là cái gì? Chúng ta vẫn đều nấu ăn như vậy a." Angelo nghi hoặc.

Bạch Mục nghĩ thầm hắn phải giải thích muối là cái gì đây? Bất quá phòng bếp trong không gian hình như có muối, nếu lấy một chút đi ra cho bọn hắn xem, bọn họ có thể biết nơi nào có muối hay không?

Hắn vừa mới nghĩ, trong tay liền xuất hiện một nhúm muối nhỏ, Bạch Mục lập tức hoàn hồn. Bối rối nắm tay tại cho vào trong ba lô làm bộ tìm muối.

"Đây là muối, nếu cho vào canh, canh sẽ càng uống ngon. Ngươi nếm thử xem, nơi này của các ngươi có không?" Nắm tay Bạch Mục đưa đến trước mặt Angelo, mở lòng bàn tay ra.

Angelo nhìn những hạt nhỏ trắng noãn trên tay hắn, tưởng cái gì ăn ngon. Cậu dùng ngón giữa, ngón trỏ và ngón cái nhúp một ít bỏ vào trong miệng, một hương vị khó tả trong miệng liền khuếch tán. "Phi phi... Thật khó ăn, đây không phải là giống hương vị của quả barrow kia sao?"

Bạch Mục nháy mắt liền thấy được hy vọng. "Ngươi nói quả barrow thực sự giống hương vị này?"

"Đúng vậy, thứ khó ăn như vậy cho vào trong thức ăn sẽ ngon sao?" Angelo cảm thấy không thể tin.

"Ta nếm thử." Celt đi tới, chỉ cần là Bạch Mục muốn y đều sẽ đi tìm đến cho hắn. Bạch Mục mở lòng bàn tay ra, Celt lấy một chút cho vào miệng.

"Thế nào? Có phải cùng một hương vị hay không?" Bạch Mục vẻ mặt chờ đợi nhìn y.

"Là cùng một hương vị." Celt khẳng định trả lời.

Bạch Mục lấy số muối còn lại trong tay bỏ vào canh, dùng cái thìa cồng kềnh đảo đảo. Sau đó hắn nếm nếm hương vị, cảm thấy so với nguyên lai tốt hơn nhiều mới để cho huynh đệ đang nhìn chằm chằm vào hắn nếm thử.

Ba huynh đệ nghi hoặc nếm thử một ngụm, nhất thời ánh mắt sáng lên, hương vị hiện tại so với ban đầu càng thêm thơm nồng. Bọn họ không thể tin lại nếm thêm ngụm nữa, xác thực như thế. Ba người vẻ mặt sùng bái nhìn Bạch Mục.

"Bạch Mục đại ca ngươi làm như thế nào?" Angelo vẻ mặt không dám tin.

"Chính là thả một chút thứ các ngươi vừa nói khó ăn."

"Thế này thật thần kỳ." Angelo cảm thán.

"Celt, loại trái cây các ngươi nơi này kêu quả barrow có nhiều không?" Bạch Mục nhìn Celt hỏi, nếu ít vậy cũng không dễ làm a.

"Rất nhiều, xung quanh bộ lạc còn có, ta đi hái một chút về." Celt thấy Bạch Mục muốn, liền đứng dậy đi ra ngoài động biến thành thú hình bay tới hướng bên cạnh bộ lạc.

Bạch Mục nhìn y bay đi, mới xoay người nói với Angelo: "Angelo, ta nhớ rõ ngươi không phải nói sẽ làm canh thịt lá quả đắng sao? Lá quả đắng của ngươi đâu?"

"Ở trong này." Angelo từ một góc khuất lấy ra một bình gốm bên trong chứa ít lá cây đã rửa sạch.

"Thứ này bỏ trực tiếp vào là được sao?" Bạch Mục không phải thực hiểu.

"Đúng vậy, hiện tại có thể bỏ vào rồi." Angelo nói xong đem là cây xanh biếc bỏ vào trong canh.

"Các ngươi đang làm gì vậy? Ta cũng muốn hỗ trợ." Taber thấy đại ca nhà mình đi ra ngoài không có người bồi mình, tích cực gia nhập vào trong hàng ngũ làm cơm tối. Nó chính là thực chờ mong cơm tối ngày hôm nay a.

"Angelo, ngươi xem ta mang trái cây ngươi thích nhất đến này." Lúc này Redze đã đến.

"Cám ơn." Angelo thấy Redze đến thật cao hứng, đi ra đón, tiếp nhận trái cây dùng da thú bao từ trong tay hắn. "Redze, cơm còn chưa làm xong, ngươi ngồi trước đi."

"Ân, hương vị thật thơm, tay nghề Angelo càng ngày càng tốt." Redze vào sơn động đã ngửi thấy hương vị của canh thịt, hắn không chút nào keo kiệt khích lệ bạn lữ tương lai của mình.

"Đây đều là công lao của Bạch Mục đại ca." Angelo cũng không kể công.

"Đúng rồi, sao không thấy đại ca ngươi?" Redze không gặp Celt vốn nên ở nhà bèn tò mò hỏi.

"Đại ca đi hái quả barrow, sẽ trở lại ngay."

"Y đi hái thứ kia làm gì?" Redze không rõ, trái cây khó ăn như vậy hái về làm gì.

"Bạch Mục đại ca nói thứ kia có thể làm cho đồ ăn biến thành càng ăn ngon hơn." Nói đến Bạch Mục, Angelo vẻ mặt sùng bái.

"Thật không? Ta đây thật đúng là chờ mong." Redze thấy nụ cười tươi đẹp của Angelo cũng đi theo hắc hắc cười ngây ngô.

"Angelo, canh này hẳn là tốt rồi đi." Angelo đi tới nhìn nhìn, sau đó đem bình gốm lớn đặt qua một bên.

"Chờ ca ca ngươi trở lại, chúng ta nướng thịt đi."

"Ta đã trở về." Bạch Mục vừa nói, Celt đa mang theo quả barrow trở lại.

Hết hàng tích trữ rồi, hic.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top