Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

53. Mỗi người đi một ngả

53. Mỗi người đi một ngả 18



Editor: Hannah Nguyễn

Trơ mắt nhìn An Nhiên nói cười thoải mái về vấn đề xương sống của hắc báo. Da đầu mấy thú nhân có chút tê dại.


Toàn bộ cơ thể Tần Mộ Ngôn trở nên cứng ngắc, conhắc báo dùng để làm thí nghiệm kia, tuy rằng có hơi bất đồng, nhưng đến cùng cũng là một chi trong tộc báo bọn họ, trừ đi mức độ oai hùng của bản thân, thì hắc báo bị phá huỷ kia chỉ khác hắn ở một đôi cánh thôi, loại cảm giác thay thế này đập vào cảm nhận quá mạnh mẽ (lời editor: nếu là mình trong trường hợp này cũng rất rợn người, vì tên kia chỉ khác mình ở 1 bộ phận, cứ như chính bản thân mình ấy). Tần Mộ Ngôn như vậy, Cố Viêm cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, lúc này, thậm chí Cố Viêm đã quên phải sung sướng khi người khác gặp họa, nụ cười An Nhiên quá đỗi dịu dàng, như gió xuân phơi phới, hắn bị liếc mắt nhìn liền cảm giác trong lòng có chút chột dạ. Cố Viêm muốn chỉnh Tần Mộ Ngôn là thật, nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình chơi hơi quá rồi.

Đối với kết quả như vậy, An Nhiên rất vừa lòng, tuy rằng phải hy sinh hắc báo vô tội kia hơi quá, nhưng tốt xấu gì nó cũng đã đem lại đươc tác dụng cảnh tỉnh, con báo nhỏ này coi như chết có ý nghĩa.

"Còn vấn đề gì không?" An Nhiên thoải mái nhìn Cố Viêm.

Cố Viêm cho dù có vấn đề, bị y nhìn như vậy dù có cũng thành không, Cố Viêm không chút nghĩ ngợi lắc đầu một trận thật mạnh.

Tầm mắt An Nhiên lại đảo qua Lỗ Giang cùng với hai con cẩm mao thử. Y lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Các ngươi cũng không có vấn đề gì à?"

ToT...... Bọn họ không dám có được hay không, Tần Mộ Ngôn không lên tiếng, Cố Viêm không lên tiếng, bọn họ còn lập trường nào để nói nữa chứ?

Rất tốt, hết thảy mọi thứ đều nằm trong dự đoán của An Nhiên, sau khi xác nhận tất cả mọi người không có ý kiến gì nữa, y mỉm cười nhìn ba thú nhân không cùng đường. "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng nên mỗi người một ngả đi."

Mỗi người đi một ngả?

Đây là điều hai huynh đệ họ Uông chưa từng nghĩ đến. Từ sau khi Lỗ Giang bị phế, bọn họ đã hạ quyết tâm muốn đi cùng ba người nhóm An Nhiên, Tần Mộ Ngôn quá cường đại, An Nhiên bọn họ nhìn không thấu, về phần Cố Viêm, khụ khụ, tốt xấu gì thì tính theo sức chiến đấu, dù có kém thì cũng có thể sống qua được tại nơi này. Bọn họ rất đắc ý khi có thể gia nhập đội ngũ ba người của An Nhiên, nhưng lại không biết tại thời điểm sớm hơn An Nhiên đã làm qua đánh giá với bọn họ.

Tính cách hèn hạ trời sinh, ân tình thì nhạt nhẽo.

Những chữ này đủ để An Nhiên pass bọn họ qua một bên. Trong rừng Khiếu Nguyệt này, thực lực rất quan trọng, nhưng không phải là cáiquan trọng nhất, muốn thành lập một đội ngũ cái cần có chính là cả đội trên dưới một lòng. Người ngu ngốc không ngại, chiến lực thấp cũng không sao, chỉ sợ tâm không cùng một hướng, An Nhiên tự cho bản thân không có năng lực quản lý hai huynh đệ này.

Nếu là người đối với An Nhiên có hơi chút lý giải, bọn họ nên biết, An Nhiên nói mỗi người đi một ngả cũng không phải trưng cầu ý kiến, mà là một loại thông báo đơn phương. Uông Tỉnh Thuyên đánh giá thấp lời nói của An Nhiên, hắn thậm chí hừ một tiếng, nói: "Cố Viêm các hạ cũng chưa nói gì, phi thú nhân như ngươi......"

Hắn vốn định chất vấn lập trường của An Nhiên, không ngờ một câu còn chưa nói xong đã bị Cố Viêm đánh gãy.

"Ta không ý kiến!" Cố Viêm không chút nghĩ ngợi lập tức tỏ rõ thái độ, nếu giờ phút này hắn ở hình thái thú hình, An Nhiên tuyệt đối có thể nhìn thấy hắn đang vẫy đuôi.

Uông Tỉnh Thuyên lại nghe theo hướng khác, hắn tưởng, Cố Viêm nói không ý kiến là đối với bọn họ lưu lại không ý kiến. Hắn còn có chút đắc chí, cảm thấy bản thân mình rất có phân lượng. "Cố Viêm các hạ đều nói không có gì ý kiến......"

"Cút! Lão tử không ý kiến, là đối với lời nói của Tiểu An Nhiên không có ý kiến, ngươi thì tính là cái thá gì?" Cố Viêm cũng không giống An Nhiên hiểu lý lẽ làm người cho mấy, hắn xuất thân cao, lại là đại quý tộc ở Đế Đô, tự nhiên không đem những tên bần dân này để vào mắt, lại nói ngay cả tính cách của hai con chuột này cũng thuộc loại thấp kém.

Cố Viêm hắn hết chuyện rồi hay sao mà lại đi cùng với lũ chuột này? Nói đùa à!

Sắc mặc hai huynh đệ kia hiện tại đã rất khó nhìn, nhưng Cố Viêm còn muốn nói tiếp, An Nhiên liền trừng mắt nhìn hắn một cái.

An Nhiên hướng hai huynh đệ Uông Tỉnh Thuyên, Uông Tỉnh Khôn cười cười, nói: "Ta nhớ rõ lúc nãy khi tránh kiến mã tấu, là ta cứu các ngươi."

Uông Tỉnh Thuyên không hiểu An Nhiên đột nhiên nói tới cái này nhằm mục đích gì, hắn gật gật đầu, cũng không đáp lời.

"Ta nhớ rõ điều kiện ta cứu các ngươi là các ngươi mỗi người đều phải vô điều kiện đáp ứng ta một việc." Cuối cùng An Nhiên cũng nói đến trọng điểm của cuộc nói chuyện, "Đưa Lỗ Giang các hạ về Đế Đô tìm du y, ngay lập tức!"

Uông Tỉnh Thuyên muốn nói không, nhưng mà chuyện này là chính miệng hắn đáp ứng, đưa Lỗ Giang quay về Đế Đô ư? Uông Tỉnh Thuyên tự nhiên không bằng lòng. Bọn họ đã chạy xa như vậy, sợ là đã vô rất sâu trong rừng, rừng Khiếu Nguyệt nguy hiểm như thế, để bọn họ mang theo một phế vật không có sức chiến đấu, là một việc quá khó khăn. Lại nói, thật lòng hắn không muốn mang theo Lỗ Giang cùng ra ngoài. Cho tới bây giờ Uông Tỉnh Thuyên hắn luôn muốn đem Lỗ Giang đá ra khỏi đội ngũ, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới với việc phải đem người này về như thế nào.

Nếu cự tuyệt thì sao? Uông Tỉnh Thuyên nhìn bộ dáng An Nhiên dịu dàng cười như không cười, hoàn toàn không dám đem câu này nói ra khỏi miệng.

Uông Tỉnh Thuyên không nói nhưng chẳng lẽ Uông Tỉnh Khôn cũng không nói?

Uông Tỉnh Khôn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn nói: "Chúng ta không thể tay không trở về! Sẽ không thể tốt nghiệp! Ngươi tại sao có thể ép buộc người khác như vậy?"

"Nga?" An Nhiên nhướn mày, "Để ngươi đem Lỗ Giang trở về là ép buộc sao? Ta tưởng cái này nên gọi là tri ân báo đáp chứ."

......

Đối thoại như vậy khiến Lỗ Giang cảm thấy bối rối, nhưng lại không có biện pháp trốn tránh, hắn muốn sống, bởi vì sống mới có hy vọng, người mà mạng không còn thì cái gì cũng không có, tuy rằng Uông Tỉnh Khôn nói khó nghe như vậy, nhưng Lỗ Giang cũng không thể chỉ trích gì. Hắn còn có thể nói gì nữa đây? Chỉ có thể trách chính mình nhìn người không tốt thôi. Ngay cả một phi thú nhân chỉ mới gặp lần đầu còn nhận ra được tính cách của hai huynh đệ này, còn hắnlại chiếu cố bọn họ lâu như vậy, Lỗ Giang suy nghĩ một chút những chuyện lúc trước, trong dạ dày liền dâng lên một trận ghê tởm.

Một chút kháng nghị của hai huynh đệ cũng không thể thay đổi được quyết định đã định sẵn, An Nhiên cuối cùng quyết đoán cùng bọn hắn mỗi người một ngả. Hắn dùng thuốc đổi lấy một cái hứa hẹn cứ như vậy cuối cùng dùng trên người Lỗ Giang. Thời điểm bọn họ rời đi, An Nhiên cảm thấy khá bùi ngùi, những việc trong phạm vi y có thể làm vì Lỗ Giang y đã làm tất cả, tin tưởng hai huynh đệ Uông Tỉnh Thuyên, Uông Tỉnh Khôn cũng không dám lật lọng gì chuyện này, tương lai thế nào, phải xem bản thân Lỗ Giang rồi.

Thời điểm bọn họ ly khai cũng đang đứng tại đường cái, cũng may chuột là loại động vật rất có cảm ứng với các tuyến đường, bản lãnh chạy trốn là giỏi nhất, chỉ cần đừng chọc tới thứ gì nữa, thì con đường đó vẫn rất an toàn. Đợi sau khi bọn họ hoàn toàn đi xa khuất bóng, An Nhiên mới cất tiếng hỏi: "Chuyện vướng bận cũng đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ? Đi về phía trước hay lui về?"

Được rồi, rối rắm chỉ cóAn Nhiên mà thôi.

Đi về phía trước hoặc là lui về, Tần Mộ Ngôn đều không quan trọng, hắn chỉ chở An Nhiên theo hướng tay An Nhiên chỉ là được rồi.

Về phần Cố Viêm, hắn tương đối hiếu kì, rõ ràng đã dừng lại nghỉ ngơi bàn bạc, vì sao Tần Mộ Ngôn vẫn không biến trở về hình người, khi ở Đế Đô cũng không có nghe nói hắn có sở thích quái dị biến về thú hình gì mà! Trong lòng Cố Viêm suy nghĩ về vấn đề này, miệng không tự giácnói ra khỏi miệng, thanh âm cũng không nhỏ, An Nhiên đang ở xung quanh xem xét địa thế cùng quy luật sinh trưởng của cây cối, vừa nghe lời này liền muốn phì cười.

An Nhiên hoàn toàn không nghĩ phải che dấu giúp Tần Mộ Ngôn, y cười híp mắt dừng việc trong tay, hai mắt sáng ngời mở to nhìn Tần Mộ Ngôn, phụ họa nói: "Đúng rồi, đúng rồi, cứ nói chuyện liên tục với thú hình hắc báo cũng rất kỳ cục đó, A Ngôn ngươi biến về hình người đi!"

(╬ ̄皿 ̄)凸

Thân ái, ngươi nhất định phải bỉ ổi như vậy sao?

Trong lòng Tần Mộ Ngôn âm u dày đặc toát ra một câu – người tiện tự có trời thu thập, trời không thu, ta thu!

Hết chương 53

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top