Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 : Làm bạn đời của ta


Dạ Lâm cái hiểu cái không gật đầu, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: " Bộ tộc của em cách bộ tộc chúng ta có xa không?"

"Có thể nói là rất xa mà cũng rất gần" Thiên Mị nghĩ nghĩ một chút nói

Cách cả một không gian và thời gian..liệu có xa không nhỉ

Dạ Lâm "..."

"Vậy sau này em có trở về không?"Dạ Lâm lại hỏi.

Lạc Khả Hi cũng ân cần nhìn qua, chờ cậu trả lời.

" Ta sẽ tìm cách trở về.Bất quá ta cũng không biết có thể về được hay không." Thiên Mị thở dài

Lạc Khả Hi lập tức uể oải.

Dạ Lâm đôi mắt cũng ảm đạm xuống " nếu em không trở về được thì cứ ở lại đây đi. Bộ tộc chúng ta tốt lắm, ở đây em nhất định sẽ thực vui vẻ."

Lạc Khả Hi ở bên cạnh cùng dùng ánh mắt mong chờ nhìn Thiên Mị, đôi mắt to màu nâu như đang nói, mau đáp ứng đi, mau đáp ứng đi a.

"..." ta không có vui

Thiên Mị ngồi trên tảng đá vừa suy nghĩ miên man vừa ăn trái cây ngon lành.Dạ Lâm nổi hứng thú với con hươu Lạc Khả Hi săn được. Hắn mở miệng hỏi: " Lạc Khả Hi con hươu này ngươi định đưa cho Thiên Mị sao?"

Lạc Khả Hi gật đầu: " Ừ, thịt cùng da đều cho em ấy "

Dạ Lâm quay đầu lại hỏi Thiên Mị " Thiên Mị em có muốn dùng da thú may quần áo không?"

" Không cần, ta còn quần áo "Thiên Mị lắc đầu, cô vẫn luôn tò mò không biết da thú rốt cuộc trải qua quá trình gia công thế nào mới từ cứng biến thành da thuộc mềm mại khô ráo như vậy, nhưng mà trong giới chỉ của cô có không ít quần áo, không cần may

" Loại da thú giống vậy sao, em có mang theo quần áo sao, nhưng mà ta không có thấy em mang theo mà ?" Dạ Lâm chỉ tay vào người Thiên Mị , vẻ mặt cực kì thắc mắc

Thiên Mị "..." sao thú nhân không ai chịu ghi nhớ vậy ... Ta đã nói đây không phải da thú mà

Thật là mệt ....

" Ta từ không khí lấy ra nga "

Dạ Lâm "..."

Lạc Khả Hi "..."

" Bộ tộc em cái gì đều có thể biến ra sao, thật lợi hại " Lạc Khả Hi đôi mắt màu nâu to tròn nhìn có chút manh nói

Thiên Mị "..." nếu thật nhân loại ai cũng làm được như vậy, thì không ai chịu làm việc rồi

Lúc Thiên Mị đang nghĩ miên man thì nhìn xuống dòng sông trong vắt, có không ít cá, những con cá to lớn mập mạp , tuy không biết là cá gì nhưng cô khẳng định loại cá này có thể ăn được

Ánh mắt Thiên Mị tỏa sáng nhìn những con cá đang tung tăng bơi lội hồn nhiên mà không biết sắp bị người đem đi nấu, sau đó chuyển tầm mắt qua Lạc Khả Hi nói " Anh biết bắt cá không ??? "

" Cá là gì " Lạc Khả Hi mù mịt nhìn Thiên Mị

Thiên Mị "..."

" Là cái thứ đang ở dưới sông đấy " Thiên Mị mệt mỏi đưa tay chỉ mấy con cá

" À em nói quái nhiều gai sao ?? , Thiên Mị em muốn bắt quái nhiều gai làm gì " Lạc Khả Hi quay đầu nhìn theo hướng ngón tay Thiên Mị thắc mắc hỏi

Thiên Mị "...." 

" Ăn " Bắt cá không phải để ăn thì bắt làm gì, để ngắm chắc

Mệt mỏi vô cùng

" Quái nhiều gai không thể ăn đâu, có không ít thú nhân trong bộ tộc vì ăn quái nhiều gai mà chết đó, em không thể ăn" Dạ Lâm hoảng sợ nhìn Thiên Mị nói

Thiên Mị "..."

Ta là ai

Ta đang ở đâu

Có ai không , làm ơn mang hai thú nhân này đi dùm đi

" Ta nói có thể ăn, là có thể ăn , anh có bắt hay là không, không thì ta tự bắt " Thiên Mị nói xong xắn tay áo chuẩn bị bắt cá

Lạc Khả Hi vội vã đi lại ngăn Thiên Mị " Được rồi được rồi để ta bắt, em đừng xuống sông , dưới sông rất lạnh sẽ bị bệnh "

Thiên Mị "..."

Ta đâu có xuống sông , ta đang muốn dùng kiếm đâm trực tiếp ấy chứ

" Lạc Khả Hi " Dạ Lâm hét lên , Lạc Khả Hi bất đắc dĩ lắc lắc đầu với hắn rồi biến hình thú nhãy xuống sông dùng cách nguyên thủy nhất để bắt cá

Thiên Mị "...."

Lạc Khả Hi vùng vẫy hồi lâu dưới nước bắt lên năm sáu con cá, con nào cũng mập mạp nhiều thịt, nhìn rất ngon mắt

Thiên Mị đưa một con dao thụy sĩ cho Lạc Khả Hi bảo hắn làm cá

Lạc Khả Hi mờ mịt nhận lấy, nhưng lại để xuống bên cạnh , dùng móng vuốt sắc bén của hắn rạch bụng cá, còn sẳn tiện làm luôn con hươu bên cạnh

Thiên Mị "...."

Sau khi làm xong tất cả ba người ..
à không hai thú nhân và Thiên Mị cùng bước về nhà trúc nhóm lửa nướng thịt cùng cá

Nhìn thịt hươu chín vàng bay ra mùi thơm nức mũi, Lạc Khả Hi đang định dùng tay xé thịt , Thiên Mị vỗ lên vai hắn lại đưa con dao găm ra

Nhìn khuôn mặt mờ mịt lần nữa của hắn Thiên Mị có chút muốn đánh người,nhưng nhịn xuống ,ngồi bên cạnh hắn bắt đầu cắt thịt làm mẫu rồi lại đưa dao găm cho hắn

Thấy thế Lạc Khả Hi lập tức hiểu ra ,lấy dao găm cắt một miếng thịt hươu

Lạc Khả Hi cắt một miếng thịt non mềm nhất trên mình con hươu cho cô, sau đó mới cắt một miếng lớn cho mình gặm.

Thiên Mị nhìn vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy của hắn có chút buồn cười, nhận lấy thịt hươu thổi thổi

Dạ Lâm cũng lấy dao găm cắt lấy một miếng thịt ,cầm thịt, thổi vù vù hai cái rồi vội vàng ăn, còn không quên nói với Thiên Mị " Thịt này thật ngon, Thiên Mị em ăn nhiều chút "

Thiên Mị bật cười , Tên thú nhân này có chút.. đáng yêu

Hai thú nhân thích ứng rất nhanh với con dao găm kia, bọn họ phát hiện có thứ này thực sự rất tiện. Không biết làm từ thứ gì, nếu có thể làm nhiều một chút chia cho bộ tộc thì tốt rồi.

Bất quá, có vẻ rất khó làm. Vẫn là để sau này hỏi lại Thiên Mị vậy.

Thiên Mị ăn hết phần thịt trên liền lấy con cá đã làm sạch mà cô kêu Lạc Khả Hi bắt lúc nãy đi nấu canh. Lại bảo Lạc Khả Hi ra ngoài bẻ vài nhánh liễu về chẻ làm đũa.

Rất nhanh, canh cá tỏa ra mùi thơm nồng đậm. Con sâu tham ăn của hai thú nhân vừa ngửi thấy mùi này liền chớp chớp mắt đầy mong chờ.nhưng lại không dám ăn

" Quái nhiều gai thật sự có thể ăn sao "Lạc Khả Hi nuốt nước bọt nhìn canh cá trong nồi đá

Thiên Mị gật đầu dùng đũa gắp miếng cá , Dạ Lâm vội nói " Không được, em để ta ăn trước,nếu thật sự không sao thì em mới được ăn "

"..." ta đâu phải hoàng đế đâu cần người thử độc...

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nhìn khuôn mặt kiên định của Dạ Lâm Thiên Mị thở ra một hơi gắp miếng cá, lấy xương ra rồi đút cho hắn

" Chỉ cần loại bỏ xương cá thì có thể ăn được " Thiên Mị lấy một cái xương cá ra đưa cho hai thú nhân xem cô lại nói " Thú nhân của bộ tộc các anh trước kia có phải ăn luôn nguyên con không "

" Thì ra là vậy, Thì ra quái nhiều gai cũng có thể ăn, thật tốt quá sau này đến mùa đông cũng không sợ bộ tộc có thú nhân chết vì không có gì ăn nữa "Đôi mắt Lạc Khả Hi tỏa sáng nhìn Thiên Mị

" Thịt quái nhiều gai thật là ngon, còn ngọt nữa " Dạ Lâm vừa nói vừa nhìn thứ gọi là đũa mà lúc nãy Thiên Mị nói

Lạc Khả Hi cũng rất hiếu kì về thứ mà Thiên Mị gọi là đũa này, bình thường bọn họ ăn gì đều trực tiếp dùng tay bốc.

Thiên Mị thấy bọn họ nhìn chằm chằm đôi đũa cô đang cầm thì Thiên Mị làm mẫu cách cầm đũa cho bọn họ, Dạ Lâm cùng Lạc Khả Hi mất cả nửa ngày cũng không học được, nhưng làm rơi xuống đất thì không biết bao nhiêu lần mà nói.

Thiên Mị bất đắc dĩ nhìn bọn họ, nghĩ thầm, xem ra bọn họ phải hảo hảo rèn luyện kỹ năng dùng đũa một phen.

Dạ Lâm thử dùng đũa gắp cá, mười lần hết chín lần thất bại, bất quá hắn cũng không tức giận, chỉ không ngừng phấn đấu.

Còn Lạc Khả Hi sau khi thử một lần thì không thử nữa, chuyên chú ăn thịt hươu của mình.

Sau khi dùng bữa xong Lạc Khả Hi và Dạ Lâm về nhà trúc của mình còn Thiên Mị thì đi xung quanh dạo

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời xanh thẳm, hoàn toàn khác biệt với bầu trời đầy khói bụi ô nhiễm ở thời hiện đại.

Đây có lẽ là điểm tốt duy nhất của thời cổ đại.

Ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Thật là vô vị.

Trên bầu trời có mấy con chim ưng đang bay lượn

Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, ánh sáng chói mắt chiếu trên cánh rừng khẽ động. Thiên Mị nhíu mi nhìn vào rừng, bước chân càng lúc càng chậm hơn.

Hồi lâu sau cô dừng lại, quay người, nhìn chằm chằm vào bên trong rừng sâu, " Theo dõi ta bao lâu như vậy rồi, đã định ra tay chưa?"

Giọng nói của cô vọng vào trong rừng, nhưng không có ai đáp lại cô.

Thiên Mị nhíu mày, định quay về, bỗng nhiên một bóng đen từ bên đó chậm rãi đi ra.

Cành cây khô dưới đất bị giẫm phát ra tiếng động khe khẽ, tăng thêm vài phần sức sống cho khu rừng u tịch.

Là một thiếu niên khá tuấn tú, hắn có mái tóc màu đỏ rực và cặp mắt màu xám bạc

Cánh môi mỏng của thiếu niên đó hơi nhếch lên, khoảnh khắc đó dường như trên hoang mạc nở đầy những nhánh cây anh túc khiến con người trầm mê, nguy hiểm nhưng lại dụ hoặc con người mê say.

Bóng người thiếu niên ở phía đối diện dừng lại, đứng vừa đúng trong bóng cây, " Em là giống cái của bộ tộc Dực Lam ?"

Thiên Mị nhíu mày, " Làm sao? Muốn làm cái gì?"

Đối phương trầm mặc vài giây, giọng nói trong veo cắt ngang "Làm bạn đời của ta"

Thiên Mị hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.

Cái tên thú nhân này theo cô nãy giờ…

Là chỉ muốn cô làm bạn đời của hắn sao ?

Điên cái gì vậy chứ

Thiên Mị hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp, khí phách nói: " Dựa vào cái gì, có bệnh "

Ánh mắt hắn sắc bén dừng lại trên người cô, giống như ác thú đang nằm phủ phục, dùng ánh mắt âm ngoan ác độc nhìn chằm chằm vào con mồi, trong không khí toàn là nhân tố nguy hiểm, căng cứng đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể đứt gãy.

Trong lòng Thiên Mị trầm xuống.

" Câu trả lời này của em thú vị hơn những giống cái khác nhiều."

Giờ khắc này, sự nguy hiểm đã tiêu tan thành mây khói, dường như vừa nãy chỉ là ảo giác của Thiên Mị

Thiên Mị mặc kệ tên thú nhân có bệnh này quay đầu bước đi

Thiếu niên nhìn Thiên Mị rời đi, nhưng không ngăn lại. Cho đến khi bóng Thiên Mị biến mất, hắn mới chầm chậm bước ra khỏi bóng cây. Ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi trên người của hắn, tỏa ra từng sợi ánh sáng.

...

" A ư ...nhẹ chút "

"..." đây là ban ngày đấy, thú nhân ở đây không biết tiết chế sao

Thiên Mị liếc mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, cơ thể linh hoạt nấp sau bụi cây.

Cô muốn rời đi, nhưng vừa quay đầu liền phát hiện phía sau là vách núi cheo leo.

Bây ra muốn đi ra thì bắt buộc phải đi qua chỗ hai thú nhân đang vận động mạnh kia

Thiên Mị : "…"

Cưỡng chế bắt buộc phải quan sát tình cảnh như vậy sao!

Tư thế của hai thú nhân đó có độ khó rất cao, cơ thể của họ cũng vô cùng mềm dẻo, nếu đổi lại là con người chắc chắn là không làm được.

Bọn họ vận động kéo dài rất lâu, thú nhân giống cái cầu xin thú nhân giống đực mấy lần, hắn mới dừng lại.

Đến khi hai thú nhân rời đi, Thiên Mị mới đi từ sau bụi cây ra. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top