Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 02

Tên truyện: Thứ Phẩm

Tác giả: Trùng Phương

Thể loại: Niên hạ, ngược luyến tình thâm, bệnh kiều độc chiếm trung khuyển công X ngạo kiều nghiên cứu viên thụ, hắc ám, cường thủ hào đoạt, dưỡng thành, khoa học viễn tưởng.

Nhân vật chính: Hàn Xán Luân X Phương Thục

***

Chương 02

Trời lập xuân, nắng sớm dịu nhẹ rót trên phiến lá, vuốt ve gương mặt cậu trai trẻ. Phương Thục lim dim mắt, lông mi đen dài rũ xuống hình vòng cung. Cơ thể mệt nhoài gắng gượng ngồi dậy.

Đứa bé trong nôi vẫn đang say giấc nồng, môi nhỏ chu ra như thèm sữa. Kì lạ là, nó ngủ một giấc không khóc cũng không nháo. Yên tĩnh đến bất thường.

Y nghi hoặc bước đến, muốn nhìn thử xem. Nhận thấy động tĩnh, Hàn Xán Luân vậy mà tỉnh giấc, mắt to tròn đen láy ngây ngô cười. Đứa trẻ đáng yêu như vậy, hiểu chuyện như vậy, không gây ra bất cứ phiền phức gì cho y. Phương Thục cảm thấy niềm hạnh phúc bé nhỏ đang len lỏi trong lòng.

"Nhà." Giọng nói con nít trong veo lanh lảnh.

Y tưởng mình nghe lầm, mắt trợn to nhìn nó.

"Cái gì?"

"Chúng ta... về nhà."

Không nghi ngờ gì nữa, đây là câu Phương Thục nói ngày hôm qua. Kinh ngạc hơn cả, Hàn Xán Dương chỉ vừa chào đời, đã có thể bập bẹ phát ra tiếng. Làm sao có thể chứ?

Quả nhiên, nó không phải là một đứa trẻ bình thường.

Y rối rít bấm số, gọi cho viện trưởng. Đầu dây bên kia rất lâu mới bắt máy.

"Alo, mới sáng sớm cậu gọi cho tôi làm gì?"

"A... Alass..." Phương Thục có chút luống cuống.

"Từ từ đừng hấp tấp, tôi vẫn đang nghe đây."

"Đứa trẻ đó, P47, nó không bình thường!"

"Hở? Phát sốt? Chết rồi? Hôm qua tôi bảo đem nó giết đi, cậu đã làm rồi chứ?"

"A... Không, viện trưởng! Nó biết nói, nó biết nói đấy! Có lẽ sau hôm qua gen của Alass đã hoàn toàn thích ứng với cơ thể nó. Nói cách khác, chúng ta thành công rồi!"

"... Phương Thục, tôi biết cậu đã dành rất nhiều tâm huyết vào P47... Nhưng sự thật vẫn là sự thật, đừng tự lừa mình dối người nữa. Hôm nay viện nghiên cứu của chúng ta chính thức đóng cửa rồi. Còn đứa trẻ đó, tùy cậu xử lý, đừng để lại hậu họa về sau."

"Không, không phải tôi tưởng tượng! Viện trưởng! Tin tôi! Viện..."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút. Gọi lại mấy lần vẫn không được. Phương Thục bất lực, trượt dài trên nền đất.

"A... Nhà."

Anh là nhà của em.

Giọng nói non nớt lại vang lên. Y ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh xắn của đứa bé. Ngây thơ đến vô hại. Nhưng dòng máu chảy trong người nó, là nguy hiểm nhất, thuần chủng nhất, cường đại nhất.

Có thể nói, đứa trẻ này sẽ tạo ra một tân nhân loại hoàn thiện, cứu vớt y khỏi vũng bùn tăm tối. Một khi tin này được tung ra, vị thế của đất nước cũng thay đổi. Mà Phương Thục, sẽ nhận được vô vàn kinh hỉ.

Nhưng đôi mắt nó... Kì quái!

Có vẻ bây giờ chưa phải lúc, đợi khi thời cơ chín muồi, y sẽ thông cáo cho toàn thiên hạ. Hàn Xán Luân cần được đào tạo bài bản, biết cách sử dụng năng lực vô hạn của mình.

Tâm đã quyết, Phương Thục nhanh chóng ẵm đứa bé cùng đi sắm sửa một phen.

Quần áo, sách vở, thức ăn, ... nuôi thêm một người phải lo thêm nhiều chuyện. Quá nhiều thứ cần phải chi, nhưng y không tiếc.

Ngang qua quầy thịt, Hàn Xán Luân vậy mà giật giật lưng áo Phương Thục, miệng nhỏ chép chép thèm thuồng.

"Không được, ngươi chỉ có thể uống sữa thôi, cơ thể còn yếu lắm!"

"Ư... ư ư... "

Đôi mắt hồng hồng ngập nước, bộ dạng tủi thân nhìn y.

Này, vừa phải thôi nhé! Không biết ta sợ nhất là trẻ con khóc sao? Khuôn mặt Phương Thục đầy hắc tuyến, cuối cùng vẫn nhượng bộ thỏa hiệp.

Mắc lắm đấy biết không hả?

Nhìn tiền dần trôi tuột qua kẽ tay, y đau lòng chết mất. Bây giờ vừa thất nghiệp vừa thiếu thốn, nghèo túng. Liệu có thể duy trì thêm mấy hôm nữa đây?

...

Căn hộ nhỏ hẹp vươn mùi sách cũ, dàn thiên lí rung rinh đón nắng. Cái ghế đệm đã bị hư nhồi nhét vào góc phòng. Phương Thục bận rộn nấu nướng trong bếp trông khá chật vật.

Hàn Xán Luân ngồi coi ti vi, như hiểu như không, ngờ nghệch cười. Có thêm trẻ con lại tăng thêm một phần sức sống, bấy giờ nơi đây mới có thể tạm gọi là nhà.

Y không nhịn được câu khóe môi, mang theo vẻ yên bình khó tả. Mái tóc đen mềm mại rũ xuống, cọ cọ gò má trắng trẻo. Phương Thục khẽ ngâm nga một bài hát, ánh nắng hắt lên mặt y hiền hòa.

Hàn Xán Luân chuyển từ ti vi sang ngắm nhìn kẻ trước mắt. Nó ngơ ngác, màu đen trong con ngươi như sâu hơn, sâu không thấy đáy. Tim vô thức nhộn nhạo, có hàng ngàn con bướm đang bay rộn trong lòng.

Mùi thức ăn thơm nức nhanh chóng đánh vào dạ dày hai người. Hàn Xán Luân vậy mà đã mọc răng, đúng là tốc độ sinh trưởng của Alass nhanh kinh khủng. Nó nhuồm nhoàm nhai lấy nhai để miếng bit tết, vị tương đối ổn.

Phương Thục nhìn chằm chằm từng động tác dù là nhỏ nhất, chỉ sợ bỏ quên điều gì. Y tổng hợp những sở thích của đứa trẻ, âm thầm đối chiếu với tài liệu ghi chép được. Dường như tính cách của Alass được khuếch đại trong nó. Rõ ràng và mạnh mẽ hơn.

Nếu nuôi dưỡng đúng cách, Hàn Xán Dương sẽ trở thành kẻ bất bại, khống chế hoàn toàn vận mệnh nhân loại. Sự vượt trội về hình thể và trí tuệ sẽ giúp nó đưa lịch sử thế giới sang trang mới, làm thay đổi bộ mặt đất nước. Tạo ra giống loài thuần chủng thật sự.

Phương Thục dành hai ngày để giao tiếp, dạy từng con chữ. Khả năng học tập ngoài dự liệu, tên nhóc này xem đến đâu nhớ đến đó, thông minh cực kỳ. Không những vậy còn rất chăm chỉ, thời gian rảnh đều lấy sách ra đọc.

Tập của nó viết đầy tên hai người. Đôi lúc còn đỏ mặt nhìn y, khẽ gọi:

"Phương... Phương Thục."

"Uh."

Mắt Hàn Xán Luân sáng lên, liên tục gọi:

"Phương Thục."

"Uh."

"Phương Thục."

"Uh."

"Phương Thục."

"..."

"Phương Thục! Phương Thục! Phương Thục!"

"... Hàn Xán Luân."

Nó ngẩn người, màu đỏ lan từ tai xuống tận cổ. Sau đó chạy trối chết vào phòng.

"Haha." Đứa trẻ này cũng quá mức đáng yêu đi.

Đêm đến, nệm giường bên cạnh bị lún xuống. Phương Thục vẫn giả vờ nhắm mắt ngủ.

Hàn Xán Luân chậm rãi đến bên, chui vào lòng y. Mái tóc ngắn cũn cọ vào cổ nghe nhồn nhột. Nó đáng yêu, và cũng đáng thương.

Dù chỉ vừa sinh ra nhưng bộ dạng không khác gì đứa trẻ hai tuổi, còn đầu óc lại vượt xa mấy nhóc lớp một. Tương lai chỉ có thể làm tư liệu cho khoa học, tham gia rất nhiều cuộc phẫu thuật, cơ thể trải qua vô vàn lần mổ. Số phận Hàn Xán Dương, định trước đã không được sung sướng.

Bây giờ y chỉ có thể dùng yêu thương, âm thầm bù đắp cho nó.

...

Phương Thục xin vào làm ở một công ty truyền thông, chức vụ nhỏ, lương cũng không cao lắm. Thế nhưng thật sự chẳng có công ty nào khác dám nhận y mặc dù tấm bằng đại học vào loại xuất sắc.

Người cha đáng khinh tuyên bố cắt đứt, mọi người vì nể mặt mà làm khó Phương Thục.

Không còn cách nào nữa, y kiếm việc làm thêm trong một quán bar. Những người ở đây đa dạng thể loại, có thể nói là tạp nham. May mắn đãi ngộ khá ổn, dù phải rất khuya mới về nhà.

Đã năm tháng từ lúc nhận việc, sinh hoạt bình thường có thể coi là đầy đủ. Hàn Xán Luân lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc đã như học sinh cấp một, phát triển theo cấp số nhân.

Thấy y bận bịu, nó đã bắt đầu học nấu ăn, nhưng do chiều cao nên gặp nhiều trở ngại. Toán trung học không làm khó được, ngay cả ngoại ngữ cũng rất tốt. Vẽ tranh, đánh đàn, không gì không biết.

Trình độ chênh lệch xa như vậy, nếu cứ tiếp tục đẩy mạnh việc tạo ra tân nhân loại đời mới, tương lai liệu sẽ phát triển đến mức nào? Mà Alass, gần như không bị súng đạn làm tổn thương.

Cả ngày Hàn Xán Luân chỉ quanh quẩn trong nhà, hạn chế tối đa việc tiếp xúc với người bên ngoài. Nếu không, họ sẽ bị tốc độ phát triển của nó dọa sợ mất.

Trời tối mù, trăng nấp sau mây, ánh sáng yếu ớt chẳng đủ soi đường. Phương Thục nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ. Quẹo thêm một ngõ nữa là tới nhà, không gian im lìm đến đáng sợ.

Y dỏng tai, nghe thấy âm thanh trầm thấp sau lưng mình. Tiếng bước chân lại càng rõ rệt trong đêm tối.

Phương Thục cao gầy, vóc dáng tương đối, nhưng chưa từng đánh nhau. Hôm nay mới nhận tiền lương, nếu bị lấy mất thì mấy ngày sau chắc phải cạp đất mà ăn. Hàn Xán Luân vẫn đang tuổi lớn, sao để nó thiệt thòi được.

Vì vậy, khi kẻ kia tiến tới càng lúc càng gần, khoảng cách hai người còn một gang tay, y gần như hét toáng lên, vắt chân lên cổ mà chạy.

"Cứu mạng! Cứu... "

"Bộp" một cái, Phương Thục bị chộp lại, một chiếc khăn được nhét vào miệng y. Gã đàn ông cao to với sức mạnh kinh người, hoàn toàn chế trụ kẻ dưới thân. Chiếc mũ lùm xùm che khuất gương mặt, để lộ đôi mắt như điên như dại.

Phương Thục cảm thấy toang thật sự. Bây giờ chỉ mong tên kia cướp của, chứ đừng giết người. Y vẫn còn quá trẻ, cái gì đều chưa làm được, lại có đứa con trai ngoan ngoãn đang chờ ở nhà. Khu này vắng vẻ, cũng đã trễ rồi, ai có thể giúp được đây?

Bàn tay gã bóp mặt Phương Thục, ngay lúc y thảng thốt thì hôn lên cần cổ trắng nõn.

Chờ đã!!!

Não y gần như ngừng hoạt động, ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Cái lưỡi dơ bẩn lại liếm một đường. Định mệnh! Đừng nói hắn là tên biến thái thích đàn ông chứ? Này cũng quá ghê tởm rồi!

Phương Thục thật sự muốn nôn, nôn cả mật xanh mật vàng ra ngoài. Mỗi chỗ tên kia chạm đến đều nổi một tầng da gà, gớm chết mất! Y suýt nữa thì ngất xỉu.

"Bốp"

Tiếng động thanh thúy vang lên. Gã đàn ông bị ném qua bên kia đường, máu chảy đầm đìa thấm ướt cả tóc mai.

Phương Thục nheo mắt, cố gắng nhìn rõ trong đêm tối. Thân thể nhỏ bé quen thuộc của Hàn Xán Luân dần hiện ra rõ ràng, một bộ dạng khác thường.

Đứa con yêu quý giờ phút này không khác gì quỷ dữ, tay cầm ống nhôm, ánh mắt hung tàn như muốn băm vằm tên biến thái đó. Mái tóc đen rũ xuống càng tăng vẻ âm u. Nhưng lúc quay qua nhìn Phương Thục vẫn quá đỗi dịu dàng.

"Không sao rồi anh à."

Khóe mắt y đỏ ửng, ngây ngốc nhìn Hàn Xán Luân. Cơ thể run rẩy không cử động nổi, tay chân vô lực.

"Chúng ta về nhà." Giọng nói thật êm tai.

Nó lấy khăn ra, nâng người kia dậy. Vẻ mặt vẫn thực bình tĩnh.

"Anh yên tâm, hắn chưa chết được."

Phương Thục mơ hồ gật đầu. Ánh mắt mệt mỏi đờ đẫn. Y không thể tiếp thu hết những chuyện vừa xảy ra, quá kinh khủng. Suýt nữa mình đã bị cưỡng hiếp rồi.

Con đường về nhà hôm nay thật dài. Hàn Xán Luân vẫn luôn ngoan ngoãn đi bên cạnh, mắt đăm đăm về phía trước. Chỉ có bàn tay nắm chặt không buông.

Hai người chen chúc trên một cái giường. Sau khi đã trấn tĩnh, lại càng thấy nhiều điểm kì lạ. Như hiểu được suy nghĩ của Phương Thục, nó lên tiếng trước.

"Giác quan của em rất nhạy. Em có thể đánh hơi và nghe thấy giọng nói của anh. May là lúc đó em ra ngoài mua đồ, vừa hay ở gần đấy."

"Ống nhôm là em vớ đại trên đường vì biết anh đang gặp nguy hiểm."

Y trầm ngâm, nghe giải thích cũng thấy yên tâm hơn. Tên nhóc này luôn xuất hiện lúc Phương Thục cần, đúng là nuôi đáng đồng tiền bát gạo.

Nhưng y quên mất, trễ thế này rồi, còn cửa hàng nào mở cửa chứ.

Hết chương 02.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top