Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Hậu quả của hành vi phóng đãng buổi tối hôm trước chính là hôm sau đi làm mông chịu tội.

Bản thân Phương Sĩ Thanh lại là loại người đặc biệt sợ đau, ở trên giường đau nhưng cũng sung sướng đi nên có đau cũng không đến nỗi nào, nhưng ngồi trước bàn làm việc thì lại khác, xoay tới xoay lui mãi cũng không tìm được một tư thế thoải mái. Đến trưa phải đứng lên lắc lư dạo vài vòng quanh khu làm việc, khiến mấy tên cấp dưới của hắn đến giờ giải lao cũng không có thời gian mà lướt taobao.

Muốn tìm Phương Sĩ Thanh, Viên Thụy vừa đi đến cửa đã cảm giác được toàn bộ khu ban biên tập thời trang đang bị bao phủ bởi từng trận oán khí, cho rằng do tất cả mọi người đang bận làm việc, nên cũng không muốn vào quấy rầy, thế là do dự đứng ở đó nhìn vào trong vài lần.

Phương Sĩ Thanh ở cách vách qua tấm thủy tinh nhìn thấy cậu ta, có chút kinh ngạc đi ra. Hắn đưa lưng về phía đám đồng nghiệp đã bày ra sẵn tư thế chờ xem trò vui, thấp giọng hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"

"Ờm thì..., Phương chủ biên," Viên Thụy nhìn thoáng qua mấy đôi mắt đang tỏa sáng chờ nghe bát quái của đám người kia, đáp: "Không bằng chúng ta ra ngoài nói đi?"

...

Bọn họ một trước một sau bước vào quán cà phê dưới lầu tòa soạn.

Gọi hai tách café Mocha, phục vụ bưng lên rồi lui xuống. Viên Thụy có chút xấu hổ nói: "Tùy tiện tới tìm cậu như vậy, thật ngại quá, tôi tới để nói lời xin lỗi, chuyện tối hôm qua ấy, tôi hơi quá phận."

Đối với việc người ta đem mình ra làm tấm bia để vụ lợi, Phương Sĩ Thanh đương nhiên cũng khó chịu, nhưng cố tình trò khôi hài này lại xuất hiện thêm một nhân vật khác là Vương Tề, tâm của hắn vẫn rối như tơ vò còn có hơi phẫn nộ, không được tự nhiên nói: "À... Không sao, thật ra tôi cũng không để ý lắm đâu."

Viên Thụy khẽ liếm môi, lại nói: "Tôi thật sự không biết Vương Tề lại là anh rể cậu."

Phương Sĩ Thanh vén tóc mái bên trái ra sau tai, đáp: "Tôi cũng không biết các người lại quen nhau."

Viên Thụy nhìn hắn một chốc, cúi đầu quấy tách cà phê, dường như hơi khổ sở nói: "Hôm nay ảnh lại không tiếp điện thoại của tôi."

Phương Sĩ Thanh: "..."

Viên Thụy chẳng hề cảm thấy đối tượng mình đang nói có vấn đề gì: "Tôi cũng không biết ảnh rốt cuộc thế nào nữa, trước kia ảnh nói ảnh có vợ rồi để cự tuyệt tôi, hiện tại hai người cũng ly hôn rồi, sao ảnh còn lãnh đạm với tôi vậy chứ."

Phương Sĩ Thanh nhịn không được nói: "Cậu có phải quên cái gì rồi không? Người vợ anh ấy vừa ly hôn, là chị tôi đấy."

Viên Thụy bấy giờ mới tỉnh ngộ, gương mặt thoắt cái đỏ lên: "Ớ? Xin lỗi nha... Chị cậu chắc sẽ rất khổ sở nhỉ? Kết hôn lâu như vậy mà không phát hiện ra chồng mình thích đàn ông." Cậu ta nói với cả biểu cảm và giọng điệu đều toát ra sự đồng tình, cũng không phải cái loại giả mù sa mưa gì đó, mà là phát ra từ chân tâm thật lòng.

Phương Sĩ Thanh không biết nên nói gì cho phải bây giờ, thảo nào mọi người đều nói Viên Thụy hơi ngốc, mới như vậy mà đã xem trọng người ta rồi thì thật quá không tỉnh táo nha.

Viên Thụy cũng không biết lại nghĩ đến cái gì mà đầu óc hơi thất thần, ánh mắt cứ ngơ ngẩn.

Phương Sĩ Thanh nhấp một ngụm cà phê, lơ đễnh hỏi: "Nhưng mà, vì sao cậu thích anh rể tôi?"

Viên Thụy bỗng chốc tỉnh táo lại, ánh mắt lóe sáng nói: "Đẹp trai, vóc người cao to, còn xuất sắc như vậy, là một bot* đều sẽ thích anh ấy." (*bottom: nằm dưới/ 0/ thụ)

Phương Sĩ Thanh bĩu môi, nghĩ thầm cậu bot này hôm đó là lén lút muốn nhìn thấy bộ bạng lưu manh của Vương Tề đây mà... Xùy, không khéo còn càng thích anh ta.

Viên Thụy lại xuyên tạc ý hắn, cắn cắn ngón cái, nói: "Nhưng mà cậu cũng rất tốt, nói thật ra, nếu khi đó không phải trùng hợp gặp Vương Tề, tôi cũng chuẩn bị đáp ứng cùng cậu rồi."

Phương Sĩ Thanh: "..." Quả nhiên là bị Vương Tề phá đám mà!

Viên Thụy càng cho rằng hắn còn canh cánh trong lòng vụ việc ngày trước, chân thành nói: "Cậu cũng thu hút lắm đó, cậu không biết mỗi lần cậu tới Studio, mấy người mẫu trẻ mới vào nghề mỗi lần thấy cậu đều sung sướng đến cỡ nào đâu, sau lưng đều tung hô cậu thành nam thần."

Phương Sĩ Thanh chống cằm không để bụng, lại hiếu kỳ hỏi: "Tôi kém hơn anh rể tôi chỗ nào? Cậu vì cái gì chọn anh ta mà không chọn tôi? Thật sự chỉ vì cao hơn?"

Viên Thụy nhếch môi, sắc mặt tự dưng hồng lên một cách khó hiểu.

Vẻ mặt ngượng ngùng này của cậu ta hại nhịp tim Phương Sĩ Thanh đập loạn một trận, Vương Tề... đã từng với cậu ta rồi ư?

Viên Thụy cúi đầu vò vò vạt áo, nói: "Không biết cậu có từng chú ý chưa, ngón áp út của Vương Tề, đặc biệt dài."

...

Buổi tối tắm rửa xong, Phương Sĩ Thanh cầm lấy tay Vương Tề nhìn một hồi, lại lôi tay của mình ra so tới so lui, sau đó vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên.

Vương Tề không hiểu ra sao bèn hỏi hắn: "Làm gì vậy em?"

Phương Sĩ Thanh nắm ngón áp út của anh, ra vẻ thần bí nói: "Anh có phát hiện không, ngón này của anh dài lắm luôn?"

Nhìn Vương Tề gật đầu, Phương Sĩ Thanh cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Vương Tề cười cười, vươn tay ôm lấy hắn, thì thầm vào tai hắn: "Cho nên cái dưới của anh cũng rất dài, chuyện này em chưa biết sao?"

Cho mày tự đào hố, Phương Sĩ Thanh ngượng ngùng nói: "Thì ra anh cũng biết chuyện này à... Khó trách lại biến thái như vậy, anh nói xem cả ngày toàn anh nghĩ những thứ gì?"

Vương Tề không sủa bậy, móng vuốt to thò vào quần ngủ của hắn sờ sờ, tiếc nuối nói: "Vẫn hơi sưng, hôm qua quá mạnh bạo, còn đau không?"

Phương Sĩ Thanh nói: "Giờ so với ban ngày đã tốt hơn nhiều rồi, anh đừng sờ nữa! Em khó chịu."

Vương Tề đùa hắn: "Không cho sờ em còn lẳng lơ chọc anh, để ý ngón tay có dài hay không, không phải ám chỉ chuyện kia à?"

Phương Sĩ Thanh trừng anh, hầm hừ nói: "Có thể nói chuyện đàng hoàng không? Đồ Đông Bắc lưu manh!"

Vương Tề bóp mông hắn, nói: "Lưu manh có bao giờ làm đau em chưa?"

Phương Sĩ Thanh căm giận: "Lần đầu em đau ngất đi đấy thôi, anh cũng đâu dừng lại, còn dám nói."

Vương Tề lặng im trong chốc lát, mới nói: "Đó là bởi vì em trước kia quá vô dụng, anh đây là 'ống tiêm thô', không chích đau vài cái sao em có thể rên dâm đãng được như Hoa nhi*?"

*dân ca vùng Cam Túc, Thanh Hải. Ninh Hạ, Trung Quốc.

Phương Sĩ Thanh nhìn trần nhà trợn trắng mắt: "Cút, lúc ấy đã nói cho anh biết, em trước kia cho tới bây giờ đều chỉ làm 1."

Vương Tề ngưng mắt nhìn hắn: "... Em... hôm đó là lần đầu tiên?"

Phương Sĩ Thanh đáp: "Đương nhiên, em sợ đau bao nhiêu anh cũng đâu phải không biết...Ấy ấy, anh lại làm gì?"

Vương Tề bắt đầu tinh trùng xông não, bóp cằm hắn hôn loạn một mạch, hắn một bên trốn một bên la: "Dừng dừng dừng! Mắt em muốn sụp vì buồn ngủ rồi, anh đừng hôn nữa!"

Vương Tề khả năng cũng hôn đủ, lui ra một chút, vuốt ve mặt hắn, trong mắt đều là yêu thương vô vàn.

Phương Sĩ Thanh nghĩ một chốc hơi hiểu ra, kinh ngạc hỏi: "Anh... rất để ý việc này?"

Vương Tề nói: "Không để ý, nhưng rất vui."

Phương Sĩ Thanh chớp chớp mắt, hắn cảm thấy bản thân đối với việc này cũng không quá để ý.

Vương Tề nhéo nhéo mặt hắn, mỉm cười nói: "Thanh Thanh, lúc đó anh cũng là lần đầu tiên."

Phương Sĩ Thanh: "Em biết mà, trước kia anh cũng chưa từng ngủ với nam chứ gì, tay chân vụng muốn chết."

Vương Tề ôm hắn vào trong lồng ngực dày rộng của mình, nhẹ giọng nói: "Anh chưa từng ngủ với ai cả, chỉ ngủ với em."

Phương Sĩ Thanh: "! ! !"

Hắn đẩy Vương Tề ra, vẻ mặt như thể mới nghe được một chuyện hết sức hoang đường, hỏi ngay: "Chị em đâu?"

Vương Tề nhìn hắn nói: "Anh chưa từng chạm vào cô ấy."

Phương Sĩ Thanh há hốc mồm, thật sự không dám tin nói: "Hai người kết hôn hơn tám năm, làm sao có thể không có..."

Vương Tề: "Lúc mới vừa kết hôn, anh chỉ cùng cô ấy ngủ chung giường hơn một tháng, sau phát hiện ra một vấn đề khác, anh với cô ấy liền ở riêng."

Phương Sĩ Thanh rối vô cùng: "Tại, tại sao chứ? Anh với nữ cứng không được? Không đúng, không phải anh nói chị ấy không biết tính hướng anh sao? Ơ... Rốt cuộc anh có phải bi hay không?"

Vương Tề vô tội nói: "Chỉ có em luôn nói anh là bi, anh chưa từng nói vậy."

Phương Sĩ Thanh nóng nảy: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Tề từ tốn nói: "Cùng ngày kết hôn của anh với cổ, anh phát hiện cô ấy ở bên ngoài có người khác."

Phương Sĩ Thanh lập tức vặc lại: "Không thể nào! Anh đừng hất nước bẩn vào chị ấy!"

Vương Tề có chút bất đắc dĩ: "Anh đây không nói nữa, dù sao em cũng không tin."

Không nói thì trong lòng Phương Sĩ Thanh lại càng không vui, nắm tay Vương Tề quơ quơ, bắt anh mau nói tiếp, động tác này của hắn kỳ thật chỉ là vô ý, thế nhưng nhìn thật sự rất giống làm nũng.

Vương Tề hiển nhiên chịu không nổi cái loại mật ngọt chết ruồi này, chưa kiềm được bao lâu đã thỏa hiệp tiếp tục: "Sau khi phát hiện anh rất giận, muốn lập tức ly hôn, cô ấy lại nói anh cho cô ấy chút thời gian, còn cam đoan nhất định sẽ xử lý tốt. Lúc ấy anh đã nghĩ, với tính cách của cô ấy thì ắt sẽ xử lý được chuyện này thật sạch sẽ, triệt để cắt đứt quan hệ với tình nhân kia, không để sự việc trở nên khó xử. Nhưng ai ngờ qua hơn một tháng sau, cô ấy lại nói cho anh biết, cô ấy làm không được."

Phương Sĩ Thanh nghe mà dại ra, một lúc lâu mới hiểu ra một nửa nói: "Mà, hai người ở riêng lâu như vậy, làm gì phải kéo dài đến hiện tại mới ly hôn?"

Vương Tề vuốt tóc hắn, thong thả nói: "Mới đầu cũng có chút luyến tiếc, vì khi đó anh còn thích cô ấy, nếu không thì đã chẳng kết hôn với cô ấy. Sau đó cô ấy vẫn cứ như vậy, nên anh rốt cuộc cũng phiền, cũng thất vọng, liền muốn chia tay, cô ấy lại không chịu ly hôn, vừa vặn khi đó thủ trưởng của anh lại có ý muốn đề bạt anh, ly hôn cũng không có lợi gì cho chuyện này. Thế nên hai người làm một giao ước miệng, với bên ngoài vẫn tiếp tục làm bộ như một đôi vợ chồng hòa thuận, về nhà vẫn là ở riêng. Khi ấy anh với cổ đã thỏa thuận rằng, chờ một ngày anh gặp được người mình thích, giao ước này sẽ lập tức vô hiệu, đến lúc đó phải ly hôn... Ai sẽ nghĩ được người kia lại là em."

"Nhưng mà," Phương Sĩ Thanh vẫn khó có thể lý giải, "Chị em cũng rất luyến tiếc anh, sau khi chị ấy với anh ly hôn còn đau lòng như vậy..."

Vương Tề: "Dù sao thì cũng đã ở dưới cùng một mái nhà hơn tám năm, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm chứ?"

Phương Sĩ Thanh nói không ra lời, thế giới của hắn xem ra đã bị đảo lộn mất rồi.

Chị gái Phương Minh Dư của hắn từ bé đã là một tiêu chuẩn mẫu mực, ở trường học là học sinh mẫu mực, về nhà là người chị mẫu mực, ra cửa là người phụ nữ mẫu mực, từ nhỏ đến lớn chưa phạm qua bất luận sai lầm nào, trong lòng Phương Sĩ Thanh cô hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn.

Một Phương Minh Dư như vậy, làm sao có thể một bên dây dưa không rõ với người khác, một bên còn gả cho Vương Tề?

Hắn cũng không ngốc, từ trong lời nói của Vương Tề cũng có thể nghe ra được, Phương Minh Dư không chịu ly hôn, căn bản là tình nhân bên ngoài kia của cô không thể cho cô một cuộc hôn nhân... Đối phương cũng có gia đình?

Vương Tề nắm tay hắn, nói: "Thanh thanh, em cứ chỉ lo nghĩ cho chị em, không cảm thấy anh rất thảm sao?"

Phương Sĩ Thanh: "..."

Vương Tề bảo: "Cưới vợ, còn chưa cùng nhau cái gì, đã cho anh đội nón xanh."

Phương Sĩ Thanh không biết nên nói gì bây giờ, hắn lại không có khả năng giúp Vương Tề đi chỉ trích Phương Minh Dư.

Vương Tề siết chặt tay hắn, nói: "May sao còn được bù lại cậu em vợ, nếu không có luôn anh đúng là thảm thật."

Phương Sĩ Thanh còn hơi ngây ra, qua một lát mới xác nhận lại: "Anh thật sự chưa từng làm gì với chị em hết?"

Vương Tề đáp: "Thật sự."

Phương Sĩ Thanh hai mắt mở tròn trìa trịa, xác nhận lần nữa: "Là em khai bao cho anh?"

Vương Tề buồn cười gật đầu: "Phải."

Phương Sĩ Thanh mới vừa rồi còn cảm thấy mình chẳng quan tâm chuyện này chút nào, hiện tại chỉ cảm thấy trên trời tự dưng rớt xuống một cái bánh nhân thịt thiệt bự, vui sướng đến không biết nên làm thế nào mới tốt, càng nhìn Vương Tề càng thấy thích, khóe miệng đều phải toét đến tận mang tai.

Đại ma đầu hơn 35 tuổi! Thế mà lại dừng ở trong tay hắn! Hahaha! Còn ngón áp út kia nữa! Siêu! Cấp! Dài! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#1v1#dammy