Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 114 - Bái sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người lên tiếng là Tư Không Hi.

Ninh Uyên và Cao Úc quay đầu nhìn Tư Không Hi nói: "Đây là Ninh công tử mà lão sư từng nhắc đến sao, quả thật là một người tuấn tú lịch sự. Nhưng mà lão sư có phải quá nóng vội thu nhận người làm đệ tử hay sao."

Ninh Uyên cũng đoán được đại khái ý tứ của Tư Không Hi, từ khi y bước vào cửa thấy có người trong phòng thì Ninh Uyên đã hiểu rõ ý đồ đối phương một chút, y yên lặng đứng lên lùi sang một bên.

"Nhị điện hạ, ta chưa hiểu rõ ý ngươi lắm." Tuy Tư Không Hi là đệ tử của Cao Úc nhưng ngại thân phận của đối phương nên hắn vẫn xưng hô là điện hạ.

"Trước giờ khi lão sư thu đồ đệ rất nghiêm khắc, mà Ninh công tử đây lại được lão sư thích thì ắt hẳn là có tài nào đó được lão sư tán thường." Thời tiết giờ đang là cuối thu nhưng Tư Không Hi vẫn lấy cây quạt từ sau eo ra quạt, "Nhưng việc trở thành đệ tử quan môn của lão sư thì học sinh vẫn mong ngài suy xét lại một chút, ở kinh thành này người muốn bái lão sư làm thầy nhiều như lông trâu, nếu như để họ biết được đệ tử quan môn mà người thu lại chỉ là một vị hữu danh vô thực thì sẽ gây không ít phiền toái cho người cũng như những đệ tử khác của người."

Thân phận của Tư Không Hi rất cao nên nói chuyện cũng lộ liễu, rõ ràng là hắn đang nói Ninh Uyên không có tư cách để bái Cao ÚC làm thầy, Ninh Uyên an tĩnh đứng đó không nói lời nào, tỏ vẻ mình không nghe thấy gì nhưng Cao Úc đã lộ vẻ bất mãn, "Nhị điện hạ nói lời này là có ý gì, lão phu biết tài của Ninh Uyên nên mới muốn nhận y về làm đệ tử, sao từ trong miệng ngươi lại thành hữu danh vô thực."

"Ninh công tử đúng là có tài nhưng nói tiếp thì trong kỳ thi mùa thu thì hắn cũng chỉ là á nguyên Giang Châu phủ mà thôi." Tư Không Hi lại vẩy vẩy quạt xếp rồi chỉ hướng sang thanh niên đang ngồi bên người, "Nhưng mà người đang ngồi cạnh ta lúc này lại là Giải nguyên Giang Châu phủ năm nay, Tạ Trường Khanh, người này không chỉ văn thơ xuất chúng mà mấy ngày trước còn đoạt khôi thủ ở Nho Lâm Quán, hôm nay ta dẫn hắn tới là muốn tiến cử hắn với lão sư, suy cho cùng thì từ tài học tới luận thì Tạ công tử trở thành đệ tử quan môn của ngài mới là danh xứng với thực."

Tư Không Hi vừa dứt lời thì Tạ Trường Khanh cũng đứng lên, không nói một lời nào làm một đại lễ với Cao Úc.

Quả nhiên đúng là hắn? Ninh Uyên cũng đã ẩn ẩn đoán được thân phận của người này từ trước, sau khi được Tư Không Hi chứng thử thì y lại đánh giá hắn thêm lần nữa. Vóc người Tạ Trường Khanh cao gầy, mặc một thân áo dài mộc mạc nhưng biểu tình hắn lại có chút cao ngạo, chỉ có thời điểm hành lễ với Cao Úc thì hắn mới thu liễm lại, lộ ra vẻ cung kính.

Cao Úc nhìn Tư Không Hi rồi lại nhìn Tạ Trường Khanh, sau khi Tư Không Hi vào đây cũng chưa giới thiệu người bên cạnh là ai mà chỉ nói đó là một vị bằng hữu muốn đến để thỉnh giáo Cao Úc một vài vấn đề nhưng hắn lại không nghĩ đến bọn hắn lại đang tính toán bái mình làm sư, chắc hẳn là do Ninh Uyên đột nhiên xuất hiện làm nhiễu kế hoạch của bọn họ nên Tư Không Hi mớ phải mở lời nói rõ.

Tạ Trường Khanh này đối với Cao Úc thì chưa đến mức như sấm bên tai nhưng cũng là loại nghe xong liền biết, bởi vì thời gian gần đây thanh danh của hắn rất vang dội, thậm chí hắn còn có danh "Đệ nhất cử nhân". Do rò mò nên Cao ÚC cũng từng nhìn qua bài thi hương của hắn, văn chương rất xuất sắc, lập luận cũng chính xác nhưng trong từng câu từng chữ lại thế hiện ra loại cảm giác "đường này của ta", sau khi thấy được người thì Cao Úc càng khẳng định suy nghĩ của mình là người này rất "ngạo", thẳng thắn mà nói thì Cao Úc không thích cảm giác này, là một người đọc sách, ba người ắt có một thầy nhưng trong cảnh giới học hỏi là vô tận ấy thì hắn thích Ninh Uyên, một phần là Ninh Uyên thực sự có tài, một phần khác là Ninh Uyên đủ khiêm tốn, mọi việc làm được đều không tự ti cũng không kiêu ngạo, nhờ đó mới có thể hải nạp bách xuyên(1) . Thiên hạ này kinh luận có cả trăm triệu cuốn, có chút ngạo khí là tốt nhưng nếu cậy tài khinh người thì chỉ có thể bị ghét.

( (1) Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại (Biển nạp trăm sông, có thể dung chứa nên thành to lớn)

Câu này nguyên là từ "Tam quốc danh thần tự tán" của Viên Hoành mà ra: "Hình khí bất tồn, phương thốn hải nạp". Lý Chu Hàn chú giải: "Lòng người phải giống như biển tiếp nạp trăm sông, ý nói là bao la rộng lớn, khoan dung độ lượng".

Biển rộng có thể dung chứa nước của trăm sông, có thể dung chứa nên mới thành ra to lớn, "Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại". Có thể khoan dung độ lượng, rộng rãi phóng khoáng, đây cũng chính là biểu hiện của một người có tu dưỡng.)

"Tạ công tử đây là giải nguyên, còn Ninh công tử chỉ là á nguyên mà thôi, so sánh hai người thì lão sư vẫn nên chọn Tạ công tử thì hơn." Tư Không Hi cười vui vẻ, "Đương nhiên nếu như người đồng ý thì vẫn có thể thu cả hai vào môn hạ, nhưng mà nếu làm như thế thì cũng phá hư quy củ của lão sư, chỉ sợ sau này lại thêm nhiều người tới làm phiền người."

Cao Úc nói với bên ngoài là sẽ chỉ thu vào một đệ tử mà thôi, tuy trong lòng đã có ý tốt hơn nhưng mà phân nửa lí do của việc này là vì muốn ngăn cản nhưng người vô lí muốn tới bái sư, bàng không thì với danh tiếng của hắn thì đã bị làm phiền tới mệt mỏi.

Nghe Tư Khoong Hi nói xong, Cao ÚC không khỏi nhíu mày, lời nói như bát nước đổ đi thì không không có lí nào thu lại được, nếu không hắn sẽ giống như loại người chuyên lật lọng, hai người này thì thế nào hắn cũng chỉ có thể thu một người, nhưng mà nếu dựa theo lời mà Tư Không Hi nói thì danh tiếng của Tạ Trường Khanh nổi hơn Ninh Uyên nhiều, nếu như hắn nhận Ninh Uyên mà không thu Tạ Trường Khanh thì chắc chắn sẽ có thêm nhiều người đồn thổi.

Cao Úc vuốt râu hai cái, rồi hạ quyết định nói với Tư Không Hi" "Xin lỗi nhị điện hạ, lão phu và Ninh công tử cũng đã hứa hẹn nhau trước, công tử nhất ngôn, tất nhiên lão phu sẽ không lật lọng. Nếu như Tạ công tử đây nếu muốn bái sư để nghiên cứu học vấn thì trong HÀn Lâm viện cũng có không ít đại học sĩ tài hoa, nếu muốn thì lão phu có thể đánh tiếng cho ngươi trước."

Ý này là quyết tâm không nhận Tạ Trường Khanh? Lời mà Cao Úc xuất ra không chỉ Tư Không Hi khó coi mà sắc mặt Tạ Trường Khanh cũng trầm xuống.

Bái nhập vào môn hạ của Cao Úc thì đồng nghĩa với việc sau này sẽ được vị đại học sĩ đại nhân này quan tâ, mà còn nhanh có được chỗ đứng ở nơi này, cơ hội này đối với một người xuất thân từ nông hộ như Tạ Trường Khanh gấp không chờ nổi, tuy nhị hoàng tử địa vị cao nhưng vì cố kị tị hiềm nên lực lượng trên triều cũng không thể cao như vị Cao Úc này được.

Tạ Trường Khanh hắn khổ học nhiều năm như vậy, muốn trúng cử sớm là vì muốn trở nên nổi bật nhưng hắn ở kinh thành này một là không có thân thích, hai là không có chỗ dựa, vì thế tất nhiên hắn liền đặt mục tiêu lên vị nhị hoàng tử này.

Ai cũng biết Tư Không Hi không chỉ là đệ tử của Cao Úc mà còn là người phong nhã, là một người phong hoa tuyết nguyệt thích kết giao với những văn nhân sĩ tử tài hoa hơn người, bởi vậy nên Tạ Trường Khanh viết rất nhiều thơ ca từ hoa lệ, quen biết được nhiều cử nhân mới dẫn được sự chú ý của Tư Không Hi, liền được hắn mời đến phủ để trường đàm từ khúc, cuối cùng thì hắn liền mơ hồ lộ ra chút sùng bái với Cao Úc nên Tư Không Hi liền lập tức đưa hắn đi bái sư.

Ai biết nửa đường lại lòi ra tên sát tinh Ninh Uyên này.

"Lão sư nói không sai, nếu như người và Ninh công tử đã có hứa hẹn thì nói qua nói lại đổi ý cũng không phải ý hay." Nghe Tư Không Hi nói như vậy, trong mắt Tạ Trường Khanh liền thấy việc này vô vogj rồi nhưng rất nhanh Tư Không Hi đã nói tiếp: "Nhưng mà nếu như Ninh công tử chủ động cự tuyệt lời mời của lão sư thì sự tình này liền khác."

Nói xong, Tư Không Hi cười tủm tỉm mà nhìn Ninh Uyên, "Không biết Ninh công tử ý hạ như thế nào đâu?"

Đây là muốn mình chủ động rút lui sao? Ninh Uyên còn chưa nói gì mà Tư Không Hi đã dò hỏi áp bách y, thái độ đó đã làm Cao Úc lạnh xuống, "Nhị điện hạ, ngươi đây là ý gì."

"Lão sư người đứng nổi nóng, ta đây chỉ là muốn giúp cho Ninh công tử suy xét nhiều góc độ khác nhau mà thôi." Tư Không Hi cười nói: "Dù sao ta cũng không nói sai, nếu để cho người khác biết được người vì một Á nguyên mà từ chối Giải nguyên, mặc dù ngoài mặt họ không nói nhưng nói sau lưng vài ba câu thì chắc chắn trốn không thoát, đến lúc đó người lại phải đau đầu."

Ninh Uyên cười thầm trong lòng, lời này của Tư Không Hi nhìn như là đang nói với Cao ÚC nhưng kỳ thật là đang nói vơi sy, nếu như y không chủ động rút lui thì chính là tạo phiền phức thêm cho Cao Úc, như thế lại là bất kính, nhưng nếu y cứ rời đi như thế thì lại trở thành trò cười cho người khác, nếu như không phải không có địa vị thì Ninh Uyên cũng muốn mở miệng chọc lại thêm một câu, chỉ sợ trên đời không có một học trò nào lại nói chuyện với lão sư mình như nhị điện hạ này vậy.

Thái độ của Tư Không Hi tất nhiên khiến Cao Úc tức giận không nhẹ, nhưng hắn là thần tử, còn đối phương lại là hoàng tử, lời này của nhị điện hạ làm hắn không biết nói như thế nào cho phải, kỳ thật Cao Úc cũng muốn phản bác lại, nếu như nhị điện hạ đây nói muốn vì ta suy xét, vậy ngươi có biết lúc trước ta phụng mệnh của hoàng thượng, phá cách thu ngươi vào môn hạ đã khiến bao người đồn thổi?

Nhưng Cao Úc không cách nào nói thẳng ra được.

Nhất thời trong phòng không ai nói chuyện, Tư Không Hi thấy hình như Ninh Uyên không hiểu lời hắn nói mà chỉ đứng yên một chỗ làm hắn khá tức giận, đang chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy Tạ Trường Khanh nói: "Vậy liền mời Cao đại nhân đưa ra câu hỏi."

Mọi người sửng sốt nhìn, Cao Úc nói: "Ý ngươi là gì?"

"Nếu như ta và Ninh công tử đây đều cùng có ý muốn bái nhập vào môn hạ của Cao đại nhân thì chắc chẳn phải có người đậu, người rớt. Và không có phương pháp giải quyết nào hơn việc thi cử." Nói tới đây, Tạ Trường Khanh nhìn về phía Ninh Uyên, "Huống chi Cao đại nhân thưởng thức Ninh công tử thì ắt hẳn Ninh công tử phải có tài năng hơn người, nhưng nếu ta buộc phải rời đi như vậy thì ta lại không cam lòng. Nếu Ninh công tử có thể thắng được Tạ mỗ vậy thì Tạ mỗ liền tâm phục khẩu phục."

Ngụ ý là nếu Ninh Uyên thua hắn, Ninh Uyên cũng đến không nói hai lời mà rút lui, xem Tạ Trường Khanh kia rất là tự tin ánh mắt, tựa hồ đã nắm chắc.

Tư Không Hi liếc Tạ Trường Khanh một cái, không rõ vì sao hắn lại muốn khơi mào vụ này. Kỳ thật, đối với loại người cao ngạo, tự phụ như Tạ Trường Khanh thì cho dù làm gì thì hắn cũng phải theo đuổi thứ gọi là thành tích, nhìn Tư Không Hi chèn ép để Cao Úc thu lưu mình hắn liền biết mặc dù Cao Úc không nói nhưng trong lòng nhất định nổi giận, chi bằng hiện tại hắn đường đường chính chính cho Ninh Uyên biết khó mà lui, đồng thời, cũng cho Cao Úc tận mắt thấy tài năng của mình.

"Không biết ý của Ninh công tử như thế nào." Tạ Trường Khanh hỏi Ninh Uyên, âm điệu có phân cao lên.

"Ta không có ý kiến." Ninh Uyên vẫn giữ biểu tình rũ mắt, so với khí thế sôi nổi của Tạ Trường Khanh thì có vẻ thấp hơn. Nhìn đến đây, Cao Úc hơi lắc đầu, nhưng việc đã tới nước này và hai bên cũng đã đồng ý thì hắn cũng không nói gì nữa, nghĩ rồi hắn nói, "Vậy thì lão phu chỉ đưa ra một vấn đề, đáp án của ai khiến lão phu vừa lòng thì người đó chính là quan môn đệ tử của ta."

(Quan môn đệ tử: đệ tử cuối cùng)

Nói xong, Cao Úc dừng một chút rồi nói tiếp: "Các ngươi cho ta biết, các ngươi đọc sách thánh hiền rốt cục là vì mục đích gì."

Tạ Trường Khanh vốn tưởng rằng Cao Úc sẽ cho vấn đề trong thơ từ hoặc luận sách, bỗng nghe Cao Úc nói vậy hắn bất chợt chưa hoàn hồn được.

Cao Úc cũng nói xong, hắn nhìn hai người trước mắt: "Các ngươi ai nói trước?"

Đọc sách thánh hiền, đến tột cùng là vì mục đích gì? Tạ Trường Khanh chỉ cúi đầu nghĩ một lát liền mở miệng nói: "Học sinh đọc sách thánh hiền chỉ vì một chữ, đó là 'Đạo'."

"Lời này giải thích thế nào?" Cao Úc hơi nhướng mày.

"Giống như trên bảng hiệu sau lưng Cao đại nhân viết "Văn dùng để tải đạo", học sinh đọc sách thánh hiền cũng chính vì muốn học hết trí thức, theo đuổi "Đạo" của thiên hạ." Tạ Trường Khanh tự biên tự diễn, "Đồng dạng cũng như việc ngộ đạo từ sách vở, học đi đôi với hành, tu thân trị quốc, phụ tá Thánh Thượng để khai sáng một thiên hạ thái bình."

Lời Tạ Trường Khanh nói khiến Tư Không Hi cũng không nhịn được mà gật đầu, đây chính là một đáp án tiêu chuẩn, thư sinh đọc sách, đi thi còn không phải là muốn gia nhập hàng ngũ quan lại, ra sức vì nước. Đáp án như vậy hẳn sẽ khiến Cao Úc vừa lòng.

Quả nhiên, Cao Úc mỉm cười gật đầu, sau đó mới nhìn về phía Ninh Uyên, "Còn đáp án của ngươi?"

"Học sinh không có chí lớn như Tạ công tử đây, học sinh đọc sách chẳng qua chỉ là muốn mình được sống tốt hơn mà thôi." Lời này Ninh Uyên vừa nói ra, Tư Không Hi không nhịn được mà cười ra tiếng, Tạ Trường Khanh cũng dùng biểu tình không thể tin được mà nhìn y, Cao Úc cũng phải ngây người.

Ninh Uyên giống như không để ý đến biểu tình của họ, tiếp tục nói: "Giống như người nông dân làm ruộng, ngư dân đi đánh cá, thợ săn đi săn thú, mục đích của học sinh cũng như thế, chỉ là muốn cho bản thân mình sống tốt hơn mà thôi. Nông dân vì để thu hoạch tốt mà thức khuya dậy sớm làm việc, ngư dân vì muốn bắt được nhiều cá mà mạo hiểm dong buồm ra biển khơi, thợ săn vì muốn tìm được một bộ da lông tốt liền ăn, ở trên núi suốt mấy tháng không về. mà sở dĩ họ làm như vậy cũng là vì chính bản thân họ, vì người nhà họ có thể sống tốt hơn, học sinh cũng chỉ như thế, chỉ có thể đọc nhiều sách hơn mới có thể tham gia khoa cử, trở thành cử nhân, tiến sĩ, cuối cùng thăng quan tiến chức, vì bản thân, vì cuộc sống gia đình."

"Thấp kém." Tư Không Hi phe phẩy cây quạt, không nhịn được mà nói một câu.

"Học sinh cũng tự biết được việc này cũng là chuyện lạ." Ninh Uyên nói tiếp: "Muốn giữ được cuộc sống hiện tại thì chính là tự mình làm tốt việc của mình, không kiêu không vọng, không tham không xa, có lẽ chỉ cần một bước đi nhầm thì tất cả nỗ lực đều tan biến. Học sinh không có khát vọng cao lớn như phổ độ chúng sinh, khai sáng thịnh thế, cũng không nghĩ ai cũng sẽ có năng lực đó, giống như câu đại nhân viết bên ngoài hành lang "tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ", học sinh đọc sách thánh nhân, đó là tu thân và tề gia, còn trị quốc, bình ổn thiên hạ thì học sinh không có năng lực như vậy. Nhưng nếu đó là việc học sinh phải làm thì học sinh chắc chắn sẽ không từ chối."

Nghe xong lời Ninh Uyên nói, Cao Úc trầm ngâm một lúc lâu rồi như vừa hiểu ra gì đó, bưng chén trà bên cạnh lên.

Theo lời Ninh Uyên thì nghe đích xác có phần thấp kém bất kham, nhưng cũng không thể phủ nhận được lời y nói chính là sự thật.

Lời y nói không chỉ riêng đối với y, mà chỉ sợ là toàn bộ cử nhân đang nghiên cứu học vấn ở Nho Lâm Quán hay học sinh trên toàn thiên hạ đang cực khổ học tập thì đều đúng sự thật.

Cái gì mà phổ độ chúng sinh, khai sáng thịnh thế, câu này thì ai cũng nói được, những người đọc sách chỉ cần vỗ ngực nói với mọi người mình đọc sách là vì mục đích này. Khổ học, thi cử, là vì cái gì, còn không phải là vì thăng quan tiến chức, diệu tổ quang tông sao? Một khi tới cao trung tiến sĩ, được tặng chức quan, trừ bỏ bổng lộc của triều đình, cơm áo vô lo, địa vị nâng lên, ai gặp cũng phải gọi một tiếng đại nhân. Xin hỏi người đọc sách trên đời này có ai không theo đuổi cảm giác ưu việt đó, mà lại theo đuổi thứ hư vô mờ mịt như "Khai sáng thịnh thế" kia?

Ngay cả Tạ Trường Khanh, lí do hắn muốn bái Cao Úc làm thầy bất quá cũng chỉ là muốn con đường thăng quan tiến chức này thông thuận hơn, nói trắng ra, mục đích thật sự của hắn khi đọc sách chính là muốn trở thành thượng nhân, nhưng mục đích lộ liễu như vậy cũng không tiện nói thắng, vậy nên hắn mới nói với mọi người "lấy thân gánh thiên hạ", nhưng Ninh Uyên lại hoàn toàn khác với hắn, thứ mà hắn xấu hổ không dám nói, thế nhưng Ninh Uyên lại có thể bình thản nói hết.

Có lẽ đáp án của Ninh Uyên là thấp kém, nhưng cũng là một cái tắt y đặt lên mặt Tạ Trường Khanh, mắng hắn "dối trá" không phải sao!

Cao Úc không trả lời Ninh Uyên mà chỉ hỏi lại y: "Ngươi đọc chữ lưu niệm ngoài hành lang sao?"

Ninh Uyên gật đầu, "Khi tiến vào đã cẩn thận xem qua."

"Ha ha, khó có người sẽ chú ý tới chỗ đó." Cao Úc bỗng nhiên cười hai tiếng, gật đầu với Ninh Uyên nói: "Đây lần đầu tiên từ khi phủ ta được xây cho tới nay, khách khứa lui tới cũng không ít, đệ tử cũng vậy, nhưng chưa từng có ai nghiêm túc đọc chữ ta viết lưu niệm trên hành lang. Cũng có thể nói, tiểu tử ngươi là người đầu tiên đọc nó."

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tư Không Hi cứng đờ, tay đang cầm quạt cũng ngưng lại, hắn thân là học sinh của Cao Úc, đi qua nơi này vô số lần nhưng hắn trước giờ chỉ cho là những chữ viết ngoài kia chỉ là để trang trí, liếc mắt nhìn một cái cũng thừa huống chi là đọc nó, chỉ sợ chưa từng để ý đến nội dung của nó là gì.

"Ngươi nói rất đúng, thiên hạ này có nhiều học sinh khổ học, đi thi, có ai không vì địa vị, danh tiếng, nhưng cố tình những người muốn địa vị và danh tiếng đó chuyện cơ bản như vậy cũng không thể làm tốt, đem nháo triều đình thành chướng khí mù mịt, trở thành khối u ác tính của quốc gia, cũng không biết họ trước mặt người khác khoác loác về khát vọng của mình có cảm thấy mất mặt hay không." Cao Úc lắc đầu cảm thán, mà sắc mặt của Tạ Trường Khanh cũng đen dần theo những lời này của Cao Úc.

Hắn cứng người một lúc liền mấp máy môi, hướng Ninh Uyên chắp tay, không nói một lời mà đi ra ngoài.

Không phải Tạ Trường Khanh muốn chủ động nhận thua mà là hắn biết được ý của Cao Úc, nên lưu lại chỉ có tự rước nhục vào thân. Nhìn hắn rời đi, Tư Không Hi cũng không ngồi nổi nữa, không đau không ngứa chúc mừng Ninh Uyên rồi bước ra ngoài.

"Ngươi tiểu tử này, nhìn vô thanh vô tức vậy lá gan còn rất lớn, thế mà có thể nói được lời như vậy." Nhìn bóng dáng hai người liên tiếp rời đi, Cao Úc lắc đầu cười: "Không biết nên nói ngươi có tâm cơ tốt hay là rất giỏi giả ngốc."

"So sánh với người khác thì chẳng qua da mặt của học sinh dày hơ mà thôi." Ninh Uyên cung kính dâng trà lên cho Cao Úc, chính thức trở thành quan môn đệ tử của vị đại học sĩ này.

Trên đường về nhà Ninh Uyên nghĩ, tuy Tạ Trường Khanh và Tư Không Hi chưa nói gì nhưng không thể không phủ nhận mình có khả năng đắc tội hai người họ. Tính tiểu tử cưỡi ngựa va chạm mình lúc trước, Hàn Thao tỷ phu trước kia, Tống Liêm chưởng viện, hôm nay thêm hai vị nữa, vào thành chưa được mấy ngày đã đắc tội nhiều người như vậy, quả nhiên, tới Hoa Kinh chẳng khác nào ném mình vào giữa lốc xoáy, nhưng con đường này vô luận khó khăn thế nào đi chăng nữa thì y phải phải đi.

Mấy ngày kế tiếp, Ninh Uyên mỗi ngày đều đến Nho Lâm Quán đưa tin, hiển nhiên y cũng nhận được sự thay đổi thái độ của mọi người đối với mình, gần đây cũng có không ít cử nhân của nơi khác đến báo danh, nhưng trong những người mới đến thì Ninh Uyên giống như đặc biệt bị cô lập, người khác nhìn thấy hắn sẽ uyển chuyển né tránh, hoặc cố ý làm như không nhìn thấy hắn, cố tình nữa thì chỉ hừ mạnh rồi đi sang chỗ khác, chỉ có mình Tống Liêm, mỗi lần đến hắn đều nở nụ cười rực rỡ với y, không biết trong lòng hắn đang đánh chủ ý gì.

Ninh Uyên trong lòng sáng như gương, nhìn tình cảnh này cũng không khó đoán là Tống Liêm giở trò quỷ sau lưng, trừ bỏ ngày đầu tiên đến Nho Lâm Quán, Tống Liêm cố ý khiến đám người Trương Duy sinh ra thành kiến với y, mấy ngày nay cũng nổi lên không ít lời đồn đãi, đại ý là y là người có thế lực, khinh thường con cháu làm nông, càng chọc cho các cử nhân khác bất mãn với mình.

Tống Liêm vốn tưởng rằng người đọc sách nào cũng quan tâm đến mặt mũi, Ninh Uyên bị đối đãi như vậy, đáng lý ra sẽ không thường đến Nho Lâm quán trả bài, như vậy thì liền chờ thêm một thời gian nữa thì hắn có thể lấy lí do Ninh Uyên thường xuyên nghỉ mà đem xóa tên hắn ra khỏi danh sách của Nho Lâm Quán, giúp Bàng tiểu thư vui vẻ.

Tuy rằng mặt ngoài Nho Lâm Quán có quy định cử nhân phải hoàn thành công tác bên ngoài đúng hạn nhưng đây chỉ là quy định thống nhất dựa theo văn chương rỗng tếch mà làm, đại đa số cử nhân rải rác có khi một tháng cũng chưa tới quán một lần, cũng không ai quản họ nhưng Tống Liêm nhất quyết muốn dùng quy định này đề xử lý Ninh Uyên thì người khác cũng không dám nói gì, dù sao quy định cũng là quy định.

Nhưng điều làm Tống Liêm thấy kỳ quái là Ninh Uyên bị cô lập đến như vậy mà vẫn có thể cái gì cũng không thấy ngày nào cũng tới quán, không ai để ý y, y liền tự mình ngồi ở Tàng thư các, vừa ngồi là một ngày, đối với ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh y cũng ngoảnh mặt làm ngơ, khiến Tống Liêm không khỏi phải mắng da mặt dày, cũng khiến hắn ý thức được phương pháp này của mình không có cách nào thành công được, hắn phải dùng cách khác để xử lý tiểu tử kia.

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc cuối chương, Tống Liêm thật đáng thương, chết dưới hoa mẫu đơn trở thành pháo hôi đầu tiên....

__________

Phong: Hé lu mọi người :3 lâu ngày lắm không gặp, chắc cũng khoảng một năm rồi. Thật ra thì chương này tui làm rất lâu do lười nên dây dưa, câu từ có hơi lộn xộn nhân xưng, đãng trí quá mà :')

Hẹn gặp mọi người ở chương sau nè.

10/7/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top