Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[BNHA + Index] Suzushina Yuriko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

alt. Genderbend Accelerator trong BNHA-verse

Thực tế là ý tưởng đầu tiên của bạn dành cho một fanfiction BNHA, mang tên Định luật 3 Newton (Newton's Third Law). Không biết có thể gọi là cross-over giữa BNHA và Index hay không, bởi bạn chỉ đơn giản nhót có Accelerator, thay đổi giới tính và nhét bé ấy vào BNHA-verse.

THÔNG TIN CHUNG

Tên Hán tự: 鈴科 百合子

Tên phiên âm: Suzushina Yuriko

Tên Hán - Nôm: Linh Khoa Bách Hợp Tử

Bí danh: Accelerator

Epithet: 

- Athena / Minerva / Bellona / Chiến Thần

- Azrael / Tử Thiên sứ (Angel of Death)

Quân hàm: Thiếu tá (Major)

Sinh nhật: 13.10 (Thiên Bình)

Nhóm máu: AB

Nơi sinh: Phân khu Shizuoka

NGOẠI HÌNH (và những thứ liên quan đến ngoại hình)

Chiều cao: 1.68m (5'6")

Cân nặng: 47kg (103.8lbs)

Màu tóc: Trắng

Màu mắt: Đỏ

Năng lực của cô chặn tia cực tím, từ đấy cơ thể cô không sản sinh melanin và khiến cô mắc thể bạch tạng, với mái tóc trắng bù xù dài chấm vai có phần xơ xác và đôi mắt đỏ như mắt thỏ. Cô cũng thường được nhận xét là giống bạch thỏ—cho đến khi mở miệng hay sử dụng năng lực, tất nhiên. Bên cạnh đó, Accelerator cũng ảnh hướng đến cân bằng các nội tiết tố trong người cô, làm cô trông như lưỡng tính (androgynous). Cô khá nhỏ và gầy.

Cô thường mặc đồ màu trắng hoặc đen, thường kết hợp áo phông với hoodie hay áo khoác có mũ và quần jeans thụng cho dễ vận động.

TIỂU SỬ

Phần lớn thời thơ ấu—trước 8 tuổi—của Yuriko vẫn còn là một bí ẩn. Chỉ biết rằng cô bị cha mẹ bán cho một tổ chức khủng bố, những kẻ đã sử dụng cô như một vũ khí sống. Endeavor là người đã giải cứu cô. 

Bản thân "Suzushina Yuriko" cũng không phải là tên thật của cô. Todoroki Shouto là người đặt tên "Yuriko" cho cô bởi lần đầu tiên cậu thấy cô là khi cô đang đi dạo trong vườn bệnh viện, ngồi cạnh một khóm hoa huệ tây trắng (bách hợp). Trên giấy tờ cô được nhận nuôi bởi Suzushina Arata, một thành viên trong ban quản trị của Hiệp hội (Hero Public Safety Commission, HSPC). 

Sau thành công của Hawks, Hiệp hội muốn cho ra đời một Anh Hùng đặc hiệu thứ hai. Yuriko sở hữu một kosei đặc biệt quyền năng, lại có nhiều kinh nghiệm thực chiến, thế nên một khi cô được đánh giá là đủ thể lực và tinh thần, họ lập tức tống cô ra thực địa. Nhiệm vụ của cô thường mờ ám, nguy hiểm và đòi hỏi cô phải đi lại nhiều, thậm chí ra nước ngoài hay chiến đấu cùng bộ đội ở các vùng tranh chấp. 

Những lúc không phải ra tiền tuyến hay thi hành nhiệm vụ, cô được gia sư kèm cặp cùng Shouto. Hai người nói chung là thanh mai trúc mã. Cô cũng là bạn tập của cậu (Shouto chưa thắng cô dù chỉ là một trận).

Yuriko là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử được cấp Giấy phép Sử dụng Siêu năng Chuyên nghiệp và Chứng chỉ Hành nghề Anh Hùng (9 tuổi). Cùng thời gian Shouto nhập học Yuuei, cô vừa hoàn thành một nhiệm vụ hải ngoại trường kỳ khá gian nan, được "tuyển thẳng" vào học viện nhưng thực tế là trở thành người hướng dẫn kỹ năng thực địa cho học viên khoa Anh Hùng.

TÍNH CÁCH

Được đào tạo như một Anh Hùng và một quân nhân từ nhỏ, Yuriko là ví dụ điển hình của một người lính tuyệt vời—cần cù, nghiêm túc, kỷ cương, dứt khoát và lãnh cảm. Nơi mưa bom bão đạn đòi hỏi phải đưa ra quyết định trong tích tắc, tức cô có khả năng quan sát, phân tích và phán đoán tình hình rất nhanh cũng như sự kiên trì và sức bền dưới áp lực ngàn cân. 

Để bản thân trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc và quần quật nơi chiến trường máu lửa cũng khiến cô chai sạn, chứng tỏ cô có một tinh thần thép sau khi vào sinh ra tử nhiều lần như vậy mà tâm lý không bị ảnh hưởng quá nhiều. Không có nghĩa rằng cô thích thú gì với việc chiến đấu hay bạo lực, bởi cô hiểu rõ hậu quả tang thương của nó hơn bất kỳ ai cùng tuổi, thế nên cô không tài nào hiểu được ước ao làm Anh Hùng của giới trẻ, cho rằng đó là một công việc bị tô điểm hào hoa bóng bẩy quá mức. Đem theo chấp niệm đó vào Yuuei, kết hợp với phong cách "thương cho roi cho vọt" cô vẫn thường dành cho cấp dưới của mình, Yuriko sớm soán ngôi Aizawa Shouta là giáo viên / người hướng dẫn tàn bạo nhất học viện. 

Yuriko phần nào coi mình như một con tốt, một vũ khí để người khác sử dụng nếu cần và có xu hướng áp đặt cả quan điểm cực đoan ấy lên những người xung quanh, đánh giá họ thông qua năng lực và sự hữu dụng của họ—những đặc điểm khiến người khác cho rằng cô là một kẻ thái nhân cách xã hội (sociopath). Tuy nhiên cô không phải là không có cảm xúc hay thấy gắn bó với một số người, một số kỷ vật nhất định, như cô luôn đeo sợi dây chuyền bạc thánh giá là thứ duy nhất cô có từ mẹ đẻ của mình, hay luôn giữ bức ảnh chụp chung với Shouto kỷ niệm ngày cô xuất viện. Phần nào đấy trong cô vẫn vô thức mong muốn có trải nghiệm như một thiếu niên bình thường, vô âu lo và được làm những việc mình thích, đấy là lý do vì sao cô lại rất trân trọng những cuộc gặp gỡ—và đấu tập—với Shouto hay lại chấp nhận lời mời của Yuuei. Biểu hiện nhẫn tâm và bạo lực của cô chỉ đơn thuần là cô không biết thể hiện tình cảm và sự quan tâm của mình theo cách nào khác.

Mặc dù sở hữu năng lực vượt trội, Yuriko không hề đánh giá thấp đối thủ của mình và luôn tính toán đường đi nước bước cho một cuộc đối đầu cẩn thận, có thể nói là chìa khóa nằm sau sự bất khả chiến bại của cô và khiến bất cứ ai đã từng đối mặt với cô dù sợ hãi nhưng cũng rất tâm phục khẩu phục. Cô cũng không phải là kiểu người sẽ tiếp tục đuổi đánh nếu như đối thủ đã đầu hàng, nhưng luôn chuẩn bị một phương án đề phòng phe kia có ý định lật lọng. 

Yuriko là một người "thẳng thắn đến độ tàn bạo" và có cách ăn nói khá thô tục và hăm dọa làm người ta có cảm tưởng cô là một kẻ khó tính và dễ nổi nóng, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại—cô hiếm khi nào hành động dựa theo cảm xúc; thậm chí trong những khoảnh khắc căng thẳng nhất cô vẫn có thể suy nghĩ và đưa ra quyết định cực kỳ lý trí.

Character Alignment: Lawful Neutral

NĂNG LỰC

Thể chất: Bẩm sinh Yuriko không phải là người có thể lực tốt nhất, nhưng cô đủ bền bỉ để chống chọi với sự khắc nghiệt của chiến trường. Sức mạnh, sức bền, độ dẻo dai hay tốc độ của cô về bản chất đều kém hơn các học sinh khoa Anh Hùng cô đang dạy, nhưng phản xạ kèm theo kinh nghiệm chiến trường của cô quá thừa để bù lại những khiếm khuyết ấy.

Bởi vì năng lực của cô chặn tất cả các tác nhân gây hại, cô hầu như không bị ốm nhưng thực tế sức đề kháng cũng cực kém.

Trí tuệ: Bộ óc thiên tài của Yuriko được thể hiện ở rất nhiều khía cạnh. Đầu tiên, năng lực của cô đòi hỏi rất nhiều tính toán phức tạp để có thể sử dụng được, và giữa chiến trận có rất nhiều lần cô đã nghĩ ra ứng dụng mới cho siêu năng của mình ngay tại chỗ. Trí nhớ của cô cũng rất tốt, thông qua nhiều nhiệm vụ thu thập thông tin cô thường không mang theo thứ gì để ghi chép hay lưu trữ lại, đề phòng việc để lại dấu vết hay bị chặn cướp giữa đường. Cô cũng là một chiến thuật gia tuyệt vời, có khả năng tận dụng tối đa môi trường xung quanh để đảo ngược tình thế từ bại thành thắng.

Thiện xạ: Biết rằng mình không thể lúc nào cũng cậy vào siêu năng được, cô đã học thêm bắn súng. Cô không phải là tay súng giỏi nhất của quân đội, nhưng đủ để giải quyết được việc. 

KOSEI

Accelerator (一方通行 Ippō Tsūkō, lit. Nhất phương thông hành - Đường một chiều) dựa theo Biến đổi Vector (Vector Transformation), cho phép Yuriko điều khiển phương hướng và cường độ mọi vector cô tiếp xúc, cũng như những vật thể mang vector như đạn đạo, nhiệt hay điện. Năng lực này vừa bị động vừa chủ động (hoặc vừa tấn công vừa phản công).

Hiển nhiên là năng lực này đòi hỏi kỹ năng tính toán rất lớn từ người sử dụng, từ đánh giá có bao nhiêu vector cần điều khiển, và khi kích hoạt năng lực, có những biến số nào sẽ xuất hiện khi thao túng và kiểm soát chúng. 

Phần "bị động" của Accelerator là Chuyển hướng (Redirection / Reflection), đổi hướng bất cứ vector nào nhắm về phía Yuriko, có thể thực hiện trong vô thức thông qua một vài tính toán cô đã quen thuộc từ khi còn nhỏ, bao gồm nhu cầu tối thiểu oxy, ánh sáng, áp suất không khí, sóng âm thanh, etc. và đảo ngược tất cả những thứ còn lại, cho dù cô có thể điều chỉnh chúng nếu thấy cần thiết. Cô cũng lập ra một dạng "bộ lọc" để phân tích xem thứ gì có hại cho mình và đẩy chúng đi nếu có—đây là lý do cô có thể đổi hướng kịp thời đạn hay điện lực mà Kaminari Denki giải phóng.

Phần "chủ động", Kiểm soát Vector (Vector Control) yêu cầu tính toán trực tiếp tại thời điểm để thực hiện thao tác và duy trì hiệu quả, bởi chỉ cần một sai lầm nhỏ có thể sẽ vô hiệu hóa mọi thứ hoặc gây ra tai họa nghiêm trọng. Một khi nắm chắc mọi thành phần có liên quan, tiềm năng của Accelerator là vô hạn—cô có thể gây ra động đất chỉ bằng cách chạm nhẹ chân xuống, biến một hòn bi hay một viên sỏi có sức công phá như súng thần công, bay lượn thông qua điều chỉnh vector trọng trường và vector gió, trở nên siêu khỏe, siêu nhanh hay lọc độc chất khỏi cơ thể. 

TRIVIA

- Phiên bản genderbend của Accelerator đúng thực là tên Suzushina Yuriko. Bạn lười lấy tên khác.

- Accelerator này ít nhiều được lấy cảm hứng từ Tanya von Degurechaff.

- Phiên bản Accelerator này cũng rất nghiện cà-phê. Ngoài ra còn nghiện đồ ngọt. Cũng đúng thôi, với từng ấy tính toán cần phải thực hiện não cần rất nhiều caffeine và glucose. Cô luôn luôn có kẹo trong người.

- Yuriko thực ra thừa sức tốt nghiệp phổ thông từ năm 12 tuổi, tuy nhiên cả Hiệp hội và cá nhân cô không muốn thu hút quá nhiều chú ý không cần thiết về mình nên thường có thỏa thuận với một trường nào đấy làm vỏ bọc. Hồi sơ trung trên danh nghĩa cô là một học sinh của Aldera, hiện tại thì là thành viên thứ 21 của lớp 1-A.

- Thú vui tao nhã của cô là nấu ăn. Khả năng bếp núc của cô thuộc hàng đi thi MasterChef được là đằng khác. Thích nhất là làm há cảo, sủi cảo, nem, gỏi cuốn hay mấy loại pasta nhồi nhân (như ravioli hay tortellini), bởi chúng không cần quá nhiều sức lực (như nhào bột làm bánh hay làm mỳ) và cô có thể để tâm trí lạc trôi khi thực hiện thao tác. Cô dạy nấu ăn cho đám 1-A cũng đày chúng nó không khác gì trên sân tập. Người duy nhất có khả năng nấu ăn đạt yêu cầu của cô là Bakugou Katsuki, và tất nhiên, thằng bé vừa cảm thấy bị xúc phạm cũng vừa tự hào kỳ lạ cùng một lúc.

- Như đã chỉ ra ở trên, Yuriko có biểu hiện của một sociopath (khắc kỷ, tính toán và thiếu đồng cảm); tuy nhiên mối quan hệ của cô và Shouto ngăn cô trở thành một kẻ tâm thần thật sự. Không cha không mẹ, năm tháng phiêu dạt đủ thể loại chiến trường và phi vụ nguy hiểm, cô không có mấy mối quan hệ thân thiết, thế nên Shouto là người quan trọng nhất trên thế giới của cô. 

Shouto dù không ưa gì Enji nhưng phần lớn vẫn nhẫn nhục làm con trai ngoan vì cậu thật sự cảm kích rằng ông là người đã cứu Yuriko và đem cho cậu người bạn đầu tiên và cũng là thân thiết nhất. 

Bàn ăn nhà Todoroki luôn luôn có một ghế dành cho Yuriko. Cô cũng thường vào bếp với Fuyumi.

- Yuriko có một lần cứu Midoriya Izuku khỏi một màn bắt nạt của Bakugou Katsuki. Cô có nhận ra hai đứa này khi vào Yuuei và đã cho cả hai một tràng cải lương nhớ đời—rằng cả hai đều có mặc cảm tự ti quá tệ hại và nên tìm cách nào giải quyết cảm xúc lành mạnh hơn là đánh người hay làm bao cát cho người ta đánh.

- Nói là "tinh thần thép", nhưng không phải là Yuriko hoàn toàn không có PTSD hay rối loạn phân ly (disassociation). Thỉnh thoảng cô vẫn có flashback hay gặp ác mộng về chiến trường.

TRÍCH ĐOẠN (hay mấy mẩu tẹo tẹo bạn đã viết được cho dự án này trước khi thấy nó có vẻ không khả thi cho lắm, mà nói trắng ra là bạn đột ngột có những plot-bunny thú vị hơn)

[Prologue]

Những vụ án có dính dáng đến trẻ con bao giờ cũng là những vụ phiền phức nhất. Tệ hơn nữa là họ chỉ nhận ra có dính dáng đến trẻ con khi đã quá muộn, khi họ nghĩ chiến dịch đã đi đến hồi kết và kết quả là bị kẻ địch táng cho một đòn bất ngờ bạt tai.

(Enji sẽ đuổi cổ bất cứ tên nào phụ trách phần tình báo cho chiến dịch này. Làm thế quái nào mà gã lại không nhận ra bọn tội phạm có giữ một đứa trẻ, chưa nói đến giữ một đứa trẻ làm vũ khí, vì Chúa!)

Sự chuyển biến bất ngờ làm kế hoạch đảo lộn và dĩ nhiên là mọi thứ chìm trong hỗn loạn. Gã nhớ một phần tư quận thành một đống đổ nát, tiếng súng đạn rào rào điếc tai, tiếng bước chân dồn dập và tiếng gào thét ra lệnh rát cổ. Tay phản diện ngập trong vũng máu và tràng cười điên dại của bản thân, nhìn đi, hãy nhìn đi, lũ anh hùng bất tài vô dụng, và họ không thể không nhìn, không thể thoát khỏi cái bóng bé nhỏ đứng trên tàn tích, trắng tinh khôi như một thiên thần mà đôi mắt đỏ ngầu vô hồn làm máu trong huyết quản bọn họ đóng băng—

Tay phản diện chết vì mất máu, tai hoạ ngăn chặn kịp thời, đứa bé được cứu và xét tình huống đã đi chệch dự tính nhiều cỡ nào, chiến dịch có thể coi như đã thành công và một vụ tầm cỡ mức này sẽ càng củng cố vị trí của gã trên bảng xếp hạng. Cơ mà gã không muốn nhắc tới nó. Vụ việc để lại một thứ dư vị tởm lợm quái đản trong miệng và gã chỉ muốn quên nó đi.

Khi Eraserhead bước xuống khỏi đống hoang tàn với biến số được kiểm soát, Enji hẳn đã đứng hình một hồi, nhìn chòng chọc vào thân thể y đang bế, còi cọc và trắng bệch và bất động, nhớ lại cách một mình cái thứ bé nhỏ này chống lại cả một đội quân và đã làm họ mém chết và chỉ bị cản bởi một kẻ có khả năng vô hiệu hóa những năng lực khác, và, dẫu có tinh thần sắt thép đến mấy, gã không thể giấu nổi kinh hoàng khi nhận ra cái đội-quân-một-người này không thể lớn hơn Shouto được.

(Shouto, niềm tự hào của gã, kiệt tác để đời của gã—)

(Shouto không phải là đứa trẻ duy nhất có tiềm năng vượt ngưỡng, gã biết. Có những đứa sinh ra đã là quái kiệt và sẽ thật tệ nếu như những quái kiệt này được đào tạo để chống lại họ.)

(Gã sẽ không để mất Shouto. Tuyệt đối không.)

"Đứa bé không có trong hệ thống," Tsukauchi đang nói và Enji cố kìm một cái khịt mũi, không ngạc nhiên, xét việc bố nó là tướng lớn trong một tổ chức tội phạm khét tiếng. "Trước mắt ban quản trị cho rằng nên giữ nó lại quan sát. Ta không có thông tin cụ thể nào về cách hoạt động hay giới hạn năng lực của nó hết. Nó đã được đưa vào chương trình bảo vệ nhân chứng và một khi mọi thứ lắng xuống và ổn thoả hơn chúng tôi sẽ sắp xếp người giám hộ cho đứa bé."

Sắp xếp người giám hộ, nghe sao mà nực cười. Họ biết thừa rằng Hiệp hội sẽ không đời nào bỏ lỡ một năng lực gia như thế này. Sau chiến dịch vừa rồi Hiệp hội cũng tổn thất kha khá, ít nhất hội cũng phải cố lấy món chiến lợi phẩm chiến tranh này bằng được.

Enji nghĩ về tiếng kim loại va chạm loảng xoảng và bầu không khí nặng nề khét lẹt mùi khói thuốc súng và đứa trẻ đứng hiên ngang giữa giông tố ngay cả khi bao nhiêu người lớn (công an, quân đội, đặc nhiệm, anh hùng, vũ trang và kinh nghiệm đầy mình) đã ngã xuống.

Gã chỉ nóng lòng chờ đến lúc hội nhận ra một thực thể tràn ngập năng lượng thuần túy như vậy không phải thứ họ có thể kiểm soát. Không thể kiểm soát hoàn toàn được.

(Có một giọng nói nhỏ trong gã chép miệng tội nghiệp cho đứa trẻ này, không thoát nổi mùi súng đạn và đất bụi và máu lửa chiến trường.)

"Mà," Tsukauchi đột ngột lên tiếng. "Cảm ơn ông vì đã mang cậu bé đến." Tay điều tra viên mỉm cười. "Tôi có hơi ngạc nhiên, cơ mà suy cho cùng, có lẽ gặp ai đấy cùng tuổi sẽ cải thiện tình trạng của nó."

Nghe vậy Enji hơi nhướng mày. Nếu như Tsukauchi nghĩ rằng gã đưa thằng con đến để kết bạn và chơi đùa thì y nhầm to rồi.

(Đấy không phải là mục đích ban đầu của gã. Đứa trẻ này là một năng lực gia mạnh, gã thừa nhận, nhưng tất cả sẽ chỉ dừng lại ở đó. Gã đưa thằng bé đến chỉ vì đây là một kẻ mạnh, và sẽ còn nhiều kẻ như vậy ngoài kia, thằng bé cần phải nghiêm túc hơn nếu như muốn trở thành anh hùng số một.)

Thế nhưng, "Tôi đoán vậy," là tất cả những gì gã nói.

Gã cũng hướng nhìn theo Tsukauchi, nhìn về phía trước, có hai đứa trẻ đang chơi giữa vườn hoa bệnh viện, một đứa sẹo phủ một phần tư mặt và một đứa còn phải ngồi xe lăn. Mặt trời chọn đúng lúc ấy để ló khỏi mây, nắng rải xuống thảm cỏ và lấp lánh trên hai mái đầu bạc và lần đầu tiên kể từ vụ tai nạn, kể từ lúc Rei nhập viện và Touya biến mất, Shouto của gã đang cười.


[1]

"Cậu cần phải dừng trò này. Thực sự."

Shouto thở dài ngao ngán, không quên ngoảnh ra sau quan sát nghe ngóng lần nữa cho chắc chắn, trước khi mở cửa. Yuriko khịt mũi một cái rõ to hẳn là cố tình, bước vào và tựa vào mép bàn học. Đưa tay lên bóp bóp sống mũi, Shouto có cảm giác một cơn đau đầu dần dần hình thành.

Trước vẻ cáu bẳn của cậu, Yuriko chỉ đảo mắt. "Thôi nào, đây có phải là lần đầu tiên tôi đột nhập qua đường cửa sổ đâu. Điều tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ?"

Nó không sai. Nó đã vào phòng cậu nhiều lần không đếm xuể (cả chính thống lẫn không chính thống và cũng cơ số không nhỏ là do tự cậu mời) và nó không phải bí mật gì với Endeavor, một trong những mối quan hệ ít ỏi ông cho phép cậu giữ—mà chính ba cậu là người đã giới thiệu hai đứa với nhau chứ đâu.

Cơ mà ông chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì một khi phát hiện ra cậu con út thường xuyên có khách viếng thăm vào những khoảng thời gian giời ơi đất hỡi và bị bắt quả tang tại trận là viễn cảnh cậu một mực muốn tránh. Hơn nữa, "Cậu đáng ra không nên có mặt ở đây vào giờ này," cậu bảo và đôi mắt đỏ hơi nheo lại.

"Trước đây cậu đâu có vấn đề gì với nó đâu," nó bình thản chỉ ra, đoạn liếc xuống chồng bài tập đại số của cậu. "Thật tình, thần đồng Todoroki Shouto mà cũng vật vã với năm cuối sơ trung à?"

Shouto ngồi lại vào bàn, không quên ném cho đứa bạn thân nhất một cái lườm sắc lẻm. "Không phải ai cũng có bộ óc như cậu."

"Ừ, tôi biết dung lượng não cậu không bằng não tôi, nhưng ít đến mức thành ra cho bạn mình leo cây ấy hả?"

Đến đây Shouto đã đứng hình một lúc và trước khi cậu nhận ra máu đã dồn hết lên mặt và tai cậu. Hôm nay là một ngày bận rộn và hẳn là cậu quên sạch cuộc hẹn, hay đúng hơn là buổi luyện tập của chúng. Yuriko có ti tỉ trách nhiệm trên người, không dễ gì kiếm được thời gian rảnh mà chịu làm hình nộm rơm cho cậu tập—thực tế, nó vừa trở về sau một phi vụ ở Iraq.

Thiếu niên bạch tạng chỉ đơn thuần trông ngán ngẩm và nhìn bộ sưu tập manga của cậu như thể đang cân nhắc có nên phóng hỏa toàn bộ không. (Cậu không nghĩ nó sẽ làm vậy, mặc cho bản tính thích hành hạ người ta của nó có lớn thế nào đi chăng nữa cái sự lầy lội vẫn vĩ đại hơn và chẳng phải công việc thường nhật đã là đi dọn dẹp hốt rác cho người ta hay sao, ít nhất tan ca rồi thì tha cho nó cái—)

Shouto kéo cổ tay áo lên nhìn đồng hồ. Tám rưỡi. Đáng ra chúng hẹn nhau lúc sáu giờ. 

Cậu đã để bạn đợi những hai tiếng rưỡi và với một người như Yuriko, thời gian là vàng bạc. 

"Xin lỗi, tôi quên mất." Cậu ngả người ra sau tựa vào lưng ghế. "Cơ mà gần đến giờ giới nghiêm của tôi, và tôi cũng mệt rồi."

Yuriko chỉ nhướng mày và hẳn nó không mất đến ba giây để chắp nối các sự việc với nhau. Có thể nhờ cái bộ óc suy luận vĩ đại ấy, có thể bảy năm có lẻ chơi với nhau làm chúng bắt bài đối phương dễ như bóc vỏ quả cam. Ví như Yuriko hiện tại vẫn đang bận bộ gakuran đen là đồng phục nam sơ trung Aldera, tức bản thân nó cũng không có ý định quần nhau với cậu ngay từ ban đầu.

"Không sao." Miệng thản nhiên nói không thành vấn đề nhưng nó vẫn phải búng trán cậu một cái. Cậu nhăn mặt. "Coi như cậu nợ tôi một chầu kem đi."

"Được rồi, được rồi." Cậu đảo mắt. "Cậu rảnh khi nào?"

Yuriko ngưng lại một lúc, nhẩm tính. "Gần nhất là thứ Bảy tuần tới." Trước cái nhướng mày của cậu nó chỉ thở dài. "Tôi có việc đến thứ Sáu."

Đến thứ Sáu. Tức là những năm ngày lận. Đây không phải là chuyến đi lâu nhất Yuriko từng có. Kỷ lục nó đã bặt âm vô tín nửa năm, là quãng thời gian nó cùng với lính Liên hợp Quốc bị điều động tới vùng tranh chấp ở Syria. Nhưng lịch sử cho thấy độ dài không ảnh hưởng gì đến độ rủi ro hết.

Có vẻ như cậu đã để lộ vẻ bất an, bởi Yuriko vỗ vai cậu. "Nếu như cậu muốn dành thời gian với tôi đến thế thì đáng ra hôm nay cậu đã không bắt tôi phải đợi."

"Tôi đã kêu tôi xin lỗi và hứa sẽ bao cậu kem rồi còn gì nữa." Shouto bảo. "OK, thứ Bảy, mười giờ ở Phil's. Đến toàn thây hoặc không tôi sẽ đến gõ cửa tận nhà cậu."

"Trong trường hợp cậu không quên rằng mình có hẹn lần nữa, Shou." Nói đoạn nó móc từ trong túi ra một quả táo và một phong Kit-Kat vị matcha, quẳng thanh kẹo về phía cậu trong khi bắt đầu gặm quả táo như một con chuột sóc. "Buổi xét tuyển ứng cử của Yuuei thế nào?"

Shouto nhìn xuống thanh kẹo một lúc. Yuriko ham của ngọt, giữa táo và kẹo thể nào cũng sẽ chọn kẹo, vậy mà giờ lại cho cậu kẹo thế này, tức là sự khó ở của cậu đã trở nên quá rõ ràng, đến mức nó muốn an ủi cậu. 

Cậu vẫn không muốn đối mặt với vấn đề cho lắm. 

"Không tệ," cậu nhún vai một cái, kết luận như vậy. 

Nghĩ lại, với cậu mọi thứ diễn ra như một giấc mơ xa xăm. Cậu đã hoàn thành cả ba phần. Mục tiêu của cậu đằng nào cũng chỉ là qua được kỳ thi, chứ chẳng phải so sánh thiệt hơn hay đấu đá đánh đấm gì với ai.

("Hay quá! Thắng rồi! Cơ mà lần tới thì không biết chắc được. Mà cậu cũng tuyệt vời ghê á! Cậu là con trai của Endeavor hả?")

(Cậu là con trai Endeavor hả?)

(Tập hồ sơ ứng cử viên được Endeavor kí nặng chịch trong túi xách cậu.)

("Đừng làm ta thất vọng, Shouto.")

Yuriko cắn một miếng táo đặc biệt lớn và bắt đầu nhai rồm rộp mà cậu thề hẳn là cố tình. "Không tệ là thế nào đấy?" Nó bất chợt cúi xuống, trông thẳng vào mắt cậu. Cậu chớp mắt lia lịa. "Này, đừng kêu là cậu trượt đấy, Shou!"

Trượt cái đầu nó. Shouto quắc mắt đổ quạu, đẩy nó ra. "Không, tất nhiên là tôi không trượt, Yuri. Cậu nghĩ tôi là ai chứ?"

Đấy chỉ là một câu hỏi tu từ, nhưng Yuriko chưa bao giờ từ bỏ một cơ hội dù là nhỏ nhen nhất để chọc tức cậu. "Hừm, nói sao ta? Todoroki Shouto, nửa nóng nửa lạnh, hoặc có thể kêu là trong nóng ngoài lạnh, hoặc tsundere của năm?"

"Câm đi. Tôi thậm chí còn chẳng phải người đặt tên cho năng lực của mình." Cậu làu bàu, cơ mà trong giọng nói của cậu không có tức giận hay khó chịu thực sự nào hết. Vì thế nên Yuriko chỉ hơi nhếch mép rồi ném cái lõi táo vào thùng rác ở phía bên kia phòng, chuẩn phóc. "Mà tại sao họ lại nghĩ cậu đủ khả năng giảng dạy người ta chứ?"

Yuriko ngó chòng chọc cậu với cặp mắt cá chết không thể nào khinh bỉ hay hạ cố hơn được nữa. "Shou, tôi là một Thiếu tá. Lúc nào tôi chả có lính mới để huấn luyện."

Cậu hừ lạnh. "Tụi này muốn làm anh hùng, đâu phải quân nhân, Yuri. Nếu vậy tôi đã đăng ký vào trường lục quân từ đời nào rồi."

"Cùng là lính của hệ thống, như nhau cả thôi," là lời đáp tỉnh rụi của nó, tay phẩy phẩy như cố gạt một con ruồi vo ve bên tai. "Tôi biết là tôi đủ khả năng dạy cậu. Nói sao thì nói, cậu cũng đã hạ được phát nào trúng tôi đâu."

"Có mà cậu không bao giờ để tôi hạ trúng phát nào thì có."

"Mọi thứ đều công bằng trên chiến trường. Nếu cứ giữ quan điểm đó thì tiếp tục mơ đi."

Cái này không sai, Shouto cay đắng nghĩ thầm, đoạn huých nhẹ vào cánh tay nó. "Rồi sẽ có ngày cái bản mặt vênh váo này quay lại đập chết cậu đấy. Thứ tự trên bảng xếp hạng anh hùng đâu chỉ đơn giản xếp theo sức mạnh."

"Cứ lảm nhảm đi và có thể có ngày nó thành hiện thực." Yuriko vẩy tay. "Bảng xếp hạng anh hùng cũng đâu phải thang đo duy nhất. Mà ngay cả vậy thì cái thứ này cũng là một sự so sánh khập khiễng."

"Nếu theo cậu nói thì All Might đâu có giữ vững vị trí số một khắp các mặt trận suốt bao năm nay được."

"All Might là một đẳng cấp khác hẳn so với ông già nhà cậu rồi—không có ý gì đâu."

"Ờ, tôi cũng biết là khoảng cách giữa số một và số hai ở đây là quá lớn rồi."

Cậu xé vỏ giấy gói và bẻ đôi thanh kẹo bởi cậu không phải quái vật. Qua khóe mắt Shouto thấy Yuriko vẫn nhìn cậu, như thể mong chờ điều gì đấy. Cậu thở dài. Có vẻ như cậu không giấu gì khỏi nó được và nó sẽ không đời nào rời đi cho đến khi moi được thứ làm cậu buồn bực khỏi người.

(Thật sự, suốt ngày kêu cậu là một đứa tsundere, đứa nào mới là gà mái mẹ ở đây chứ.)

Biết là không thắng được nên Shouto đành đầu hàng trước. "Có người chặn đường lúc tôi hoàn thành xong bài thi thể lực, vậy thôi."

Nói xong cậu chau mày liền. Bảo "chặn đường" có thể nghe hơi quá, tất cả những gì gã làm là tuôn ra một tràng tầm xàm bá láp gì đấy sau khi Present Mic tuyên bố người chạm đích đầu tiên. Chỉ tội đây là một gã khó chịu và đến giờ nghĩ về hắn vẫn làm cậu khó chịu, quá lắm mồm và cũng quá to mồm và cậu cần tập trung, có một kẻ gào rú lải nhải bên tai như vậy phiền phải biết.

(Nghĩ lại, có thể cậu cũng đã khá bất lịch sự với gã thật. Todoroki Shouto nói chung cũng không phải một kẻ hướng ngoại, nếu không muốn thẳng thừng ra là thộn thộn trong khoản giao tiếp, kể ra cũng không bất ngờ khi Endeavor ngăn cách cậu khỏi tất cả những thứ ông cho là sẽ "đánh lạc hướng cậu khỏi mục tiêu chính" và Yuriko cũng không phải tấm gương sáng lạng gì ở khoản đối nhân xử thế. Tình huống thành ra như vậy cũng không làm cậu thấy tội lỗi lắm, căn bản cậu không phải là người khơi mào.)

(Cậu là con trai Endeavor hả?)

Shouto cắn thêm miếng nữa có thể với nhiều lực hơn cần thiết.

Yuriko hơi nghiêng đầu, cử động làm những lọn tóc bạc loà xoà rủ xuống che phủ nửa khuôn mặt. "Kẻ đấy cũng là người đã đánh bại cậu, đúng chứ?"

Cậu không cần phải trả lời. Tuy nhiên cậu không kìm được mà liếc qua nó, không rõ cậu đang mong đợi hay tìm kiếm thứ gì ở đứa bạn thân. Có thể là cái phần yếu đuối cô độc nhỏ nhoi trong cậu theo quán tính cố tìm kiếm sự cảm thông và an ủi, cho dù đấy vốn không phải là kiểu của hai đứa bọn chúng. Nếu như khả năng xử lý cảm xúc của cậu có thể đong được bằng một muỗng canh thì của Yuriko chắc không hơn một muỗng cà-phê.

(Bởi thế mà nó thực sự giỏi trong công việc nó làm.)

Thế nên những gì nó nói tiếp đấy làm cậu không khỏi ngạc nhiên.

"Được rồi, cậu về nhì. Thế thì đã sao nào? Có phải là cả thế giới kết thúc đâu."

Vẫn bằng cái giọng nhừa nhựa ngứa tai, nhưng Shouto biết đấy là thứ gần với một lời an ủi động viên nhất mà cậu có thể có được từ Yuriko. Không phải là cậu có hy vọng gì nhiều.

"Tôi không biết, Yuri." Cậu giơ hai tay lên. "Tôi đã phạm một số sai lầm ngu xuẩn và để những gì gã nói ảnh hưởng đến mình."

Yuriko nhướng mày như thể hỏi ngu xuẩn mức độ nào, nhưng rồi đôi mắt nó dịu đi. Chỉ có một thứ duy nhất thường xuyên và dễ dàng khiến Todoroki Shouto dằn vặt khổ sở nhiều đến thế.

"Nó ngu xuẩn thật." Shouto cố kìm một cái khịt mũi. Ừ, làm như nó đã không kêu cậu như vậy suốt bao năm nay. "Đấy dù sao vẫn là trở ngại lớn nhất của cậu. Tôi đoán là cậu vẫn không chịu xài bên trái trong bài thi?"

"Đây là một bài thi xét tuyển. Tôi không muốn tạo căng thẳng không cần thiết cho bản thân."

"Hợp lý."

"Dù sao thì tôi cũng đã qua được rồi, và đấy là điều quan trọng nhất."

"Cậu cứ nói vậy bao lần tuỳ thích. Nếu mọi thứ chỉ đơn giản có vậy thì cậu đâu cần phải tự nhiếc móc bản thân nhiều như cậu đang làm?"

Shouto nhíu mày. "Tôi đâu có—" Nhưng cái quắc mắt đầy nghiêm khắc của Yuriko đã chặn họng cậu ngay lập tức, và cậu thở ra, thành một đống bùi nhùi trên ghế.

Vấn đề phần lớn nằm ở Endeavor, nhưng không đơn thuần chỉ nằm ở Endeavor.

"Tôi đoán tôi không muốn xài lửa lên ai khác ngoại trừ cậu." Tôi không muốn thua ai khác ngoài cậu.

Yuriko có cái nhìn này trên mặt như thể nó muốn lột da ăn tươi nuốt sống cậu đến nơi.

"Đừng có cho tôi nhiều đặc quyền thế, Shou. Và đừng có ủ dột nữa. Cậu không có quyền, nhất là khi cậu còn không xài hết sức kia. Dám làm dám chịu. Cậu có phải con trai không hả?"

Cậu chắt lưỡi. "Nói nhiều vậy. Tôi có cố gắng chớ."

"Cố gắng vào đúng việc cơ."

Shouto chớp mắt. Sinh nhật thực tế của Yuriko thật sự không ai biết, ngày 13 tháng 10 được chọn thực tế là ngày xuất viện bảy năm trước của nó. Chỉ biết rằng hai đứa trạc tuổi nhau. Cơ mà Yuriko thường xuyên hành xử như một người chị gái ngán ngẩm với mấy trò ăn vạ của thằng em còn hơn cả Fuyu-nee. 

Cậu nhìn xuống thanh kẹo ăn dở. Cậu biết cậu cần an ủi và đang tìm sự an ủi, cậu chỉ không nghĩ cậu muốn nó đến nhường nào.

Hơn nữa, không phải ngày nào Yuriko cũng chịu chiều theo ý cậu như thế này. Quid pro quo, nó sẽ nói. Nó chấp nhận để cậu xả tức là chấp nhận làm xô hứng.

"Cậu không phải ba cậu và sẽ không trở thành ba cậu," nó bảo, kèm theo một cái đảo mắt. "Cậu quá nhát và quá nhân từ để làm Endeavor thứ hai."

"Nói vậy là có ý gì đấy?" Shouto không ngăn được một cái lườm.

Yuriko chỉ tỉnh bơ ngó lại đầy thách thức. "Có gì sai à?"

Cậu ăn nốt thanh kẹo. Cậu sẽ chấp nhận những gì cậu có thể có. Và những lúc như thế này nhắc cậu nhớ lý do tại sao Yuriko, mặc cho nó có vẻ khốn nạn hoặc khốn nạn thật như thế nào, nó vẫn là bạn thân nhất của cậu suốt hơn bảy năm ròng. Bảy năm ròng và nó vẫn chưa bỏ cậu lần nào. Làm cậu hơi ngạc nhiên chút, nghĩ về việc cậu tin tưởng cái thứ ngỗ ngược này ra sao.

Cậu tự tin rằng ít nhất một thứ Endeavor dạy mà cậu làm rất tốt là giữ hình tượng và khoảng cách với những người xung quanh và tự hỏi từ khi nào cậu và Yuriko thân thiết đến mức giải mã ý nghĩa từng lời nói và cử chỉ của nhau dễ dàng như uống một ngụm nước lã. Bản thân cậu không phiền khi có người có thể đọc vị cậu dễ dàng như đọc sách, nhưng cậu có ghét việc làm nó phải lo lắng. Làm như nó chưa có đủ thứ cần lo rồi. Đằng nào nó cũng là bạn thân nhất của cậu.

Chí ít đây cũng là quyết định của cậu, cho dù quyết định ấy là của một đứa trẻ cô đơn và tổn thương và đầy lo sợ. Endeavor dẫn cậu đến gặp Yuriko khi ấy không phải để cậu kết bạn, cơ mà cậu đoán cậu gặt hái thêm được một thứ gì đấy có lợi cho cậu, làm cậu vui và không phải chủ đích của ba cũng được tính là một thắng lợi nho nhỏ rồi.

(Hoặc không thì cũng có thể là vào lúc ấy, mặc cho vẻ thản nhiên thường trực, mặc cho siêu năng nghe đồn mạnh ngang đội quân ngàn người, mặc cho hàng hàng lớp lớp cảnh vệ phòng trừ trường hợp xấu nhất, mặc cho nhìn kĩ đi, Shouto, con có thể mạnh như thế này, hơn thế này, Shouto thấy Yuriko cũng chỉ là một đứa trẻ, gầy gò và mệt mỏi và thiếu ngủ, cô đơn và tổn thương và đầy lo sợ. Nó có ánh mắt kì lạ này, như thể nó tin cậu sẽ ghét nó, sợ nó, thù nó và nó chấp nhận điều đó. Shouto thoáng thấy ba đang nói chuyện với một viên cảnh sát cách đấy không xa và nghĩ rằng chuyện này đúng một phần nào đấy. Chỉ là không cần phải như thế mãi mãi.)

Shouto lắc đầu.

"Không," cậu bảo. "Tôi đoán cậu không sai."

"Tốt."

Yuriko đưa tay qua xoa đầu cậu. Shouto nghĩ cái sắc sảo trong mắt nó có dịu bớt một chút và ý nghĩ này sau bảy năm vẫn là một thứ gì đấy lạ lùng, nhưng luôn luôn làm cậu ấm lòng.

"Cảm ơn. Và xin lỗi, để cậu đêm hôm phải qua như thế này."

Nó nhướng mày. "Tôi làm vì tôi muốn thôi."

"Ngay cả khi ngày mai cậu phải đi làm nhiệm vụ?" cậu bình thản chỉ ra. Bàn tay nắm mép bàn của Yuriko hơi siết chặt lại và nó chắt lưỡi.

"Tôi có thể tự lo được cho mình," nó nói. "Tôi không yếu ớt đến mức đi và không quay lại nữa."

Cậu giơ hai tay lên. "Tôi không nghi ngờ khả năng của cậu, Yuri." Nếu như có gì đấy Yuriko ghét và không ngần ngại để lộ ra, đấy là việc mọi người nghĩ rằng nó yếu ớt. Tất nhiên, Yuriko là một trong những ví dụ hiển nhiên nhất của không yếu ớt trong từ điển của Shouto. Tuy nhiên, "Nghe này, tôi sẽ không tọc mạch chõ mũi vào chuyện không phải của mình, nhưng—" cậu cắn môi, nghĩ một chút, "—đời tôi đâu chỉ xoay quanh Endeavor và đời cậu cũng đâu chỉ độc mỗi hoàn thành bất cứ việc gì họ giao cho cậu."

Cặp đồng tử hồng ngọc nheo lại. "Đấy là một so sánh khập khễnh. Hai chuyện không liên quan gì đến nhau hết."

"Có thể. Ai biết được." Shouto nhún vai một cái. "Theo một cách nào đấy nó có lý với tôi."

Yuriko không trả luôn mà ngó chằm chằm cậu một hồi lâu, như thể đang suy luận xem cậu đang tính toán gì.

"Chúng ta sẽ không nói về chuyện này," cuối cùng nó nói, từng thanh âm lạnh lẽo và sắc sảo như muốn cắt đứt rễ của thứ hạt giống quái đản vừa được gieo mầm trước khi bén rễ. Shouto không ngạc nhiên mấy, nó chiều cậu cũng chỉ có giới hạn và cậu đã đạt đến giới hạn đấy rồi. "Và lần cuối cùng, đừng lo cho tôi."

.

.

.

Yuriko nhìn cậu chòng chọc như thể cậu đã hoá điên hoặc vừa mọc thêm một cái đầu nữa.

"Cậu muốn tôi huấn luyện cậu," nó chậm rãi lặp lại và Shouto nghe thấy gì đấy tựa hồ như không chắc chắn trong giọng nó nói.

"Ừ."

Chân mày nó nhướng lên đến mức biến mất dưới những lọn tóc loà xoà.

"Ba cậu là anh hùng số hai toàn quốc," nó chỉ ra. Cặp mắt đỏ ké quét cậu một lượt và Shouto bất chợt nhớ vị trí của tất cả những vết bầm tím trên người. "Tôi biết là ổng cũng quần cậu chết đi được, còn hỏi tôi làm gì nữa. Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, như cậu."

"Endeavor không thể hạ được cậu, đúng chứ?" Yuriko không trả lời, cũng không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, gương mặt vẫn phẳng lặng như gương nhưng sự câm lặng này làm Shouto nghĩ cậu đã đi đúng hướng. "Ba tôi cũng bảo cậu là một kẻ mạnh." Lý do tại sao ông vẫn để cậu chơi với Yuriko đến tận giờ. "Tôi muốn mạnh hơn nữa." Mạnh hơn mà không cần dựa vào ông bố chết dẫm, cậu không nói hẳn ra, không cần thiết. "Có cách nào lên trình tốt hơn là học từ kẻ mạnh không?"

"Tôi không phải là gia sư. Và cậu cũng không hẳn là yếu ớt gì."

"Cơ mà rõ ràng là không mạnh đủ."

Yuriko phát ra một tiếng gì đấy như cười khẩy. "Thế cậu sẽ làm gì nếu như chuyện này không thành? Nếu như tôi không thể giúp cậu được và cả hai chỉ đơn giản đang uổng phí thời gian của nhau?"

Shouto cắn môi. "Một buổi," cậu đề xuất sau một hồi cân nhắc. "Nếu như cậu thấy ta không làm việc với nhau được thì tôi sẽ không đề cập đến việc này nữa. Đồng ý không?"

Đứa trẻ bạch tạng nhìn chằm chằm bàn tay chìa ra sẵn của cậu một lúc lâu, rồi cũng chịu thua với một tiếng rên rỉ và bắt lấy. "Địa ngục đang chờ cậu đấy, Todoroki Shouto."


GHI CHÚ (hay từ đâu nảy ra cái plot-bunny điên rồ này)

- Bạn không hẳn là fan của franchise Index, bởi lẽ nó quá rối rắm và bạn thật sự không biết bắt đầu từ đâu. Bạn hầu như không xem mảng ma thuật, nhưng mảng khoa học (Accelerator và Railgun) thì bạn đoán là bạn ít nhất xem hết anime. Là con người hiện đang học ngành kỹ thuật, cách các loại siêu năng lực sử dụng kiến thức khoa học thực tế rất thú vị, đặc biệt là siêu năng lực của Accel và Mikoto. 

(Btw, bạn ship AccelMikoto, từ một cái fanfiction siêu siêu tuyệt vời bạn vô tình đọc được trên FFN nhưng bị abandoned từ lâu. Pair này hiếm không để đâu cho hết được *khóc*)

- Năng lực của Accel cực kỳ OP. Ngầu, bá, hợp lý, nhưng yep, OP. Và bạn không thể nào đồng ý hơn với cách nerf nó—bằng cách lấy đi khả năng tính toán của Accel! Mọi người học lý hay toán chắc chắn cũng biết nỗi khốn khổ khi tính vector—urgh, không có một ngôn từ nào có thể diễn tả tại sao đây lại là một quyết định xuất chúng.

Ở phiên bản này của Accel bạn nerf nó theo cách khác—giới hạn chỉ những vector tiếp xúc / ảnh hưởng lên Yuriko. Tức là chúng ta sẽ khó mà có mấy pha thần sầu như tạo plasma hay sử dụng năng lượng quay của Trái Đất làm bóng năng lượng—mà khoan, có thực sự là bất khả thi không ta? Con người luôn luôn nằm dưới ảnh hưởng / kích thích của các lực / ngoại tố. Hmmmm.

- Đây có lẽ là một hướng triển khai khác đào sâu hơn về mặt triết lý xã hội của BNHA. Đành rằng hiện tại cũng có học viện quân đội hay trường lục quân mà cha mẹ vẫn gửi các cô các cậu khó trị vào, nhưng cách nghiệp Anh Hùng được tô vẽ như một dạng người nổi tiếng với tiền đồ hào quang xán lạn và cách các bạn trẻ hồ hởi thi vào Yuuei hay Shiketsu không thể không khiến bạn nghĩ tới tuyên truyền thanh niên xung phong thời chiến (propaganda). 

Đành rằng chủ đề Horikoshi-sensei hướng tới là trả lời câu hỏi "Anh Hùng là gì?" (What is a Hero? What makes a Hero?), nhưng thật sự, cái kiểu xả thân liên tục của Midoriya cũng có khiến bạn hơi, ừm, bất an. Thằng bé thật sự không biết nghĩ cho bản thân một tẹo nào hết. Giúp người hết khả năng là việc tốt, nhưng giúp người để đánh đối lấy tương lai hay chính mạng sống của bản thân chẳng khác nào tự sát, và lãng mạn hóa sự "tự sát" như vậy không thể nào là lành mạnh được. 

Chưa kể đến chuyện câu hỏi trên mang phần triết lý nhiều hơn là thực tế—và thật sự, bạn không có vấn đề gì với nó, đằng nào đây cũng chỉ là một bộ shounen. Tuy nhiên Anh Hùng trong BNHA là một nghề nghiệp thực thụ, với chức năng gần như cảnh sát hay quân đội—bắt tội phạm, giữ gìn an ninh, etc.—và cái nghiệp này có thể đầy công lý, đầy hào kiệt hay hiển hách, nhưng có mấy ai nói nhiều về mặt tối hơn của nó? Rằng một lựa chọn, một phán đoán sai có thể ảnh hưởng đến sinh mạng của nhiều người? Hay công sức đổ ra, rằng có khi họ đang đánh cược mạng sống của chính mình? Rồi những tên tội phạm bệnh hoạn, tâm thần và tàn bạo ám ảnh họ cả đời? PTSD từ những vụ bắt cóc hay tra tấn từ kẻ ác? Vân vân và mây mây.

Có thể bạn ngồi trong bóng tối suy nghĩ vẩn vơ quá nhiều. Đây dù sao cũng chỉ là một bộ shounen với tác dụng feel-good *nhún vai* Nhưng mà bạn đoán mấy điểm này cũng đáng để suy ngẫm nhiều hơn.

(Bạn đoán đây là lý do vì sao bạn không thể thích nổi Midoriya Izuku nhưng vẫn có một sự hứng thú đặc biệt với phần world-building hay một vài nhân vật thú vị khác trong dàn cast của BNHA.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top