Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Gương vỡ, có thể lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý mọi người đọc chương này nửa đầu có vẻ hơi nhàm chán nha TvT

------------------

"Của quý khách tổng hết 430 đồng."

Cô thu ngân của cửa hàng cầm lấy tiền khách đưa, cẩn thận gói ghém lại túi bóng lớn nhỏ cho thật kĩ. Trịnh Phồn Tinh nhận lấy mấy túi đồ nặng trĩu, bên trong đều là màu vẽ đủ loại. Cậu là một họa sĩ. Không được tính là nổi tiếng, nhưng tranh của cậu cũng thường có xuất hiện ở những triển lãm tranh tổng hợp trong nước, giá thành bán cũng có vẻ tốt, đủ để trang trải sinh hoạt cuộc sống, có khi còn dư dả hơn.

Vẽ tranh là sở thích từ nhỏ của Trịnh Phồn Tinh. Thuở còn tấm bé khi các bạn học chật vật loay hoay cả buổi không xong một bức tranh để nộp môn mĩ thuật, cậu đã có thể vẽ được thêm vài ba bức giùm cho những người bạn thân nộp lên. Vẽ, vẽ, tất cả đều là vẽ. Để bây giờ trưởng thành rồi, điều này vẫn không thay đổi. Sở thích vẽ của cậu rất đa dạng: phong cảnh, động vật, sinh hoạt con người cậu đều có thể thành thạo múa cọ trên trang giấy. Nhưng thứ khiến cậu chẳng bao giờ chán, chính là vẽ chân dung.

Chàng trai họ Trịnh cảm thấy vẽ chân dung rất thú vị. Có thể khắc họa lại gương mặt của người khác bằng chính đôi tay của bản thân. Khi vẽ sẽ chú ý đường nét cụ thể trên khuôn mặt, từ đó tìm ra nét đẹp ưa thích cho riêng mình.

Cậu cũng tìm ra nét đẹp mà cậu ưa thích rồi, nhưng nét đẹp đó giờ đã nằm ngoài tầm với của cậu. Hay nói cách khác, cậu và người ấy đã chia tay. Chuyện này không phải mới mẻ gì, hai người hai lối đi riêng cũng đã được hơn một năm nay, nhưng Trịnh Phồn Tinh không làm cách nào quên được người cũ.

Mẹ Trịnh thấy tình hình này cứ như vậy sẽ không ổn, liền sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt vào ngày hôm nay, đối tượng là con gái một người bạn cũ của bà. Trịnh Phồn Tinh cũng không có ý kiến gì, chỉ là hiện giờ thay vì đi mua một bộ đồ tươm tất hay một bó hoa ngát hương thơm tặng cho đối phương, trên tay cậu lại nặng trịch màu và cọ vẽ.

Dù sao cũng đã hơn một năm, có lẽ đã đến lúc phải thật sự buông tay rồi. Dù sao từ ngày ấy cũng không gặp lại người, buông tay... có lẽ cũng nên thôi.

Buổi xem mắt được hẹn vào năm giờ chiều, địa điểm ở trước cửa một hiệu sách nhỏ. Theo như lịch trình mẹ Trịnh vẽ ra cho Trịnh Phồn Tinh thì hai người sẽ đợi nhau ở trước cửa hiệu sách, sau đó con trai bà sẽ đưa cô gái kia qua khu trung tâm thương mại mua một món đồ làm quà tặng, tiếp theo đến một nhà hàng cao cấp đã được bà đặt bàn chu đáo dùng bữa tối cùng nhau, kết thúc sẽ là con trai bà đưa cô gái kia về nhà an toàn trong êm đẹp. Trịnh Phồn Tinh là đứa nhóc rất tốt, vóc người cũng không thể chê, bà tin con trai mình lần này sẽ thành công, không sớm thì muộn cũng rước về cho mình một nàng dâu hiếu thảo.

Nhờ sự chuẩn bị chu toàn từ mẹ Trịnh, mọi chuyện trong buổi xem mắt đều diễn ra thuận buồm xuôi gió.

Cô gái kia tên là Lạc An, nói chuyện nhỏ nhẹ lễ phép có chừng mực, chính là con nhà gia giáo trong truyền thuyết mà mẹ Trịnh vẫn mong muốn cưới về cho cậu con trai của mình. Trịnh Phồn Tinh cùng Lạc An đi dạo, qua một cửa tiệm trang sức, thấy Lạc An có vẻ chú ý, hai người thuận tiện rẽ vào. Khi trở ra, trên mái tóc xoăn nhẹ ngang vai của Lạc An đã có một chiếc kẹp tóc hình bươm bướm lấp lánh - là quà Trịnh Phồn Tinh tặng cô theo nguyện vọng của mẹ cậu.

Khi đã yên vị ngồi trong nhà hàng cao cấp, gọi món xong xuôi, ngồi chờ mà không nói gì cũng có chút ngượng ngùng, Lạc An mới rụt rè mở lời:

"Anh Phồn Tinh, có phải hôm nay không ưng ý gì với em không?"

Quả thật, Trịnh Phồn Tinh đi xem mắt nhưng đầu óc cứ như ở trên mây. Mọi việc từ đầu đến tận bây giờ cậu đều hành xử như một cái máy, Lạc An cần bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm giác Trịnh Phồn Tinh chẳng có chút để ý nào tới mình.

"Không có đâu. Em nghĩ nhiều rồi. Lạc An là một cô gái tốt mà." Cậu vội xua tay.

Nghe được câu này, Lạc An liền vui vẻ trở lại: "Thật may quá. Em cứ mình đã làm gì khiến anh không hài lòng. À phải rồi, mẹ em có nói dì Trịnh dạo gần đây da tay thường bị khô, nứt nẻ rất khó chịu. Em gửi dì cái này, là lọ kem mát xa tay, dùng hàng ngày sẽ giảm bớt phần nào. Anh Phồn Tinh đưa dì Trịnh hộ em nhé."

Lạc An lấy từ túi xách ra một hũ kem dưỡng da đặt lên bàn đẩy về hướng Trịnh Phồn Tinh. Cậu ngẩng đầu toan định nở nụ cười cảm ơn Lạc An, tiêu cự không tự chủ lại nhìn về một hướng khác, toàn bộ cơ mặt lập tức liền cứng ngắc.

Quách Thừa ngồi ở góc nhà hàng, tầm nhìn chéo với Trịnh Phồn Tinh. Nãy giờ cậu không hề ngẩng đầu cùng Lạc An trò chuyện nên không biết, bây giờ mới rõ, chỉ cần cậu ngước lên nhìn Lạc An, Quách Thừa tất nhiên cũng sẽ lọt vào tầm mắt.

Quách Thừa, phải, là hắn, là người đã một năm không gặp, là nét đẹp cậu yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Người ngồi ở đó, không chút e dè nhìn thẳng vào mắt Trịnh Phồn Tinh, cơ hồ quanh hắn còn phảng phất hơi thở của sự tức giận.

Trịnh Phồn Tinh né tránh ánh mắt kia, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Tay cậu đặt lên trên ngực trái, một năm không gặp, vậy mà mày lại vẫn chỉ đập nhanh với người đàn ông này, trái tim ngu ngốc!

Thấy sắc mặt người đối diện không được tốt, Lạc An có phần lo lắng:

"Anh Phồn Tinh, anh sao vậy, cảm thấy không khỏe chỗ nào à?"

"Ừm, không sao. Chỉ là tự dưng thấy hơi choáng, một lát là hết thôi."

Bữa tối vẫn được dọn ra, vẫn theo kế hoạch hoàn hảo của mẹ Trịnh. Nhưng Trịnh Phồn Tinh chẳng nuốt trôi được cái gì. Người ngồi góc nhà hàng cả buổi đều dùng ánh mắt lãnh đạm kia nhìn cậu, nhìn đến mức khiến cậu thấy không tự nhiên nổi, có khi còn cảm thấy hô hấp cũng không thông.

Không thể, cậu hôm nay vừa mới tự nhắc bản thân rằng phải buông tay!

Kết thúc bữa tối, Trịnh Phồn Tinh mang theo Lạc An ra khỏi nhà hàng gọi xe giùm cô trở về. Tận lực lơ đi người vẫn còn ngồi đó.

Sau khi Lạc An ở trên xe đi được một quãng khá xa. Trịnh Phồn Tinh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc, bây giờ điều cậu muốn làm nhất là về nhà lao vào phòng tắm gột sạch tâm trí một trận. Cậu không muốn để hình bóng kia xâm chiếm lấy mọi suy nghĩ của mình.

Chẳng ngờ suy nghĩ vừa dứt, cánh tay của cậu đột ngột bị bắt lại. Quách Thừa khi nãy cậu bất chấp tránh né, ngay lúc này lại phải thẳng thừng đối diện. Hắn vẫn lãnh đạm như vậy.

"Là bạn gái sao?"

Nội tâm Trịnh Phồn Tinh muốn thừa nhận để chấm dứt mọi chuyện rối ren này giữa hai người. Nhưng đứng trước người đàn ông này, tất cả hành động và lời nói của cậu hết thảy đều bị trái tim khống chế: "Không phải, là đi xem mắt do mẹ sắp xếp."

Quách Thừa không nói gì. Trong khoảnh khắc nào đó, cậu dường như nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm từ hắn.

"Đã lâu không gặp, Quách Thừa." Cậu mở miệng cứng ngắc.

"Đừng dùng cái ngữ điệu và cách xưng hô đó với anh."

Thế cậu phải xưng hô ra sao? Chẳng lẽ vẫn như hơn một năm về trước, thân thiết gọi hắn một chữ 'Thừa'? Đáng tiếc, không được.

***

"A Tinh, đừng đùa giỡn với anh thế này, không hề vui chút nào đâu." Quách Thừa cầm lấy bàn tay cậu, chất giọng trầm ấm có chút khản đi.

Trịnh Phồn Tinh rút lại tay mình khỏi đôi tay ấm áp, cậu lạnh lùng thu mình lại không cho hắn chạm vào người. Thế này là tốt nhất cho hắn, là đang trải cho Quách Thừa một tương lai rộng mở. Cả một tiền đồ tươi sáng đều đang chờ đợi hắn ở phía trước, kể cả chàng họa sĩ quèn là cậu cũng không được phép ngáng đường - Những lời này, là từ chính gia đình hắn đã nói với cậu.

Nghĩ đến đây, Trịnh Phồn Tinh cười lạnh một tiếng. Tâm can đau đớn như bị ai đó dùng tay không xé thành từng mảnh vụn, vỡ tan. Quách Thừa tốt đẹp như vậy, tỏa sáng như vậy, tài giỏi như vậy kia mà, gia đình hắn nói đúng, người như cậu không xứng với hắn. Cậu đẩy hắn ra xa: "Em không đùa, em nói chúng ta chia tay đi, anh đừng giả vờ không hiểu nữa! Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi. Đừng đến tìm em, làm ơn..."

Cậu dứt khoát mang theo trái tim vỡ vụn rời đi. Để Quách Thừa mang đầy thương tổn ở lại, chấm dứt đoạn tình cảm bị gia đình của hắn coi là cặn bã, là nhất thời này.

***

Hắn giờ cũng không còn là Quách Thừa của hơn một năm trước nữa. Nói cách khác, tuy không gặp, nhưng hình ảnh của hắn vẫn đều đặn xuất hiện trên tạp chí hạng mục những người đàn ông thành công nhất hiện nay. Gia đình của Quách Thừa không sai nhỉ?

"A Tinh. Anh bây giờ đã có thể dùng sức lực của chính mình bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta rồi. A Tinh, về bên anh có được không?"

Trịnh Phồn Tinh ngây người, toàn thân mang một tư vị khó tả. Hơn một năm đã trôi qua, cậu đã tổn thương hắn rất nhiều, vậy mà... hắn vẫn còn thương cậu sao? Quách Thừa kéo cậu vào lòng, mùi hương nam tính quen thuộc đã lâu xộc vào mũi cậu, mang cho cậu hơi ấm, mang cho cậu sự an toàn tĩnh lặng.

Thấy cậu lặng thinh không lên tiếng. Quách Thừa đặt lên đỉnh đầu cậu một nụ hôn phớt nhẹ, thanh âm trầm thấp lại lần nữa vang lên: "A Tinh, chuyện ngày đó anh biết rồi."

Hắn biết. Nhưng chuyện ngày đó và hiện tại, chính là không thể vãn hồi mà.

Trịnh Phồn Tinh vẫn rất sợ, sợ lại một lần rơi vào tình yêu mãnh liệt, gia đình hắn biết sẽ lại một lần tìm đến cậu nhục mạ. Tìm cậu lần nữa, có thể không sao, ngộ nhỡ bọn họ tìm tới mẹ của cậu, vạn nhất chính là không thể được.

Thấy Trịnh Phồn Tinh vẫn còn chần chừ lo sợ. Quách Thừa như thấu mọi nỗi muộn phiền của cậu, hắn nhẹ nhàng an ủi bên tai. Quách Thừa sau khi biết chuyện Phồn Tinh chia tay mình là từ gia đình, hơn một năm qua hắn đã cố gắng không ngừng nỗ lực, phấn đấu trở thành người thừa kế tài năng mà cha hắn cần. Thực chất chính là để sớm có quyền thế, có thể dang rộng vòng tay chở che cho cậu.

"Anh của ngày hôm nay là nhờ em mà có. Anh biết em không có tình cảm với cô gái kia, vậy có thể chấp nhận anh lần nữa được không? A Tinh, đừng im lặng nữa, trả lời anh."

"Ừm... Có thể." Giọng mũi nghèn nghẹn từ người trong ngực phát ra, cậu khi thẹn thùng thường hay thế này đã là chuyện rất quen thuộc. Cậu chờ câu hỏi kia của hắn, cậu đợi khoảnh khắc này đã thật lâu rồi. Mọi lo toan có lẽ không cần nữa, cậu tin người đàn ông này có thể đem lại hạnh phúc cho mình.

Lần nữa hắn lại thở phào thanh thản. Cuối cũng cũng có thể mang em ấy về lại bên mình, cuối cùng cũng có thể một tay che trời bảo vệ cho tình yêu này. Hắn bây giờ rất thỏa mãn và hạnh phúc.

Trịnh Phồn Tinh đưa hắn về căn nhà nhỏ của riêng cậu. Quách Thừa nhìn xung quanh, khắp nhà đều là tranh chân dung của hắn. Đây đều là tác phẩm của hơn một năm qua cậu vẽ ra, cho hắn xem, cũng không có gì phải ngại ngùng, cậu chính là đã nhớ hắn nhiều đến thế.

Lúc trước nhớ, bây giờ vẫn nhớ, tương lai sẽ còn nhớ.

Nét đẹp cậu yêu, lại trở về bên cậu.

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top