Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Có thể kết hôn nha!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đa Liễu tắt bếp ga, bưng đĩa khoai tây chiên giòn rụm đặt trên bàn bếp rồi lại nhìn đồng hồ, vừa kịp lúc, con trai cô cũng sắp đi học về rồi.

Cạch một tiếng.

Cửa nhà mở ra, một cậu bé có gương mặt ưa nhìn tiến vào, cậu ngó nghiêng tìm bóng hình của mẹ.

"Mẹ, con về rồi."

Cậu bé đặt cặp sách xuống ghế sofa, ngửi được mùi thơm của món ăn quen thuộc bèn chạy ngay vào bếp, Đa Liễu bấy giờ mới biết con trai mình đã về.

"A Thừa, mẹ vừa mới chiên khoai tây cho con, ăn nhiều một chút đi, kẻo tối ba về lại không cho con ăn thứ này nữa đâu."

Quách Thừa vâng dạ rửa tay rồi ngoan ngoãn ăn, thỉnh thoảng còn kể cho mẹ nghe về vài chuyện ở trường. Bỗng chuông cửa reo lên vài hồi, Đa Liễu lúc này đang bận làm con cá cho bữa tối, không tiện tay mở cửa đành nhờ con trai: "A Thừa, con xem ai tới đi"

Cửa vừa mở ra, đối diện với Quách Thừa là một người phụ nữ xinh đẹp, trông có vẻ trẻ hơn mẹ của cậu vài tuổi. Nhìn xuống bên cạnh cô ấy còn có một nhóc con mặt búng ra sữa, nom cực kì đáng yêu, đôi mắt em ấy to và tròn, óng ánh giống như mắt những chú mèo con bé xinh, đôi má phúng phính ửng hồng đang phồng lên vì ngậm chiếc kẹo mút, dáng người bụ bẫm nhưng vẫn thấp hơn cậu rất nhiều, có lẽ vẫn còn học mẫu giáo. Quách Thừa thấy hai người thật lạ, vẫn chưa kịp sắp xếp từ ngữ trong đầu để nói gì thì người phụ nữ kia đã lên tiếng trước:

"Chào con, cô là hàng xóm mới chuyển tới. Nhà cô ở ngay bên kia thôi, cô tới gửi chút quà cho gia đình con coi như là ra mắt. Mong sau này chúng ta trở thành hàng xóm tốt."

Đúng lúc này Đa Liễu đã hoàn thành làm xong việc của mình, cô thắc mắc chạy ra ngoài cửa xem có chuyện gì. Thấy Đa Liễu, người phụ nữ kia thân thiện giới thiệu lại mình rồi gửi bọc bánh gạo cho cô.

"Thì ra là hàng xóm mới. Là nhà bên kia phải không, a, cô vào nhà ngồi chơi chút nhé."

Mẹ con người phụ nữ kia tiến vào nhà. Quách Thừa từ nãy tới giờ ngoại trừ câu chào ra thì im thin thít, cậu bé thể hiện mình là một đứa con ngoan đúng mực, chạy tíu tít theo mẹ mình bưng trà cho khách.

Dù tỏ ra bận rộn như vậy, nhưng cậu cũng không quên liếc nhìn nhóc con đáng yêu kia thêm vài lần.

"Em là An Hảo, mới cùng chồng và con trai chuyển về đây, không có quen ai hết. Vừa khéo gặp chị Đa đây cũng là nội trợ, từ giờ chắc em phải hay qua đây học hỏi mất, kĩ năng nữ công của em kém lắm. Tên nhóc con này thì lại rõ là kén ăn!" An Hảo vừa nói vừa chỉ chỉ đứa con trai, đứa bé nghe mẹ nói tới mình, xoay xoay cây kẹo mút trong tay tỏ vẻ không đồng tình, mẹ thế mà lại nói xấu em trước mặt người lạ!

An Hảo nhìn tới bé con của mình mới nhớ ra nơi này vẫn còn một đứa trẻ khác, liền nhìn về hướng con trai của Đa Liễu hỏi thăm: "Phải rồi. Con trai con trai, con tên gì?"

"Dì cứ gọi con là Thừa, con năm nay học lớp 3 ạ." Quách Thừa lễ phép trả lời.

"Vậy là hơn Tinh Tinh nhà dì 4 tuổi rồi. Chị Đa, chị dạy con trai thật khéo quá, thằng bé mới lớp 3 đã có chừng mực thế này."

Em nhỏ được gọi là Tinh Tinh kia thấy anh đẹp trai bên đây rốt cuộc cũng lên tiếng. Em đem cây kẹo mút ngậm trong miệng cố gắng nhai nhai nhai, chậm rãi khắc sâu cái tên Thừa của anh trai vào trong đầu.

Hai người mẹ ở cùng một chỗ rất hòa hợp, nói chuyện càng ngày càng thấy nhiều điểm tương đồng. Để hai đứa trẻ thân với nhau hơn, Đa Liễu đề nghị Quách Thừa đưa em trai Tinh Tinh ra công viên gần nhà để chơi. Hai đứa trẻ vô thức dắt tay nhau đi trên nền xi măng phẳng lặng, thấy em trai nhỏ vui vẻ đi theo mình nhưng cũng không nói gì từ đầu tới giờ, sợ em không thích chơi với mình lại chạy về phiền tới người lớn, Quách Thừa mới quay ra hỏi nhóc con:

"Tinh Tinh, tên đầy đủ của em là gì thế?"

"Em tên là Trịnh Phồn Tinh ạ."

Chậc chậc, cái tên thật là đẹp nha.

Quách Thừa mỉm cười nhìn Phồn Tinh, một nụ cười đẹp như tia nắng chiếu vào đôi mắt sáng trong của em. Trong khoảnh khắc, em bỗng cảm thấy Quách Thừa trông giống ông mặt trời chiếu sáng muôn nơi mà trên lớp cô giáo thường dạy em vẽ.

"Tới công viên rồi, Tinh Tinh có muốn chơi cầu trượt không?"

Phồn Tinh gật gật cái đầu nhỏ: "Muốn ạ. Anh, anh đỡ Tinh lên với."

Quách Thừa bế nhóc con đặt lên trên cầu trượt. Phồn Tinh liền trượt xuống, miệng cười khoái chí, đã lâu lắm rồi mới có người chịu chơi trò chơi với em.

"Ở đây còn rất nhiều trò chơi. Còn cả bên kia, bên kia nữa. Anh sẽ dẫn em chơi từng trò một nhé."

"Dạ."

Một buổi chiều cứ vậy trôi qua. Sau buổi hôm đó, mối quan hệ giữa hai nhà Quách và Trịnh cứ ngày một thân thiết. Hai đứa trẻ cũng thường bám lấy nhau, Quách Thừa còn xung phong với dì An về chuyện hàng ngày để cậu đi đón Trịnh Phồn Tinh tan trường về nhà.

Cuộc sống của Quách Thừa nhờ có cục bông nhỏ tên Phồn Tinh kia mà thú vị hơn trước rất nhiều. Đi đâu cũng nhớ tới em, mẹ cho cậu tiền tiêu vặt, nếu là khi trước cậu sẽ dùng để đem đi mua bi chơi với lũ bạn cùng lớp, nhưng bây giờ cậu lại dùng số tiền đó để mua bánh kẹo cho Phồn Tinh mỗi ngày.

Trịnh Phồn Tinh cũng nhờ có anh mà ngoan lên trông thấy. Mẹ luôn dặn em phải học hỏi anh Thừa, bảo em lớn lên phải vừa đẹp trai vừa ngoan vừa học giỏi như anh Thừa, có vậy mẹ mới thương em nhiều nhiều hơn nữa. Em nghe vậy cũng tin, hay cầm tập tô màu chạy sang nhà anh nói là học bài chung để cùng tiến bộ khiến mẹ cười khúc khích mãi không thôi.

Một câu chuyện nho nhỏ bắt đầu xảy ra, chỉ bởi vì em gọi cậu là 'anh Thừa' mà hoàn toàn không biết họ của cậu. Mới xảy ra nông nỗi, có một ngày khi Quách Thừa đang ngồi xích đu ở công viên chơi cái máy chơi game vừa mượn được của bạn, bỗng dưng thấy cục bông nhỏ của cậu từ xa mếu máo chạy về hướng mình khóc toáng lên.

Quách Thừa giật mình, từ ngày cậu chơi với em chưa bao giờ thấy em khóc cả. Cậu lau nước mắt trên khuôn mặt trắng mềm của bé Phồn Tinh, đôi mắt ứ nước vẫn còn có vẻ buồn nhưng cũng thôi nức nở, Quách Thừa liền dịu dàng hỏi vì sao em khóc.

Bé Phồn Tinh mới vừa mếu vừa nói, không trả lời câu hỏi của cậu: "Anh ơi, anh họ gì ạ?"

"À ừ nhỉ, Tinh Tinh không biết cả họ tên của anh. Anh họ Quách, tên đầy đủ là Quách Thừa."

Nghe được lời này, lòng bé con tự dưng mừng rơn, em xoa xoa đôi mắt đỏ ửng cho khô rồi cười khoe hàm răng trắng với cậu. Quách Thừa vẫn chưa hiểu chuyện gì, thấy em nín hẳn cậu cũng nhẹ nhõm nhưng vẫn không quên hỏi: "Tinh Tinh, em sao thế?"

Trịnh Phồn Tinh ngây thơ trả lời: "Mẹ em nói hai người cùng họ thì không thể kết hôn. Làm Tinh Tinh sợ ghê, may quá rồi, anh Thừa không phải họ Trịnh!"

Trái tim ai đó lập tức đập nhanh hơn bình thường. Em ấy vừa nói cái gì với cậu thế.

Có lẽ sợ Quách Thừa còn chưa đủ bối rối, Trịnh Phồn Tinh còn bồi thêm một câu chí mạng: "Như vậy là lớn lên Tinh Tinh có thể kết hôn với anh Thừa rồi!"

A, tên nhóc con dễ thương này!

--------------

Lại là những ngày bận rộn đến gần nửa đêm mới mò lên đây được huhu. Vài ngày tới mình bận thi nên có lẽ sẽ quay lại vào tối ngày thứ 6 lận, mọi người thông cảm nhaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top