Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sakura Trang

Vào thu, bụng Mộ Dung Dục đã lớn hơn, lớn hơn gấp đôi so với nữ nhân mang thai bình thường, hành động đúng là có chút cố sức. Lúc trước y đã hai lần suýt sinh non, thân thể thật sự không tốt, trước khi sinh hai tháng liền rời đi hoàng thành, đến Ngọc Tuyền cung dưỡng thai.

Nghỉ ngơi một tháng, bụng nhanh chóng bành lớn, bụng mang song thai chín tháng lớn như một cái sọt, bước chân lảo đảo, không có người đỡ là khó đứng vững được.

Vốn từ lúc lộ bụng, y liền không xuất hiện trước mặt ngoại thần nữa, nhưng đại lễ Tế trời cuối năm, không thể để người khác hoàn thành, bất đắc dĩ chỉ có thể ưỡn bụng miễn cưỡng đi.

Dùng cơm xong, Mộ Dung Dục được nội thị đỡ trở về nằm trên tháp, cởi y phục ra, lau chùi thân thể. Ngày mai là ngày tế trời, y sắp lâm bồn không thích hợp xuống nước, chỉ có thể để nội thị hầu hạ, có thể hoàn thành đủ các nghi lễ.

Nửa dựa trên giường, Mộ Dung Dục dựa vào gối, co hai chân lại. Trên người y chỉ mặc một món áo lót, quần, tất đều đã cởi ra, hạ thân trần trụi lộ ra. Cách áo lót, bụng cao ngất phập phồng theo tiếng thở dốc, Mộ Dung Dục khó chịu nhíu mày. Hôm nay trong bụng co rút có chút khác thường, nhưng Mộ Dung Dục mệt mỏi cũng không suy nghĩ nhiều.

Nằm một lúc, cảm thấy quá khó chịu, để nội thị đỡ đứng dậy, nâng bụng đi về phía bô ở sau rèm. Chẳng qua chỉ là mấy bước ngắn ngủi, Mộ Dung Dục liền cảm thấy chân bủn rủn, bụng trụy phồng không chịu nổi, bước chân nhoáng một cái, trĩu xuống khiến y đau như muốn đứt đoạn. Dựa vào trên người nội thị, Mộ Dung Dục nghỉ ngơi một lát.

Ngồi chốc lát liền không có chuyện gì xảy ra, nhưng bụng lại càng trĩu xuống hơn, khó chịu khiến y mồ hôi đầy đầu.

Nội thị đỡ hoàng đế trở về trên tháp, Mộ Dung Dục nằm chốc lát, chỉ cảm thấy cả người trên dưới đều không thoải mái, không bao lâu lại phải đứng dậy. Giằng co hai ba lần như vậy, tay chân Mộ Dung Dục đã như nhũn ra, bụng cũng càng thêm trĩu xuống.

Giày vò qua lại như vậy đến lúc trời tối, Mộ Dung Dục cũng quả thật mệt mỏi, mơ màng chìm vào giấc ngủ say, lúc này nội thì mới cẩn thận lau chùi toàn thân giúp y, nhưng phát hiện dưới thân Mộ Dung Dục thấy máu.

Mộ Dung Dục tỉnh lại thấy thái y đang quỳ trước tháp, cố gượng ngồi dậy, cảm thấy trên dưới cả người bủn rủn vô lực.

“Trẫm đây là… Muốn sinh sao…”

“Thấy máu, nhanh thì nửa ngày, chậm thì mấy ngày, cũng không chắc chắn.”

“Hôm nay trẫm phải tham gia tế trời — không thể chậm trễ… Tìm cách — ổn định thai nhi.”

Mộ Dung Dục vừa nói vừa thở gấp, thai nhi trong bụng quả thật động rất mạnh, y có chút không chịu nổi, nhíu chặt mày, khó chịu thở dốc.

Thái y lĩnh mệnh, lấy ra duyên sản thuốc đã chuẩn bị từ trước đến, bưng đến bên cạnh Mộ Dung Dục. Thuốc này cần đưa vào sản đạo, Mộ Dung Dục nhìn một cái, thấy viên thuốc ước chừng lớn bằng nắm tay của trẻ con, uể oải gật đầu một cái.

Thái y bưng thuốc đi đến trước giữa hai chân Mộ Dung Dục đang dang ra, vén áo lót của y lên. Sản đạo của Mộ Dung Dục đã mở gần hai ngón tay, theo bụng chậm rãi co rút lại, mở ra khép lại. Thái y chậm rãi đưa viên thuốc vào sản đạo. Cả người Mộ Dung Dục run lên một cái, nhất thời hô hấp dồn dập, bụng lớn phập phồng dữ dội, vật dưới thân từ từ ngẩng lên, càng ngày càng nghiêm trọng.

“Bệ hạ ngàn vạn kiềm chế, lúc này nếu như tiết tinh, ắt sẽ đẩy nhanh quá trình sinh sản.”

Tuy Mộ Dung Dục biết vậy, nhưng bây giờ chịu đựng quá khổ cực, kéo thân thể cồng kềnh run rẩy nửa ngày, nhưng lửa trong người lại càng lúc càng lớn. Viên thuốc cần hơn một giờ mới có thể tan, sản đạo co rút lại, không ngừng đâm vào chỗ bụng đang nhạy cảm. Mộ Dung Dục run một trận, quả thật không chịu đựng nổi, đưa tay cầm lấy phân thân, thái y vội vàng kéo tay y ra, mệnh nội thị dùng vải quấn eo y lại, chỉ mơ hồ lộ ra bụng tròn to lớn.

Mộ Dung Dục kìm nén đến mặt đỏ bừng, quả thực nóng đến khó chịu, eo cồng kềnh không ngừng ưỡn ra, rên rỉ liên tục.

Gần đến thời gian, nội thị đỡ Mộ Dung Dục đứng vững, mặc vào hoa phục nặng rườm rà, rõ ràng cả người mập mạp hơn nhiều. Tóc được thúc lên cẩn thận, lại đội tử kim quan hoa văn hình rồng, dung nhan xinh đẹp tuy vẫn hiện nét mệt mỏi nhưng nhìn cả người tinh thần hơn nhiều.

Có lẽ là do duyên sản thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, hai hài nhi trong bụng cũng ngừng đùa giỡn, suy yếu cười nhẹ, khẽ vỗ một bên bụng, giống như thương tiếc hài tử ngoan ngoãn. Viên thuốc bên dưới còn chưa tan ra, mỗi một bước di chuyển cũng sẽ mang đến mệt nhọc kích thích. Cũng may là còn có eo được quấn vải mang đến đau đớn khó chịu để dời đi phần lớn chú ý, bằng không Mộ Dung Dục thật không biết làm sao để chịu đựng một giờ.

Trước khi lên đường, nội thị cẩn thận khoác cho y thêm một chiếc áo choàng lông vũ nhẹ nhàng giữ ấm, bụng đủ tháng được che ở bên trong sẽ không nhìn ra được vóc dáng cồng kềnh. Mộ Dung Dục được đỡ lên xe ngựa, đội ngũ chậm rãi đi về phía tế đàn.

Bụng lớn trụy ở trước người khiến cho Mộ Dung Dục không cách nào ngồi ngay ngắn, đành dựa vào trên tháp mềm, dưới giường là đệm mềm thật dày. Nhưng xe ngựa lắc lư khiến viên thuốc lại đâm vào mấy phần, từng chút từng chút chạm vào trên điểm nhạy cảm. “A… Ô…” Mộ Dung Dục lập tức mềm người lại, ôm bụng nằm ở trên giường.

Bọn nhỏ trong bụng hình như có chút giật mình, cáu kỉnh lật người đánh nhau. Mộ Dung Dục vội vàng giơ tay xoa tròn lên bụng, một vòng lại một vòng trấn an hai tiểu quỷ nhỏ.

Ngọc Tuyền cung cách tế đàn không xa lắm, khoảng chừng còn hơn nửa giờ nữa thì đến. Trong xe Mộ Dung Dục vuốt bụng, suy nghĩ bay về nơi biên ải, yêu của hắn Tô Mặc đang đánh giặc nơi biên ải. Mắt thấy hài tử sắp ra đời, đoán chắc là Mặc không kịp về rồi.

Lúc ấy tin chiến sự nơi biên ải đến gấp, là Trấn Viễn tướng quân, Tô Mặc không thể không xuất chinh, để cho hai người đang trong tình yêu nồng nhiệt gắn bó như keo sơn không thể không tách ra. Sau đó biết mình mang thai, bởi vì chiến sự nơi biên ải căng thẳng, vì không khiến cho Mặc phân tâm, y cũng không nói tin này cho Mặc.

Còn nhớ lúc mới được ba tháng, biên ải cấp báo Tô tướng quân bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, Mộ Dung Dục lập tức ngã xuống đất ngất đi, động thai mạnh. Khi tỉnh lại liền muốn ngự giá thân chinh, lập tức đi biên ải. Nhưng bởi vì bào thai không ổn định, lạc hồng không ngừng dưới sự khuyên can không ngừng của Thái y và thái giám tổng quản, bỏ ý nghĩ này đi. Mặc dù sau này báo lại Tô tướng quân thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Mộ Dung Dục vẫn lo lắng không thôi, tích tụ trong lòng, không cách nào an tâm dưỡng thai.

Cho tới sau này, nhận được một phong thư đóng kín do tự tay hắn viết, mới khiến Mộ Dung Dục yên tâm, đến Ngọc Tuyền cung dưỡng thai. Bọn họ đã từng ước định, nếu như có hài tử, nhất định phải cùng nhau chào đón hài tử ra đời, nhưng từ đầu đến cuối mình không có nói cho Mặc, không biết hắn có trách mình hay không…

Trong lúc suy nghĩ lung tung, đoàn xe đã đến tế đàn. Được nội thị đỡ xuống, trước mặt đang quỳ là quan viên trong triều từ ngũ phẩm trở lên. Phía bên ngoài tế đàn, quỳ xuống là ngự lâm quân hộ giá trong buổi tế thiên. Thanh âm hô to vạn tuế, khiến bọn nhỏ hăng hái không thôi.

"Còn chưa ra đời liền có cái giá của hoàng đế rồi?" Mộ Dung Dục nghĩ vậy tay liền chậm rãi an ủi hài tử dưới bụng lớn. Mộ Dung Dục chăm chú với hài tử mà không có chú ý đến một ánh mắt thâm tình nóng bỏng phát ra từ bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top