Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 - 4

Chương 3

Editor: Sakura Trang

Đạp Tuyết, ngươi không có sao chứ?” Truy Phong đỡ người yêu đứng lên, phí sức nâng bụng lớn kinh người, nước trong bụng theo thở dốc của Đạp Tuyết nhoáng lên nhoáng lên.

“Không sao. . . Đi. . . Đi tiếp.”

“Chậm một chút” Hài tử vốn vội vàng ra ngoài nhưng bây giờ thật lâu không nhập bồn.

Đi mấy vòng, hài tử đi xuống nữa, bụng Đạp Tuyết bị ép lại cũng không cất bước nổi.”Truy Phong. Đi. Đi trên giường. Đâm. . . Đâm rách nước ối.”

“Không được, hài tử vẫn còn không nhập bồn, kiên trì đi chút nữa được không?”

“Được. . . Tốt. . .”

Hài tử không đi xuống nhưng thai động không dừng, Đạp Tuyết khó chịu cúi người xuống, tựa tại trên người Truy Phong. Hài tử không xuống, ngược lại tư thế không khép được hai chân càng khiến Đạp Tuyết khó chịu hơn.

“A. . . Hắc. . . A. . .”

“Đạp Tuyết, kiên trì tiếp.”

“Truy Phong, giúp ta, áp thai.”

“Được, ngươi ngươi phải kiên trì.” Đỡ bụng cũng không nhỏ của Đạp Tuyết để nằm xuống giường, Truy Phong lót hai cái gối trên người Truy Phong.

“A. . . A a a. . . Truy Phong, ngươi, nhanh giúp ta, đem nước ối. . .”

"Được, ngươi kiên nhẫn một chút” Lấy ra phân thân cứng rắn của mình, một chút xíu từ từ đưa vào.

Xì, vỡ nước ối, Đạp Tuyết bị đau đớn trong chớp mắt hành hạ lăn lộn trên đất “A. . . A a a a. . . A. . .”

“Đạp Tuyết. . .” Truy Phong đau lòng ôm người yêu lên trên giường, hai tay không ngừng vuốt để hài tử đi xuống.

“A. . . A. . .” Hài tử to lớn bị gạt ra, thống khổ không thuộc về mình hành hạ Đạp Tuyết, “Không được. . . Ta, ta không sanh được.”

“Đạp Tuyết, ta cảm giác hài tử xuống hơn nhiều so với trước kia, làm thế nào nữa?”

“Ngươi. . . Ngươi nhanh đè bụng của ta, dùng sức. . . Không cần để ý ta, nhanh áp. . . Thật. . . Thật không được. . . Liền ngồi lên.”

“Đạp Tuyết, ta. . .” Không bỏ được, Truy Phong sững sờ cảm thấy mình nhanh muốn tan vỡ.

“Nhanh. . . Ngươi muốn cho ta cùng hài tử đều chết sao…”

“Ta. . .” Truy Phong dằn lòng, nắm tay dùng sức đè xuống.

“A. . .”

“Chính là. . . Chính là như vậy, lại dùng sức.”

“Không. . . Không được. . . Ngồi lên đi.”

“Đạp Tuyết. . .” Truy Phong dùng sức lực lớn nhất đè xuống. “Đạp Tuyết, không được, ngươi sẽ chết mất.”

“A. . .” Đứa bé thứ nhất còn thiếu chút nữa liền đi ra “Ngồi. . . Ngồi lên tới. . . Nghe lời, cùng với việc để cho hài tử chết ở trong bụng ta, không bằng. . . Không bằng thử một lần “

“Ta. . .” Đối mặt với Đạp Tuyết, hai chân đặt hai bên y từ từ ngồi xổm xuống, Truy Phong từ đầu đến cuối cũng không nỡ ngồi hẳn xuống.

“Ta không phải bảo ngươi ngồi xuống sao!” Đạp Tuyết gắng sức đứng dậy, kéo một chút Truy Phong, Truy Phong trọng tâm không vững, lập tức ngã ngồi trên bụng người bên dưới. “A. . .”

“Đạp Tuyết. . .” Truy Phong liền vội vàng đứng lên, khẩn trương nhìn người yêu.

“A. . . A. . .” Nửa người trên của Đạp Tuyết thống khổ giãy dụa.

“Hài tử, hài tử đi ra một chút xíu, nhanh, nhanh giúp ta.”

“Đạp Tuyết, ngươi phải kiên trì.” Truy Phong cúi xuống giữa chân Đạp Tuyết bảo vệ hậu huyệt của y, nâng đầu của đứa bé. “Đạp Tuyết, lại dùng thêm chút lực, bả vai hài tử bị kẹt.”

. . A. . . Ta. . . Ta dùng sức. . . Ngươi. . . Kéo ra phía ngoài. . . A. . .”

“Ừ.” Trên tay Truy Phong không nhẹ không nặng chú ý sự chịu đựng của Đạp Tuyết liền kéo hài tử ra bên ngoài.

“A. . . A. . .” Đứa bé thứ nhất còn chưa đi ra, đằng sau hai đứa bé khẩn cấp cùng nhau đến huyệt khẩu, đau đến Đạp Tuyết thét lên.

“Làm sao, Đạp Tuyết, ngươi không có sao chứ?”

“Truy Phong. Truy Phong nhẹ chút. . . A. . . A. . . A. . . “

“Thật xin lỗi, Đạp Tuyết, thật xin lỗi.” Nhìn bả vai hài tử có thể thấy được hài tử này nhất định rất lớn.

‐------------------‐---------------------------------‐-------------------


Chương 4

Editor: Sakura Trang

“Ngô. . . Truy Phong, một lần nữa, a. . .” Tiếng khóc của đứa bé thứ nhất tuyên cáo nó đã đến với thế gian, Đạp Tuyết còn chưa tới kịp liếc mắt nhìn, hai ba trận đau tấn công đến.

“Ngô ngô. . . Ân a. . . A. . . “

“Đạp Tuyết, thế nào?” Truy Phong cầm y gói kỹ hài tử đặt ở bên cạnh.

“Truy Phong, đứa bé thứ hai. . . Độ lớn không đúng lắm. . . Ngươi. . . Ngươi mau nhìn xem.”

“Ân” Truy Phong nhìn một chút “Đạp Tuyết. . . Hai đứa. . . Hai đứa cùng xuống.”

“A. . . A. . . Cái gì. . . Ngươi. . . Ngươi đẩy một đứa trở về. . . Hoặc là cùng đẩy hai đứa ra ngoài… A…”

“Ta thử một chút.” Truy Phong định lấy tay đẩy một đứa đi vào. “Đạp Tuyết, không đẩy vào được!”

“A. . .” Đạp Tuyết cong người lên, hai đứa bé cùng chen nhau đến huyệt khẩu. .”Không còn kịp rồi. . . Giúp ta. . . Cùng đẩy hai đứa ra.”

“Ân” Truy Phong lấy tay đè nặng ở trên bụng lớn của Đạp Tuyết. “Đạp Tuyết, dùng sức a”

“A. . .” Cả hai đứa bé đi ra một ít, nhưng tiếc rằng hài tử quá lớn, bị kẹt.

“Đạp Tuyết, đi ra một chút, dùng sức!”

“Truy Phong, hài tử, hài tử bị kẹt”

“Làm sao. . . Làm thế nào bây giờ?” Nhìn bụng lớn phập phồng kịch liệt của Đạp Tuyết, nhất thời tay chân Truy Phong luống cuống.

“Ngươi, trước ngươi kéo từ từ một đứa, sau đó lại mới kéo đứa khác.”

Truy Phong thử nghiệm kéo một đứa, nhưng mà không được, “Đạp Tuyết, không được a.”

“Ngươi. . . Ngươi dùng sức kéo, bảo vệ một hài tử khác, không cần để ý ta.”

“A. . . A a a. . .” Hài tử cuối cùng trong bụng lại ồn ào, “Nhanh, nhanh lên một chút, đứa thứ tư không kịp đợi. . . A. . .”

“Kéo không ra a”Trên tay Truy Phong dùng sức, nhưng hài tử không để ý một chút hai vị phụ thân khổ sở, không thèm di chuyển.

“Ta, ta giúp ngươi. . . A. . .” Hai tay Đạp Tuyết đặt trên bụng ra sức ấn một cái.

“Đạp Tuyết. . . Ngươi. . .” Truy Phong nhìn hài tử đi ra ngoài, nước mắt lượn vòng ở trong hốc mắt.

“Còn có. . . Còn có một cái khác. . . Nhanh”

“Được.” Lau khô nước mắt, Truy Phong đưa tay vào kéo một hài tử khác, “Đạp Tuyết… Ngươi kiên nhẫn một chút.”

“Ừ. . .” Đạp Tuyết nhắm mắt, Truy Phong kéo mạnh một cái. “A…”

Hài tử đi ra, hậu huyệt của Đạp Tuyết rách ra, ngất đi.

“Đạp Tuyết, Đạp Tuyết ngươi tỉnh lại đi.” Truy Phong vỗ khuôn mặt tiều tụy của Đạp Tuyết, tóc đã sớm như vớt từ trong nước ra vậy.

“Truy Phong” Đạp Tuyết mông lung “Còn nữa, còn có đứa cuối cùng, ta, ta thật sự là không khí lực, không bằng, ngươi đưa tay vào đi, lấy con ra đi”

“Ta. . .” Truy Phong nhìn tay bởi vì hàng năm luyện công mọc đầy kén của mình.

“A. . . A a a a. . .” Hài tử Người cuối cùng huyên náo vô cùng kịch liệt, nhưng không ra, Đạp Tuyết bỗng nhiên đỡ người quay lưng lại, đem bụng vẫn to lớn như cũ đánh mạnh về phía tấm đá sau người.

“Hài tử, hài tử xuống dưới một chút, nhanh. . .”

“Đạp Tuyết, ngươi. . .” Truy Phong bị tình cảnh trước mắt là cho rung động không nói ra lời, tinh hồn lại, vội vàng nắm tay dùng sức đưa vào.

“A. . . Ân, tìm, tìm được không?”

“Tìm. . . Tìm được!”

“Kéo, kéo ra ngoài, a. . .” Truy Phong nâng hài tử dùng sức kéo một cái, hài tử đi ra.

“Đạp Tuyết, cám ơn ngươi. Nhìn một chút, ba nam hài một nữ hài.”

“Ừ, không có gì, nhưng lần sau mà nói cái gì cũng ta sẽ không một lần mang thai nhiều như vậy.” Tựa vào người Truy Phong vừa nhìn bọn nhỏ, Đạp Tuyết mệt mỏi cười yếu ớt.

__Hoàn__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top