Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phút cuối

Đó là một buổi tối lạnh ở ngoài đường, tuyết đang rơi và Osomatsu biết rằng có người đang mong chờ cậu về nhà, bước đi trên vỉa hè, cậu  lẩm bẩm gì đó một cách bực tức, cậu trở về nhà với một vẻ mặt ầu rầu. Cậu chẳng muốn về nhà gì cả.

Osomatsu mở cửa, không thèm cất dép ngay ngắn mà lại quăng ngay đó. 

"Chào mừng anh về!". Jyushimatsu là người đầu tiên để ý rằng cậu đã về, nhưng Osomatsu  không thèm để ý đến người em mình mà lại nhìn đi chỗ khác.

"Hôm nay nhà mình nấu lẩu ăn đó anh". Lại không trả lời Todo.

Tất nhiên Kara và Choro đã nhận ra được chuyện gì không ổn với Oso.

"Này, hôm nay anh sao vậy?". Kara nắm lấy tay áo của Oso và hỏi, giọng đủ lớn để làm cho cả 4 người em còn lại nghe thấy. Người anh cả đẩy tay cậu em mình ra.

"Chắc là đánh bài thua chứ gì". Choro nói, chống tay lên hông và nhìn chằm chằm Oso."Chỉ có đánh thua với làm hắn như thế thôi". 

Oso đưa mắt liếc nhìn cậu em áo lục. 

Kara nghe xong liền quay sang anh mình. 

"Nhưng anh cũng không nên cư xử như vậy với anh em mình chứ, đặc biệt là Jyushi".

Đầu Oso cúi thấp, ánh mắt cậu không một biểu cảm, cậu chau mày tỏ vẻ khó chịu.

"Để tôi yên, hôm nay tôi không đói".

Chưa kịp bước đi, Ichi, người anh em luôn im lặng nhất đứng lên.

"Nếu anh đi, đây sẽ là lần cuối anh được gặp tụi em".

Người anh cả chần chừ và dừng lại.

"Đây sẽ là phút cuối anh được gặp chúng em. Anh hãy làm ơn nghĩ đến gia đình".

"Tch".

Thế rồi, Oso bỏ đi, không lo lắng gì đến câu nói nãy của Ichi, anh vào phòng và nằm xuống, nghĩ liên tục tới những số tiền anh đã mất khi cá cược ngày hôm nay, rồi anh dần nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.




"Đây sẽ là phút cuối anh được gặp chúng tôi".











Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ của căn phòng ngủ, Oso dần dần mở mắt dậy, ngồi dậy và dụi mắt, Oso vẫn nghĩ đến việc hôm qua giữa cậu và anh em, buồn rầu, Oso bước ra khỏi phòng và đi xuống phòng vệ sinh. Lạ nhỉ, hôm nay Jyushi không đi tập thể dục à? Còn Ichi lại không có ở nhà sao? Những câu hỏi đó cứ quay quẩn quanh đầu cậu khi đang đánh răng, nhưng cậu cũng không muốn nghĩ đến điều đó nhiều. Bước lên phòng, Oso mở tủ để thay quần áo, và cậu nhận thấy một điều kì lạ.









Áo của anh em cậu không còn ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top