Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Giặt đồ lót



Nghe dì Dương bắt đầu cằn nhằn, Viêm Y đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Quả nhiên, trước mặt nói anh chị họ đều qua 30 tuổi mà chưa có con cái, bố mẹ bọn họ lo lắng như thế nào, phía sau lại bắt đầu nói về việc dì Hà ở tầng dưới bế cháu trai, cả ngày bận rộn chăm sóc cháu trai, đến bóng người cũng không thấy.

Dì Hà cũng là một bà mẹ đơn thân, cùng với lão Phật gia là một cặp chị em già, hai người gặp nhau trong dàn đồng ca do trường tổ chức, từ đó quan hệ trở nên khăng khít, còn ở chung cùng một tòa nhà.

Nhà của Viêm Y ở tầng ba, nhà dì Hà ở tầng hai.

"Mẹ bây giờ muốn rủ dì Hà đi mua sắm cũng khó khăn, dì cả ngày bận chăm sóc cháu trai nhỏ, chỉ còn lại một mình bà già cô độc này."

Viêm Y sống ở Thâm Thành, còn dì Dương sống một mình trong căn hộ nhỏ, sau khi nghỉ hưu không có việc gì làm nên cùng dì Hà đi du lịch khắp nơi. Nhưng dì Hà năm nay đã lên chức bà nên không thể tiếp tục duy trì tình bạn cách mạng với lão Phật gia được nữa. Lõ Phật gia vừa nghĩ đến đây liền nhớ tới Viêm Y.

Lời nói của dì Dương từ trong ra ngoài đều lộ ra ý định thúc giục con gái sinh con, Viêm Y khẽ nhíu mày, nhận ra có gì đó không ổn.

Viêm Y vừa đưa bạn trai về nhà, lão Phật gia lại bắt đầu giục cô sinh con!?

Không thể nào, có phải là thiếu đi một bước trung gian rồi không?

Nghĩ tới việc dì Dương muốn Viêm Y ngủ cùng phòng với Dương Trạch Thâm, Viêm Y chợt nhận ra hóa ra lão Phật gia là có dụng ý này??

Không được, tuyệt đối không được, lát nữa cô sẽ nói rõ với Dương Trạch Thâm, bọn họ chỉ là quan hệ thuê mướn, nhất định không thể vượt qua ranh giới!

Dì Dương vẫn vừa đi vừa càm ràm, Viêm Y đã vội vàng kiếm cớ chuồn về phòng trước.

**

Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Dương Trạch Thâm với đôi chân dài bước ra khỏi phòng tắm, sau khi mặc quần áo xong, ánh mắt lại rơi vào chiếc áo ngực treo lỏng lẻo trên giá.

Nên giải quyết thứ này như nào đây?

Dương Trạch Thâm cau mày một lúc, tựa hồ như gặp phải vấn đề nan giải.

Lúc này, giọng nói của dì Dương đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến: "Tiểu Dương, quần áo bẩn vừa thay xong con cứ cho vào máy giặt ngoài ban công là được."

Dương Trạch Thâm trả lời "Vâng ạ", lúc này trong đầu hắn đã nảy ra một ý tưởng.

Dương Trạch Thâm mang một đống quần áo bẩn ra khỏi phòng tắm, không nhìn thấy mẹ con Viêm Y, hắn liền sải bước ra ban công, bật máy giặt.

Vài bộ quần áo mà Viêm Y đã mặc trong ngày được chất đống trong máy giặt, sau khi Dương Trạch Thâm cho quần áo của mình vào, hắn liền cẩn thận nhấc dây đeo vai của chiếc áo ngực lên, đặt chiếc áo lót phẳng phiu lên trên bộ quần áo bẩn.

Để không tỏ ra điều gì bất thường, Dương Trạch Thâm còn lấy một mảnh quần áo của Viêm Y rồi đặt chúng lên trên quần áo của mình, tạo hiện trường giả rằng Viêm Y đã vội vàng ném quần lót và quần áo bẩn của mình vào máy giặt.

Không ai nhìn thấy, cũng không ai hay biết, hiện trường phạm tội thật hoàn hảo.

Dương Trạch Thâm yên tâm thoải mái đi đến bồn rửa ngoài ban công để giặt sạch đồ lót của mình.

Đương nhiên, loại nội y riêng tư này sẽ không đưa người ngoài giặt, trước khi được Hạo Thiên ký hợp đồng, Dương Trạch Thâm vẫn luôn sống một mình nên khả năng tự chăm sóc bản thân cũng không tệ.

Khi hắn chuẩn bị phơi quần lót của mình cho khô, hắn bất giác nhìn lên rồi phát hiện một chiếc quần lót cotton treo trên đầu.

Đế màu trắng, viền tím, phía trên còn điểm xuyết hoa màu tím nhỏ.

Ánh sáng trên ban công hơi mờ, nhưng Dương Trạch Thâm vừa nhìn thoáng qua liền đoán được chủ nhân của chiếc quần lót là ai.

Khác với chiếc áo ngực gợi cảm ban nãy, cái quần lót này lại mang phong cách ngọt ngào và dễ thương của Nhật Bản.

Phát hiện trong đầu mình đang tưởng tượng ra hình dáng của Viêm Y lúc mặc bộ đồ lót này, Dương Trạch Thâm nổi da gà khắp người, nhanh chóng đặt chiếc quần lót của mình sang phía bên kia của thanh treo quần áo rồi bỏ trốn khỏi hiện trường.

Trước đây hắn không có kinh nghiệm chung sống với phụ nữ, hiện tại hắn phát hiện thật sự sẽ xảy ra rất nhiều tình huống xấu hổ.

Khi Dương Trạch Thâm trở lại phòng của Viêm Y, cô đang đang cúi xuống xử lý một đống búp bê trên giường, khi nhìn thấy người đàn ông bước vào, Viêm Y liền đứng thẳng dậy nhìn Dương Trạch Thâm với vẻ mặt kinh ngạc.

"Tại sao anh... Lại mặc bộ đồ này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top