Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 -2

Có một thứ tình cảm cho đi không mong cầu sự đáp lại.
Số tôi trời định sẵn hiu quạnh, chỉ cần cậu luôn tươi cười sống 1 cuộc sống hạnh phúc là đủ để khíên tôi mãn nguỵên mà tíêp tục tồn tại sống hết cuộc đời này

CHƯƠNG 1 : BẠN CÙNG PHÒNG.
......

Khoảng thời gian 10 năm về trứơc khi Hải Nhân kết hôn. Đây là thời đỉêm Bạch Lạc Nhân vừa tham gia quân ngủ.

" các tân binh tập hợp! " . Một hiệu lệnh triệu tập từ chỉ huy.: " Bây gìơ tôi sẽ sắp xếp phòng cho các cậu. Sau khi nhận được phòng hãy nghĩ ngơi hôm nay. Ngày mai chúng ta sẽ chính thức bắt đầu húân luỵên."

Sau khi phân bố phòng cho tất cả mọi người, cuối cùng cũng tới lượt Bạch Lạc Nhân. Chỉ huy dẫn Bạch Lạc Nhân tới một căn phòng khá đặc biệt trong khu túc xa. Căn phòng không lớn lắm, có 2 giường ngủ và 1 nhà vệ sinh. Tịên nghi trong phòng khá đầy đủ, còn có cả 1 cái tủ lạnh nhỏ. Bạch Lạc Nhân đảo mắt nhìn sơ qua căn phòng rồi hỏi

" tai sao căn phòng này có vẻ khác với phòng của những người kia.? "

Lão chỉ huy cười nhẹ mà nói

" từ nay cậu sẽ ở đây, còn có 1 người nữa sẽ ở cùng cậu. Tôi chỉ được lệnh chu cấp cho cậu phòng này còn những việc khác không tịên nói nhiều "

Bạch Lạc Nhân tự hiểu rằng chắc mình là con nuôi của Cố Uy Đình nên mới được sự đãi ngộ đặc biêt này. Thấy phòng có 2 giường nhưng bản thân thì lại là người cuối cùng nhận phòng, thắc mắc nên Bạch Lạc Nhân hỏi

" vậy người còn lại đâu?"

" một lát nữa người đó sẽ tới ".

Lão chỉ huy trả lời xong quay đầu đi mất. Bạch Lạc Nhân bắt đầu sắp xếp hành lý. Từ trong túi xách cậu lấy ra 1 bộ đồng phục học sinh, cậu cẩn thận nhìn ngắm nó rồi ôm vào lòng. Sắc mặt bắt đầu thay đổi lộ ra vẻ u bùôn, thương nhớ. Từ sâu trong khóe mắt Bạch Lạc Nhân rưng rưng 2 giọt lệ nhưng cậu cố kìêm chế không để rơi xuống. Cậu nhìn bộ đồng phục miệng âm thầm kêu tên ai đó

" Cố Hải... ! Bây gìơ cậu ra sao rồi? "

Bạch Lạc Nhân 1 tay nâng chíêc áo, tay kia nhẹ nhàng vuốt lên như thể nâng niu một thứ gì đó rất quý giá, như thể chạm vào một ai đó. Từ bên ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động. Cánh cửa bị đẩy vào, một chàng thanh niên cao ráo với thân hình săn chắc thon gọn bứơc vào. Bạch Lạc Nhân giật mình vội vã cất bộ đồng phục vào túi xách rồi nhìn về phiá người đó bằng một ánh mắt hoang mang như thể lo sợ ai đó nhìn thấy 1 việc làm bí mật của mình.

" tôi làm cậu giật mình sao? " chàng thanh niên ôn nhu hỏi.

" không! Không sao cả. " Bạch Lạc Nhân vội vả che gíâu cảm xúc.

Nhìn thấy Bạch Lạc Nhân ra vẻ lúng túng chàng thanh niên lại nói tiếp

" không sao là tốt rồi. Thế cậu cũng được sắp vào phòng này hay sao? "

Bạch Lạc Nhân chỉ khẻ gật đầu rồi nhìn hướng khác.

Thấy sắc mặt Bạch Lạc Nhân không tốt. Chàng thanh niên bứơc đến chủ động giới thiệu

" tôi tên Vương Lạc , còn cậu? "

"Bạch Lạc Nhân! " Bạch Lạc Nhân ngắn gọn trả lời.

" từ hôm nay tôi và cậu ở cùng một phòng, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng. Có chuỵên gì xin cậu chỉ giáo." Vương Lạc ôn nhu đưa tay ra hướng về phiá Bạch Lạc Nhân như thể mời gọi 1 cái bắt tay làm quen.

Bạch Lạc Nhân cũng lịch sự đưa ra bắt lấy nói

" cũng mong được cậu gíup đỡ. "

Lúc này Bạch Lạc Nhân mới nhìn kỹ gương mặt của Vương Lạc. 2 chân mày khá rậm đá nhẹ lên cao cùng cặp mắt 2 mí với ánh nhìn sâu sắc nhưng rất hìên từ nhìn cậu. Sóng mũi cao thẳng và 2 cánh mũi nhỏ gọn khép kín lại, đôi môi không dày không mỏng đường nét rõ ràng .... tất cả đều được phối lên gương mặt Vương Lạc một cách rất hài hòa. Vừa nhìn vào cậu lìên cảm nhận được 1 khí chất khác thường từ phiá đối dịên, một cái gì đó nổi bật hơn người.

" người này giống như đang tỏ hào quang "...


CHƯƠNG 2 : CẬU TA THẬT KỲ LẠ.

......

Buổi chiều ngày hôm đó cả 2 vẫn ngồi trong phòng không hề ra ngoài, ai làm việc người ấy. Vương Lạc nhìn sang Bạch Lạc Nhân thấy cậu ta chăm chỉ đọc mấy quyển sách về máy bay và quân sự được đặt sẳn trong phòng. Cậu cảm thấy căn phòng yên tĩnh tẻ nhạt nên lên tiếng bắt chuỵên.

" cậu có quan hệ gì với lãnh đạo cấp cao nào trong này chăng? Nếu không sao lại được đãi ngộ cấp cho phòng này nhỉ? "

Bạch Lạc Nhân nghe thấy định bụng không trả lời nhung nghĩ lại 2 người chung 1 phòng sẽ còn gặp và tiếp xúc nhau nhiều lắm nên vẫn phải lịch sự mà đáp lại.

" chắc tôi cũng giống cậu thôi"

" giống sao? Tôi đây không hề quen biết lãnh đạo nào trong này. Tôi chỉ là được xếp vào đây nhờ vào quan hệ của vịên trưởng với lãnh đạo nào đó trong đây nên mới được ưu đãi này." Vương Lạc cười nhẹ nhàng nói

" có khác nhau sao? Cũng là nhờ vào quan hệ mà. .. mà khi nãy cậu nhắc tới vịên trưởng.. là vịên trưởng nào vậy? "

Vương Lạc đáp lại trong bình thản

" vịên trưởng vịên mồ côi "

Bạch Lạc Nhân bất ngờ, cậu nhẹ giọng lại hỏi

" cậu sao lại quen biết viện trưởng mồ côi ? ... cậu mồ côi sao? "

"Ừ! Từ bé cha mẹ tôi đã bị tai nạn xe qua đời. Ông bà không còn một ai, không người thân thích nên mới được vào trại mồ côi. Kỳ thực đến khi tôi bắt đầu biết chuỵên tôi hoàn toàn không nhớ lấy 1 ấn tượng nào về cha mẹ mình. "

Bạch Lạc Nhân nghe vậy có chút mũi lòng nhưng phần nhiều cảm xúc của cậu là nghĩ về tai nạn xe thảm khóc. Nó luôn ám ảnh trong đầu cậu nên chỉ một cái gì liên quan đến đều gợi lại cho cậu nhớ về nó. Hình ảnh đó hịên lên trứơc mắt cậu khíên tim cậu ngừng lại, hô hấp loạn nhịp. 2 tay cậu quấu chặc vào quỷên sách đang cầm.

Vương Lạc nhìn thấy biểu cảm này của Bạch Lạc Nhân có phần kỳ lạ nên lại lên tiếng nói

" sao vậy? Tội nghịêp tôi mồ côi hả? Đồng cảm số phận của tôi sao? Nhưng cũng không cần phản ứng thái quá như vậy chứ. "

Bạch Lạc Nhân nghe câu nói đó từ Vương Lạc nên kéo về lại được hồn phách. Mắt nhìn Vương Lạc hỏi

" cậu không thấy cô đơn sao?"

Anh bạn cùng phòng cười sảng khóai đáp

" không! Từ bé đã vậy quen rồi. Sống trong cô nhi vịên từ lúc chưa biết gì nên không hề cảm nhận được cô đơn. Tôi cũng có bạn bè trong đó, chỉ là quá trình trưởng thành chưa biết cái gì gọi là tình thương của người thân. Thứ duy nhất tôi có được là tấm ảnh của cha và mẹ tôi. Bình thường khi tôi làm gì đều dồn tòan tâm thực hịên thật tốt, nỗ lực hết mình để đạt được vị trí thành tích cao nhất có thể. Đó là cách tôi giết thời gian và cũng là tìm ra mục đích để mình tiếp tục tồn tại thôi "

Bạch Lạc Nhân thầm nghĩ người này có thể vừa cười vừa kể chuỵên này thì cũng thật là mạnh mẽ và lạc quan. Trứơc kia bản thân mình có mẹ như không, cảm giác đó cũng bùôn lắm. Ngày xưa Cố Hải mất mẹ trong lòng cậu ấy cũng rất đau khổ. Cậu ấy kêu mình bên cạnh cậu ấy đừng ròi xa cậu ấy.... vậy mà hôm nay mình lại.... Nghĩ đến đây Bạch Lạc Nhân lại nhớ về Cố Hải da diết. Cậu nhớ lại cái lần đầu tiên cậu bắt đầu để ý đến Cố Hải cũng là lúc cậu ta vì mình mà tẩn một nam sinh khác đến máu me dính đầy lên quần áo. Lúc đó thật khíên cậu hoang mang lo sợ. Trong đầu Bạch Lạc Nhân bây gìơ chỉ hoài nịêm về quá khứ, 1 chút gì đó lìên gợi lại nỗi nhớ về ai rất sâu sắc. 2 tay Bạch Lạc Nhân khẽ buôn rơi cúôn sach ra mà lấy cái gối phiá sau mình ôm vào lòng. Đôi mắt đăm chiêu nhìn về khoảng hư không vô định phiá trước rồi áp 1 bên gương mặt của mình lên gối từ từ nhắm mắt lại.

Phiá bên kia Vương Lạc một lần nữa thấy biểu cảm này từ Bạch Lạc Nhân trong lòng khó tránh sự tò mò. Cũng tự hỏi bản thân mình:

" cậu ta sao thế nhỉ? Con người đó thật kỳ lạ. Đang nói chuỵên với mình mà lại đăm chiêu 1 cách vô thức vậy sao? Cái biểu cảm đó là gì vậy? Không phải đã ngủ rồi chứ? ?"

Vương Lạc vẫn chăm chú nhìn Bạch Lạc Nhân cẩn thận dò xét. Cuối cùng không thấy bên kia động đậy gì liền cảm thấy trong lòng rất hiếu kỳ về người bạn cùng phòng này.

" lần đầu tiên tôi gặp người như cậu. Cậu thật sự khíên tôi tò mò a" .....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top