Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 12 : MÊ SẢNG.... KHÍÊN TIM AI ĐAU NHÓI.

....

cả ngày mệt nhọc vì phải chăm sóc và vận chuỷên bệnh nhân nên buổi tối hôm đó Bạch Lạc Nhân có chút ủê oải mà đi ngủ. đối với cậu việc này thực sự là cực nhọc hơn cả húân luyện thao trường. Vương Lạc luôn âm thầm chú ý Bạch Lạc Nhân nhất cử nhất động đều không rời mắt. Đêm khuya chờ lúc Bạch Lạc Nhân ngủ say Vương Lạc mới dám đưa tay lên trán đo thân nhiệt của cậu ấy. Cảm nhân thân nhiệt bình thường, ổn định thì cậu mới yên tâm đi ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy Vương Lạc được lệnh của Hoàng Trung kêu đi lo một số chuỵên ở cục chỉ huy ngay trụ sở húân luỵên. Vì Vương Lạc đến đây đã lâu lên tạo được nhiều ấn tượng tốt. Thành tích luỵên tập thuộc loại xúât sắc nên rất được chú ý. Bạch Lạc Nhân ở lại cùng những binh sĩ khác tham gia luỵên tập.

Bạch Lạc Nhân cảm thấy cơ thể khá nặng nề, đầu hơi nhức. Cậu lìên nghĩ là vì hôm trứơc tiếp xúc nhiều với bệnh nhân và phải chăm sóc họ nên hôm nay để lại di chứng. Lát nữa phải tranh thủ đi xin ít thuốc phòng ngừa.

Luỵên tập đến trưa Bạch Lạc Nhân cảm thấy thấm dần mệt mỏi. Từ xa Hoàng Trung thấy cậu có biểu hịên xuống sức nên tiến lại gần hỏi thăm.

" cậu không khỏe ở đâu sao?"

" vâng đầu hơi nhức, có chút mệt mỏi"

" cậu nên đi vào trạm xa nghĩ ngơi, để y tá khám cho cậu không khéo lại bệnh sẽ không tốt."

Hoàng Trung biết Bạch Lạc Nhân là nhân tài nên đặc biệt lưu tâm. Ông biết hôm trứơc Bạch Lạc Nhân tiếp xúc với người bệnh nhiều nên khả năng bị lấy nhỉêm cao. Vì thế mà cho phép cậu ấy được nghĩ ngơi.

Bạch Lạc Nhân đi vào trạm xá nằm nghĩ, y tá bứơc lại khám cho cậu rồi nói

" cậu có chút sốt nhẹ, để tôi đi lấy thuốc cho cậu uống. Cậu nằm đây đợi tôi."

Bạch Lạc Nhân nằm đó chờ y tá đi khỏi thì bật dậy lấy 1 cái khăn gần đó thấm chút nứơc ấm mà lau mặt rồi chừơm lên.

Đến khi y tá quay lại thì Bạch Lạc Nhân đã ngủ say. Y tá không nỡ kêu dậy nên chờ một lát nữa sẽ gọi sau. 15 phút sau y tá đem một tô cháo lại gần chổ Bạch Lạc Nhân kêu cậu dậy ăn rồi uống thuốc. Bạch Lạc Nhân ngồi dậy mà vẫn còn mệt lắm. Y tá nói

" cậu nên ăn chút gì đi rồi còn uống thuốc. Tôi để cháo và thuốc ở đây cậu nhớ uống. Tôi phải đi làm công việc."

Bạch Lạc Nhân gật đầu mà thần sắc mơ màng. Y ta đi mất cậu vì quá bùôn ngủ mà cầm chén cháo kên ăn không vô. Ăn được 3 muỗng thì lại ngưng rồi lén đi về lều nằm ngủ để không bị quấy rầy. Cứ vậy mà ngủ mất đến quên cả uống thuốc.

Vương Lạc lo xong nhịêm vụ trên sở chỉ huy cũng đã là chiều tối. trở về lều thấy Bạch Lạc Nhân đang ngủ say nên định bụng tíên lại kỉêm tra thì bên ngoài có người kêu lên.

" Vương Lạc cậu lấy đồ xong chưa ta đi tắm nào."

Nghe thấy người gọi nên Vương Lạc vội vã đi ra. Bạch Lạc Nhân lúc này thực chất đã hôn mê. Cả ngày nay cậu đi tập luỵên lại chưa ăn gì, thuốc cũng quên uống cứ thế mà đi ngủ. Cái khăn cậu lấy lau lên cũng là khăn của người bệnh chưa được xử lý vì thế mà tạo cơ hội cho bệnh nặng thêm.

Vương Lạc tắm xong quay về lều thấy Bạch Lạc Nhân vẫn nằm im không động đậy , cậu lìên lo lắng chạy lại kỉêm tra. Đưa tay lên trán Bạch Lạc Nhân phát hịên thân nhiệt cao, sờ xuống tay thì thấy tay bị lạnh và ra mồ hôi.

" thôi chết bệnh rồi."

Vương Lạc vội chạy đến phòng y tế xin thuốc đem về. Cậu không dám làm lớn chuỵên vì sợ Bạch Lạc Nhân sẽ bị trả về đội. Cậu quay về lều nấu miếng cháo cho Bạch Lạc Nhân rồi đi lại kêu cậu ấy dậy

" Bạch Lạc Nhân! Thức dậy đi. Ăn miếng cháo này đừng ngủ nữa "

Bạch Lạc Nhân mơ màng mắt hé mở ra mê mang nói

" tôi bùôn ngủ "

" Đừng ngủ nữa ăn chút cháo đi rồi uống thuốc nữa. "

Bạch Lạc Nhân thấy có chút đói bụng nên cũng ráng ngồi dậy nhưng tay chân không còn sức nữa. Vương Lạc tới bên cạnh đỡ Bạch Lạc dậy để đầu cậu gục lên vai của mình . Vương Lạc cẩn thận thổi từng muỗng cháo đúc Bạch Lạc Nhân ăn. Kiên nhẫn lắm mới đúc xong hết. Cậu lìên lấy thuốc và cốc nứơc đưa Bạch Lạc Nhân uống xong mới quay đi cất cái tô . Bạch Lạc Nhân uống xong kêu lên.

" uống xong rồi "

Vương Lạc đỡ Bạch Lạc Nhân nằm xuống rồi cũng đi cất cái ly. Đêm đã khuya Bạch Lạc Nhân chợt tỉnh gíâc , tinh thần có 8 phần mê mang 2 phần tỉnh táo mà kêu lên

" Cố Hải... tôi lạnh quá... ôm tôi đi "

Vương Lạc nằm bên cạnh thực chất chưa ngủ vì lo cho Bạch Lạc Nhân nghe đươc Bạch Lạc Nhân nói mê kêu lạnh lìên quay sang ôm Bạch Lạc Nhân vào lòng. cảm nhân được hơi ấm nên tay Bạch lạc Nhân theo thói quen mà đưa tay vào trong áo của Vương Lạc mà tìm vị trí ấm áp để ủ tay. Miệng Bạch Lạc Nhân lầm bầm nói không ra hơi

" Cố Hải... cậu có ốm đi phải không? .. nhưng vẫn ấm lắm "

Vương Lạc nghe được điều đó trái tim cậu lìên co thắc lại

" là nói mê sao? Mê sảng rồi "

Vương Lạc đưa tay lên trán Bạch Lạc Nhân kỉêm tra

" um. Bớt sốt rồi. "

Bạch Lạc Nhân lại mê sảng ôm Vương Lạc nói tiếp

" Cố Hải... tôi không múôn xa cậu đâu. Cậu có nhớ tôi không? Đừng trách tôi... được không? "

Bạch Lạc Nhân vẫn mơ mơ không tỉnh táo cảm nhận hơi ấm từ Vương Lạc mà cứ nghĩ rằng đây là Cố Hải. Kỳ thực xa Cố Hải lâu như vậy cậu nhớ lắm cái cảm giác ấm cúng của ngày nào. Ngày mà cậu được Cố Hải ôm vào lòng ủ ấm cho cậu khíên cậu hạnh phúc mà ngủ rất ngon. Hịên tại đối với cậu cái người nằm bên cạnh đang truỳên hơi ấm cho cậu chính là Cố Hải, chính là người đã khíên tim cậu rung động mà trao hết yêu thương và nổi nhớ.

Vương Lạc nghe được những lời mơ hồ từ miệng của Bạch Lạc Nhân khíên cậu xúc động. Lần đầu tiên mắt cậu rưng rưng 2 giọt lệ nhưng vì lý trí và mạnh mẽ cậu đã không cho nó rơi xuống. Biểu tình gương mặt cậu cố gắng gĩư vẻ bình thản mà ôn nhu nói

" Nhân tử! Tôi không trách cậu. Tôi cũng nhớ cậu nhiều lắm."

Bạch Lạc Nhân vẫn là trong mơ hồ nghe được những lời nói thầm tình đó. Cậu hạnh phúc mà ôm thật chặc ai kia , mặt áp lên ngực người đó mà nói câu cuối cùng rồi im lặng ngủ thiếp đi trong sự ấm áp của tâm hồn.

" tôi nhớ cậu nhiều hơn"

Vương Lạc lần này không thể kìêm chế được nữa mà đã đánh rơi 2 giọt lệ ra khỏi đôi mắt. Đêm nay cậu đã dùng con tim tan nát của mình để ủ ấm cho thân xác và cả tâm hồn Bạch Lạc Nhân. Cậu vẫn gĩư được gương mặt bình thản chỉ là nứơc mắt không chịu nghe lời cứ mãi rơi. Tay cậu giơ lên định chạm vào gương mặt Bạch Lạc Nhân nhưng lại thôi. bởi cậu hiểu được rằng Bạch Lạc Nhân mãi mãi không thuộc về mình.

Đêm nay 2 người nằm cạnh nhau, 2 thân xác ôm lấy nhau nhưng khoảng cách 2 tâm hồn lại xa nhau vời vợi không sao chạm được vào nhau. Vương Lạc nhắm mắt lại để mặc cho nổi đau tàn phá con tim, miệng chỉ khẽ gọi nhẹ 2 chữ " Nhân Tử " rồi cảm nhận được ai kia đang miểm cười mà ngủ rất ngon. Bản thân cậu chợt hiểu được rằng thì ra trái tim tổn thương của cậu cũng đang sửi ấm được cho trái tim của ai đó.

" có lẽ trái tim này có đau cũng thật xứng đáng."

�7s���V

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top