Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 13: NHÂN TỬ! TÔI GỌI TÊN CẬU.

......

Sáng thức dậy trong người Bạch Lạc Nhân cảm khỏe khoắn lạ thường, tinh thần tràng trề. Nhìn qua một bên thấy Vương Lạc thu mình vào một gốc ghi chép gi đó. Định lên tiêng hỏi thì Vương Lạc đã mở lời trứơc.

" thức dậy rồi sao? Tối qua ngủ có ngon không? "

Nhớ lại gíâc mơ đêm qua cảm thấy như thật khíên tim Bạch Lạc Nhân đập loạn nhịp nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại hồn viá mà trả lời.

" Ừ! Rất ngon. "

Vương Lạc nhìn Bạch Lạc Nhân nở nụ cười rạng rỡ lìên thấy trong lòng bị rung động nhưng không để lộ ra ngoài mà thay vào đó là nói ra một câu giọng điệu trêu đùa đầy tinh nghịch .

" cậu đó nha. Hôm nay rất có tinh thần a. "

Bạch Lạc Nhân cũng cười đáp trả

" thôi! Không gĩơn, tôi múôn đi tắm. Cả ngày qua tôi không tắm khíên tôi thấy khó chịu quá. "

" không được! Cậu mới khỏi bệnh thôi. Không được tắm, để tôi đem nứơc nóng vào đây cho cậu lau mình.

" vậy làm phìên cậu rồi."

Vương Lạc gõ nhẹ tay lên vai Bạch Lạc Nhân nói.

" phìên gì mà phìên. Ở gần nhau lâu vậy rồi, đụng chuyện cũng nên lo cho nhau. Húôn chi để một thằng bệnh như vậy bên cạnh tôi, tôi thật không an tâm, chướng mắt lắm a. Lỡ cũng bị lây bệnh thì tội nghịêp tôi lắm a."

Bạch Lạc Nhân chỉ biết cười cho qua chuỵên.

" mấy gìơ rồi?"

"9 gìơ sáng."

Bạch Lạc Nhân hoảng hốt kêu lên

" thôi chết. Trể gìơ tập húân rồi. Sao tôi không nghe thấy tiếng chuông huy động nhỉ? "

" cậu yên tâm tôi xin phép chỉ huy để cậu và tôi được nghĩ 1 ngày dưỡng bệnh rồi."

Bạch Lạc Nhân cảm kích nói.

" cậu thật sự có uy nhỉ. Chỉ huy rất tính nhịêm cậu. Tôi cũng nên cám ơn cậu một câu "

" không cần khách sáo. Thật ra chỉ huy rất trọng người tài. , ông ta rất xem trọng cậu đó. Từ lúc cậu chưa vào đây thì chỉ huy các phân khu khác đều để mắt đến cậu. Chỉ là bản thân cậu chọn theo bộ phân không quân nên mới vào đây. "

" không phải cậu chỉ nói cho tôi vui thôi chứ." .

" ai gạt cậu làm gì. Cậu luôn lấy tôi làm mục tiêu để vượt qua. Mỗi lần luỵên tập đều bám sát cường độ luỵên tập của tôi. Thực chất thì khi tôi luỵên tập cường độ luôn cao hơn người khác. Cậu nghĩ lại xem thực chất 2 ta luôn là người nổi bậc nhất trong đội đó "

Nghe Vương Lạc hẳn dịên nói vậy Bạch Lạc Nhân giật mình . Không ít lần bị Vương Lạc làm cho bất ngờ nhưng lần này lại là lần bất ngờ nhất. nhưng suy nghĩ lại thì đúng là mình luôn đặt Vương Lạc làm mục tiêu vượt qua, có điều là trong quá trình luỵên tập mình luôn tập theo lệnh của chỉ huy thì làm sao lại nói là cường độ cao hơn người khác..

Vương Lạc tinh ý, nhìn thái độ mơ hồ trên mắt của Bạch Lạc Nhân lìên giải thích rõ hơn.

" chưa thông súôt sao? Cậu nhớ lại xem khi được lệnh từ chỉ huy , trong khoảng thời gian quy định tôi và cậu thi nhau mà chống đẩy, động tác tôi nhanh hơn người khác nên làm được nhiều họ. Còn chạy bền thì luôn gĩư vững tốc độ tốt lần nào cũng vượt người khác mấy vòng. Cạu lại luôn bám sát tôi thì bảo sao 2 ta không nổi bật chứ."

Quả thật lúc tập luỵên Bạch Lạc Nhân dòm có mỗi Vương Lạc, chỉ biết cố gắng làm sao để không bị thua kém chứ nào để ý đến xung quanh. Hóa ra mỗi khi luỵên tập cậu đều mệt lã người là vì bản thân bám sát tíên độ luỵên tập của Vương Lạc chứ không phải do cường độ húân luỵên cao của quân đội. Cậu thấu hiểu được lìên chửi tục một câu

" cmn... sao gìơ mới để ý "

Vương Lạc bị điệu bộ này của Bạch Lạc Nhân làm cho cười ra nứơc mắt. Một lát sau đứng dậy nói

" Bạch ngu ngốc! Tôi đi lấy nứơc nóng cho cậu rửa mình đây"

Bạch Lạc Nhân thẹn đến đỏ mặt.. tại sao mình cứ bị tên này chế giễu mãi. Từ ngày vào đây gặp cậu ta mình bị gọi bao nhiêu cái biệt danh rồi chứ? Chợt trong đầu nhớ đến khi nãy thấy Vương Lạc ghi chép gì đó, miệng Bạch Lạc Nhân cười tủm tỉm đầy gian manh. Định bụng sẽ lấy lật ra xem thì vừa bò lại gần đã bị tiếng nói của Vương Lạc từ bên ngoài vọng vô

" Bạch dại dột, chớ có hồ đồ mà chạm vào vật cá nhân của tôi. Cậu mà lật ra xem thì tôi lập tức xé nát cái bảo bối của cậu."

Bạch Lạc Nhân: " ....."

.........

Tại một nơi nào đó có 1 người mang vẻ mặt u bùôn, lặng lẽ bứơc đi vô hồn tíên về nhà Bạch Hán Kỳ. Từ bên trong ông nhìn thấy người đố đi tới lìên chạy ra tiếp đón.

" Đại Hải! Con lại đến thăm Nhân tử sao?"

Cố Hải thần sắc đau khổ không hề che gíâu nội tâm. 2 mắt nhìn Bạch Hán Kỳ tôn kính nói

" dạ! Con đến để đốt cho cậu ấy 1 nén nhan."

Bạch Hán Kỳ chua xót, lòng đau lắm khi nhìn thấy Cố Hải mất tinh thần như vậy. Ông không nở để cậu ta đau bùôn nhưng lại không thể nói ra sự thật. Chưa bao gìơ ông thấy có lỗi với ai nhiều như vậy.

Cố Hải bứơc vào trong nhà đứng trứơc bàn thờ của Bạch Lạc Nhân, mắt chăm chú nhìn lên tấm hình trắng đen của người mình yêu mà đau khổ. Đốt xong nén nhan, cậu từ biệt Bạch Hán Kỳ để đi đến ngôi mộ của Bạch Lạc Nhân.

Bạch Hán Kỳ không nói được gì chỉ biết lặng lẽ âm thầm đi sau Cố Hải. đứng nơi nào đó xa xa ông lặng nhìn Cố Hải rất lâu, lòng ông ray rứt nhiều lắm. Ông thương Cố Hải như con ruột, nhìn cậu ta vì con của ông mà tinh thần sa súc, khíên ông vô cùng có lỗi.

Bên cạnh mộ Bạch Lạc Nhân, Cố Hải lấy đồ ăn cậu mang theo bài ra trứơc mộ rồi đem rất nhiều tìên gíây để đốt cho nhân tình. Cố Hải ngắm nhìn xung quanh mộ thấy rất nhiều cỏ dại mọc lên nên đưa tay nhổ hết. Giọng cậu nghẹn ngào nói

" Nhân tử! Cậu xem hôm nay là sinh nhật cậu mà cậu không bíêt gĩư vệ sinh gì cả. Nơi cậu ở mọc đầy cỏ dại mà không biết dọn dẹp đi sao? Thật là lúc nào cũng để tôi phải bận tâm chăm sóc cậu "

Cố Hải 2 mắt đỏ hoe lại tíêp tục nói.

" Nhân tử! Tôi đem rất nhiều thức ăn đến đây mừng sinh nhật cậu. Còn đốt thật nhiều tìên gíây cho cậu để cậu sài không hết. Cậu thấy tôi có chu đáo không? Dứơi đó nếu ai ăn híêp cậu, cậu phải nói tôi bíêt , tôi sẽ xuống đó cho hắn 1 trận."

Cố Hải không kìêm chế được nứơc mắt và cảm xúc của mình nữa bắt đầu nói chuỵên lớn tiếng hơn .

" cậu đó. Sao cậu không nói gì đi? Tôi nấu nhiều món lắm này, kỹ thuật của tôi tíên bộ lắm đúng không? Cậu xem tôi có làm món sủi cảo nhân trứng chim hồ lô mà cậu thích ăn nữa này. Hôm nay tôi và cậu ăn hết mới thôi "

Nói xong Cố Hải gấp lên 1 cái sủi cảo cho vào miệng nhai. Giọng cậu run run đầy úât nghẹn mà nói tiếp.

" tôi có mua một ít bia nữa, 2 ta cùng uống mừng ngày cậu ra đời.... "

Nói đến đây Cố Hải khóc thành tiếng, tay lấy 1 chai bia đổ lên trứơc mộ Bạch Lạc Nhân mời cậu ta uống. Cố Hải cũng một hơi uống lìên mấy chai.

" Bảo bối! Cậu chết đi có vui không? Nếu không thì sống lại đi. Tôi nhớ cậu nhiều lắm. Ở dứơi đó 1 mình cậu chắc lạnh lẽo lắm. Không có tôi ủ ấm cậu vẫn ngủ được sao? "

"Bảo bối! Cậu không thấy cô đơn sao?... Tôi vắng cậu rồi thấy cô đơn lắm."

Cố Hải 2 tay ôm lấy bia mộ mặt áp vào mà khóc tiếp

" Bảo bối! Nếu biết trứơc cậu bỏ tôi đi mất tôi thà là không quen biết cậu. Bảo bối! Cậu mà dám xuất hịên trứơc mặt tôi xem. Tôi sẽ thao cậu đến sướng run mà sống lại với tôi. "

Cố Hải im lặng hồi lâu, ngồi đó nhìn mộ Bạch Lạc Nhân mà uống bia. Đôi mắt Cố Hải lúc này đã sưng to và đỏ lắm. Cậu nhìn lên trời một lát rồi nhìn xuống bia mộ Bạch tình nhân dịu dàng mở miệng.

" Nhân tử! Sinh nhật vui vẻ"

Ở gần đó Bạch Hán Kỳ nép vào một gốc ít nhiều nghe được tâm tình của Cố Hải. Trong lòng ông như có ngàn mũi kim cắm vào. Nhưng ông vẫn không thể nói ra sự thật, điều đó khíên ông vô cùng bức rức.

" Đại Hải! Ta có lỗi với con "

Bạch Hán Kỳ quay lưng bứơc đi để lại khoảng không gian riêng tư cho Cố Hải cùng nỗi nhớ về ai đó da diết. Lúc này Cố Hải cũng đứng dậy chỉ tay vào mộ Bạch Lạc Nhân kêu lớn.

" Bạch Lạc Nhân!!!...... em có nhớ anh không? Anh rất nhớ em. Anh đang gọi em đó sao em không trả lời đi.... "

Giọng Cố Hải nhỏ dần và rồi cuối cùng chỉ có thể úât nghẹn nói ra

" Nhân tử! Sao em không chịu trả lời anh? ...Nhân tử.... anh yêu em "

Nứơc mắt đầm đià, Cố Hải quay lưng đi khẻ gạt những giọt lệ đau bùôn. Cậu cứ thế vô hồn bứơc đi để lại ngôi mộ rất nhiều thức ăn và tìên gíây. Cậu mang đến cho Bạch Lạc Nhân rất nhiều thứ và bỏ hết lại nơi đó chỉ duy nhất mỗi nỗi nhớ về Bạch Lạc Nhân là cậu không thể bỏ lại mà cùng nó quay về. Cố Hải còn đem về cả trái tim đau đầy trống vắng cần lắm 1 tình thương. cần lắm 1 ai đó chữa lành , lấp đầy khoảng trống. Cậu thèm lắm một tiếng gọi của ai đó, giọng nói của ai đó gọi vang tên cậu .

" Cố Hải! Tôi cũng nhớ cậu nhiều lắm. tôi yêu cậu "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top