Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 16 : CẬU ĐÃ VÌ TÔI.. SỰ THẬT SAU NỖI NÌÊM ĐÓ.


......

Trên đường về 2 người cảm thấy thân thể vô cùng dơ bẩn nên đã ghé một nhánh sông gần đó để tẩy sạch mùi hôi.

" Nhân tử à! Cậu nghĩ xem. Nếu cái bộ đồ đó mà không nằm trong cái túi nilon đó thì gìơ này nó còn thua cả cái gỉe lau nhà . Cậu cũng thật may mắn đó ha ha!. "

" Cho dù nó có thành như thế nào tôi vẫn sẽ trân trọng . Nó có bíên thành gỉe lau nhà thì tôi cũng không bỏ nó đi "

" Thật không? Hay để tôi bíên nó thành gỉe lau nhà để cho cậu chứng minh lời cậu nói là sự thật nhé. "

Bạch Lạc Nhân bình thản vừa rửa tay vừa trả lời

" tôi thách cậu đó "

Nghe được câu nói này Vương Lạc lìên bứơc lại gần Bạch Lạc Nhân miệng cười gian tà. Cậu bạn đối dịên cảm thấy gì đó quay sang nhìn bằng cặp mắt to tròn rồi mở miệng đầy lo lắng

" cậu... cậu tính làm gì?"

" tôi hồ đồ không phân biệt được đâu thật đâu giả. Thôi thì để tôi bíên nó thành tàn phế để cậu có cơ hội chứng minh cho tôi xem ".

Nói xong câu Vương Lạc cũng đã đến sát bên Bạch Lạc Nhân . Vương Lạc đưa tay giật cái túi mà Bạch Lạc Nhân đang vắt trên vai. Cả 2 giằng co một lát thì Bạch Lạc Nhân kêu lên.

" Đại Lạc! Chuỵên tôi nói là thật. Tôi không cần phải chứng minh cậu tin không thì tùy cậu, đừng gĩơn nữa ... té bây gìơ"

Vương Lạc không quan tâm điều đó nên chẳng buôn tha cứ thế mà tiếp tục, kết quả cả 2 đang đứng trên con suối đều ngã xuống mặt nứơc. Vương Lạc vẫn không chịu dừng lại, một tay đè Bạch Lạc Nhân xuống tay kia tay kia vẫn tíêp tục muốn giật lấy cái túi. Bạch Lạc Nhân bị đè xuống nứơc hơi ngộp nên cố ngoi lên la lớn.

" Vương Lạc..! "

Vương Lạc dừng lại một chút nhìn cậu bạn thoi thóp cười nhẹ nhàng nói

" Khi nãy cậu thách tôi mà. "

Bạch Lạc Nhân: " ...."

" khi nãy cậu không tin tôi đủ gan dạ để khíên bô đồ yêu quý của cậu thành tàn phế mà. "

Bạch Lạc Nhân: "....."

" hay để tôi chứng mình cho cậu xem tôi gan to thế nào nhé, tôi đủ gan để chọc gịân Bạch đội phó cậu đó "

Vương Lạc lại chủân bị nhào tới thì Bạch Lạc Nhân vội vã nói gấp

" tôi tin! Tôi tin rồi! "

Vương Lạc cười đắc chí

" xem như cậu biết thức thời ha! Ha! "

Bị trêu chọc nên Bạch Lạc Nhân nhăn mặt lại tìm cách lấy lại thể dịên

" cậu mà làm thế thật tôi sống chết với cậu"

Vương Lạc đưa tay tát nứơc tung tóe về phiá Bạch Lạc Nhân miệng đầy thách thức.

" sống này, chết này!! "

Bị tát nứơc đến tối tắm mặt mũi nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn ôm cái túi vì sợ cái tui trôi đi mất.

" Đại Lạc! Ứơt hết bộ đồng phục bên trong đó!"

" vừa hay! Tịên tay giặc nó lại cho sạch "

Vương Lạc miệng nói vậy nhưng hành động thì dừng lại. Bạch Lạc Nhân lúc này cũng rãnh tay rồi quay sang nói

" thôi mau rửa mình cho sạch, mình còn về trại nữa "

Vương Lạc bứơc ra sâu hơn một tí liền đưa tay cởi hết quần áo xuống. Bạch Lạc Nhân giật mình nhắc nhở

" Cậu làm gì vậy. Đây là ngoài trời đó, lại là ban ngày. Cậu không biết mắc cỡ sao?"

" da mặt tôi dày! Với lại ở đây chỉ có tôi với cậu có còn ai nữa đâu. Nơi đây là khu cấm của quốc gia làm gì có ai qua lại. Họa chăng có mấy binh sĩ không thì mấy cô y tá trạm y tế đi ngang thôi. Mà gìơ này họ làm gì ở đây chứ. "

Vương Lạc quay lại đưa tay lên kêu Bạch Lạc Nhân ra mà tiếp tục

" cậu ra đây. Ngoài này nứơc trong lắm. Cậu cũng nên cởi đồ đó ra để tắm lại cho sạch không thì cái mùi đó cứ quanh quẫn trong người không thóat ra được. Bọi đồ đang mặc đầy mùi hôi thối cũng cần giặc lại một tí. "

" Da mặt tôi không dày như cậu"

" thế cậu tính mặc luôn bộ đồ hôi thúi đầy mùi ám kí đó mà về à. "

Bạch Lạc Nhân im lặng vài giây suy nghĩ , cảm thấy Vương Lạc nói đúng nên cũng lội ra sâu đứng gần Vương Lạc mà bắt đầu cởi đồ ra.

" cậu cầm hộ tôi cái túi."

Vương Lạc cầm cái túi nilon của Bạch Lạc Nhân cười cười

" hay để tôi gíup cậu giặc nó lại nhé. Nó dù nằm trong đây nhưng mà cũng ở cái nới ám khí đó nên cũng khó tránh bị lây mùi. "

" để tôi tự giặc "

Bạch Lạc Nhân cởi đồ ra xong vắt lên vai , tay giật lại cái túi. Vương Lạc nhìn Bạch Lạc Nhân tắm rửa và giặc đồ miệng cười đầy thâm ý

" Bạch thức thời.! "

Bạch Lạc Nhân "...."

" Bạch mặt dày! "

Không nhịn nữa Bạch Lạc Nhân quay sang đẩy Vương Lạc té ào xuống. Vương Lạc bị trôi ra sâu hơn, tay chân giẫy đành đạch . Miệng la lên

" Nhân tử! Cứu với! "

" Cậu bớt làm bộ đi. Cậu bơi giỏi vậy sao chết đuối được "

" tôi bị chuột rút. Đau quá.. cứu tôi nhanh!"

Thấy Vương Lạc tay chân gĩây dụa không ngừng rất giống như sắp chết đuối thật Bạch Lạc Nhân bắt đầu lo lắng.

" cậu bình tĩnh tôi tới ngay."

" Nhân tử! đồ của tôi trôi mất rồi cậu nhặt lại gìum"

Bạch Lạc Nhân với tay ra kéo lại bộ đồ đang trôi rồi ôm hết tất cả quần áo của cậu và Vương Lạc bằng 1 tay. Cậu nhanh nhẹn ào ra cứu người chết đuối . Nhưng cũng hỏi 1 tiếng

" chết đuối mà còn lo cho bộ đồ bị trôi cậu đang nghĩ gì vậy chứ?"

" thế cậu.. sao lại nghe... theo tôi.. oạp oạp. Mà lụm bộ đồ chứ? "

Bạch Lạc Nhân thấy Vương Lạc sắp chìm lìên hoảng kên với mạnh tay ra kéo lại. Nắm được tay Vương Lạc lập tức kéo mạnh vào bên trong khíên Bạch Lạc Nhân theo đà bị cuống ra ngoài.

Vương Lạc thấy Bạch Lạc Nhân chỉ có 1 tay thôi nên bơi khó khăn lắm. Cậu lìên bơi ra kéo Bạch Lạc Nhân vào.

Cả 2 bơi được tới chổ chạm chân., Vương Lạc nhìn Bạch Lạc Nhân hỏi

" sao khi nãy không bơi thằng đến chổ tôi còn với theo lấy bộ đồ của thôi làm gì? "

" tôi đang hoảng nên mất kỉêm soát cậu kêu gì tôi làm theo. Không tự chủ "

Vương Lạc nhìn Bạch Lạc Nhân đang thở dốc trông rất tức cười. Bạch Lạc Nhân vì lo lắng quá nên tim hịên vẫn chưa ổn định. Quay sang Vương Lạc thấy kẻ đối dịên vô cùng bình tĩnh lại tràng đầy sức khỏe . Úât ức thốt lên

" cậu có thật bị chết đuối không? Có thật bị chuột rút không? "

" không!"

Bạch Lạc Nhân nghe vậy gịân đùng đùng ném lên ngực Vương Lạc mấy bộ đồ cậu đang ôm mà hì hục bứơc vào trong bờ không thèm quay lại. Chỉ duy nhất có mỗi bộ đồng phục là không thẩy qua mà gĩư lại như thể trong đầu vẫn còn gĩư được lý trí. Nào ngời bứơc lên đến bờ thì nghe đằng sau có giọng nói vang tới.

" Bạch mông tròn.! Cậu chưa mặc đồ! Tính mặc mỗi cái xịp đen đó mà đi về à!"

Bạch Lạc Nhân "....."
.........

Lát sau 2 người quay về tới doangh trại, trên người mặc đồ ướt mà bứơc thẳng vào lều. Mấy anh lính bên trong thấy 2 cậu về lìên hỏi

" Đội trưởng , đội phó! 2 người đi đâu cả đêm khíên chúng tôi lo lắng lắm. "

Vương Lạc chỉ cười đáp lại rồi vỗ nhẹ tay lên vai cậu lính sau đó cùng Bạch Lạc Nhân đi thẳng lại chổ để hành lý mà thay đồ ra. 2 người ngồi trong lều nghĩ ngơi, mắt Bạch Lạc Nhân lim dim sắp đi gặp chu công thì đột nhiên từ bên ngoài Hoàng Trung bứơc vào. Gương mặt cương nghị, giọng nói cứng rắn thốt ra.

" cả tổ 1 tập hợp"

Sau khi xếp thành 1 hàng ngang nghiêm chỉnh Hoàng Trung lại nói tiếp.

" mọi người nghe đây kể từ hôm nay tổ 1 sẽ có sự thay đổi. Bạch Lạc Nhân sẽ lên làm đội trưởng và Vương Lạc bị giáng xuống làm lính tinh anh. Đồng thời vì lý do Vương Lạc đã ra tay hành hun làm một người của tổ khác bị tổn thương nên cũng bị tứơc quỳên tham gia thi đấu. "

Ánh mắt sắc bén của Hoàng Trung nhìn Vương Lạc , thấy cậu ta vẫn bình tĩnh và ra vẻ như tôi sớm biết sẽ thế này , không quan tâm lắm chuỵên bị giáng cấp. Ông lại tíêp tục mở lời.

" cậu viết cho tôi 1 tờ kỉêm kỉêm, trình bày toàn bộ sự việc, nguyên nhân, lý do xảy ra cớ sự. Sáng sớm ngày mai đem đến gặp tôi."

Vương Lạc cứng giọng đáp

" Bẩm chỉ huy tôi sẽ viết tờ kỉêm đỉêm. Nhưng về lý do và nguyên nhân thì ai cũng đã thấy tôi thật không múôn nhắc lại."

" cậu thật khíên tôi thất vọng. Chỉ vì người chấm đỉêm vệ sinh không phải là người của tổ phân công mà lại thay vào một người không liên quan khác mà lại ra tay hành hung người ta. Cậu có xứng với cấp bậc đội trưởng không?"

" bẩm chỉ huy tôi chấp nhận bị giáng chức. "

Hoàng Trung vốn múôn tìm hiểu sâu hơn nhưng vì thấy Vương Lạc quýêt tâm gíâu nhẹm sự việc nên lắc đầu quay đi nói

" cậu thật khíên tôi thất vọng" Không khí xung quanh bắt đầu nhốn nháo khi Hoàng chỉ huy đi khỏi. Mọi người đều nhìn Vương Lạc đầy bất ngờ, Bạch lạc Nhân đen mặt hỏi Vương Lạc

" cậu đã làm gì vậy? Đã xảy ra chuỵên gì? "

" không phải đã nghe rồi sao? Mà thôi bỏ đi. Không sao đâu "

" cậu bị giáng cấp như vậy mà còn bảo không sao. Cậu bị tứơc quỳên thi đấu mà bảo là không sao."

Vương Lạc thấy Bạch Lạc Nhân nóng gịân gắc giong lìên cố làm ra vẻ không chuỵên gì.

" thật sự không sao đau. Mọi việc sẽ ổn thôi. "

" cậu nhất định phải nói rõ tôi biết. Nếu cậu không nói rõ tôi sẽ không xem cậu là bạn nữa. "

" chuỵên đó có gì hay ho đâu mà phải nhắc lại. Nói rõ ra thì cũng được gì đâu, mình nên cho qua đi."

Bạch Lạc Nhân 2 mắt căm phẫn quay lưng tính bỏ đi thì Vương Lạc kéo lại

" cậu đi đâu?"

" đi hỏi chỉ huy để biết rõ ràng sự việc."

" chuỵên đã vậy rồi cậu đừng làm quá lên không tốt đâu."

Bạch Lạc Nhân im lặng một lát mắt nhìn xung quanh thấy mọi người ai cũng tỏ ra lo lắng nên đành kéo Vương Lạc ra ngoài tìm đến chổ nào đó yên tĩnh mà nói chuyên.

" cậu theo tôi! "

" còn đi đâu nữa? Cậu cả đêm không ngủ gìơ còn múôn lôi tôi đi đâu chứ ? Gìơ cậu nên nằm nghĩ đí "

" Đi theo tôi! " Bạch Lạc Nhân nhấn mạnh câu nói khíên vương Lac không thể không làm theo.

Lát sau 2 người ra tới đồng cỏ phiá sau doanh trại. Lúc này bạch Lạc Nhân mới bắt đầu

" Nói! Tại sao cậu lại đánh người tổ khác? "

Vương Lạc biết nếu không nói ra thì Bạch Lạc Nhân sẽ không cho qua chuỵên nên đành phải mở miệng khai báo

" chiều hôm qua lúc tôi kêu cậu về lều chờ, tôi đã hỏi thăm đựơc từ miệng của tên quân nhân vệ sinh mới biết được tên lính của tổ khác đã dùng quan hệ nào đó mà thay thế vai trò của 1 trong 3 nguời đx phân công kỉêm tra vệ sinh của lều ta. Chính tên đó là người đã kỉêm tra nơi cậu ngủ. "

" vì thế nê cậu đã đánh người ta sao?"

" vốn dĩ không ra tay, chỉ là hỏi thăm đàng hoàng không chịu trả lời nên mới phải dùng bịên pháp mạnh. Tối biết chắc là tên đó ra tay với đồ của cậu nhưng tôi còn múôn biết thêm kẻ chủ mưu phiá sau. Chỉ là hắn có bị đánh đến ho ra máu cũng không khai tên chủ mưu mà một mực nói là hắn tự ý làm vậy. Tôi vốn bíêt ai đẫ ra âm mưu này nhưng chỉ là múôn có bằng chứng cụ thể nên tôi... "

Mắt Vương Lạc nhìn Bạch lạc Nhân lo lắng sợ cậu ta tìm tên kia tính sổ nên lại ngưng không nói tiếp. Bạch Lạc Nhân hiểu rõ điều đó nên mở miệng xoa diệu nỗi lo của Vương lạc.

" cậu yên tâm tôi sẽ không làm gì nóng nảy đâu.."

" cậu tốt nhất làm như vậy. Đừng có phụ lòng tôi "

Bạch Lạc Nhân ngồi xổm xuống ra vẻ khó chịu nói

" kẻ chủ mưu là Đình Phong đúng không?"

" sao cậu biết?"

" đừng nghĩ tôi ít tiếp xức người khác mà cho rằng tôi không biết gì. ngoài tên đó âm mưu, ranh ma đủ kiểu ra. Bản thân lại có thế lực đỡ đầu. Ngoài hắn ra tôi không nghĩ ai khác. "

" cũng có vài tên khác cũng được nâng đỡ nhờ quỳên thế mà "

" cậu thôi cái giọng đùa cợt đi. Gìơ là lúc nào rồi. Đình Phong là người xảo quyệt, tiếng tăm của hắn vang đến tai tôi lâu rồi.lúc trứơc tôi bị ngã bởi 2 tên lính chắc chắn cũng là do hắn âm mưu bày trò. Gìơ biết đx tôi đang trân trọng điều gi nên ra tay với tôi"

Vương Lạc im lặng nhìn người kế bên phân tích xong mới mĩên cưỡng thừa nhận.

" đúng vậy! Chính Đình Phong gỉơ trò với cậu. Hắn múôn mựơn tay người khác kích động cậu khíên cậu mất bình tĩnh để làm cậu lọan trí. Nếu cậu không may trúng kế thì gìơ này...."

Bạch Lạc Nhân sắc mặt càng tỏ ra khó chịu. Vương lạc lại nói tiếp.

" thật may mắn là đã tìm lại gíup cậu được bảo bối nếu không cậu lại ra táy với ai kia thì chẳng phải cậu sẽ bị kỷ luật mà trong khi bảo bối cũng ko tìm thấy đx. Chẳng phải vô ích sao ? Cậu nên nhìn vào mặt tốt đừng có xị mặt ra nữa. "

" nhưng cậu vì tôi mà bị như vậy có đáng không?"

" đáng hay không tự bản thân tôi biết. Cậu tốt nhất là ngày mai thi thố cho đàng hoàng. "

Bạch Lạc Nhân nhìn lên gương mặt Vương Lạc thấy vết bầm tím vẫn còn đó. Mặt lại càng.tỏ ra rai rức hơn.

" xin lỗi! Vì tôi mà cậu lại bị như vậy.tôi nhất định sẽ giành chíên thắng cuộc thi . Tôi không để cậy hy sinh ủông phí đâu".

" thôi không sao. Cậu không cần vì tôi mà cố gắng cậu nên vì cậu, vì tương lai của cậu và vì cả cái mơ ứơc, mục đích của cậu mà cố gắng."

Bạch Lạc Nhân trầm ngâm trứơc lời nói đó của Vương lạc: " vì tương lai, mơ ứơc sao??? Đúng vậy mình vốn múôn bản thân phải thật mạnh mẽ để có thể bảo vệ được điều quan trọng nhất của mình.. "

Bạch Lạc Nhân đứng dậy 2 mắt đầy cảm động nhưng lại chứa đựng ý chí quýêt tâm nhìn Vương Lạc

" Đại Lạc! Cám ơn cậu. Từ khi nhập ngũ đến nay cậu đã luôn bên cạnh tôi, động viên tôi rất nhiều. Kỳ thực nếu không có cậu tôi có lẽ đã rất khó để vượt qua tâm lý của bản thân. Tình nghiã cậu dành cho tôi , Bạch Lạc Nhân tôi sẽ không bao gìơ quên. Hôm nay tôi lại nợ cậu 1 ân tình. Tôi nhất định sẽ chíên thắn để đem vinh quang về đội chúng ta. tôi Sẽ mạnh mẽ hơn nữa
để có thể bảo vệ người khác.. bảo vệ điều quan trọng nhất của tôi. Quả thực lâu nay tôi đã để cậu phải lo lắng nhiều rồi, cậu quả là người anh em tốt nhất của tôi."

Nghe những lời nói từ đáy lòng Bạch Lạc Nhân thốt ra, Vương Lạc có chút cảm động. Nhưng gương mặt vẫn chai lì 1 cảm xúc không có gì gọi là vui cười. Ánh mắt từ chổ nhìn Bạch Lạc Nhân lại chuỷên sang hướng khác xa xăm nhìn vào đâu đó tận chân trời mang đầy tâm sự.

Bạch Lạc Nhân lo lắng cho vẻ mặt này của Vương Lạc nên lại nói tiếp.

" sao vậy? tôi hứa sẽ cố gắng Chiến thắng mà.tôi sẽ đem vinh quang về đội mình, cậu đừng lo quá"

" Nhân Tử à! Không phải tôi nghi ngờ năng lực của cậu. Chỉ là Đình Phong xảo trá, cậu nên cẩn thận. Vào thời khắc như vầy lại để cậu 1 mình ứng chíên, không được sát cánh chíên đấu với cậu thật sự đáng tíêc."

Bạch Lạc Nhân vỗ nhẹ tay lên vai Vương Lạc giọng điệu trấn an

" Đối phó với Đình Phong 1 mình tôi là đủ. Không cần thêm 1 Vương Lạc vào đâu. Hắn không đủ tư cách khíên 2 ta phải liên thủ."

Vương lạc :"...."

.......

Cả 2 người bắt đầu quay về trại, trên dường về Vương Lạc dừng lại kêu Bạch lạc Nhân về trứơc , cậu lấy lý do muốn đi dạo cho thoải mái đầu óc. Bạch lạc Nhân vẫn lo cho sắc mặt hịên tại của Vương Lạc nên đòi theo.

" Hay tôi cùng cậu đi dạo nhé "

" không cần đâu tôi múôn yên tĩnh một lát. với lại cậu nên về nghĩ ngơi đi, hãy chủân bị tốt tinh thần cho ngày mai thi đấu. Tôi tịên thể đi vòng quanh xem xét động tĩnh xung quanh."

Đành lòng quay về 1 mình mà không có Vương Lạc. Bạch lạc nhân bứơc đi nhẹ nhàng lòng đầy đắng đo lưỡng lự. Từ phiá sau người kia đứng yên nhìn cậu bứơc đi mà trong lòng chứa đầy cảm xúc. Trong ánh mắt chứa chang tình cảm của Vương Lạc, một ánh nhìn đầy yêu thương mà cậu chỉ dám biểu hịên khi lén lúc nhìn gã họ Bạch mà chưa bao gìơ một lần dám biểu hịên công khai. Nội tâm Vương Lạc lại rối bời không thể hiểu.

" Nhân tử! Không phải tôi lo lắng cậu không địch lại Đình Phong. Mà thứ tôi quan tâm là những lời cậu đã nói ra. Trong lời nói của cậu chứa đựng thâm tình, mang đày tình nghiã đồng chí, anh em. Nó đem lại cho người nghe 1 cảm giác chân thành nhưng lại đầy sự khách sáo giữa 2 cá thể con người riêng biêt. ... tôi là người anh em tốt nhất của cậu.... Phải! Đúng vậy tôi mãi mãi là người anh em tốt nhất của cậu. Nhân tử ! Tình nghiã cậu giành cho tôi ... ..tôi nên vui hay bùôn đây?"

Vương Lạc quay lưng đi ngựơc hướng đi của Bạch Lạc Nhân, trong lòng nặng trĩu, trái tim như đau đớn đập trong hồi hợp lo sợ mà chính cậu không thể khống chế. Cậu chợt nhớ lại điều gì đó, ngày trứơc đứng trứơc mặt lão Tôn cậu khẳng định là sẽ chấp nhận bên cạnh Bạch lạc nhân dù biết không thể thay thế ai kia nhưng trong lòng cậu ấy và cậu cũng chấp nhận tất cả đau đớn đó mà dũng cảm đối mặt nó. Nghĩ lại điều đó như thể một quán tính Vương Lạc đưa tay lên trái tim của mình xoa nhẹ, xoa nhẹ... cầu mong có gì đó chữa lành cơn đau này. Cậu lìên tự nhủ bản thân và cười lên gượng gạo nhằm tự gạt cảm xúc bản thân.

" Phải rồi! Tôi nên vui mới đúng... Tôi mãi mãi là anh em tốt của cậu Nhân tử ạ!"

Đột nhiên chân Vương Lạc không thể bứơc tíêp, hướng lên trời cao vô tận khe khẽ phát ra âm thanh

" Nhân tử! Tôi cùng cậu trong một tổ đội. Lần đầu được cùng cậu thi đấu trên một chíên tuýên. vậy mà chưa chi tôi và cậu đã phải tách rời nhau ngay khi trận đấu còn chưa bắt đầu. Nhưng tôi không hối hận đâu, tôi đã bảo vệ được cậu, bảo vệ đựơc con đường thăng tíên của cậu. Nhìn vào ánh mắt của cậu khi nãy như thể cậu đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. điều đó thật đáng mừng."

Đôi mắt ấy của Vương Lạc nhìn bầu trời dần dần sụp tối. Đôi môi cậu hơi run lên rồi cố gắng kìêm chế thở dai ra. Cứ thế mà nứơc mắt rơi xuống chứa đựng đầy u bùôn hòa tan vào đêm đen . Một gương mặt đau khổ không cảm xúc bởi sự lẫn lộn giữa vui mừng và đau khổ.

" Nhân tử! Tôi liệu còn bên cạnh cậu được bao lâu nữa đây? Con tim này sao khó chịu quá. !"

EWK<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top