Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 23: TÂM SỰ ĐÊM KHUYA


.........

Bạch Lạc Nhân không tin vào điều mình vừa nghe thấy, giật mình gặn hỏi lại : " Cậu vừa nói gì cơ?"

Vương Lạc biết mình đã nói bậy nên im lặng chịu chết , có cạy miệng cũng không nói ra 1 lần nào nữa. Cứ thế cuối mặt xuống đất nhắm ghì chặc 2 mắt không thèm trả lời. Cứ ngỡ người trên nghe không rõ sẽ không sao.. nào ngờ.....

" Hồi xuân..... ha ha.... Cậu muốn hồi xuân..... Vương Lạc... cậu chọc tôi cười chết rồi.... Ha ha...!"

Vương Lạc : " ....." T_T

Bạch lạc Nhân vốn có tật xấu là không cười thì thôi, cười rồi khó mà nín lại được. Ấy thế mà đã cười mãi không có biểu hiện dừng lại. Kẻ nằm dưới biết phải làm sao? Kiếm lỗ nào chui đây?

" Cậu có thôi đi không? Cười nãy giờ cũng nên dừng lại rồi mới phải. Xuống đi , đè tôi nặng quá rồi." ... Vương Lạc biết mình đã tự bôi tro lên mặt mũi mình. Cái mặt dày ngày thường hôm nay bị lột xuống để lộ lớp da non đỏ chẹt... ê cả mặt.

Bạch Lạc Nhân cố gắng nín lại mà nói chuyện ra cả nước mắt : " Đại Lạc ! cậu nghĩ cậu già lắm rồi sao? Sao lại muốn hồi xuân?"

Vương Lạc quát lên : " sao không cười nữa đi? Nín lại làm gì? "

Bạch Lạc Nhân lại tiếp tục cười : " Ha ha...!"

Cái kẻ mặt mũi đỏ chẹt kia giận dõi xoay mình hất văng cái người đang lộn xộn đè phía trên nãy giờ xuống đất rồi thúc cho 1 đấm yếu ớt lên vai tên kia : " thôi !... đừng cười nữa ... đủ rồi =.= "

Bạch Lạc Nhân cố gắng tự trấn an bản thân lại , ngồi xếp bằng vận khí tu tâm.... Rồi sau đó ha ha cười tiếp . Vương Lạc rống lên :" Cái cậu này ... muốn hết sao?"

" tôi đùa thôi! Mà sao cậu lại muốn hồi xuân?"

" không thèm nói. Cậu đã xúc phạm đến nỗi niềm của tôi rồi. Không nói chuyện với cậu nữa!"

" Thôi tôi giỡn mà! Mà tôi hỏi này , cậu kiếm đâu ra bộ đồng phục trường cũ của tôi thế?"

Vương Lạc không cần suy nghĩ mà trả lời như đó là sự thật :" nhờ người kiếm giúp!"

" thế sao không mặc đồng phục trường cậu?"

Vương Lạc gãi đầu tỏ vẽ tức tối mà nói :" chẳng phải tại ở gần cậu suốt hay sao? Cái thứ trong gối của cậu khiến tôi bị ám ảnh . Đêm nào nó cũng chui vào đầu tôi hù dọa , tôi phải tìm cách thích nghi với nó đây này!"

Tên họ Bạch mắt to mắt nhỏ liết xéo kẻ miệng lưỡi không thành thật một cái rồi nằm xuống im lặng không thèm nói nữa. Lúc này Vương Lạc mới nghiêm túc ngồi đó nhẹ giọng hỏi :

" Nhân Tử! tôi đã từ lâu có chuyện muốn hỏi cậu."

" Chuyện gi?"

" Tôi sợ hỏi ra cậu sẽ buồn."

" Vậy thì đừng hỏi."

Vương Lạc :"....."

Bạch Lạc Nhân đưa mắt qua thấy Vương Lạc có vẻ nghiệm túc nên bật ngồi dậy :

" Tôi đùa đấy, cậu cứ hỏi đi."

Vương Lạc đắng đo giây lát rồi cũng chịu mở miệng:" tại sao cậu lại rời xa Cố Hải vậy?"

Bạch Lạc Nhân suy tư không trả lời, vẫn cứ im lặng ngồi đó . Điều này khiến VƯơng Lạc có chút bối rối.

" Cậu sao vậy? tôi biết là không nên hỏi mà... Chậc ! thật là...."

Bạch Lạc Nhân cuối cùng cũng mở miệng giải thích :" không phải là không muốn nói cậu biết. mà là tôi không biết nói thế nào để cậu hiểu đây. "

Vương Lạc thông cảm nên có ý dừng lại .:" nếu khó nói quá thì thôi vậy, cậu đừng miễn cưỡng."

" Tôi với Cố Hải vốn là học chung 1 lớp...."

Kẻ im lặng giấu nhẹm nỗi niềm hôm nay chịu mở lòng , Vương Lạc ráng mở thật to đôi tai của mình để lắng nghe từng câu chữ một thật chăm chú. " uk ! uk... tiếp đi tôi nghe này"

" Cố Hải là con trai của Cố Uy Đình......" Bạch Lạc Nhân kể lại từ lúc mình và Cố Hải gặp nhau . Toàn Bộ chuyện của quá khứ được tóm gọn lại chỉ trong 1 đêm tối. Và điều mà Vương Lạc đang thắc mắc cũng sắp được giải đáp.

« Tình cảm của tôi và Cố hải ngày càng sâu đậm, tôi đã không nhận ra là nó đã vượt quá giới hạn từ khi nào. Cha cậu ấy ngăn cấm chúng tôi qua lại. Sau vụ tai nạn đó tôi đã nhận ra mình là một gánh nặng cho cậu ấy. Vì tôi mà cậu ấy phải chịu nhiều đau khổ.»

Bạch Lạc Nhân hồi tưởng lại ký ức đau buồn, tay chân không kiềm được run lên. Giọng nói cũng bắt đầu có hiện tượng rung động, mắt ngấn lệ. Vương Lạc đau lòng chen ngang : « hay là thôi đi, cậu đừng nói nữa.... »

« Vương Lạc ! cậu có biết không ? tôi không thể nào quên được ngày hôm đó. Cái ngày mà cậu ấy dùng thân mình che chắn cho tôi...... chỉ vì xe tôi bị người khác cắt đứt dây thắng nên đã xảy ra vụ tai nạn thảm khốc đó. Tất cả nguyên nhân đều là vì tôi. .... Người cậu ấy đầy máu... tôi sợ... tôi đã rất sợ.... »

Bạch Lạc Nhân hơi thở bắt đàu nặng nề, câu nói uất nghẹn khiến âm thanh không rõ ràng phát ra khi có khi không. VƯơng Lạc choàng tay qua an ủi động viên,. Ngay cả bản thân cũng không biết nói sao vào lúc này.

Bạch Lạc Nhân lại tiếp tục kể : « khi tôi đã đưa được cậu ấy vào bệnh viện, tôi mới nhận ra rằng tôi không đủ bản lĩnh, không đủ mạnh mẽ để bảo vệ người tôi yêu thương. Tôi sợ nếu bản thân tôi còn ở cạnh cậu ấy, người khác sẽ lợi dụng tôi để gây tổn hại cho cậu ấy. Diều duy nhất tôi có thể làm là rời xa cậy ấy. Để lại cho cậu ấy một cuộc sống bình yên.... Tối bước chân vào quân ngũ cũng là vì thay thế cậu ấy củng cố địa vị cho cha mình. Tối muốn cậu ấy phải sống thật tốt với ước mơ của cậu ấy mà không phải bị gia đình ngăn cảng . »

Vương Lạc lắng nghe nỗi niềm của Bạch Lạc Nhân, tay cậu vẫn không rời xa bả vai của người kế bên. Cậu ôn nhu hỏi ra 1 vấn đề khiến Bạch Lạc Nhân vô cùng bối rối.

« Nhân Tử à ! liệu ước mơ của Cố Hải có trọn vẹn khi cậu ta không được ở gần cậu nữa không ? Liệu cậu ta sẽ thế nào khi hay tin cậu đã chết ? cậu có bao giờ hình dung ra điều đó chưa ? »

Bạch Lạc Nhân chết lặng , đàu óc cậu dù đã suy nghĩ rất kỹ nhưng kỳ thật đây là vấn đề không phải là bản thân mình có thể hiểu thấu đáo được. : « tôi không biết nữa Vương Lac.... Tôi thật sự không biết.... nỗi đau rồi cũng sẽ qua... cậu ấy biết tôi chết rồi cũng sẽ quên tôi theo thời gian mà thôi.... Tôi chỉ mong cậu ta bình an mà sống , không phải vướng bận chuyện của tôi nữa... »

« Nhân Tử ! tuy cậu rời xa cậu ấy là 1 hình thức bảo vệ cậu ấy.... nhưng đối vói một người yêu sâu đậm mà nói. Sau cơn mê tỉnh lại nghe được tin người mình yêu đã chết thì đó là cú sốc rất lớn. Cậu đã bao giờ tưởng tượng ra nếu như vị trí của hay người hoán đổi... thì cậu sẽ có cảm giác như thế nào ? liệu cậu có quên được anh ta khong ?? mặc dù anh ta đã chết ??? »

Bạch Lạc Nhân hình như đã nhận ra điều gì đó. Quả thật nếu đổi lại là cậu sau khi tỉnh giấc, cậu mà hay tin Cố Hải qua đời thì cậu sẽ sống trong buồn khổ, sẽ không thể nào quên được cơn ác mộng đó.

« Vương Lạc !... tôi đã sai sao ? »

« chuyện cậu đúng hay sai ... tôi cũng không phán quyết được... tôi cũng không biết ... nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ có hành động gì nữa. »

Bach Lạc Nhân đau buồn sầu thảm : « Ngày tôi bỏ đi, tôi chưa được nhìn thấy cậu ấy phục hồi. Không biết bây giờ cậu ấy thế nào rồi. »..

« Mạnh mẽ lên. Tôi tin sẽ có ngày 2 cậu được gặp nhau thôi. »

« Hiện tại tôi thấy cô đơn lắm .... »

« Có tôi đây, cậu cứ trút hết nỗi niềm trong lòng ra đi rồi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn thôi. »

Bạch Lạc Nhân u uất lo lắng, chất chứa trong lòng 1 câu hỏi : « Vương Lạc ! liệu Cố Hải có hận tôi không ? nếu biết tôi còn sống, tôi đã lừa dối cậu ấy... cậu ấy sẽ hận tôi lắm đúng không ? cậu ấy sẽ nghĩ yêu tôi là một sai lầm, vì tôi đã bỏ cậu ấy mà đi... »

« Nhân tử ! sẽ không có chuyện đó đâu. Cậu ấy rất yêu cậu, nếu biết sự thật chắc chắn cậu ấy sẽ rất hạnh phúc. Cậu ấy sẽ rất tự hào khi đã có được một người như cậu bên cạnh . »

Đêm đã khuya 2 thanh niên ngồi cạnh nhau giải tỏa những ẩn khúc trong cuộc sống. Vương Lạc là người đầu tiên ngoài Cố Hải mà Bạch Lạc Nhân tin tưởng trúc bầu tâm sự. Một người bạn mà đối với cậu tuyệt đối tin tưởng.

Về Vương Lạc thì dù bản thân có yêu thương Bạch Lạc Nhân bao nhiêu thì cũng không bao giờ dám có ý nghĩ sẽ giành lấy cậu ấy trong tay Cố Hải. Bởi cậu biết mình sẽ không bao giờ chen được vào cái đoạn tình cảm nồng thắm của 2 người họ. VIệc duy nhất có thể làm chỉ là ngồi đây đối mặt với hiện thực mà thôi.

Bạch Lạc Nhân sau 1 hồi trầm lặng cũng cất lên cái giọng nghẹt mũi , hậu quả của việc nhớ lại quá khứ khi nãy mà than thở. « Đột nhiên thấy đói quá ! »

Vương Lạc tươi cười nhỏ giọng chê trách : « Bạch láo ăn ! xem ra tinh thần đã khá lên rồi . »

Kẻ than đói cười nhẹ nhìn con suối nhỏ thì thào : « Vương Lạc ! cám ơn cậu đã nghe tôi tâm sự. »

« có gì đâu... thôi để tôi về phòng lấy thức ăn ra 2 ta cùng ăn. Kỳ thật tôi cũng đói .... Hay là ta cùng về đi. »

« Tôi chưa muốn về. Tôi muốn ăn ở đây thôi. Ăn rồi ngủ luôn chổ này cũng không tệ. »

« Bạch chỉ huy cậu cũng thích ngủ bụi sao ? »

Bạch Lạc Nhân .....

« Thôi vậy để tôi về đem thức ăn ra đây , cậu ở đây chờ tôi một lát . »

Vương Lạc đứng dậy đi khỏi, chỉ còn lại Bạch Lạc nhân ngồi đó. Cảnh vật yên tĩnh, ngồi một mình có chút buồn. Bạch Lạc Nhân loay hoay cảm nhận có gì đó thoang thoãng hương thơm. Hóa ra bình rượu vẫn còn đây. Vương Lạc không cho mình uống thật là tò mò ....

« Rượu thơm như vậy lại giấu uống một mình... vậy mà cũng là bạn tốt sao ? »

Bạch Lạc Nhân nhìn về phía sau dò xét Tình hình Vương Lạc. Thấy Vương Lạc vẫn chưa quay lại nên liền tay cầm bình rượu lên uống thử.

« Um... Rượu ngon ! Vương Lạc ơi là Vương Lạc ! cậu thì ra cũng có mặt xấu. Hóa ra thích uống rượu ngon 1 mình. Giấu không cho anh em này biết. »

Dự định chỉ nhấp nhấp mấy cái rồi thôi, ấy thế mà cũng đã hơn nữa bình rồi. Bạch Lạc Nhân bỗng thấy đầu ốc quay cuồn, bắt đầu mơ hồ. Thế là Chỉ huy họ Bạch bắt đầu nói nhảm 1 mình.

Vương Lạc lúc này cũng đã quay trở lại : « Đồ ăn tới rồi đây. Nóng hổi luốn nhé. Cậu đợi lấu lắm rồi phải không ? »

Vương Lạc nhìn thấy trước mắt là cảnh tượng Bạch Lạc Nhân đang cầm bình rượu quý giá của mình uống không ngừng nghĩ. Máu dồn lên đầu đầy lo lắng:

« Thôi chết rồi.... » @o@"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top