Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 : NỤ CƯỜI CỦA CẬU RẤT ĐẸP.

....

Vương Lạc trở về phòng nằm lặng im không ngủ cứ thế chờ Bạch Lạc Nhân quay lại. Trời sáng vẫn không thấy cậu ta đâu, hiện tại cũng đã đến gìơ tập hợp, Vương Lạc đành một mình đi đến chổ tập luỵên. Mắt của cậu vẫn hướng nhìn xung quanh xem Bạch Lạc Nhân có tới không. Cuối cùng Bạch Lạc Nhân cũng xúât hịên. Vương Lạc nhìn Bạch Lạc Nhân thở ra nhẹ nhõm. Cảm thấy cậu ấy xuất hịên hoàn tòan bình thường, gương mặt đã gíâu đi cảm xúc đau bùôn tối qua... Vuong Lạc thầm ngưỡng mộ : " đúng thật là cũng rất cứng cõi ".

Hôm nay chỉ tập luỵên buổi sáng binh sĩ được phép nghĩ ngơi suốt thời gian còn lại. Trên đường trở về phòng Vương Lạc chủ động tíên lại gần Bạch Lạc Nhân nhỏ nhẹ nói:

" Chuỵên hôm đó rất xin lỗi cậu. Là tôi không đúng, cậu bỏ qua cho tôi nhé. "
Bạch Lạc Nhân nhìn sang Vương Lạc cũng nhỏ giọng trả lời. :

" Tôi mới là người phải xin lỗi cậu. Cậu chỉ là múôn gíup đỡ tôi thôi, tôi lại gịân dữ đánh cậu. "

Vương Lạc nghe vậy trong lòng thấy nhẹ nhõm miệng cười và nói : " vậy 2 ta xem như hòa đi. "

Bạch Lạc Nhân gật đầu: " tôi còn sợ cậu sẽ không bỏ qua cho tôi nữa kià. Kỳ thực tôi vào nơi đây đến gìơ chỉ có mỗi cậu là bạn. "

" Sao tôi lại ko bỏ qua. 2 ta chung 1 phòng cùng nhau luỵên tập, cùng nhau tíên bộ. Tôi vốn đã xem cậu là thân thiết."

Bạch Lạc Nhân nghe được ngữ điệu ôn hòa của Vương Lạc cũng an tâm phần nào. Bạch Lạc Nhân lại nói:

" Chuỵên hỗm rài tôi hay nghĩ tập là nhờ cậu gíup đỡ che gíâu cho tôi phải không? "

" không! Tôi nào có lá gan đó. Là do cậu may mắn thôi. Mấy ngày cậu nghĩ cũng là ngày lão chỉ huy bị đau bụng nên ít kỉêm tra gắc gao. "

" thật sao? Tin không nổi " .. Bạch lạc Nhân tròn mắt nhìn ra vẻ mặt khó tin.

" thật cậu đúng là Bạch may mắn " ... Vương lạc vẫn 1 mực đùa cợt.

Bạch Lạc Nhân trong lòng ắc biết nhờ sự gíup đỡ của Vương Lạc cậu mới yên ổn trải qua thời kỳ bấn lọan mấy ngày trứơc. Trong lòng cũng rất cảm kích: " tôi đâu có bị ngốc mà không nhận ra được đâu thật đâu giả chứ "

" phải, phải là cậu thông minh vậy được chưa? Gìơ ta nên đi ăn nếu không sẽ không còn gi để ăn hết. ".. Vương lạc bắt đầu hối thúc.

Vương Lạc cùng Bạch Lạc Nhân đem cơm về phòng ăn.Cả 2 vừa ăn vừa nói chuỵên. Thật đã qua cả tùân lễ căn phòng u ám nay lại được hồi sinh, bắt đầu có lại tiếng người nói chuỵên xua tan đi cảm giác lạnh lẽo ngày nào. Vương Lạc hí hững nói:

" tối nay tôi sẽ dẫn cậu đi xem thứ này. "

" xem cái gi? "

" tối sẽ biêt bây gìơ không nói được " . Vương Lac bí hỉêm che gíâu.

Bạch Lạc Nhân tò mò những cũng không nói gì nữa lẳng lặng ăn cơm. Mấy ngày nay khẩu vị không tốt nên không ăn nhiều. Bây gìơ thật sự là đói nên một hơi ăn hết sạch. Vương Lạc biết Bạch Lạc Nhân rất đói nên cũng lén lấy thêm 1 phần thức ăn nữa cho cậu ta. Bạch Lạc Nhân ngạc nhiên hỏi.

" không phải chỉ được lấy 1 phần cho 1 người ăn sao? "

" hôm nay khác. Tôi lấy được 3 phần. Phần này là tôi đặc biệt xin thêm cho cậu. Ráng mà bồi bổ lại không khéo lại bị tôi bỏ xa. Lúc đó tôi thật sẽ không chờ cậu theo cùng."

" cậu yên tâm tôi tuyệt đối bám sát cậu " . Bạch Lạc Nhân lại tíêp tục ăn.

Vương Lạc nghe được vậy hài lòng vô cùng.

Chờ mãi cũng đến tối. Vương Lạc kéo theo Bạch Lạc Nhân đi ra sau khu túc xa. Phiá sau là 1 khu rừng nhỏ cây cối um tùm. Bạch Lạc Nhân không hiểu Vương Lạc múôn gỉơ trò gì lìên hỏi.

" tối rồi vô đây chi? "

" im lặng đi theo tôi đi."

" thật khó hiểu tại sao vô đây còn phải đem theo cái gối tôi làm gì. " Bạch Lạc Nhân cào nhào.

Vương Lạc vẫn cứ im lặng mà ra vẻ thần bí kéo Bạch Lạc Nhân đi tiếp. Đến được một hồ nứơc nhỏ trong rừng, xung quang có lùm cây, cây to cây thấp phong cảnh khá đặc biệt. Nhưng vì trời tối nên cũng không cảm nhận được nhiều chỉ thấy xa xa có anh đèn của khu túc xá loe lóe chiếu sáng. Nhìn lên bầu trời đầy sao và cũng thấy được ánh trăng. Kỳ thực nơi này cũng khá yên tĩnh và thật không tệ. Vương Lạc kêu Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại. Bạch Lạc Nhân vô cùng tò mò hỏi:

" tôi vẫn không hiểu vô đây làm gì. "

" thì cậu cứ nhắm mắt lại đi đã. "

" cứ ra vẻ thần bí " .

Thấy Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại Vương Lạc lìên đi tới 1 cái bụi cây gầm đó làm 1 chuỵên bí ẩn. Nghe tiếng xào xạc của lá cây Bạch lạc Nhân tính mở mắt ra nhìn nhưng lại bị Vương Lạc cẩn thận dặn dò

" chừng nào tôi chưa kêu cậu không được mở mắt đâu đó. "

Bạch Lạc Nhân vốn thíêu kiên nhẫn mấy vụ chờ đợi thế này nhưng cũng nghe theo không mở mắt. Thời gian trôi qua tuy không lâu nhưng Bạch Lạc Nhân đã đi quá giới hạn chịu đựng , tim cậu đập nhanh, mồ hôi bắt đầu tuôn ra nhiều. Thì ra cậu vẫn còn bị ám ảnh tai nạn xe khi nào. Cũng may là Vuong lạc chuyển động có âm thanh xào xạc của tiếng lá nên Bạch Lạc Nhân yên tâm chút đỉnh, nếu như không khí im lặng hoàn toàn để khiến cậu phải chịu đựng cảnh này thì có lẽ đã điên lên mất. Thế nhưng cậu vẫn phải lên tiếng hỏi : 

" Vương lạc... cậu làm gi thế ?...  xong chưa?? .. "

" Chưa xong đâu, cậu không được lén dòm đâu đấy, nếu không mọi thứ sẽ không còn tuyệt nữa." Vươn lạc cẩn thận nhắc lại .

Lát sau tiếng động đã ngưng xung quanh bắt đầu yên tĩnh không tiếng động chỉ còn tiếng gío thổi qua nhũng lá cây và tiếng nứơc chảy róc rách. Bạch Lạc Nhân không còn đủ kiên nhẫn nữa nên vội mở mắt ra, miệng la lên : " VƯƠNG LẠC...!!! " .

bất ngờ trứơc mặt cậu là vô số những đóm sáng màu vàng khẽ chớp tắt rất có trật tự nhìn như những con đom đóm. Trong bụi cây, trên thân cây cao thâp đều có. Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi. Ánh sáng của những bóng đèn nhẹ dịu, mờ ảo ẩn hiện không theo quy luật nào đã khíên cho quang cảnh xung quanh thật huỳên ảo. Tạo nên một không khí thơ mộng mà ấm áp.

" thật đẹp " .. Bạch Lạc Nhân đứng gần hồ nứơc nhìn xung quanh mà cảm nhận, tấm tắc khen ngợi. Miệng nở ra một nụ cười nhẹ nhàng và rất tự nhiên.

Vương Lạc nhìn thấy Bạch Lạc nhân lộ vẽ thoải mái đứng nhìn xung quanh nở nụ cười hìên hòa như ẩn hịên trong đêm trứơc những ánh sáng của ngọn đèn đom đóm tạo nên một vẻ mị hoặc khác thường khíên cậu vô cùng bối rôi. Miệng Vương Lạc chỉ khẻ nói nhỏ không nên lời. " vẫn không đẹp bằng nụ cười của cậu "

Bạch Lạc Nhân quay sang nhìn Vương Lạc nói:

" suốt cả buổi chiều cậu bíên mất là để làm mấy cái này sao? "

" đúng vậy. "

" cậu kéo địên từ đâu thế? Nhìn mấy cái này giống đom đóm lắm. Tôi chưa được nhìn thấy đom đóm bao gìơ "

" Tôi chỉ dùng bình điện thôi." Vương Lạc lặng im một lát rồi nói tiếp: " trứơc đây mỗi khi tôi bùôn tôi đều làm như vầy. Mỗi khi nhìn thấy ánh sáng diệu nhẹ của đom đóm trong đêm tôi lìên cảm thấy dễ chịu. "

Bạch Lạc Nhân lắng nghe chăm chú nhưng mắt vẫn bị hút hồn bởi cảnh vật xung quanh. Chợt nhớ ra 1 điều lại hỏi

" vậy cậu kêu tôi đem cái gối theo làm gì? "

" cậu không thấy vừa ngắm nhìn cảnh vật huỳên ảo này vừa ôm cái gối đó trong lòng sẽ tạo được xảm giác ấm ấp lắm sao? Như thể được cùng ai đó bên cạnh ngắm nhìn, thât là lãng mạng a."

Cảm giác được Vương lạc đã biết gì đó về mình rồi nhưng bạch Lạc Nhân vẫn cố tỏ vẽ che che đậy đậy: " tôi có thấy gi khác đâu? "

" sao lại thế... đáng lý phải khác chứ .. lúc trứơc tôi ôm tấm ảnh gia đình ngồi nhìn đom đóm chơp tắt tôi cảm thấy cực kỳ dễ chịu a."

Bạch Lạc Nhân nhìn sang Vương Lạc không nhịn được cười rất tươi mà nói: " cậu đúng là đồ ngốc "

Vương Lạc một lần nữa bị hớp hồn bởi nụ cười đó. Trong lòng thầm nghĩ: " còn cậu thì sao? Có một nụ cười rất đẹp lại gíâu vào bên trong gương mặt chất chứa đầy lạnh giá mỗi ngày. Cậu đúng là một gã si tình, khổ vì tình " .

Từ trong lòng Vương Lạc thầm nhủ sẽ gíup Bạch Lạc Nhân lấy lại nụ cười đó. Để cậu ta có thể mạnh mẽ kiên cường mà tíêp tục tíên lên. Tôi nhất định sẽ bảo vệ nụ cười đó của cậu. Và kể từ giây phút này Vương Lạc cũng đã nhận ra mình đã nghịên nụ cười đó, mình đã nghịên Bạch Lạc Nhân.

Tối hôm đó cả 2 nằm trên giường ngủ đều mang tâm trạng vui vẻ. 2 nìêm vui đến cùng 1 loại cảm giác nhưng lại khác nhau về mục đích khởi phát và đối tượng. 1 Vương Lạc hoạt bát tâm tư mơ về nụ cười của Bạch Lạc Nhân như thể khắc sâu vào đầu cậu khíên cậu mỉêm cười trong đêm. 1 Bạch Lạc Nhân thả hồn theo tình yêu nằm lên chíêc gối bảo bối đi vào gíâc mộng. Cậu mơ thấy mình và Cố Hải ngồi bên nhau trên một ngọn đồi ngắm nhìn bầu trời đầy sao và xung quang là nhũng con đom đóm ẩn hịên trong các bụi cây. Thật là một cảm giác ấm ấp vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top