Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27. Ngượng ngùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng lục đục cuốc xẻng của những người nông dân đi làm đồng từ rất sớm, báo hiệu cho sự bắt đầu của một ngày mới trên khắp những nẻo đường trong thôn. Người đàn ông thong dong bước đi trên con đường đất, dẫu vẻ mặt vẫn còn hơi ngái ngủ thì hắn vẫn vừa đi vừa vươn vai ngửa cổ một cách vô tư để hít lấy những luồng khí mát mẻ của buổi sáng đầu thu. Đoạn, hắn rẽ vào một vòm cổng gỗ đang mở toang, từ trong sân toả ra những làn khói bếp mơ màng, quấn lấy giàn gấc xanh mơn mởn ...

Ngày nào cũng vậy, kể từ giữa canh năm thì góc bếp của nhà cụ Xuyến đã đỏ lửa và cứ thế bận rộn cho đến tận lúc này. Bà cụ ngồi lọt thỏm trong một góc bếp, tất bật những tay muôi tay đũa tráng từng tấm bánh mỏng tang rồi nhấc ra để nguội cho ông cụ xếp vào trong thúng. Ngày trước còn chắt chiu từng đồng từng hào để nuôi cái thằng cháu lêu lổng đã đành, bây giờ thằng Cả đã biết tu chí làm người còn gửi cả tiền về quê, hai ông bà vẫn cứ cặm cụi dậy sớm bán đều, có thể vì buồn tay buồn chân hoặc cái lam lũ vất vả đã ăn sâu vào nếp sống như một lẽ thường, nếu phải ngồi chơi là đổ bệnh.

Thời mới đi học ở tỉnh, thỉnh thoảng nhìn những sạp hàng quà trên con đường tấp nập người đi lại, đằng sau chúng là một người bán hàng chao chát, một tay nấu ăn một tay đếm tiền trả khách, tất cả vội vã trong một nhịp ăn uống ra ra vào vào. Những lúc ấy, Ngũ lại xa xôi nhớ về những tấm lưng còng ở quê mình như bà cụ Xuyến. Một thúng bánh đội trên đầu, bà cụ lom khom bước trên con đường yên ả, đi hết làng này sang đến làng khác và luôn miệng cất những tiếng rao vang vọng khắp mọi ngõ ngách... "Ai bánh cuốn đây... aiii... đổi bánh không..."

- kìa, hôm nay sao anh lại đi mua quà sáng một mình, thằng cu đâu?

Bà cụ nheo mắt nhìn qua làn hơi đang bốc lên nghi ngút, bàn tay gầy guộc vẫn nhanh thoăn thoắt chao đũa liên tục, trong khi ông cụ đang bày biện pha phách mấy chai nước chấm thì có vẻ chậm chạp hơn. Thấy hắn đến, ông cũng tiện miệng hỏi thăm cậu vợ hắn mấy nay ra sao. Nghe hắn bảo nhà cháu người ngợm cũng lại lại rồi, ông cụ tặc lưỡi. Thế cũng là may quá rồi đấy, lắm người còn ngẩn ngơ bỏ nhà đi luôn ấy chứ chẳng đùa. Bà cụ từ trong góc bếp chép miệng thở dài, vừa liệng nốt lượt bánh cuối ra đĩa vừa gắt ra giọng quở trách.

- Ông chỉ toàn linh tinh, thằng ấy nó ngoan từ bé rồi còn lâu mới ngẩn ngơ được nhá. Anh Ngũ, hôm nay tôi làm nhiều lên một tí anh đem về dỗ cậu ấy ăn cho có sức nhé.

Người đàn ông đỡ lấy rá bánh còn nóng hổi và nói với hai ông bà mấy lời cảm ơn trước khi ra về. Có những lúc hắn thấy cảm kích lắm vì cái sự chân phương của những người làng xóm ấy, một thứ tình cảm hồn hậu đã luôn bó bện với mái ấm nhỏ của vợ chồng hắn kể từ ngày hai đứa dắt díu nhau về đây. Những người đàn ông năm ấy cùng hắn sửa sang lại căn nhà, những người đàn bà xăm xắn chạy đôn chạy đáo trong cái ngày cậu vợ nhỏ của hắn trở dạ, những ông bà cụ nhà lúc nào cũng đầy những cháu chắt nhưng có quả gì ngon vẫn rấu rít để phần cho con trai hắn.

Chính những con người chân chất giản dị ấy dạo trước lại một lần nữa phải tất bật khi nhà hắn xảy ra chuyện, nấu giúp hắn một nồi cơm canh, mang cho hắn chai rượu thuốc rất quí, canh chừng vợ hắn khi hắn phải đi làm... Đôi lúc chính hắn cũng phải ngạc nhiên bởi vì vợ chồng hắn đâu từng cho đi được điều gì to tát. Đốm lửa mộc mạc có lẽ đã nhen nhóm từ mỗi lần ai đó chạy sang tìm vợ hắn xin ít cam thảo cho đứa bé đang đau bụng, xin ít rễ nhọ nồi cho người chồng đang bị thương chảy máu, xin ít đinh lăng cho cô con dâu đang tắc sữa... Biết bao thứ cảm sốt lặt vặt người ta sẽ chẳng bao giờ phải cất công đi đến tận nhà ông lang mà chỉ cần đứng trước cổng nhà vợ chồng hắn gọi vọng một tiếng. "Diệp ơi"...

Hắn cẩn thận bưng rá bánh về nhà, nhưng bát nước mắm thế nào vẫn phải sóng ra một ít. Lúc hắn đi vợ hắn với thằng bé con vẫn còn ngủ say, thế mà giờ về đã thấy tiếng nó bi bô ngoài sân giếng. Hắn khẽ cau mày... Diệp đang phải một tay bế con, một tay lê cái chổi tre quèn quẹt khắp các góc để cọ đám rêu xanh đọng dày đặc trên mặt sân. Vừa làm y vừa nhẹ nhàng mặc cả. "Nào... Phúc ngồi xuống một tí cho thầy làm xong đã? Rồi thầy yêu thầy bế con ngay mà." Nhưng không nào, thằng oắt con cứ quặp chặt hai chân lấy bụng y không buông. Mặt nó tủi thân rấm rứt làm cho Diệp thấy tội quá, y lại mủi lòng, lại xốc con lên rồi cặm cụi quét. Dĩ nhiên là y thấy mệt lắm nhưng bản năng y thì vẫn thương hại con chứ. Chỉ tại nó đã lê la theo bà, theo cụ hay những đứa trẻ con tớn đi cả ngày, nên những lúc ở nhà nó phải đu chặt lấy cái hơi thầy cho đỡ thèm. Thằng bé cũng chỉ như Diệp của ngày xưa, lúc u đi làm thì Diệp nhớ, có luẩn quẩn chơi ở đâu cũng ngóng u về đến từng giây.

Nhìn vợ đang chửa to vượt mặt phải cúi lom khom chật vật đến là thương mà con nhỏ thì quấy quả có lúc còn vô tình thục đầu gối vào cái bụng to của y, người đàn ông đặt vội rá bánh xuống cái chõng giữa hè rồi chạy ra. Diệp nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, hướng mắt về phía hắn và nói với vẻ bất lực.

- Mình giữ con cho em một tí, em mang bát đũa lên ngay.

Y vừa nói xong thì chồng y cũng bước đến nơi. Dạo gần đây cuối cùng Diệp cũng cảm nhận được cái câu vợ chồng một khi đã thương nhau thì bằng cái móng tay cũng xót. Trong lúc y ngượng với chồng quá vì đêm nào cũng làm hắn phải mất ngủ rồi chăm sóc, sáng nào cũng chểnh mảng trong việc sắp sửa cho chồng con thì người đàn ông ấy cũng đang tự trách bản thân sao giờ này còn sơ sảy để y mó tay vào những việc này.

- Giếng để đấy tôi quét cho chứ. Rêu trơn quá thế này, mình bế con ra lọ mọ ngã thì có khổ không ! 

- Em... em vẫn làm được mà. Mình đã phải đi mua quà sáng về rồi.. em thì vụng quá chẳng biết dậy sớm gì cả, sao mình không gọi em...

Trời ơi, cái mặt y hết nhỏ nhẹ lại phụng phịu đến là ngoan. Cho dù hai vợ chồng y chẳng ai nói ra nhưng người đàn ông ấy vẫn hiểu rằng những ngày này Diệp đang muốn bù đắp cho hắn về những đảo lộn trong nhà những ngày vừa rồi. Lẽ ra hắn phải thấy sung sướng và thấy vui nhưng chẳng hiểu sao cứ nhìn vợ là hắn lại thấy lòng xót xa lắm, cảm giác ấy quay trở lại hệt như cái lần Diệp chửa thằng Phúc năm kia. Hắn vẫn nhớ như in rằng hồi ấy phải tận đến tháng cuối thì bụng y mới cứng và con mới gò nhiều. Nhưng lần này hắn cảm nhận rõ ràng cái bụng y ở tháng này đã rất căng và đứa bé thì đạp cuồn cuộn liên tục. Có lúc bà nội và u hắn sờ lần mãi mà không đoán ra được nó đang nằm ở tư thế nào, đã quay đầu xuống chưa vì ấn chỗ nào cũng thấy lồi lồi lên một thứ như khuỷu tay hay đầu gối...

Tháng mang thai thứ tám, từ nay đến lúc đẻ chính là những ngày cực nhọc nhất của thai kì, vợ hắn sẽ phải triền miên trong những cơn đau nhức và sinh hoạt khó khăn. Lúc trước qua được cái thời gian nghén và nôn, thì y bị thương nặng và khổ sở trong cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn chăm mãi cậu vợ nhỏ của hắn mới lại người một chút thì tầm này cả nhà lại phải bắt đầu lo ngay ngáy không biết lúc nào y sẽ vỡ chum. Riêng có đêm qua thôi mà Diệp đã phải trở dậy đi vệ sinh tới năm, sáu lần. Lần nào cũng là cả một quá trình xoay dở vì cơn đau bại vùng xương chậu khiến y phải nghiêng thử hết bên nọ đến bên kia mới ngồi dậy được, có lúc y phải bật khóc chỉ vì thấy mình thật quá thể lắm nữa, đến cái việc mót tiểu mà cũng phải viện đến chồng đỡ lên.

"Hay là từ đêm mai mình sang bên thầy u mà ngủ. Cứ chăm em thế này thì ban ngày sức đâu mà mình đi làm nữa..."

Diệp vừa trở vào giường thì đã bịu xịu nói thế làm hắn bực quá, hắn cau có gằn giọng nói như gắt lên.

"Tôi đếch đi đâu cả. Bế con, thức đêm, giặt tã, rửa ráy cho vợ, chẳng có việc gì thằng này chưa từng làm qua, tôi không phải cái loại chỉ biết sướng thân rồi để mặc cho đằng ấy phải khổ đâu nhé!"

Lần đầu tiên thấy hắn hùng hổ như thế, thế mà Diệp đang sụt sịt mếu máo lại phì cười. Y thấy chồng mình rất lạ.

Những người đàn ông mà Diệp từng gặp, xưa nay vốn thường chỉ khoe cái tính gia trưởng, khoe cưới được vợ biết nhịn nhục chiều chồng, còn chồng y... khoe gì không khoe, lại khoe chuyện chăm con, chăm vợ tốt. Y không biết liệu ấy có phải một chuyện đáng để khoe không nữa, nhỡ ai nghe thấy thì họ chê cười chồng y mất thôi. Lẽ ra Diệp phải cãi lại hắn, phải gạt đi cái chuyện đáng ngượng ngùng ấy. Nhưng mà y lại dám lén lút tự thấy hạnh phúc trong lòng, lén lút tận hưởng cái cảm giác được chồng yêu thương và chiều chuộng từng tí một.

"Vângg.... thế thì em thực là có phúc mới lấy được mình."

Diệp lim dim cười trong lúc người đàn ông ấy vỗ về và hôn nhẹ từng cái lên môi y.

"Đúng rồi. Tôi và em đều có "Phúc".

Hắn nói mà Diệp phải mở to mắt vì ngỡ ngàng. Y ngạc nhiên là hoá ra chồng mình còn biết đùa rất duyên. Không hiểu vì sao mà hôm nay Diệp thấy hắn khác mọi hôm nhiều. Khác từ vẻ mặt, nói năng. Khác ở đôi tay đang luồn vào vạt áo y mân mê đầu ngực và cả trong nụ hôn mơn man đang lan dần xuống bụng... Nó làm y bủn rủn cả người và chật vật giãy ra.

"Mình... mình làm gì thế..."

Đáp lại câu hỏi lắp bắp hụt hơi của y là một sự lặng im đến nôn nao. Nhưng ánh mắt đen đặc của người đàn ông và khoảnh khắc hắn kéo bàn tay Diệp vùi vào thứ đang cứng rắn gồ lên giữa hai chân, dường như đã là câu trả lời cho tất cả...

"Kìa...em xin... mình bỏ em ra chứ... con... con nó còn đang nằm đây này..."

"Thì tôi bế con ra cũi..."

"Không... mình đừng như thế...em sợ lắm..."

Mấy chữ ấy trong vô thức bật ra làm người đàn ông như sực tỉnh. Hắn hơi nhổm người, buông vội cơ thể nhỏ bé trong lòng ra để cấu mạnh vào cánh tay mình và cuống quít xin lỗi bằng một vẻ áy náy.

"Thật tôi đúng là thằng không ra gì. Chỉ vì tôi nhớ em quá nên mới thế này! Mấy tháng rồi chúng mình không..."

Diệp ngẩng đầu nhìn lên, bàn tay vừa mới bạo dạn làm y hoảng hốt giờ đang nhẹ nhàng lau trên đôi mắt y ngân ngấn nước. Người đàn ông ấy nào phải người xấu, hắn là chồng của y, là cha của con trai y mà, vậy mà y lại làm hắn phải khó xử rồi... Thực ra trong thâm tâm Diệp cũng hiểu mình không phải đang sợ hắn mà chỉ là chưa thể quen với sự thân mật quá mức ấy mà thôi. Còn hắn, hắn cũng chỉ đang mong muốn được gần gũi người thương, một nhu cầu rất bình thường thuộc về đời sống vợ chồng. Lẽ ra Diệp không nên né tránh hắn dữ dội đến như thế... y thấy buồn vì cái tâm lí đề phòng thừa thãi của bản thân, giờ thì chính nó làm y phải cảm thấy áy náy.

Bé con vẫn ngủ ngoan trong cái chăn chiên ấm áp. Đêm gần sáng êm ả như ru làm Diệp bình tĩnh lại và hít vào thật sâu cái tĩnh lặng bình yên trong căn buồng nhỏ, nơi có lẽ trước đây đã từng chứng kiến biết bao quấn quít của vợ chồng y. Giá như đồ vật cũng biết nói năng, để y có thể hỏi nó rằng mình từng yêu thương người đàn ông ấy ra sao và những chuyện riêng tư này y sẽ phải bắt đầu từ đâu, phải làm như thế nào...

"Mình có khó chịu lắm không..."

Diệp dịu dàng hỏi khẽ khi quờ tay đến một nơi nóng rực đang áp dưới bụng mình.

"Cứ kệ đi, một lát là hết ấy..."

Chồng y thơm lên trán y xong thì toan nhấc người lên, nhưng bỗng nhiên hắn sững lại... Bàn tay nhỏ mềm mại vừa đặt trên mép quần hắn vừa khẽ lách vào, run rẩy nắm lấy thứ nằm bên trong nhúc nhắc di chuyển lên xuống. Thực ra nó chỉ ngượng ngùng hơn hôn môi một chút thôi chứ không phải chuyện gì đáng sợ cả, và Diệp cũng biết rằng nó sẽ không hết ngay được bởi vì mấy ngày trước đang tắm thì một cơn gò thúc xuống háng làm nơi ấy của y bỗng dưng cũng đã dựng đứng lên. Lúc ấy chồng y chưa đi làm về và kể cả có hắn ở nhà thì Diệp cũng chưa chắc đã dám hỏi. Y loay hoay khổ sở mãi rồi cuối cùng phải bóp chặt lấy nó thì dần dần mới đỡ chứ cũng không thoát hẳn được nỗi bứt rứt trong người...

"Em cầm giúp mình nhé..."

"Ừ... Nhưng em có ghét tôi không đã?"

"Không đâu... em thương mình lắm..."

Người đàn ông gục đầu xuống cổ y... Hắn thở những hơi nặng nề và mút lấy bờ môi ngọt ngào thơm tho một cách mê muội. Trong bóng tối, tiếng ván giường khẽ kêu và quần áo cọ vào nhau nhẹ nhàng. Vợ hắn ngượng đến nỗi cả người nóng hầm hập, y vùi mặt vào hõm vai chồng, một tay bấu chặt vào lưng hắn, tay còn lại gắng cử động thật nhanh theo những lời thì thầm thúc giục... Đến lúc y thấy vạt áo trên bụng mình ướt đẫm những dòng nóng ấm thì cũng là lúc các khớp tay đã mỏi rã rời. Cái bồn chồn, nôn nao, ngại ngần và cả nỗi xúc động đều chầm chậm lắng xuống rồi tan vào đêm, êm ái như nụ hôn cả hai đang trao cho nhau quấn quít...

Thế rồi Diệp lẳng lặng thiếp đi, mê mệt luôn đến tận sáng... Mặc dù trước khi chìm vào giấc ngủ, đâu đó trong y còn băn khoăn từ mai khi thức dậy, y biết đối diện với người đàn ông ấy như thế nào, sẽ nói câu gì đầu tiên và nhỡ hắn đem chuyện đêm nay ra để tròng ghẹo thì y chắc chắn thấy xấu hổ lắm...

Những lo lắng vẩn vơ và thừa thãi.

Sáng nay y giật mình mở mắt khi bị thằng bé con nằm nhoài trên người. Cái áo đêm qua đã được thay từ lúc nào không rõ. Chồng y cũng không ở nhà. Diệp đoán hắn đi mua quà sáng. Y ngồi lết ra phía mép giường rồi bế con đi rửa mặt, đang quét dở cái sân giếng thì hắn về. Nhờ cái việc con nhỏ thì đìu díu và hắn thì bận giằng lấy cái chổi quét nốt đám rong rêu thành ra hai vợ chồng y không ai nói lại chuyện đêm qua nữa...

- Ô kìa sao mình ăn ít thế... ăn nữa đi chứ... còn nhiều bánh thế này.

Chưa chi đã thấy vợ buông bát xuống, người đàn ông sốt sắng tỏ vẻ không ưng. Nhưng mặc kệ hắn có nài ép ra sao thì Diệp vẫn chỉ lắc đầu, y không cố thêm được nữa. Chẳng biết lúc trước thế nào chứ độ này y thấy người nặng nề, đến bữa chỉ ăn được vài miếng đã trướng bụng lên, nếu cứ ăn thoả thích cho bằng no thì lát nữa bụng y ọc ạch không làm nổi việc gì được. Y quay sang âu yếm dỗ con ăn, rồi thì hỏi thăm mấy chuyện ở cơ quan chồng và nhân lúc hắn sao nhãng thì bỏ thêm bánh vào bát hắn. Mặc dù nhiều việc hắn nói Diệp cũng không hiểu lắm, như là những chỗ không hợp lí trong cái bản vẽ của gian nhà đang xây thêm ở cơ quan hắn, hay là chuyện hắn nghĩ loại vật tư được bên trên duyệt chi chỉ vài năm là hỏng,... Diệp chỉ biết ngồi ngây ra nghe hoặc là tủm tỉm ngắm chồng, mơ hồ chìm trong cái khoảng cách giữa cả hai cứ thu hẹp dần mà chính y cũng chẳng nhận ra. Y không sợ người đàn ông ấy nữa mà giờ đây còn lấy làm hãnh diện khi có một người chồng vừa có sức vóc lại vừa rất hiểu biết trong nhiều chuyện. Thế giới của hắn dường như chỉ toàn là những điều to lớn, rộng rãi chứ chẳng tủn mủn bé xíu như cái góc vườn của y...

Suốt những năm tháng còn nhỏ, Diệp vẫn thường bịn rịn theo chân u ra đến cổng nhà rồi ngóng cho đến tận khi bóng u khuất khỏi con ngõ thì y mới quay trở vào dọn dẹp nhà cửa và chăm vườn cho u. Thói quen ấy xem ra sau nhiều năm cũng không đổi khác đi là mấy, có chăng là khi đã vướng bận chồng con rồi thì công việc trong một ngày của y nhiều hơn và bận bịu hơn...

Y ì ạch bưng rá bát ra ngoài chỗ sân giếng đã được người đàn ông cọ sạch nhẵn từ ban nãy. Hình như sang tháng này, Diệp thấy bụng mình to hơn cho nên làm gì cũng thấy bất tiện hơn. Một đêm phải dậy tới mấy lần, có lúc chạy vội quá mà y va cả bụng vào cánh cửa. Nhưng cũng chẳng khó nhọc bằng những lúc phải cúi người làm gì đó như là gò người cúi xuống giếng lấy nước, hay tranh thủ ngồi dạng chân rửa mấy cái bát thôi mà đứa bé cũng quậy cho bằng được thì thôi.

"Quá lắm, chân có bằng được cái lá mít không mà khoẻ thế." Y thở hắt ra mắng yêu con, nhưng thấy nó càng giãy khoẻ hơn như thì y lại tủm tỉm dỗ dành. "Ơi đây... rồi... rồi thầy đứng lên ngay."

Cứ như thế, độ này Diệp chẳng làm việc gì được lâu. Nếu có hôm nào phải ra vườn bắt sâu, nhổ cỏ như hôm nay thì y không thể ngồi lì mãi. Y lọ mọ đào xới một lúc rồi sẽ phải thay đổi tư thế để đi ra làm việc gì đó khác một lúc. Làm như vậy thì con rất ngoan và không đạp nữa. Diệp đoán chắc là nó cũng khó chịu lắm vì cứ nằm mãi một tư thế thì sao mà không mỏi cho được. Chửa đẻ rõ mệt! Biết vậy nhưng y cũng bấm bụng để chiều theo, miễn là con được thoải mái thì y có phải vất vả một chút cũng không đáng kể gì.

"Em nằm trong ấy ngoan, mấy tháng nữa ra ngoài thì tha hồ đi chơi với anh Phúc."

Diệp rủ rỉ với con. Tranh thủ cái bụng yên được một lúc, y tất tả quảy mấy thùng nước ra vườn. Bên vai phải từng bị trật khớp đến giờ vẫn còn đau âm ỉ, nên y phải gồng người gánh nước bằng vai trái. Mới đầu Diệp thấy khó lắm nhưng rồi thì cũng quen. Và dù có không quen thì cũng phải tìm cách để làm được thôi vì ngoài vườn độ này biết bao công việc bộn bề. Sắp sửa sang mùa lạnh, mùa của cảm sốt, đau nhức và trái gió trở trời...

Đất vườn những ngày này không còn xộc lên cái mùi oi oi ngai ngái, ấy là bởi vì trời đã bước vào giữa thu. Trên những vòm lá cả ngày chỉ có gió hiu hiu. nắng lảng bảng một thứ màu vàng nhạt. Từng đọt nắng xuyên qua tán cây, lấp lánh trên hàng cúc tần vừa được tưới nước. Một khung cảnh xanh mướt thơm tho dù đã từng thấy bao lần mà Diệp vẫn ngẩn ngơ để hít hà từng khóm cây con con đang chen chúc lên hương, rồi y lại khẽ thở dài, chỉ mong mấy bữa nữa thời tiết đừng khó khăn quá với chúng thôi...

- Thầy thằng Phúc có nhà không......!!!!!

Người đàn bà men theo tiếng "dạ" nhỏ xíu từ tít một góc nhỏ phía xa vọng lại. Thấy cậu trai đang xoay dở đứng lên giữa đống cây giống bề bộn, thị vừa cười vừa nguýt dài.

- Cái thằng này hay thật.... bụng dạ như thế kia rồi mà cứ lọ mọ rồi thằng chồng mày nó điên lên nó lại vặt trụi cả vườn đi đấy nhé.

Giá kể mà mấy tháng trước nghe được lời này thì chắc Diệp đã hoảng hồn mà gieo rắc đủ thứ xấu xa về người đàn ông ấy, nhưng giờ y chỉ cười bẽn lẽn vì y biết rằng chồng mình sẽ không phải người làm ra những chuyện như thế đâu... Nếu có thì hẳn rằng đó là một câu chuyện nào đó của hai đứa mà tối nay Diệp chắc mẩm mình sẽ nhớ để đem ra hỏi hắn. Y chống tay xuống đất cố nhấc người lên, đỡ lưng bước nặng nề về phía người hàng xóm.

- Chị sang đón Mực về ạ?

- Ừ, cả nhà vừa mới về. Ông bà được chia phần hai cân thịt lợn, bảo chị cầm sang cho nhà em một ít, chị để trên cái rá ở cửa bếp kia kìa. Thôi chị về luôn nhé không anh giục ra đồng...

Người đàn bà vừa nói vừa tháo dây xích ở cột nhà ra. Con chó được thả ra nhưng vẫn không quên chạy bình bịch đến chỗ Diệp dụi mõm vào chân y mấy cái rồi mới vẫy đuôi ra về theo chủ. Chiều qua cả nhà cụ Sen có việc sang làng bên không về, gửi con Mực sang cho vợ chồng y trông và cho ăn tối hộ. Bà cụ lúc dắt nó sang còn cẩn thận dặn dò.

- Cứ xích nó cả đêm cũng được kẻo nó chạy ra bới tung vườn lên thì vợ mày lại bắt đền tao.

Chồng y xoa đầu con chó, cười phá lên bảo, Mực chẳng ra phá vườn đâu Mực nhỉ? Diệp cũng phải thừa nhận với hắn chuyện đó, rằng Mực là một con chó rất khôn, dù y mới chỉ biết nó vào mấy hôm trước.

Sáng ấy Diệp túm cái làn con lững thững đi chợ sớm, nhưng vừa ra khỏi nhà được mấy bước thì y bỗng khựng lại khi thấy ở trước cổng nhà bà cụ hàng xóm đang xích một con chó rất to. Nó có bộ lông đen thùi lùi, cặp mắt cũng đen nốt. Đúng là giống chó đen tuyền thường hay dữ nên vừa thấy Diệp đi đến, nó đã nhảy chân bành bạch và nhặng xị sủa ầm lên. Tất nhiên bấy giờ Diệp đã là một người đàn ông hai tư, nhưng cái ngày y lên mười thì y sợ chó vô cùng tận. Nhắm chừng sợi dây xích rất dài, đủ để con vật ấy sẽ táp ngay vào chân y kể cả khi y có nép sát bờ tường mà đi qua. Mà với cái bụng to tướng thế này thì dù có muốn y cũng không thể cố né nó nhanh chóng được.

Dùng dằng mãi, Diệp cứ bước lên, rồi lại lùi xuống, con chó sủa một tiếng, thì y cũng co rúm người lắp bắp một câu. "Nào... nào!! Có thôi đi không..."

Nhưng chính trong cái lúc nguy kịch ấy Diệp chợt nhớ ra cái anh chồng rất cao lớn của mình vẫn chưa đi làm, vậy nên y lủi vội về nhà với vẻ mặt đầy ấm ức để mách hắn rằng. "Mình ra mà xem, có con chó dữ ở ngoài ấy cứ nhăm nhe định cắn em này..."

Chồng Diệp hôm ấy khỏi phải nói đã hạnh phúc cỡ nào. Hắn sung sướng thấy rõ rằng hôm nay Diệp đã biết cần đến hắn, không phải là hắn ra mặt thì không được. Trong lúc y còn đang nấp sau lưng chồng ló đầu ra, thì thằng con trai y đã hét lên từ phía sau rồi chạy ngay đến chỗ con chó dữ. Diệp trợn tròn mắt còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy con chó đen ịn mông xuống đất để thằng bé trèo nghiến lên lưng. Chờ nó ngồi vững, con chó ư ử trong họng rồi lại gâu gâu như đang nói chuyện làm thằng Phúc cười như nắc nẻ. Người đàn ông cũng chậm rãi kéo y tiến đến, hắn ngồi xuống cạnh con chó bẹo bẹo tai nó và hỏi.

- Sao hôm nay lại ra đây?

Con chó không trả lời hắn vì chó thì làm gì biết nói, nhưng nó hướng mắt lên hàng cây hồng xiêm và cây nhãn vườn đang rủ những chùm quả trĩu nặng ra ngoài bờ tường mà sủa mấy tiếng. Hắn quay đầu phân bua với vợ.

"Bình thường nó hay nằm ở tận trong góc sân, hôm nay chắc cụ Sen mang nó ra đây canh quả đây mà. Em đừng sợ, cứ lại đây, nó dữ thế thôi nhưng mà khôn lắm, chỉ doạ người lạ chứ các nhà trong ngõ này nó không cắn đâu."

Nói xong, hắn dựt dựt tay Diệp lại gần. Con chó nhảy chồm lên làm thằng Phúc suýt thì ngã ngửa ra sau. Nó vục mõm vào ống quần Diệp hít hít, liếm liếm mà vẫy đuôi rối rít với cái người mà lâu lắm rồi không sang chơi nhà nó. Bấy giờ Diệp mới hiểu ra, chắc ban nãy nó cứ nhảy về phía y và sủa inh ỏi lên là vì nó mừng rỡ chứ không phải cắn bậy. Chồng y thấy vợ vẫn còn chăm chú quan sát thì nhẹ nhàng cười bảo.

"Năm kia nhà cụ Sen bị hai thằng trộm vào. Con Mực lao ra cắn, bị chúng nó đánh gãy chân. Hôm ấy em còn sang bế nó về để băng thuốc và chăm nó mấy ngày đấy. Hoá ra vợ tôi sợ chó từ tận lúc nhỏ cơ à? Sao mà lại bé bỏng thế này, thế mà hồi ấy chả thấy sang nhà tôi mách gì cả, ha ha..."

Diệp tát yêu vào lưng hắn một cái, y bĩu môi làm ra vẻ ấm ức nhưng rồi lại cười ngay. Y còn đang mải mê đùa với con chó và thằng bé con thì bỗng nhiên phải giật mình vì một cái thơm vào má. Giọng người đàn ông khẽ thì thầm bên tai làm y thấy đầu óc mình ngẩn ngơ.

"Có nhiều chuyện lớn lên rồi cũng không tệ như lúc nhỏ đúng không, em phải thật yên tâm vào nhé."

Có lẽ hắn đã đúng.

Diệp bần thần trong lúc soi mình vào chậu nước trong vắt vừa múc lên từ giếng. Y của bây giờ khác xa tưởng tượng của y ngày còn bé thơ biết mấy. Lấy chồng, mang thai, sinh đẻ,... những điều từng khiến y phải ngạc nhiên thì giờ y lại thấy yêu thương rất nhiều.

Hai mươi tư tuổi, may mắn thay vì y đã giữ lại được cái nghề của u, nơi y sống vẫn có một khoảnh vườn thơm nức mùi hoa cỏ. Nhưng điều làm y hạnh phúc và mãn nguyện hơn cả là y đã có một gia đình với chồng và những đứa con. Bầu trời trên đầu y vẫn xanh, vẫn cao. Và dẫu cho ngày mai, ngày mốt có là một ngày mưa gió thì y vẫn biết rằng giờ đây sẽ luôn có một mái ấm để cho y dựa vào...

Miếng thịt lợn được rửa sạch xẻ ra một nửa già ướp muối hạt để phần cho bữa sau. Nửa non còn lại, Diệp tỉ mẩn kì cọ trong nước và giấm trắng, thả vào trong nồi mấy củ hành khô bóc vỏ và gừng lát cho thơm. Y tủm tỉm nghĩ đến vẻ mặt bất ngờ của người đàn ông lúc nhìn thấy y. Hắn sẽ ôm chầm lấy Diệp và cái bụng to này chứ, sẽ thơm lên trán y thật nhiều cái và cộc cằn trách y sao không ở nhà cho khoẻ lại ra đấy làm gì? Nói thế thôi chứ hắn cũng chẳng khác nào y mỗi lần được nhận được sự quan tâm săn sóc từ người thương, mặc dù ngoài mặt thì tỏ ra ngại ngùng thế thôi nhưng trái tim y lại muốn nứt ra vì hạnh phúc. Thế rồi y chợt hiểu ra, mình vậy đã yêu người đàn ông ấy thật rồi...

Những căn bếp hàng xóm cũng bắt đầu lọc xọc tiếng xoong nồi. Đâu đâu cũng toả ra mùi nấu nướng thơm ngào ngạt. Diệp thấy lòng mình bồn chồn đến lạ, cứ như sắp sửa trốn đi hò hẹn cùng người yêu. Y bứt vội cành lá chuối ở góc vườn đem vào rửa sạch lau khô để gói mấy bát cơm vào trong ấy. Bé con dường như thấy y phải tất bật quá làm cho nó thức dậy, nó đạp mạnh mấy cái lên thành bụng làm Diệp phải xuýt xoa liên tục và xoa bụng vỗ về con...

"Em ngoan nào cho thầy sắp cơm một tí thôi. Hôm nay thầy lớn con phải ở lại cơ quan trông thợ buổi trưa không về qua nhà được, chốc nữa mình sẽ mang cơm ra ngoài ấy cho thầy con nhé..."

Nếu bé con có thể nói được, y tin chắc rằng con sẽ vừa nói vâng.


— • —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top