Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Quan Thiển nhìn Sở Hằng, sau một lúc mới lên tiếng, "Sở Hằng, huynh nghĩ kỹ chưa? Tuy nói đặt bẫy có thể điều một bộ phận thích khách của Vô Phong đi, nhưng chúng ta không biết bên trong đó còn để lại bao nhiêu người, hơn nữa Điểm Trúc công phu cao cường, có lẽ lần này có đi không có về, huynh thật sự muốn vì một người chỉ tình cờ gặp giữa đường như ta mà mạo hiểm mạng sống của mình sao?"

Sở Hằng nhìn nàng nói, "Thiển Thiển, với ta mà nói chúng ta không chỉ đơn giản là bèo nước gặp nhau, ta đã từng nói với cô, ta không có người thân, trên thế gian này cũng không có gì khiến ta lưu luyến, nhưng ta đã gặp được cô, từ lúc đó trong lòng liền có thêm người khiến ta bận tâm. Bất luận con đường phía trước như thế nào, ta chỉ muốn đồng hành với cô, ta không hối hận."

Nghe được những lời này, Thượng Quan Thiển nhắm mắt lại, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, cảm nhận được có một bàn tay đưa lên lau nước mắt trên khóe mắt mình, Thượng Quan Thiển mở mắt ra nhìn Sở Hằng, Sở Hằng mỉm cười vuốt ve khóe mắt nàng, "Nói những điều này không phải để chọc nàng khóc, để ta ở bên nàng đi, Thiển Thiển."

Thượng Quan Thiển chợt mỉm cười, "Sở công tử suy nghĩ kỹ chưa, chắc chắn muốn cùng ta mạo hiểm?"

"Đã suy nghĩ xong từ lâu rồi."

"Được"

--

Ngày hôm sau, Thượng Quan Thiển và Sở Hằng ngồi trong sân, mỗi người tự rót một chén trà, "Ta đã cho người làm theo yêu cầu của nàng, lần lượt để lại vết tích của nàng và Vân Vi Sam ở Tùy Châu và Dương Châu, sao nàng chắc chắn Vô Phong sẽ không nghi ngờ chứ? Ngộ nhỡ chúng không hành động thì sao?"

Thượng Quan Thiển nhấp một ngụm trà, cười lạnh lùng, "Chúng sẽ đi, Điểm Trúc là một kẻ điên, bà ta không tha cho người phản bội bà ta, người phản bội đều không có kết cục tốt đẹp. Cho nên, cho dù chỉ là một tin tức không có căn cứ thì bà ta cũng sẽ phái người đi. Huống hồ gì thời gian này Cung Môn cũng không có ý ra tay với Vô Phong, nên bà ta sẽ càng không do dự. bây giờ chúng ta chỉ cần đợi, đợi con diều giấy ở Thành Nam, đó là ám hiệu hành động của Vô Phong, nếu như diều giấy ở phía thành Nam được thả, đó là lúc Vô Phong bắt đầu hành động."

Vừa dứt lời, ngoài cửa có một cậu bé chạy đến hành lễ với Sở Hằng và Thượng Quan Thiển, "Công tử, cô nương, ở Thành Nam có người thả diều giấy rồi."

Sở Hằng khẽ nói, "Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng."

Thượng Quan Thiển cũng hiểu ý mà mỉm cười

"Còn một chuyện nữa." cậu bé chưa rời đi mà tiếp tục nói, "Chấp Nhẫn Cung Môn cũng rời thành rồi, không mang theo tùy tùng, chỉ đi một mình."

Thượng Quan Thiển đang uống trà thì dừng lại, sau đó chỉ khẽ cười, "Cung Tử Vũ này thật quan tâm Vân Vi Sam, không ngờ vừa nghe được chút tin tức liền lập tức hành động, chuyện này đúng là bất ngờ ngoài dự liệu, Cung Tử Vũ cũng xuất phát rồi, tin tức này lại càng đáng tin hơn, Vô Phong chắc chắn sẽ tăng tốc, nói không chừng còn phái thật nhiều người đến Tùy Châu truy sát Vân Vi Sam. Đêm nay hành động thôi."

Sở Hằng gật đầu, "Được."

Thượng Quan Thiển nhìn Sở Hằng, "Ta không dám đảm bảo chúng ta có thể sống mà trở ra."

Sở Hằng bĩu môi, "Vậy thì cùng nhau xuống hoàng tuyền thôi, vừa hay có thể đi tìm xem lão đạo sĩ đó rốt cuộc có ở địa phủ không"

Thượng Quan Thiển khẽ cười, uống cạn chén trà trong tay, "Bất luận ra sao, mọi chuyện phải kết thúc trong đêm nay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top