Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 137: Đọc thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Trạch Xuyên ở trong phòng viết thư, Kiều Thiên Nhai là Phí Thịnh lui ra.

Phí Thinh nghiện thuốc lá, nhưng đứng dưới mái hiên không dám hút, sợ lát nữa lúc Thẩm Trạch Xuyên có chuyện phân phó trên người dinh mùi thuốc. Hắn giã một lát, thấy Kiều Thiên Nhai nấn ná không đi, biết hắn có chuyện muốn hỏi.

" Có chuyện gì vậy," Phí thịnh ra bước mấy bước ra gần bên ngoai, ngồi lên lan can dưới hiên nhà, nói," Ngươi nói trước, ngươi cùng với ' phác ngọc Nguyên Trác' là có quan hệ gì?

" Gặp qua, không quen, có chút ấn tượng." Kiều Thiên Nhai hời hợt nói.

Kiều Thiên Nhai càng nói như vậy, Phí Thịnh càng cảm thấy có vấn đề, hắn nói: "Diêu Ôn Ngọc không nhập quan, là một bạch y, hằng năm đều lưu lại bên ngoài, Hách Liên Hầu muốn gặp hắn cũng khó, ngươi gặp hắn ở đâu?"

"Duyên số thôi," Kiêu Thiên Nhai không nghiêm túc đáp, " ta cũng không nghĩ tới ấy, không phải là muốn nhờ ngươi hỏi thăm một chút sao?"

Phí Thịnh hỏi không được, lòng dò hỏi liền nhạt, chi tiết nói: "trước khi Hải các lão gặp chuyện, từng muốn Diêu Ôn Ngọc rời Khuých Đô về Tấn Thành, Tấn Thành là nhà Diêu gia, còn có học sinh của Diêu thái sư, có thể thay Các lão chắm sóc hắn, nhưng Diêu Ôn Ngọc không đi."

Kiều Thiên Nhai " ồ" một tiếng, đứng dưới hiên nhà nhìn mưa rơi.

Phí Thịnh tiếp tục nói: " chỉ e là lúc đấy Diêu Ôn Ngọc cũng đã phát hiện ra, Các lão bảo hắn đi, là đã quyết tâm muốn chết, cho nên hắn lên xe ngựa, đi mộ vòng liền trở về, ở trong phủ chờ Các lão, ai ngờ lần này đợi, lại là tin Các lão đã chết."

Mưa làm ướt mũi giây Kiều Thiên Nhai, hắn nhìn sương mù ở đình viện đang dần dần tan ra, ánh mắt dừng lại trên vung nước, nhìn thấy bản thân mình.

Phí Thịnh dừng một chút, thấy sắc mặt Kiều Thiên Nhai vẫn như cũ, mới nói: "Khi hạ táng Các lão dược vạn người tiễn đưa, Diêu Ôn Ngọc là học trò duy nhất của hắn, coi Các lão như phụ thân. Mấy ngày sau học viện bạo động, sách của hắn đều bị xé sạch, nếu không có Khổng Tưu kịp thời đưa đi chốn, chỉ sợ hắn cũng bị bọn học sinh xé ra mất. Nhưng mà sau khi chuyện nữ hoang đế xuất hiện, hắn như biến mất trong không khí vậy, người tai mắt của ta ở Khuých Đô cũng không tìm thấy tung tích của hắn."

Kiều Thiên Nhai chuyển ánh mắt, lặp lại: " Biến mất á?"

"Không sai, là biến mất." Phí Thịnh khoác tay lên lan can ở không trung vẽ ra cái vòng, nói: " thời điểm ta và ngươi từ Khuých Đô chạy chốn, một lần đã mất liên lạc với tai mắt, mãi đến sau mới khôi phục, lúc ấy Diêu Ôn Ngọc đã biến mất rồi. Từ nơi ở Khuých Đô Cẩm Y Vệ là người hiểu rõ nhất, người của ta nói là biến mất, hơn phân nửa thi chính là chết."

Kiều Thiên Nhai ngay lập tức nói: " Không có khả năng, Khổng Tưu còn muốn chấn hưng phái vững vàng, Diêu Ôn Ngọc chính là người không thể thiếu, về công về tư, Khổng Tưu cũng sẽ không để hắn chết."

Phí Thịnh nhìn Kiều Thiên Nhai, đợi hắn nói xong, mới nói tiếp: " Ta nói hắn đã chết, là có căn cứ, ngươi nghe nào ta đã nói hết đâu. Ban đầu người chỉ là không thấy, Khổng Tưu Sầm Dũ đều tìm hắn, nhưng không có kết quả. Hắn cuối cùng phát hiện ở Bồ Đề Sơn nơi mà hạ táng Hảo Lương Nghi, người của ta đến tra xét trước, phát hiện xe ngựa bị vứt bỏ, hắn bị bắt cóc. Mà nếu thật sự là bắt cóc, nhất định Khổng Tưu sẽ can thiệp, ít ra cũng nên bàn về các điều kiện thích hợp, mới có thể làm cho Diêu Ôn Ngọc phát huy tác dụng của con tin,nhưng bên kia Khổng Tửu căn bản không nhận được tin tức gì. Không chỉ có Khổng Tưu, ngay cả Tấn Thành Diêu Thị cũng không nhận được tin tức gì."

Kiều Thiên Nhai giữa mi hơi nhíu, nói: " Nếu thái học không phát sinh bạo động, hắn chính là tân tú của vững vàng phái, nhưng mà thái học bạo động sau đó Diệu thị xuống dốc không phanh, hắn đã không thể đảm nhận trọng trách lệnh học sinh thiên hạ nữa, đối với Khuých Đô chính là phế tử. Không có lý do để giết hắn, theo như ta nghĩ, hoàn toàn không cần phải...."

"Đi thôi," Phí Thịnh quay đầu, khó hiểu nói: " Hắn không quan không chức, là cháu của Diêu thị. Giết hắn chỉ có phiền phức chứ không có lợi, ta nghĩ cũng chẳng hiểu."

Trong phòng Thẩm Trạch Xuyên cho gọi người, Kiều Thiên Nhai thuận thế dùng đề tài, vén mành đi vào, cũng không đề cập lại chuyện này.

La Mục rất thận trọng, không trực tiếp nói với Thái Vực, mà là cao hứng lừa tiểu thiếp của hắn, bảo tiểu thiếp theo hắn đến thư phòng. Tư tín trong phòng nửa che nửa lộ, vì thị nữ của thái Thị sao chép xuống, nên thần không biết quỷ không hay mà chuyển đến tay Thái Vực.

Thái Vực vừa xem, nhất lời giận dữ, gọi La Mục vào trong phủ, chửi đến máu chó phun đầu.

" Ta thấy ngươi là người trung thành, mới một lòng một dạ đem muội muội gửi chi ngươi. Quý phủ ngươi gặp khó khăn, lần đó không phải Thái Vực ta hào phóng giúp đỡ sao? Ta coi ngươi là em rẻ, ngươi liền cùng người khác dở trò sau lưng ta! La Mộng Chính, người tự nhìn lại bản thân đi, nếu không có ta nâng đỡ, ngươi tính làm cái gì, tự thấy bản thân mình xứng à!"

Thái Vực từng trà trộn trong bụi cỏ hoang, mắng chửi người thô bỉ, nói xong La Vực quỳ xuống, ở trước bàn hối hận nói: " Huynh trưởng đối với ta thật tốt, ta sao có thể lấy oán trả ơn? Những tư tín đó đêu là tạp tín không có danh tinh, ta cũng không biết từ đâu tới, trong lòng ta sợ hãi, ban đêm ngủ cũng không ngủ được, cả ngày ngẩn ngơ, muốn tìm một cơ hội nói cho huynh trưởng biết."

Thái Vực càng lúc càng giận, đem tư tín ở ném lên bàn, chỉ vào La Mục nói: " Người cơ hội cái gì? Ngươi và ta trước sau cách một cái sân, ngươi có chân sao không qua, hay là què rồi? Nếu như ta không phát hiện sớm, ngươi liền cùng với bọn chúng cấu kết với nhau làm xằng làm bậy rồi."

Thái Vực rất tức giận, đứng lên đi qua đi lại, liên túc vỗ ngực.

"Ngươi đúng thật là cái loại không ra gì, La Mộng Chính! Ta đã nói rồi, xuân này năm sau, thể nào cũng có nhiều kẻ mắng ta, nguyên nhân là các ngươi ở sau lưng ta thủ sẵn một con dao! Một lũ bẩn thỉu không biết xấu hổ, lão tử nổi danh lúc ấy, các ngươi vẫn mặc quần thủng đít mồm chảy rãi, ta xưa nay giúp đỡ các ngươi, trái lại các ngươi cắn ta một ngụm! tại làm sao? thấy lương thực bán được nhiều tiền, đổ hết cả mắt, phi! Các ngươi cũng xứng làm vụ buôn bán này hả? Các ngươi định làm phản đúng không?

La Mục sợ hãi không thôi, muốn nói chuyện, Thái Vực quát: " Quỳ yên ở đó! Bên ngoai ta cho ngươi mặt mũi, tìm mọi cách nâng đỡ ngươi, ngươi lại không biết quý trọng, muốn cùng với đám mắt lang sói đó cùng một chỗ. Ta nói cho ngươi biết, nếu không vì muộn ta ngưỡng mộ ngươi, thì hôm nay ta sẽ khiến ngươi không có đường mà về!"

La Mục mồ hôi đổ ra như mưa, không hé răng nói câu nào.

Thái Vực đứng, nhìn lưng La Mục mồ hôi ướt sẫm, chỉ cười lạnh. Hắn nửa đời trước mỗi ngày lưỡi đao đều dinh máu,hiện giờ có tuổi rồi, cuối cùng cũng an ổn lui xuống, ra ngoài làm việc, ai mà không kính một tiếng 'Thái lão'? thổ phỉ lớn nhỏ Trung Bắc đều nể mặt mũi hắn, chính là Lôi Thường Minh trăm điều chướng mắt cũng không dám ở trước mặt hắn giễu võ dương oai.

La Mục không biết quỳ bao lâu, Thái Vực mới dịu đi một chút. Hắn xem ra, La Mục không phải là người có gan làm vậy, La Mục dám đem tư tín đó giấu lâu như vậy, chắc chắn là bị đối phương kích động, đây rõ ràng là tính kế hắn, phải ở trước mặt hắn ra tay.

Thái Vực lòn còn sợ hãi, nghĩ lại liền hận đến mức nghiến răng nghiếng lợi. hắn tự nhận là mình rất hào phóng, tuy chiếm được tiền lãi lớn từ lương thực, nhưng vẫn chia cho bọn tiểu tử cấp dưới mẩu thịt vụn, để cho bọn họ không đến mức chết đói, nào ngờ những kẻ này lại căn bản không biết ơn.

" Nếu bọn họ bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa." Thái Vực ngồi xuống, bên cửa sổ cảnh ánh sáng âm u lên tiếng: " Lòng tham chưa đủ xà nuốt voi, đối với những kẻ này chỉ có thể răn đe, làm cho chúng hiểu rõ, Thái Vực ta đã già rồi, nhưng chưa già đến mức để người khác lừa gạt xỉ nhục.

Bên này Thái Vực khua chiêng gõ trống xử lý tiểu bang phái, bên kia bệnh phong hàn của Thẩm Trạch Xuyên cũng dần dần đỡ. Phí Thịnh nghe nhớ rất nhanh, không chỉ đem giá hàng Trà Châu ghi chép thanh danh sách, chỉ còn kém việc đi Phàn Châu nghe nhớ.

Mấy ngày đầu, Thẩm Trạch Xuyên không tung tin tức Tỳ Châu đến làm chuyện buôn bán lương thực ra, Khổng Lĩnh chính là ở Trà Châu các nơi mua hàng, bọn họ giống như là đặc biệt đến mua sắm. Có người tới hỏi thăm tin tức, Khổng Lĩnh cũng lập lờ, bộ dạng không để tâm làm gì, mấy ngày sau, người tìm đến hỏi thăm cũng không ít.

Khổng Lĩnh đi theo Thẩm Trạch Xuyên ra ngoài, vòng đến cửa hàng Hề gia. Ở đây nhiều cửa hàng của Hề gia là hàng nước thơm, son và dược liệu.

"Ngoài thanh tiếng kêu than khắp trời, bên trong thành vẫn phú quý thái bình. Không cần biết có phải thời buổi loạn lạc hay không, tóm lại chỉ có dân là chịu khổ." Khổng Lĩnh nắm dược liệu lên ngửi, khen ngợi: " thứ tốt".

" Hề Hồng Hiên có tầm nhìn buôn bán xa" Thẩm Trạch Xuyên nhìn xung quanh cửa hàng, " Người khác bình thường khống dám cở chỗ này mở cửa hàng như vậy, không phải sợ bị cướp, chính là sợ không làm được. Trung Bắc mấy năm cơm đều không có để ăn, ai từng nghĩ trong thành người có thế lực so với nhóm thương nhân Quyết Châu càng xa xỉ hơn, thiếu chính là những cửa hàng như vậy."

"Có tiền có thể khiến quỷ sai ma."Khổng Lĩnh cảm khái.

Thẩm Trạch Xuyên cùng hắn nói chuyện Hề Hồng Liên, chính là nói về kho tiền của mình, sức nặng trong lòng Khổng Lĩnh hiểu rõ, đây là đối với hắn ở Tỳ Châu khen thưởng mà đứng trong hàng. Khổng Lĩnh cảm thấy căng thẳng, cảm thấy ngày ấy chính minh thật càn rỡ, người đều đạo tàng vụng về, trước mặt chủ tử thể hiện bản thân mình thông minh, không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Khổng Lĩnh không nói tiếp, đánh mắt qua loa. Thẩm Trạch Xuyên lại không tiếp tực nữa, lại nhìn sổ sách một chút, cùng trưởng quầy quán hỏi kỹ tin tức bên kia của Tây Quyết. Chưởng quầy biếu chút đồ chơi, món đồ bằng ngọc Thẩm Trạch Xuyên một mực không nhận, chỉ có chiếc quạt hợp mắt. Nhưng y đã cầm quen cái Tiêu Trì Dã tặng rồi, đem chiếc quạt mới cân nhắc trong tay nhìn chung cũng không thoải mái lắm, xem như cố dùng , trong lòng còn nhớ lúc Tiêu Trì Dã trở về, đừng quên chuyện này.

Trà Châu tạnh mưa rồi, Ly Bắc lại mưa. Trung Bắc còn nóng, Ly Bắc đã bắt đầu chuyển lạnh, tháng bảy gió thổi, hết mưa nên trời lạnh.

Từ lúc Tiêu Trì Dã nhận thư của Tiêu Phương Húc, trong lòng không có mấy dễ chịu. Hắn vẫn đóng quân ở Sa Ba doanh, nhưng cùng Biên Bác doanh tuần tra trong phạm vi, đem hai doanh trước mắt nhập vào, bốn phía đề phòng.

Ô Tử Dư vốn ba ngày sau phải lên phía Bắc đưa chiến mã, hiện tại cũng được mấy ngày rồi, hắn không thế tự mình chạy, đi theo Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã nhận thư, hắn hiện tại là quân nhu chủ tướng Ly Bắc, đi chỗ nào cũng không được tính, phải nghe theo lệnh quân nhu của các nơi.

Tiêu Trì Dã từ trên tường doanh xuống, dầm mưa quay về. Lúc này trời đã tối, đầu bếp gạo nồi, gọi ăn cơm.Ly Bắc thiết kỵ cùng Cấm quan phân biệt rõ ràng, mọi người ngồi xổm một bên, mông người này đối mông người kia.

Ly Bắc thiết kỵ bởi vì trước sau nếm mùi thất bại, trên mặt không dễ chịu, nóng nảy hoảng loạng. Cấm quân tác bản thân tác phong không nghiêm chỉnh, mọi người đều làm động tác chọc cười, cởi áo giáp nên quy củ ít đi, đều chơi rất vui, những điểm ấy cũng không vào mắt Ly Bắc thiết kỵ.

Tiêu Trì Dã từ trên tay Thần Dương nhận cái khăn lau mồ hôi, mùng mở rộng, không buông xuống, bằng không bên trong thật buồn. Hắn không ngồi xuống, chỉ thấy Cốt Tân tiến vào, nói: " Chủ tử, công tử gửi thư đến rồi."

Tiêu Trì Dã nhận, nâng tay bảo bọn họ lui xuống, tự mình pha trà, vừa uống vừa mở cái bao lớn cũng không lớn nhỏ cũng không nhỏ kia ra. Bên trong không có gì nhiều, phía dưới lớp ngoài cùng túi da phình ra đè nặng lên chồng quần áo được xếp gọn gàng, hắn không chú ý đến, mở túi trước tiên.

Trong tui chỉ có hai thứ, một Cửu ly hương bị ép đã ố vàng , một phong thư. Thư bị thấm nước mưa đã lâu, có chút ẩm, khi Tiêu Trì Dã cầm lên còn có thể ngửi thấy hương hoa. Hắn một hơi uống cạn chén trà, mở phong thư ra.

Thư không dài, xem xong rồi, Tiêu Trì Dã trà cũng đã uống hết. Hắn ngoảnh đầu nhìn cái mùng lớn, Thần Dương cùng Cốt Tân vẫn còn đứng đấy, Tiêu Trì Dã sắc mặt vẫn như thường mà nói: " Buông mùng, ta lạnh."

Cốt Tân muốn nói chẳng phải vừa mới buồn bực đến hoảng hay sao, nhưng Thần Dương đã rút móc, đem mùng buông xuống.

Có mùng chắn, Tiêu Trì Dã liền đem phong thư kia đọc lại mấy lần, cuối cùng nặng nề mà ngã trên giường, giơ thư từng chữ từng chữ mà đọc.

"Xa cách mấy ngày, biết anh cũng nhớ, đặc biệt tặng vật nhỏ để an ủi.

Sờ nó như sờ em"

Tiêu Trì Dã nhìn chằm chằm hàng chữ kia, nhắc lại mấy lần.

Sờ nó như sờ em.

Tiêu Trì Dã cổ họng khô khan, không hiểu cười rộ lên, ánh mắt có điểm tàn ác.

Phía dưới cùng vừa nhẹ vừa sơ sài mà viết: " Đơn gối khó ngủ, mỗi ngày về giường phải làm sao đây? Ôm em ngủ mới ngon...."

Tiêu Trì Dã buông tay, nhìn đỉnh, một lúc lâu sau xoay người, vùi đầu vào gối. Chính là Thẩm Trạch Xuyên giống như nằm bên người hắn, nhè nhẹ cắn vào tai mà nói: " Ôm em ngủ mới ngon....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top