Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 139: Giá lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Lĩnh trong lòng biết mình đã bác bỏ mặt mũi của Thẩm Trạch Xuyên, mấy ngày sau cũng không sao nhìn mặt được, chuyên tâm ở trong các cửa hàng xem hàng hóa, bận đến mức tối mặt tối mũi. Thẩm Trạch Xuyên trước sau vẫn như một, gặp vẫn xưng Thanh Phòng tiên sinh. Khổng Lĩnh càng thêm sợ, mọi chuyện đều lấy Thẩm Trạch Xuyên làm chủ.

Liêm lương của Thái Vực quả thật như bọn họ dự liệu, không có đả động tiểu thổ phỉ, nghe theo La Mục trong đó bắc cầu giật dây, một số người dần dần tập hợp lại, đều với Thái Vực một lòng đầy bất mãn. Mấy năm gần đây Thái Vực yêu thích xa hoa lãng phí, mỗi lần mừng thọ, nhất định phải thu đồ quý, thân hay không thân cận cũng tùy theo độ nặng nhẹ của món quà, khiến cho rất nhiều người trong lòng khó chịu. Cũng lúc đó, trong thành nổi lên tin đồn Thái Vực phân phát liêm lương, giá cả chênh lệch càng thấp, làm cho thường dân đói khát ngoài cửa thành lửa giận dâng cao.

Thái Vực từ trước tự cho mình là bô lão Trà Châu, hiện giờ đóng chặt cổng thành chính là phớt lờ không để ý tới. Thẩm Trạch Xuyên nói không sai, hắn không phải không rõ, mà là đâm lao thì phải theo lao.

Hiện giờ lương thực của Trà Châu, đều là do Hà Châu cung cấp, tức là Nhan thị giúp đỡ. Thái Vực giữ những lương thực đó, là muốn cho Nhan thị lợi ích, còn phần chưa có hắn tự mình móc tiền túi trả, hạ giá chính là làm khó bản hắn, hắn không thể làm loại mua bán lỗ vốn này được, cho nên chỉ có thể chết chống, đã liên tục hướng Hà Châu phát đi mấy đường tư tín để thăm dò ý tứ.

Thẩm Trạch Xuyên chờ chính là hiện tại.

Thái Vực làm sao nghĩ được, hắn một đêm tỉnh lại, toàn thành đều nghị luận giá gạo.

"Bọn họ là người từ đâu tới?" Thái Vực gọi thị nữ mặc quần áo cho hắn, hỏi người thân cận, " làm sao mà xe lương Tỳ Châu lại vào đây, ta một chút tin tức cũng không nghe được!"

Thân tín nói: " Đến chính là quan đạo, tin tức cho người chặn ở ngoài thành, không đưa vào đây được."

Thái Vực sắc mặt u ám, mang giày, đi được vài bước, nói: " Khi cái tên Khổng Lĩnh này vào thành là ta đã cảm thấy kỳ lạ, Tỳ Châu đang yên đang lanh mà lại đến chỗ chúng ta làm gì, nguyên lại chính là đạt mối làm ăn! Chuẩn bị đầy đủ như vậy, chính là muốn đấu là Thái Vực ta à! Bọn chúng nói thế nào?"

Thân tín ở phía sau Thái Vực thu xếp lại áo, nói: " ta buổi sáng phái người hỏi thăm, người Tỳ Châu giá mà bán ở ngoài thành là một lượng bảy đấu."

Thái Vực nghe xong lúc này cười lạnh ra tiếng: " Ta thấy có khi bọn hắn muốn làm Bồ Tát sống, không nghĩ bọn họ cũng chỉ là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hà Châu bên kia hồi âm thế nào?"

Thân tín tính thời gian, nói: " Lúc này còn chưa đưa đến địa phương."

Thái Vực đứng cạnh cửa, trầm tư không nói. Trong sân viện suối chảy róc rách, chim tước treo phía dưới hành lang kêu lanh lảnh, viện này hắn đã tốn không ít tiền làm ra, dự tính chuyển nhà xuống đây, hắn có mấy đứa con, cũng chờ tiếp quản gia nghiệp từ tay lão tử, trên dưới một ngàn miệng ăn dựa vào hắn bán lương thực mà sống, hắn không dám đem mối làm ăn này bỏ đi.

" Một lượng bảy đấu," Thái Vực thì thao, " Một lượng bảy đấu.....Tỳ Châu muốn lấy giá này đoạt mối làm ăn, không phải quá khinh thường ta à. Bọn chúng thấp, chúng ta càng thấp, ngươi đi nói với mấy cửa hàng phía dưới, ta thương tiếc dân chúng trong và ngoài thành, muốn đem giá gạo giảm xuống một lượng tám đấu."

Thân tín do dự nói: " Công tử bên kia còn chưa có hồi âm, nếu như....."

" Giảm" Thái Vực sắc mặt dần dần cứng lại đứng lên, " Công tử còn gọi ta một tiếng ' A gia', lần này cho dù lấp không nổi lãi, ta có thể đánh cược mặt già nua này đi Hà Châu cầu ân điển, có công tử Nhan thị, sao kẻ khác dám làm khó ta! Tỳ Châu lần này tới thế lực lớn, nếu không làm bọn họ biết khó mà quay về, sau này có thể sẽ rất phiền phức."

Thân tính của Thái Vực vừa mới bước ra cửa, sau lưng Thẩm Trạch Xuyên đã biết.

Tai mắt của Phí Thịnh ở khắp nơi, khi hắn đem tin tức nói nhỏ với Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên ở ngoài thành bố thí cháo.

Hôm nay trời quang mây tạnh, Thẩm Trạch Xuyên giờ mão ra khỏi thành, từ giờ Thìn bắt đầu ở sập trúc bố thí cháo, thẳng đến giờ Thân. Lúc này trời nắng độc, nắng đến nứt nẻ ra thịt, lưu dân1 đều trốn dưới bóng cây tránh nắng. Thẩm Trạch Xuyên nghe Phí Thịnh thuật lại xong, gật đầu nói: " Hắn đã cắn câu, chạy cũng không thoát. Ngươi đi nói với La Mục, bảo hắn dặn dò tiểu phổ phỉ, không nên gấp gáp, giá của Thái Vực một lượng tám đấu còn có thể lại hạ tiếp."

Phí Thịnh lòng đã tỏ tường, nhưng muốn trước mặt Thẩm Trạch Xuyên giả ngu, hiếu học hỏi: " Chủ tử, chúng có phải cũng muốn hạ, tóm lại không thể để Thái Vực đạt được."

Thẩm Trạch Xuyên đem chiếc khăn ném cho Kiều Thiên Nhai, nói: " Chúng ta đương nhiên cũng muốn hạ, nhưng đợi đến tối hãng hạ."

Bởi vì ban ngày y có chuyện phải làm.

Ngoài thành Trà Châu bỗng nhiên xuất hiện một công tử áo trắng, chỉ mang theo bên người ba người hầu, đeo hạt bạch ngọc châu, từ sáng đến tối đều ở trong sạp trúc, tự mình phân phát. Hỏi thăm lưu dân đã nhận cháo một chút, chỉ biết đó vốn là lương thực ở Tỳ Châu dùng để bán, nhưng Thái Vực không cho bọn họ vào thành, bọn họ thấy dân chúng ngoai thành đáng thương, liền dùng để phân phát đi.

Thẩm Trạch Xuyên thái độ ôn hòa, lại nhìn đẹp mắt, nói chuyện khiêm tốn lễ phép, Nhà ai có cô nhi quả phụ, người già yếu, hắn không chỉ thí lương thực, còn sẽ cử thầy thuốc đến chuẩn đoán bệnh, tiền khám và tiền thuốc đều do hắn chịu. Không đến một canh giờ, lưu dân hâm hộ tập hợp thành một đường dài. Người khác đến dò hỏi danh tính Thẩm Trạch Xuyên, Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh đều dùng " trợ tá của Chu đại nhân" " huynh đệ của Thành Phong"để trả lời.

Nhưng mà Thẩm Trạch Xuyên tuổi còn trẻ, lúc giơ tay nhắc chân khí độ bất phàm, trong lúc nhất thời đã có rất nhiều phỏng đoan, dân thường cũng không biết vị công tử này là ai, bởi vậy có vẻ càng thêm thần bí, cũng càng có nhiều người chú ý.

Thái Vực vẫn đợi đến giờ sửu, cung không dám chợp mắt, hắn ở nhà bụng dạ nóng nảy bất an, nghe thấy người thông báo, vộng vàng đứng dậy, để thân tín tiến vào, dò hỏi: " Thế nào rồi? bên kia bọn Khổng Lĩnh có tin tức mới không?"

Thân tín hôm nay chạy đi chạy lại, mặc dù trên đường ngồi kiệu, cũng chịu không được sức ép, lập tức mồ hôi ướt đẫm, lấy tay áo lau, thở thì phò đáp: " hạ, hạ! quả thật như lão giao dự đoan, Tỳ Châu cũng hạ."

Thái Vực vô cùng lo lắng hỏi: " giảm bao nhiêu?"

Thân tín nói: " hạ xuống một lượng chín đấu."

Thái Vực sắc mặt bình tinh, giá này trong dự kiến của hắn, hắn bước thong thả, nói: " chúng ta hạ một đấu, bọn chúng cũng hạ một đấu, có thể thấy bọn chúng cũng thiếu tự tin."

Thân tín đi theo Thái Vực, nói: " Lão gia, chúng ta vẫn còn hạ sao? Lại hạ đến một thạch!"

Từ hai đấu đến một thạch, Thái Vực đã nghi đến thảm họa về sau, mình đi Hà Châu sẽ bị trách phạt như thế nào. Nhưng hiện giờ chỉ có thể tiếp tục chống cứng, hắn cắn răng, nói: "Hạ tiếp! Hạ xuống một lượng một thạch!"

La Mục ở trong phủ nghe được tin tực, với Khổng Linh nói: " Thái Vực đi đem giá cá đè xuống, sau này còn muốn nhắc lại cũng khó . Hắn bây giờ như cá mắc câu, bị câu rồi."

Khổng Lĩnh đến gần cửa , xem trước sau không có người, mới nói: " Đều là Đồng Tri tính chuẩn."

La Mục nhớ đến Thẩm Trạch Xuyên, liền khen: " Đổi lại là ta, cũng bị kẹt trong chăn.Thái Vực nào có biết giá Tỳ Châu đưa ra dựa trên giá của Khuých Đô chứ? Đây là buôn bán một vốn bốn lời, mỗi một lần ép một đấu, ném đi đều là vàng thật bạc trắng."

" Bạc là thứ sống không mang đến chết không mang theo, tiền của Trung Bắc có thể tạo ra bao lâu? Ngươi là ngu ngốc! Thái Vực nếu như nhìn xa, năm nay cũng nên thu liễm. Sáu năm trước Tỳ Châu không có sức mạnh, cũng trong sáu năm chúng ta đều nghỉ ngơi lấy sức, năm ngoai quân lương Ly Bắc từ Tỳ Châu chuyển đến, là Hải các lão và Hầu gia chỉ định, ngươi nghĩ lại xem, Khuých Đô khi đấy đã biết Tỳ Châu có năng lực ganh vác. Tỳ Châu một khi khôi phục, các châu có trí hướng lớn cũng sẽ tranh nhau mà dựng lên, đến lúc đó, đến lúc đó các nơi khôi phục lương điền, giá lương thực Trung Bắc chắc chắn sẽ hạ. Đường tiền tài này căn bản làm không lâu được, chỉ là khác là bị ai đánh thôi." Khổng Lĩnh nói đến đây, tạm ngừng một chút. " Thiên thời địa lợi tất cả đều sẵn, Đồng Tri muốn đến Trung Bắc làm một phen sự nghiệp."

La Mục nhìn Đồng Tri thần sắc hoảng hốt, liền hỏi: " Ta thấy Đồng Tri cố ý dùng đệ, ngươi lại nhiều lần lảng tránh. Thành Phong, chẳng lẽ Đồng Tri cũng không bằng Chu Quế sao?"

Khổng Lĩnh nhìn bóng cây ở sau song cửa, một lúc lâu sau nói: " Ta học vấn bình thường, có thể đến phò trợ Chu Quế, là bởi vì Chu Quế cuộc đời này chỉ có thể làm châu phủ Tỳ Châu. Bình định thế gian một góc thì đơn giản, kẻ tầm thường như ta cũng có thể đạm nhiệm, nhưng mà để có thể bình định cả ngàn dặm giang sơn thì phải là nhân tài trụ cột. Đồng Tri cũng không phải là vật trong ao hồ, ta không với nổi."

La Mục cứng họng.

Một đêm Trà Châu trong ngoài đều không ngủ ngon, Thái Vực đem trà hãm đặc uống một chén này rồi lại một chén khác, không dám chợp mắt, sợ chính mình vừa mới nằm xuống, bên kia lại thần không biết quỷ không hay mà hạ giá. Hắn vốn không phải nhân tài trong việc làm ăn, bất quá chỉ là thổ phỉ dựa vào thân phận của Nhan thị mà đảm đương bên ngoài, hiện giờ đã gấp đến độ tức giận, miệng ứa ra nước.

Người Tỳ Châu chậm chạm không hề có động tính gì, chỉ có sạp trúc ngoài thành còn tiếp tục. Thái Vực nghe nói ngoai thành đã tụ tập hơn ngàn người, nhưng mà hắn chắc chắn trong tay của mình mới là binh lực vũ trang, ngoài thành cũng chỉ là đám ô hợp, mặc dù tụ tập đứng lên, cũng không thành kết quả gì.

Thời gian không ngừng trôi, đã đến trưa, Thái Vực mặc áo ngủ. Hắn mới nhắm mắt, chợt nghe thấy tiếng thông báo, vội vàng ngồi dậy, được thị nữ nâng ra ngoài. Hắn vừa nhìn thấy sắc mặt người thân tín, trong lòng liền trầm xuống, nói: " Bọn họ hạ bao nhiêu?"

Thân tín vội vàng kêu lên: " Lão gia, lần này hạ đến kịch liệt! áp xuống còn một lương một thạch ba đấu. Hôm qua những người đang trông ngóng tin tức đã bắt đầu lục đục ra khỏi thành, đều là thẳng đến trước xe lương Tỳ Châu để mua lương!"

Thái Vực tâm lạnh đi một nửa, nói: " Ép tới thấp như vậy!"

Thân tín nói: " Đã gần đến giá lương Quyết Tây rồi, lại hạ xuống nữa, đầu xuân năm nay tiền lãi để bù sau này đều ở trong tiếp tế Hà Châu!"

Thái Vực dỡ người, không tin mà nói: " Tỳ Châu không phải mới tặng lương thực cho Ly Bắc sao? Hiện giờ Ly Bắc làm phản, quân lương về sau phải hỏi qua bọn họ, Chu Quế đem toan bộ lương thực bán đi, giải thích với Ly Bắc như thế nào? Huống hồ ép thấp như vậy, có lợi ích gì!

Thân tín đi sau Thái Vực , cũng gấp đến độ xoay vòng vòng, luôn miệng nói: " Đúng vậy nha! Lại ép xuống so với giá của Quyết Tây không có gì khác biệt, đây không phải là lỗ vốn hay sao? Thế này thì còn lãi gì nữa!"

Thái Vực tuổi đã cao, lại một đêm không ngủ, lúc này đứng cũng không vững, được người đỡ ngồi xuống ghế, nói: " Bọn họ quyết tâm muốn cưới mối làm ăn....." hắn theo hận mà đứng lên, " Bọn chúng dám! Ngươi đi triệu tập người, tối nay hất tung xe lương của chúng, đem Khổng Lĩnh bắt lại, rồi đem bọn người đi cùng giết! Ta có thổ phỉ trong tay, lại phải sợ nhóm của hắn hay sao? Chu Quế kia mồm còn hôi sữa, ta xem hắn dám cứng đến đâu!"

Thân tín vỗ đầu gối, mừng quá đỗi: " Chính là như vậy, lão gia, sớm nên động thủ, uổng công cho bọn họ mặt mũi! Ta hiện tại làm ngay lâp tức!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top