Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 142: Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở ngoại thành công tử áo trắng thí cháo rốt cuộc là ai, trong thành ngoài thành vô số người dân cùng tranh nhau đoán. Có người nói là phụ tá của Chu Quế, có người nói là cháu trai xa của Khổng Lĩnh, truyền đến truyền đi đều không có ý kiến nào là chính xác. Mãi cho đến khi Thẩm Trạch Xuyên rời thành sau này, thân phận Thẩm thứ tám mới lan truyền nhanh chóng, ngay lập tức trở thành đề tài nóng ở Trà Châu.

So với bão táp dư luận bên trong thành, đường về của Thẩm Trạch Xuyên rất yên tĩnh, thậm chí có thể nói là im hơi lặng tiếng. Bọn họ dọc theo đường chính để trở về, không gấp gáp vội vã.

Bởi vì Thẩm Trạch Xuyên khi đến bệnh đã qua một hồi, cho nên trên đường về, Khổng Lĩnh và Kiều Thiên Nhai đã mất tâm tư để bố trí, thậm trí từ trên tay tiểu thương Hà Châu mau áo khoác, chính là vì để đối phó trên đường nếu trời chuyển lạnh.

Khổng Lĩnh có lòng, cùng Kiều Thiên Nhai nói: " Thân thể Đồng Tri không khỏe, trở về vẫn là mời đại phu bắt mạch qua một cái. Nhân dịp ở nhà, cũng phải tu bổ tốt, bằng không sau này có việc ra ngoài, trên đường đều thấp tha thấp thỏm."

Kiều Thiên Nhai bưng chén nước, nhìn vào xe ngựa dưới tán cây, nói: " Nào có đại phu nào tốt chứ? Thân thể chủ tử ta....phải tìm đại phu nào lợi hại thì mới có thể nhìn ra được mấy thứ. Chúng ta làm cận vệ, chuyện của chủ tử liền không có chuyện phiền toái nào được. Người khác không đề cập đến, nhưng ta chính là sợ trong lòng chủ tử không qua được.'

Khổng Lĩnh không biết chuyện năm đó Thẩm Trạch Xuyên uống thuôc, vẫn nghĩ là Thẩm Trạch Xuyên thân thể không được tốt. Nhưng nghe ý của Kiều Thiên Nhai, lúc trước Thẩm Trạch Xuyên ở Khuých Đô còn tệ hơn so với hiện tại nhiều.

Kiều Thiên Nhai uống nước xong, không nhắc đến chuyện này nữa.

Hai ngày nay trên đường buồn chán, đem chuyện đêm đó thổ phỉ đánh người nghĩ lại rất nhiều lần, cảm thấy Thẩm Trạch Xuyên mặc dù phải dùng khổ nhục kế, cũng không nên bị thương nặng như vậy. Bản thân một khi đã quen mới phản ứng nhanh, muốn trong phút chốc khống chế mình không được đỡ thì càng khó.

Kiều Thiên Nhai đã thấy Thẩm Trạch Xuyên rút đao, Ngưỡng Sơn Tuyết đối với người khác mà nói là quá dài rổi, chỉ duy nhất với Thẩm Trạch Xuyên là vừa vặn, Kiều Thiên Nhai sau đó xem vết thương lòng bàn tay của Thẩm Trạch Xuyên, cho thấy vết thương không tầm thường.

Tuy rằng Thẩm Trạch Xuyên thần sắc như thường, nửa chữ cũng không lộ, nhưng Kiều Thiên Nhai đoán gần đây Thẩm Trạch Xuyên không hề rút đao là vì che dấu. Nếu thật như vậy, Thẩm Trạch Xuyên so với người ngoài sớm đã cảm thấy thân thể mình đã không bằng như trước. Nhưng mà tính từ ngày bọn họ rời Khuých Đô, thời gian còn chưa đến nửa năm.

Việc này phải nhanh chóng báo cho sư phụ và Hầu gia mới được.

Kiều Thiên Nhai nghĩ, đem bát nước còn thừa hất đi, thu bát đứng dậy, dặn dò trái phải : " Không sai biệt lắm, tiếp tục chạy đi."

Thẩm Trạch Xuyên bị âm thanh lên ngoài đánh thức, cổ y đau nhức, nghiêng đầu gõ trên vách xe, chậm rãi thở ra. Cửa xe mành không buông xuống, y lười động, liền để tư thế này thấy bóng cây ven đường chậm rãi lui về sau, ngựa chạy thẳng về phía trước.

" Đến chỗ nào rồi?" Thẩm Trạch Xuyên giọng khàn đặc.

Kiều Thiên Nhai đội mũ che ánh mặt trời, ngồi ở ngoài màn xe, đánh xe nói: " Tối nay có thể đến biện giới Trà Châu, lại chạy hai ngày, chính là nội thành Tỳ Châu rồi."

Con đường này vài năm không tu sửa, khi chạy thân xe xốc nảy lên, làm cho Thẩm Trạch Xuyên đau đầu, nói: " Lần này tới Trà Châu tặng lương, bảo La Mục chia bạc chuẩn bị nhóm thợ, đem đường này trùng lu lại cho tốt đi."

Kiều Thiên Nhai liền ra vẻ xúc động: "Thế chúng ta đi Ly Bắc làm sao bây giờ? Đường so với nơi này còn khó đi hơn."

" Ly Bắc là đường cái." Thẩm Trạch Xuyên xốc lại tinh thần, nói: "Đường rộng lớn bằng phẳng, lợi cho thiết kỵ trên đường. Ngươi ở sau lưng bịa đặt như vậy, cẩn thân Hầu gia nghe thấy."

Kiều Thiên Nhai đem cỏ mới hái được ngậm vào miệng, nói: " Ta chính là trước mặt Hầu gia làm trò cũng không có việc gì, hắn lần này trở về, ngươi trước hết đừng để hắn nhìn thấy vết thương kia."

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay trái lên, tuy rằng băng bó cẩn thân, nhưng trời nóng, chỗ miệng vết thương thẫm đẫm mồ hôi, giống như có kiến gặm cắn. Y nói: " Tiêu Sách An đang bận lắm, không thể trở lại trong một tháng đâu. Các ngươi không đề cập đến, hắn tự nhiên cũng không biết thôi."

Kiều Thiên Nhai lại cắn tiếp ngọn cỏ.

Thẩm Trạch Xuyên nói: " Ngươi phải cáo trạng với hắn à?"

Kiều Thiên Nhai đánh xe, nói: " sau đó, sau đó nói sau đi, ta nghe không rõ."

Thẩm Trạch Xuyên bỏ tay xuống, nói: " Ta về nhà viết cho hắn phong thư, việc này đã qua." Y nói xong suy nghĩ một lát, cảm thấy cổ đã bắt đầu thấp thoáng tê ngứa, như là nhớ tới tư vị bị Tiêu Nhị cắn, vì vậy tăng thêm ngữ khó, nói lại lần nữa, " Việc này đã qua rồi."

Kiều Thiên Nhai ngoài miệng đáp, lắc dây cương lên nghĩ.

Quả nhiên nói với Hầu gia là có thể trị tốt nhất, thật đáng tin !

Thẩm Trạch Xuyên lần này đi gần nửa tháng, tháng bảy bệnh phát ban, Tỳ Châu so với Trà Châu lạnh hơn nhiều, vì kề sát Ly bắc, cho nên đã có dấu hiệu thu đến.

Người Chu Quế mong mỏi cuối cùng cũng trở về, sớm đã ở ngoài thành trờ, thấy ngựa đến gần, liền mang theo áo choàng đi đến, mặt mày rạng rõ nói: " Đồng Tri, Thành Phong! Một đường vất vả, mau mau vào thành, ta đã chuẩn bị bàn tịch đón gió tẩy trần cho mọi người rồi!"

Bọn họ ở trước cửa thành chào hỏi một chút, cùng nhau vào thành. Tiệc mà Chu Quế chuẩn bị ở tại phủ của hắn, trên bàn không thể đề cấp đến công chuyện. Chu Quế biết tin Thẩm Trạch Xuyên trên đường bị bệnh, dùng xong bữa cơm liền đích thân đưa Thẩm Trạch Xuyên ra phủ, chỉ nói mọi việc không vội, xem như biết nghỉ ngơi một đêm rồi bàn lại cũng kịp.

Tuy nói vậy, Thẩm Trạch Xuyên vẫn bảo Kiều Thiên Nhai ở lại chu phủ. Buổi tối cùng Chu Quế và Khổng Lĩnh sẽ ở thư phòng triệu tập phụ tá nói chuyện Trà Châu chuyến này, đến lúc đó bảo Kiều Thiên Nhai nghe rồi trả lời, cũng sẽ không lỡ việc.

Một bên khác Kỷ Cương cũng đợi đã lâu, đứng ở đầu ngõ từ xa thấy Thẩm Trạch Xuyên sẽ đón. Lúc này đang lúc hoàng hôn, Thẩm Trạch Xuyên lại buông thõng tay áo, Kỷ Cương không thấy vết thương kia. Ông nhìn Thẩm Trạch Xuyên từ đầu đến chân, theo sát mà hỏi: " trên đường sao lại bị bệnh? Trước khi đi không phải ta đã dặn Tùng Nguyệt chuẩn bị áo khoác, chính là lo trên đường thời tiết thay đổi."

Thẩm Trạch Xuyên nâng cánh tay phải, đưa sư phụ vào cửa, nói: " Phong hàn thôi, không có gì đáng ngại, đều là việc nhỏ. Sư phụ chưa ăn sao? Vừa mới ở Chu phủ một chuyến, con còn chưa ăn no đâu."

Kỷ Cương cùng Thẩm Trạch Xuyên cùng nhau vào cửa, còn muốn hỏi bệnh tình, lại bị câu nói "Chưa ăn no"của Thẩm Trạch Xuyên mang đi, cao hứng mà nói: " sư phụ đã sớm đoán mà, biết con hôm nay về nhà, buổi sáng đã đặc biệt đi chọn mấy đuôi cá Ngư béo. Con muốn ăn gì, sư phụ đều cho người làm luôn, đã thu dọn sạch sẽ rồi, nguyên liệu cũng đã chuẩn bị trước rồi, rất nhanh!"

Đinh Đào từ phía sau đến gần, mạo muội nghĩ nói: " Công tử, công tử về nhà rồi!"

Lịch Hùng ở phía sau đi theo gọi công tử, Ma Tước của Đinh Đào nhảy lên vai hắn cũng ríu rít. Từ cửa đến tòa viện cùng lắm chỉ vài bước đường, so với bên ngoài còn náo nhiệt hơn. Hoa cỏ trong đình viện so với lúc hắn đi còn tươi tốt hơn, chính phòng mở rộng, màn trúc đều được cuộn lên, nhìn rất thoải mái.

Thẩm Trạch Xuyên cùng Kỷ Cương ăn một chút, hỏi công phu của Đinh Đào và Lịch Hùng tiến triển thế nào rồi. Cũng may y bị thương chính là tay trái, trong bữa ăn vẫn để trên đầu gối, không làm cho Kỷ Cương thấy khả nghi. Trong phòng náo nhiệt thẳng đến giò tý mới tan, Kỷ Cương dặn Thẩm Trạch Xuyên nghỉ ngơi sớm. Bởi vì buổi tối Kiều Thiên Nhai phải trực ban, hắn đem Đinh Đào và Lịch Hùng cùng nhau xách đi rồi.

Trong phòng yên tĩnh, Thẩm Trạch Xuyên mới thư thả nhẹ nhõm. Y cởi áo ngoài, thị nữ đem mành buông xuống, nổi lên trầm hương, bọn họ trước sau như một không cho người ở lại đêm hầu hạ, thị nữ lui xuống phía dưới hành lang, trong phòng chỉ còn lại mỗi Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên tắm rửa thay quần áo, trở lại phòng phủ thêm ngoại bào nặng, khêu đèn viết thư. Giờ sửu một khăc Kiều Thiên Nhai trở về, đem sổ sách ghi lại những dự định mới của nhóm Chu Quế để trên bàn cho Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên che thư, nói: " Ly Bắc gần đây có tin tức gì không?"

Kiều Thiên Nhai để áo choàng trên tay mình, nói: " Tin tức xấu, tốt nhất sáng mai chủ tử hãng nghe, đêm nay có thể ngủ ngon."

Thẩm Trạch Xuyên gập quyển sách, nói: " Xấu nhất chính là người Biên Sa đã đánh tới cửa, ngươi nói đi."

Kiều Thiên Nhai chuyển qua ghế dựa, sải bước đi, nói: " Thật là không có, chính là tin tức của Hầu gia. Hầu gia mang theo Cấm Quân tới Ly Bắc, không có thẳng hướng phương Bắc quay về Đại Cảnh gặp thế tử, mà là đi Biên Bác doanh cạnh Trung Bắc. Hầu gia ở Biên Bác doanh đợi một đêm, ngày hôm sau mang binh tập kích phái đông, đánh Sa Ba doanh trước, cấp cho lão Vương gia một công."

Thẩm Trạch Xuyên nâng mắt, suy nghĩ một lát, cười rộ lên: " Sa Ba doanh cũng không phải là công nhỏ đâu."

" Đúng vậy" Kiều Thiên Nhai nói tiếp, " Công lớn như vậy, thưởng chắc phải lớn nha."

Thẩm Trạch Xuyên nghe lời này, liền nói: " Vương gia thưởng hắn cái gì?"

Kiều Thiên Nhai dơ ngón tay, nói: " Phần thưởng của Hầu gia nhà ta là một cái doanh."

Thẩm Trạch Xuyên hơi hơi nâng mày.

Kiều Thiên Nhai tiếp tục nói: " Chính là Biên Bác doanh, Vương gia để Hầu gia đóng ở đấy. Về phần Hầu gia đánh hạ Sa Ba doanh, Vương gia ngược lại giao cho Quách Vi Lễ. Người này chủ tử có nhớ không? Vị lão ca đó chính là phía trước mưu hại Cốt Tân phía sau thông đồng với địch. Hai bên liên tiếp không thoải mái, Hầu gia lui về phía sau, bị Sa ba doanh và Liễu Dương Sa đại doanh kẹp ở bên trong, chiến sự phía đông và phía bắc đều không có bóng dáng của hắn."

Thẩm Trạch Xuyên buông lỏng ngón tay, khép lại sách nói: " Biên Bắc doanh là đại doanh thế tử dùng để làm tiếp tế tiếp viện, Sách An ở lại đấy, chính là quản quân nhu Ly Bắc."

Nhưng Ly Bắc thiết kỵ không thiếu quân nhu tướng quân, Tiêu Phương Húc vì sao nhất định phải bảo Tiêu Trì Dã làm? Cái khác không đề cập tới, Tiêu Trì Dã làm quân nhu tướng quân so với làm chủ tướng Sa Ba doanh càng khó hiểu. Tiêu Trì Dã nếu ở Sa Ba doanh, chỉ cần mang theo Cấm Quân cùng người Biên Sa đánh một trận, thời gian lâu, có chiến công trên người, mấy cái tin đồn thất thiệt tự nhiên cũng tan thành mây khói, lúc đó hắn tiến vào chỗ giao chiến ở phương Bắc, tiếp xúc với Ly Bắc lãnh tướng cũng có phần chắc chắn. Chính là hắn làm Biên Bác doanh quân nhu tướng quân, trước mặt lãnh tướng phải cúi đầu, là phải nghe khắp nơi sai khiến, chạy khắp Ly Bắc đưa vật tư. Như vậy sống không được tốt lắm, lại còn dễ bị khinh thường, tính công lao cũng không bằng công của chủ tướng trước mặt, nhưng vất vả khổ cực so với người khác chả kém cạnh gì.

Kiều Thiên Nhai im lặng một chút, dò hỏi: " Hầu gia có phải được Vương gia nhặt về không vậy? đối xử so với thế tử còn tệ hơn rất nhiều."

Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, nói: " Ta thấy ngươi mới là nhặt đấy."

Kiều Thiên Nhai hiểu rõ mà nâng tay, kéo miệng lại.

Thẩm Trạch Xuyên đem phong thư dán lại đưa cho Kiều Thiên Nhai, nói: " Tối nay bảo người gửi đi. Không còn sớm nữa, đêm nay cũng không cần gác bên ngoài gác đêm, quay về sân nghỉ ngơi đi thôi."

Kiều Thiên Nhai trước khi ra cửa, bị Thẩm Trạch Xuyên gọi lại.

Hắn vừa quay đầu, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên, liền thành khẩn mà nói: " Ta biết, ta nhớ kỹ rồi, chuyện bị thương, ta không nói với Hầu gia đâu."

Thẩm Trạch Xuyên bị hắn nói chêm chọc cười như vậy, ngược lại quên mất mình muốn nói gì, không nói gì nữa mà phất tay, ý bảo Kiều Nguyệt Nguyệt đi nhanh đi.

Kiều Thiên Nhai vừa đi, Thẩm Trạch Xuyên cũng không ngồi lâu lắm, lúc này đã là đêm khuya, y tắt đèn lên giường, nghe thấy trong ao đình viện có tiếng ếch kêu, không biết là Đinh Đào hay là Lịch Hùng chộp tới, làm y ngủ không được.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Trạch Xuyên ý thức mơ hồ. Bên cạnh y không có ai, mùi trầm hương thơm ngọt thanh, mộng lại tới không biết sao lại thành mùi máu tanh bẩn thỉu. Đã lâu rồi Trà Thạch thiên hố đã không xuất hiện giờ đây lại ngay dưới bàn chân y, Thẩm Trạch Xuyên quan sát, bên trong cái gì cũng không có.

Tiếng ếch mơ hồ, Thẩm Trạch Xuyên ra chút mồ hôi, vô thức mà lật người, trốn tiềng ếch.

Thiên hố Trà Trạch đêm nay không có gió tuyết, mặt trời trên cao, chiếu đến mức Thẩm Trạch Xuyên da thịt đau đớn, mồ hôi chảy không ngừng. Trong cái hố ấy rõ ràng không có thi thể, Thẩm Trạch Xuyên lại thấy được tất cả người xung quanh mình đều nhìn không thấy, làm cho y không thở được. Y nhịn không được kéo nhanh nút cổ áo ra, lúc thở dộc bị mồ hôi ướt nhòe hai mắt, thấy trong thiên hố có một người nằm đấy.

Đó chính là y.

Thẩm Trạch Xuyên trên lưng bất ngờ bị hơi lạnh xuyên qua, hắn nhớ tới Tề Huệ Liên, Tiên sinh gọi y, nhưng mà âm thanh bị tiếng ếch lấn át. Từ trước Thẩm Trạch Xuyên không sợ mình quay trở lại Trà Thạch thiên hố, y vốn không sợ nơi ấy, nhưng mà giờ phút này y muốn chạy trốn.

Có người tới gần Thẩm Trạch Xuyên, y lập tức mở mắt.

Tiêu Trì Dã mới cởi áo giáp ra một nửa, tay chân nhẹ nhàng nào, nào đâu biết Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc này sững sờ ở bên giường, trên tay còn cầm tý phược.

Hai người nhìn nhau một lát.

Tiêu Trì Dã cảm thấy không đúng, cầm tý phược 1ném lên bàn, xắn ống tay áo đã ướt nhẹt mồ hôi lên, ngồi xổm bên giường, dùng lòng bàn tay giữ hai má của Thẩm Trạch Xuyên nói: " Nhìn lén gì đấy?"

Thẩm Trạch Xuyên dường như mới khôi phục.

Tiêu Trì Dã để sát vào một chút, ánh mắt sắc bén mà nhìn Thẩm Trạch Xuyên. Đôi mắt hắn trong tối đen kịt như là chấm nhỏ trong phòng, sáng ngời lại bình tĩnh, khiến cho Thẩm Trạch Xuyên dần dần thanh tỉnh. Tiêu Trì Dã sờ sờ mái tóc ẩm ướt của y nói: " Trên đường tức muốn chết, bảo Chu Quế nhanh nhanh sửa đường. Hắn đóng cửa không cho vào thành, ta phải ngồi xổm bên ngoài hô nửa ngày đấy."

Thẩm Trạch Xuyên không viết vì sao, dán trong lòng bàn tay của Tiêu Trì Dã mà bị chọc cho cười. Y mới từ trong ác mộng tỉnh lại, thấy rất rõ cảnh mình phơi thây trả nợ ở thiên hố ngay trước mắt người khác, nhưng rồi tại đây ngay giây phút này đều đã quên hết.

Thẩm Trạch Xuyên cười được nửa, lại nghi hoặc hỏi: " Vậy anh vào bằng cánh nào?"

Tiêu Trì Dã hít sâu một hơi, ung dung mà nói: " Trèo vào đấy, Lãnh Đào Tuyết Khâm còn đang buộc ở bên ngoài kìa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top