Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 143: Che giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Trì Dã vốn nóng, chạy ngựa cả đêm, lúc này cảm thấy cả người toàn là mồ hôi. Hắn thu hồi tay tiếp tục cởi áo giáp, thấy Thẩm Trạch Xuyên chống thân ngồi dậy, nói: " Ăn tối chưa? Anh tìm chút đồ ăn lót bụng, trên đường về ở trạm ngựa gặp người đưa thư, anh cướp thư rồi, bức thư mà em gửi cho anh đang trên người anh nè."

Thẩm Trạch Xuyên vốn định chuẩn bị xuống giường hoạt động một chút, y lập tức đè thấp người xuống, cứ như vậy mà nhìn Tiêu Trì Dã, ánh mắt mang điểm thích thú mà mê hoặc, nói: "Cất ở chỗ nào rồi?"

Tiêu Trì Dã giơ ngón tay chỉ vào ngực mình một chút.

Thẩm Trạch Xuyên vươn bàn tay phải, làm tư thế yêu cầu.

Tiêu Trì Dã gác áo giáp qua một bên, đứng dậy chống đầu gối, cứ như vậy nhìn chăm chăm Thẩm Trạch Xuyên, nói: " Muốn lấy về à? Tự mình lấy đi."

Thẩm Trạch Xuyên bị Tiêu Trì Dã nhìn chăm chú mà ngứa ngáy, y mò vào ngực Tiêu Trì Dã, bụng ngón tay từ trong ngưc đi xuống, sờ đến cơ bắp đã thấm ướt mồ hôi của Tiêu Trì Dã. Y làm như không hiểu, nhỏ giọng mà nói: " Đưa em."

Nét ngây thơ của Thẩm Trạch Xuyên hiện ra trên bộ mặt còn chưa tỉnh ngủ, nhưng ngón tay lại quen đường mà thăm dò. Ngón tay có chút như có như không mà trượt đến, không ngại nói cho Tiêu Trì Dã biết bộ mặt ngây thơ này chính là giả.

Tiêu Trì Dã hô hấp thoáng nhẹ, hắn sợ mình quên khắc chế, trong phút chốc nuốt sạch Thẩm Trạch Xuyên. Hắn giống như thờ ơ, chỉ dùng ánh mắt bỏng rực để truy đuổi Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên sờ khắp lồng ngực cường tráng này, theo từng động tác mà hô hấp của Tiêu Trì Dã làn lượt thay đổi. Bọn họ như một thấp một cao mà kề sát bên nhau, sóng tình trong đôi mắt Thẩm Trạch Xuyên lay động, nhưng trên miệng y lại nói: " Sách An, em không tìm được."

Tiêu Trì Dã mặc kệ động tác ngón tay của Thẩm Trạch Xuyên, hắn nghiêng đầu, ngửi mùi hương trên người Thẩm Trạch Xuyên. Nhưng mà Thẩm Trạch Xuyên thuận thế dán hai má qua, nhè nhè từ từ mà cọ hắn, sự thỏa mãn được để lộ nơi khóe mắt gắt gao nắm lấy trái tim Tiêu Trì Dã.

Khi mồ hôi Tiêu Trì Dã chảy xuống hắn cười ra tiếng, ngắn ngủi mà lại hung ác. Hắn giơ tay ôm lấy eo của Thẩm Trạch Xuyên, gần như siết chặt Thẩm Trạch Xuyên hoàn toàn dán vào ngực mình. Hai người không có khoảng cách, như vậy mà hôn nhau. Thẩm Trạch Xuyên là hôn, Tiêu Trì Dã là cắn.

Thẩm Trạch Xuyên bị áp vào chăn đệm, y nhanh chóng dang tay, đem tay trái bị thương vắt sau gáy Tiêu Trì Dã. Đệm chăn chịu lực nhấn mạnh, lõm xuống dưới. Thẩm Trạch Xuyên áo trong lộn xộn, Tiêu Trì Dã quỳ người xuống, khi hắn cúi đầu cây quạt rơi ra.

Thẩm Trạch Xuyên nhặt lên, niết ở trong tay, thấy thư kia cũng rơi ra.

Tiêu Trì Dã định lấy thư, Thẩm Trạch Xuyên nhanh tay nhanh mắt, dùng chiếc quạt thư đẩy đi, gạt đến mép giường. Tiếp sau đó y gập quạt, giữ cằm Tiêu Trì Dã, ngẩng đầu lên hôn.

Tiêu Trì Dã làm như không phát hiện, môi bị Thẩm Trạch Xuyên dùng sức mút. Hai người đã mấy ngày rồi không làm, lại vừa mới gặp nhau, Tiêu Trì Dã theo sự khiêu khích của Thẩm Trạch Xuyên, đem người bóp nắn đến mặt đỏ ửng, sóng tình cứ thế vỗ làm cho Thẩm Trạch Xuyên không ngừng run rẩy.

Thẩm Trạch Xuyên thu đôi mắt, dùng ý trí còn sót lại mà nghĩ, trong chốc lát đem bức thư kia ném xuống sàn... Y còn chưa nghĩ xong, đã bị Tiêu Trì Dã lật người lại.

Tiêu Trì Dã giữ eo Thẩm Trạch Xuyên , thưởng thức đường cong của tấm lưng kia, nó tạo thành một vòng cung cực kỳ xinh đẹp. Áo trong của Thẩm Trạch Xuyên bị mồ hôi thấm ướt đến trong suốt, từ phía sau nhìn, như có thể nhìn thấy hết không sót thứ gì, lại giống như sương mù ngăn cách đám mây.

Thẩm Trạch Xuyên ngoái đầu nhìn, khóe môi ươn ướt.

Tiêu Trì Dã xâm chiếm từng chút từng chút một – đây đều là hắn. Khô nóng, ướt át, rên rỉ, ánh mắt, run rẩy, thâm chí là mùi vị của Thẩm Trạch Xuyên cũng đong đưa theo mà tỏa ra, đều là hắn, đều là Tiêu Trì Dã.

Chỉ cần Tiêu Trì Dã muốn, sẽ sinh ra kích động vô cùng. Thẩm Trạch Xuyên rất hiểu hắn, mỗi ánh mắt trao cho hắn đều gãi vào bộ phận quan trọng. Tiêu Trì Dã dùng sức, trong lòng càng yêu thương hơn, lực đạo cũng càng mạnh khủng khiếp.

Muốn cắn nát thì thôi.

Tiêu Trì Dã cắn vào tai Thẩm Trạch Xuyên, ngậm ngọc châu vào miệng.

Tư thế này Thẩm Trạch Xuyên không chịu được, sâu đến mức nước mắt y chảy ra không ngừng. Nhưng mà từ đầu đến cuối không có đường chạy chốn, eo và mắt cá chân như bị bao phủ bởi xiềng xích. Y có chút chật vật, còn có chút đau, nhưng cái đau này khiến y tê dại cả người, không hề nhớ đến bất kỳ cơn áo mộng nào, chỉ có Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã – Thẩm Trạch Xuyên run lên, mồ hôi nhễ nhại, thời điểm cả người không khống chế được mà thì thào: " .... Sách An".

Tiêu Trì Dã rõ ràng không tốt, vừa khẽ vừa mệt hô ra một tiếng.

Thẩm Trạch Xuyên nửa người đang nằm sấp rơi xuống, y vùi đầu giữa hai cánh tay, không ngừng thở dốc. Người có hơi hơi run lên, chăn đệm phía dưới chỗ đầu gối ướt đẫm một mảng.

Tiêu Trì Dã đổi tư thế, cúi người ôm Thẩm Trạch Xuyên vào lòng. Người còn chưa rút ra, tiếp đó là tư thế không lùi mà tiến đến đè xuống, khiến Thẩm Trạch Xuyên phải kêu lên. Tiêu Trì Dã tiện tay tách đầu gối đẩy ra hỗn độn, cứ như vậy mà ôm người, nói: "ôm em ngủ mới ngon."

Thẩm Trạch Xuyên vành tai bị cắn đến đỏ ửng, lúc này đây nhiệt khí khiến cho y tê dại và phát đau. Y ở giữa cánh tay lộ ra sườn má, ánh mắt vừa đỏ vừa ướt, làm khẩu hình miệng với Tiêu Trì Dã: quá độc ác.

Tiêu Trì Dã hôn y, hắn cũng không động, nhẹ nhàng " umh" một tiếng, tình trạng đói bụng của hai người nhẹ đi một chút. Thẩm Trạch Xuyên chịu sức nặng của Tiều Trì Dã, lại vô cùng thoải mái, giống như chỉ cần Tiêu Trì Dã xuất hiện, lá chắn của y sẽ không thể phá vỡ được.

Tiêu Trì Dã sờ người, hắn hiểu rất rõ, mới chỉ ôm Thẩm Trạch Xuyên vào ngực mà đã biết người đã gầy đi nhiều. Hắn dùng chóp mũi cọ bên tai Thẩm Trạch Xuyên, cúi đầu mà nó: "Ở Trà Châu không thuận lợi à? Gầy quá."

Thẩm Trạch Xuyên suy nghĩ một lát, lắc đầu.

Tiêu Trì Dã nói: " La Mục làm sao vậy, hắn không cho em mặt mũi?"

Thẩm Trạch Xuyên mím chặt môi, tiếp tục lắc đầu.

Tiêu Trì Dã nóng lên, đùa hắn: " Trà Châu thổ phỉ gây náo loạn? Ta cho em điều Cấm Quân xuống trị."

Thẩm Trạch Xuyên híp nửa mắt, nói: " Nhớ anh quá ."

Tiêu Trì Dã không nói tiếp.

Thẩm Trạch Xuyên liền tiếp tục nói: " Gường trống trống, lạnh đến lạ."

Tiêu Trì Dã ôm người từ phía sau, nắm lấy đôi tay Thẩm Trạch Xuyên, muốn nói cái gì đó, kết quả ánh mắt thoáng nhìn thấy màu trắng. Hắn kéo tay trái của Thẩm Trạch Xuyên được dấu dưới chăn ra, bỗng lật tay lên, nhìn thấy bên trên quấn băng gạc, tiếp đó nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên không nhìn hắn, vùi đầu vào chăn đệm.

" Thẩm Lan Chu". Tiêu Trì Dã niết cằm y mà gằn, từng chữ từng chữ một mà nói, " Em, giấu, giỏi, thật, đấy."

Hôm sau trời sáng, Kiều Thiên Nhai dắt Lãng Đào Tuyết Khâm ở ngoài thành về, về tới đình viện, thấy Mãnh sải bước về phía trước , ở dưới hiên nhà đang tự mình nghịch. Hắn hướng Mãnh huýt một tiếng, nhỏ giọng hỏi: " Chủ tử ngươi đâu?"

Mãnh phớt lờ hắn, tự mình quay đi.

Kiều Thiên Nhai thấy màn trúc ở chính phòng đều đã nhấc lên hết, nhưng dưới hiên nhà lại không có người hầu hạ. Bên trong thoáng mát, Thẩm Trạch Xuyên cầm một quyển sách, ngồi sau bàn che mặt, chỉ lộ đôi mắt nhìn Tiêu Trì Dã đối diện.

Tiêu Trì Dã gác đôi chân dài, tựa trên ghế tựa, chống tay xoay nhẫn cốt ban. Hắn không quay đầu lại, nhưng đã nghe thấy tiếng bước chân của Kiều Thiên Nhai, liền nói: " Ngươi vào đi."

Kiều Thiên Nhai thấy tình hình không ổn, khom người đi vào, cười nói: " Hôm nay trời thật đẹp, hay là dùng cơm trong viện đi."

Tiều Trì Dã không tiếp lời.

Thẩm Thạch Xuyên đảo đảo ánh mắt, ý bảo Kiều Thiên Nhai nói tiếp.

Tiêu Trì Dã nói: " Ngươi câm miệng."

Kiều Thiên Nhai đứng ở phía sau, lập tức mà khép miệng lại, lộ ra vẻ mặt lực bất tòng tâm.

Tiêu Trì Dã xoay đến vết nứt trên nhãn cốt ban, nhớ tới việc kia, nói: "Trước tiên gọi Đinh Đào lại đây."

Đinh Đào đứng ở cửa đình viện, thấy Kiều Thiên Nhai đi ra dưới mái hiên vẫy mình vào, có chút không muốn đi. Hắn nâng tay, chà chà vết bẩn vừa mới cầm qua, không hiểu sao có chút sợ hãi, ló đầu nhỏ giọng nói: " Ta ở đây."

Tiêu Trì Dã nói: " Đi vào đây cho ta."

Đinh Đào nhảy lên bậc, lại thả chậm bước chân, cẩn thận mà đi vào. Hắn thấy Kiều Thiên Nhai đứng như cột gỗ ở đấy, lại thấy Thẩm Trạch Xuyên hạ mắt đọc sách, cảm thấy như hôm nay sẽ bị đánh.

Tiêu Trì Dã nghiêng người, nói: " Ếch trong hồ từ đâu mà đến?"

Đinh Đào chắp tay sau lưng đầu nói: " bắt ở bên ngoài...."

Tiêu Trì Dã nói: " Từ ngoài thành về đến nhà bắt không dễ đi? Có khoảng cánh."

Đinh Đào kiên trì nói: " còn, còn thành...."

Tiêu Trì Dã cười lạnh: " Không có ai ở nhà ngươi liền làm phản, trước khi ta đi đã sai người dọn cái ao kia sạch sẽ, ngươi quay lại liền ném ếch vào trong."

Đinh Đào bắt chơi, vốn nghĩ bỏ ở viện của mình, nhưng mà viện của bọn họ không có cái ao nào. Nửa tháng trước Thẩm Trạch Xuyên lại không có ở nhà, hắn và Lịch Hùng trước sau như một bắt ếch ném vào ao, kết quả là mấy ngày sau quên mất chuyện này, ai biết chủ tử được chủ tử lại về đâu!

Đinh Đào vừa thầm nghĩ xong, lại vừa liếc chộm Thẩm Trạch Xuyên.

Tiêu Trì Dã nói: " Nhìn ai đấy?"

Đinh Đào lập tức thu hồi ánh mắt, như con chim cút cúi đầu nghe dạy dỗ.

"Đi" Tiêu Trì Dã tiếp tục nói: " Trước giờ Dậu hôm nay, ngươi bắt toàn bộ ném hết cho ta, nếu đêm nay ta còn nghe thấy tiếng ếch kêu, ta sẽ sai ngươi đến phòng vét ngươi đi."

Đinh Đào nào dám có ý kiến gì, ra sức gật đầu, nhày dựng lên bỏ chạy. Chạy ra khỏi phòng , chạy tới hành lang hô: " Đại Hùng..." vừa mới hô xong, hắn lại bất tri bất giác lấy tay che miệng, phá lệ nhỏ giọng mà nói, " Bắt ếch lại!"

Thẩm Trạch Xuyên thay đổi tư thế, giữ vững sách.

Tiêu Trì Dã nhìn y, miệng lại nói với Kiều Thiên Nhai: " Một tháng ở Trà Châu có chuyện gì? Chủ tử ngươi kể không rõ ràng, ngươi nói đi."

Kiều Thiên Nhai bị bắt bí bài lần, lúc này tự nhiên lại hâm mộ Phí Thịnh còn ở Trà Châu quá. Tối qua hắn ngủ ngon, mới đây là bộ dạng lôi thôi nhếch nhác, râu còn chưa kịp cạo, lập tức đứng trong nắng lời ít mà ý nhiều đem sự tình khai báo.

Bệnh tình của Thẩm Trạch Xuyên cũng chưa từng giấu diếm, chuyện này nếu Tiêu Trì Dã không trở về, hắn không nói bởi vì Thẩm Trạch Xuyên đã dặn trước, nhưng mà Tiêu Trì Dã đã trở về, Kiều Thiên Nhai nhân cơ hội này cũng muốn nhắc Tiêu Trì Dã luôn.

Kiều Thiên Nhai nói xong, không đợi bọn họ phân phó, bản thân nói : " Tối qua Chu phủ chuyện bên kia còn chưa thương nghị xong, nếu chủ tử hôm nay không đến, thế để ta đi vậy."

Dứt lời liền vén màn trúc, lẩn đi so với người khác còn nhanh hơn.

Thẩm Trạch Xuyên tối qua ngủ không được mấy, lúc này đọc sách mà buồn ngủ. Ánh mắt y lại chuyển đến Tiêu Trì Dã, bắt gặp Tiêu Trì Dã đang nhìn mình, giật mình mới nhận ra tựu như chỉ trong nháy mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Trì Dã không lên tiếng.

Thẩm Trạch Xuyên nới lỏng tay, lộ mặt, nói: " A Dã, em đói rồi."

Tiêu Trì Dã đem bức thư mở ra kia gấp lại , nhét nó trở về như cũ.

Thẩm Trạch Xuyên duỗi chân ra ngoài thăm dò, chạm đến mũi dày của Tiêu Trì Dã. Y đặt sách lên bàn, nằm úp người xuống, mũi chân dọc theo cẳng chân Tiêu Trì Dã mà cọ cọ.

Tiêu Trì Dã nhìn y chăm chú, cách một khoảng không xa lạnh lùng nói: " Em đã đem tim, phổi, ruột gan ta ra đâm nát , không cứu được nữa, Thẩm Lan Chu, ta chết rồi."

1- Nhẫn cốt ban: Là một công cụ bắn cung, được đeo rên ngón cái, và có khé ở dưới để giữ dây cung khi kéo mũi tên. Có tác dụng giữ dây cung không bị kẹt khi mũi tên được bắn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top