Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 149: Hoa Tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuých Đô sắc trời u ám, trên hai bên ngã tư đường đèn lồng thắp sáng. Xe ngựa của Hoa Hương Y trở về thành, lập tức đi Phan phủ. Hoa hương Y phân phó người hai bên, chỉ nói mình cùng Chiếu Nguyệt quân chúa muốn nói chuyện trong khuê phòng, đặc biệt dặn người trong cung chuyển lời, phải tối muộn mới về.

Hôn sự của Chiếu Nguyệt quân chúa lận đận, Hách Liên Hầu vốn là hướng vào Diêu Ôn Ngọc, sau đó Thái hậu làm chủ, lại hướng vào Tiêu Trì Dã, kết quả hai người này đều không thành. Hách Liên Hầu không nén được giận, cảm thấy Chiếu Nguyệt quận chúa tuổi đã không còn nhỏ, vẫn là đích nữ Phí thị, không thích hợp lại kéo đi, chính là đến nhà Hàn Thừa, cùng con trai Hàn gia định hôn rồi. Nhưng hôn sự này vẫn không thành, bởi vì tiểu hầu gia Phí Thích là kẻ khốn khiếp, biết rõ hàn gia tử cũng là kẻ khốn khiếp như vậy, đần độn còn không bằng Hàn Cận. Hắn nhìn mà chướng mắt, cảm thấy Hàn gia không xứng đáng với tỷ tỷ của mình, vì thế dẫn người náo loạn một hồi, thật sự đem hôn sự này ầm ĩ mà tan vỡ.

Hách Liên Hầu quản không được đứa con, không còn cách nào khác, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng con trai vợ bé Phan thị Phan Dật, là đệ đệ của Phan Lận. Hai nhà biết nhau, lại cùng tám đại gia, Phí Thích quan sát tỷ phu này một hồi, Chiếu Nguyệt quận chúa mới được gả đi.

Phan Dật là người nho nhã, chức vụ ban đầu là thủy bộ lang trung của Công bộ, sau này cùng Phan Tường Kiệt bình an vượt qua vụ quan mương án, Phan Lận thay thế chức của Ngụy Hoài Cổ ở Hộ Bộ, hắn cũng thăng quan, chuyển về Phan thị lão gia Đan Thành, làm thủ bị Đan Thành. Người này yêu thích đọc sách, rất kính trọng học vấn của Diêu Ôn Ngọc, cho nên mới cùng thê tử đi đến bái phỏng.

Phan Dật vốn ở trong nhà chờ, gặp Phan Lận mới rời chiều, hai huynh đệ ở phía trước nói chuyện, nghe phía sau có người đến gọi.

Phan Lận hiện giờ chỉ để ý Hộ Bộ, bởi vì sau xuân Khuých Đô bận rộn, trong triều văn kiện còn chưa xuống dưới, cho nên vẫn đang làm chức quan thị lang. Hắn nghe hạ nhân bẩm báo xong, sửng sốt, hỏi ngược lại: " Tam tiểu thư muốn gặp ta?"

Hoa Hương Y chưa lấy chồng, lại được Thái hậu yêu thương nhất, cận vệ đi cùng không thể khinh thường, rất khó được gặp mặt, Phan Tường Kiệt muốn gặp, cũng phải để cho truyền triệu. Phan Lận không biết chuyện gì, cũng không dám trì hoãn, cùng Phan Dật vội vàng đứng dậy, đi theo.

Phan Dật vừa vào sân, đã nghe thấy thê tử đứng ở dưới hiên khóc lóc, phòng trong còn có thầy thuốc, Phan Lật trong lòng cả kinh, tưởng Hoa Hương Y bị thương, vội vàng tiến lên hỏi: " Em dâu, chuyện này là thế nào vậy?"

Hai mắt Chiếu Nguyệt quận chúa đỏ bừng, nắm chặt khăn tay không nói lên lời, bị nghẹn ngào chôn xuống. Nàng che mặt trốn người, Phan Dật vội vàng đến che chở, kéo người hỏi: " Nương tử, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hoa Hương Y trong phòng nói: " Thị lang và thủ bị đều là huynh trưởng, không cần tuân thủ nghiệm ngặt quy củ, vào đây nói chuyện đi."

Phan Lật nghe giọng Hoa Hương Y nhu hòa, không giống bị thương, liền yên lòng. Hắn cùng Phan Dật nhìn nhau, do dự một hồi, rồi vén rèm đi vào. Trong phòng đặt bình phong, Hoa Hương Y đang ngồi, hai người họ quỳ xuống cùng nói: " Vi thần bái kiến Tam tiểu thư."

Hoa Hương Y nói: " Huynh trưởng mời đứng lên."

Phan Lật nhìn xuyên qua bước rèm che bên cạnh, thấy bên trong có thầy thuốc, liền hỏi: " Ai bị thương vậy?"

Hoa Hương Y trầm mặc một lát, nói: " Thật không dám dấu, người nằm bên trong là học trò mà Nguyên phụ yêu quý Diêu Ôn Ngọc."

Phan Dật lúc này vui vẻ nói: " Là Nguyên Trác!" hắn vừa dứt lời, lại chợt biến sắc, khẩn trương hỏi: " ôi trời! Chẳng lẽ là bị thương ở Bồ Đề Sơn? Ta sớm nghe đường Bồ Đề Sơn quanh năm không tu sửa, ngày mưa dễ gặp chuyện không may."

Chiếu Nguyệt quận chúa đứng ở bên lau nước mắt, nói: " Biểu ca đâu phải vì cái đường kia mà bị thương, hắn là gặp phải cướp!" cô nói đến chỗ này, cố nén bị thương, " Đôi chân kia... về sau làm sao bây giờ?"

Phan Lận trong phút chốc suy nghĩ rất nhiều. Hắn lúc này đúng là khẩn yếu muốn thăng quan, đề bạt hắn là văn kiện của Hộ Bộ thượng thư, đợi vài năm nữa, đợi cho Đô Sát kiểm tra đánh giá theo dõi, để bù đắp cho bản buộc tội trong vụ quan mương án, con đường phía trước của hắn sẽ rộng thênh thang. Diêu Ôn Ngọc thân phận đặc biệt, giờ đây trong triều sóng ngầm lại bắt đầu, Phan Lận căn bản không muốn tham gia vào, để tránh bị phân chia phe phái, nhưng mà hắn kính trọng Hải Lương Nghi.

Phan Lận vừa dừng một lát, đã nói: " Bồ Đề Sơn ngay ở ngoại ô, Khuých Đô trong ngoài đều có đội tuần tra, Nguyên Trác xảy ra chuyện không phải là chuyện nhỏ, còn mời Tam tiểu thư trước tiên nói cho ta biết tình hình cụ thể."

Hắn không lảng tránh, cũng không từ chối, Hoa Hương Y liền biết mình không nhìn nhầm người. Phan Lận tính tình không tốt, người duy nhất có thể kết bằng hữu chính là Phí Thích, là người không hợp với Tiêu Tu Dịch nhất. Trước đây sau vụ quan mương án, Tiêu Trì Dã phong tước mở tiệc, Phan Lận nhận lời mời đi đến, ở trong tiệc bị Tiết Tu Dịch làm mọi cách nhục nhã, lập lời thề ' Ngày sau có chết đói, cũng tuyệt đối không cùng Tiết thị ngồi chung một bàn', từ nay về sau và Tiết thị không qua lại nữa. Tiết Tu Trác hiện giờ ở Khuých Đô dìu dắt Trữ quân nên quyền thế rất mạnh, Phan Lật cũng không đến bái phỏng. Lúc ấy Tiêu Trì Dã đã giúp Phan thị thoát vây, không để cho Phan Tường Kiệt trong vụ quan mương án bị Ngụy Hoài Cổ giết, bản đồ quan mương Khuých Đô mà Phan Lận báo cáo đã trở thành nhân tố quyết định để đám người Kiểu Thiên Nhai chốn thoát khỏi sự vây giết ở Khuých Đô.

Sau đó Tiêu Trì Dã bị Hàn Thừa vây sát, gánh tội danh mưu sát Thiên Sâm Đế, Phan Lận cũng không nóng lòng phân rõ giới hạn. Cha hắn Phan Tường Kiệt là một người ' tường mọc đầu cỏ' (1),nhưng Phan Lận laị gáng nổi một tiếng chính phái.

Hoa Hương Y thấp giọng đem chuyện gặp Diêu Ôn Ngọc kể lại, cuối cùng nói: " Thị làng có bằng lòng hay không nghe ta nói mấy câu?"

Phan Lận nói: " Vi thần kính cẩn lắng nghe."

Hoa Hương Y liếc mắt, nhìn bên kia bức rèm, một lát sau nói: " Khuých Đô hiện giờ mưa gió khó dừng, hôm nay Nguyên Trác gặp nạn cũng không phải ngẫu nhiên. Chuyện trong chiều, thị lang so với ta càng hiểu hơn, Nguyên phụ đem cái chết để khuyên can là chuyện đáng tiếc ngàn đời Đại Chu. Nguyên Trác không chỉ là học trò Nguyên phụ yêu quý, còn là con trai mà Diêu thị yêu thương. Hắn bây giờ bởi vì chuyện trường Thái học mà thanh danh bị hủy, nhưng mà kỳ tài vẫn còn, khí khái vẫn tồn, trải qua chuyện khó này ý trí càng kiên cường, ngày sau khó mà không phục khỏi sơn dã, dẫn đầu văn sĩ thiên hạ khôi phục trường Thái học huy hoàng."

Phan Lận im lặng.

Sau khi Hoa Hương Y im lặng thật lâu, tiếp tục nói: "Nguyên Trác sau tối nay, phải nhanh chóng rời Khuých Đô. Ta sắp gả đến Khải Đông, ra lệnh không tiện, mặc dù là cấp bậc hoàng gia trên người, cũng không thể gióng chống khua chiêng mà đưa hắn đi."

Hoa Hương Y nói đến đây, đứng lên, cánh bình phong đối với Phan Lận chậm rãi quỳ xuống hành đại lễ.

Phan Lận lúc này mặt biến sắc, bước đến, nói: " Điều này sao có thể! Tam tiểu thư mau đứng lên!"

Hoa Hương Y dập đầu, nói: " Cuộc đời này của Nguyên Trác trước sau chịu ân với hiền sư, văn chướng của hắn, ta đều đã đọc qua. Hiện giờ người kệ vị phương vị, hàn lâm hư không, lấy 'tam thế tam chân vạc'(3) của cô cũng không thể duy trì được lâu dài, Khổng Tưu thân mình khó đảo toàn, Ta tuy rằng thân là nữ nhân, lại hiểu được quốc sĩ khó cầu." cô dừng giây lát, trịnh trọng mà nói, " Thừa Chi, làm ơn."

Cô kêu tên tự của Phan Lận, đó là lời từ đáy lòng.

Phan Lận thấy Hoa Hương Vi vì Diêu Ôn Ngọc chịu làm đến mức này, không khỏi lộ vẻ ngượng ngùng, gấp giọng nói: " Tam tiểu thư mau đứng dậy! Ta yêu thích học vấn của Nguyên Trác, việc này vốn phải do chúng ta làm. Sáng sớm mai, Nguyên Trác sẽ theo em dâu rời Khuých Đô, trước khi đặt chân đến Đan Thành, sau khi thương tích của hắn ổn, mọi chuyện sẽ cho hắn tự định đoạt." Hắn nói đên đây, nhớ tới Hải Lương Nghi, nói, " Nguyên phụ tuy rằng cùng ta chính kiến bất hòa, nhưng ta hội phục hắn, văn thần chết vì khuyên ngăn khí phách ra sao, chính là vì nguyên phụ, ta nên ra tay tương trợ."

Hoa Hương Y tiếp theo nói: " Hôm nay Nguyên Trác không chết, đối phương nhất định đã biết, vì để ổn thỏa, vẫn phải mời thị lang nghĩ cách che giấu tai mắt."

Phan Lận đáp: " Ta có cách."

" Bây giờ trời đã muộn, ta không thể ở lại lâu." Hoa Hương Y đứng dậy, được thị nữ dìu, rồi đến bên bức rèm, nhìn Diêu Ôn Ngọc mặt trắng bệch bên trong, cuối cùng cũng không nói gì, như vậy mà cáo từ.

Hoa Hương Y đi được một canh giờ, cửa sau của Phan phủ đem ra một xác chết được cuốn trong chiếu. Người ngoài viện tìm hiểu tin tức không biết tình hình cụ thể, chỉ nghe nói là Chiếu Nguyệt quận chúa từ bên ngoài về đem theo một kẻ ăn mày trở về, nửa đêm bệnh nặng mà chết. Truy binh ngồi canh đã lâu một đường đi theo, tới bãi tha ma lục nhìn thi thể, phái hiện người này cùng Diêu Ôn Ngọc vóc dáng như nhau, ngay cả vết thương của chân gãy cũng y hệt, chỉ là bộ mặt bị tổn thương, nhưng vết thương trên môi lại tương tự.

Kẻ nam nhân không dám trì hoãn, rút người hồi phủ, tiến vào bẩm báo.

Hôm sau Chiếu Nguyệt quân chúa cùng Phan Dật khởi hành quay về Đan Thành, nàng mới sinh em bé, đi cùng có lão nương và rất nhiều nha hoàn, sắp xếp mười mấy chiếc xe. Phan Lận vào triều từ sớm, khi đứng dưới bậc chờ, thấy Khổng Tưu và Sầm Dũ đứng ở phía trước, hắn sợ trong triều có người xem chừng, không dám tiến lên.

Hiện nay Trữ quân giờ dần thức dậy, giờ mẹo đi học. Diêu quan mà nội các tổ chức và thành lập đều là các học sĩ được Hàn Lâm lựa chọn khóe léo, tiết học buổi sáng đến tận trưa mới xong. Người buông rèm nhấp chính quản lý chính vụ vẫn là Thái hậu, Lý Kiếm Đình chẳng qua là từ Tiết phủ nghe giảng lại thành ở hoàng cung nghe giảng, miễn là nội các không chấp nhận phiếu quyết, cô vẫn phải tiếp tục làm học trò. Lễ bộ đã sớm chuẩn bị việc đăng cơ, nhưng hiện tại bị đám người Khổng Tưu đè lại, lễ đăng cơ xa xa không hẹn.

Tiết Tu Trác vẫn theo Lý Kiếm Đình, Lý Kiếm Đình không thanh gia chính trị, nhưng có quyền lắng nghe. Một ngày cô ngủ rất ít, ngủ chút ít sau tiết học buổi sáng, buổi chiều chính là với nội các do Khổng Lưu, Tiết Tu Trác đứng đầu hội nghị. Lục bộ công việc lớn nhỏ đều phải do nội các trình báo, bọn họ đứng xem xét thương nghị, Lý Kiềm Đình rất ít khi lên tiếng, nhưng thái độ của cô kính cẩn, bất luận là tiết học buổi sáng hay là hội nghị, luôn luôn đến trước đại thần, sẽ đứng ở dưới hiên Minh Lý Đường kính cẩn chờ.

Khổng Tưu, Sầm Dũ vốn đối với Lý Kiếm Đình rất không thích, nhưng mà cũng phải thừa nhận thái độ của Lý Kiếm Đình đầy đủ thành khẩn, ý muốn đi học của cô so với Lý Kiến Hằng nghiêm túc hơn rất nhiều.

Phan Lận sau khi xuống chiều, chuẩn bị lên xe, khi hắn sắp buông mành, Tiết Tu Trác cùng người ra cửa cung. Hai người nhìn nhau một cái, Phan Lận bình tĩnh mà vuốt cằm, miền cưỡng bái nửa lễ, sau đó buông mành xe.

Kiều Thiên Nhai mở chốt cửa sổ, phát ra tiếng rất nhỏ.

Diêu Ôn Ngọc liền tỉnh, hắn giống như vừa mới từ bên trong xe ngựa lắc lư đi ra, oi bức khắp nơi. Hắn quan sát xung quanh, thấy Kiều Thiên Nhai.

Kiều Thiên Nhai nói: " Bây giờ là giờ dần canh ba, ngươi có thể ngủ tiếp."

Diêu Ôn Ngọc mặt không thay đổi mà nói: "Đại mộng một hồi, nghĩ lại mà sợ."

Kiều Thiên Nhai rót trà, uống một ngụm, nâng chén trà về phía hắn, nói: " uống không?"

Diêu Ôn Ngọc im lặng một lát, nói: " Trà không có mùi vị gì, đổi sang rượu đi."

" Ngươi thương thế chưa lành, không nên uống rượu." Kiều Thiên Nhai nói xong tháo rượu trắng trên thắt lưng xuống, lắc vài cái, mở ra rồi tự mình uống, " Ta uống cho ngươi xem."

Đợi Kiều Thiên Nhai uống xong, Diêu Ôn Ngọc liền nói: " Rượu ngon."

Kiều Thiên Nhai ngạc nhiên, hắn gần đây chưa cạo râu sạch, nghe nói vậy sờ sờ vài cái, nói: " Rượu có mất xâu tiền, không tính là ngon. Nếu ngươi mà khỏe lên, ta tình nguyện tiêu tốn mấy chục lượng bạc, cho ngươi nếm thử rượu ngon thật sự."

Diêu Ôn Ngọc khóe môi khẽ nhúc nhích.

Kiều Thiên Nhai dựa vào bàn, nhìn hắn nói: " Qua mấy ngày nữa quân thợ Ly Bắc sẽ đến, ta có thể cùng ngươi đi xem cảnh thu của Tỳ Châu rồi."

Nụ cười của Diêu Ôn Ngọc lướt qua giây lát, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, có tiếng leng keng của chuông gió. Hắn yên lặng lúc lâu, mới nói: " Làm phiền ngươi nói lại với Đồng Tri, ngày mai Hoa Thích đại hôn thay ta dành riêng hậu lễ, Hoa Tam tiểu thư với ta có ân cứu mạng, cũng thay ta nói với cô một tiếng tạ ơn, không cần cùng cô nói gì khác, nói với cô ta rất khỏe."

Kiều Thiên Nhai không lên tiếng trả lời.

Diêu Ôn Ngọc hình vào khoảng không, hắn nói: " Đánh đàn đi."

Khi Thẩm Trạch Xuyên thức dậy, nghe loáng thoáng thấy tiếng đàn cổ ở trong đình viện.

Phí Thịnh trêu chọc nói: " Kiều Thiên Nhai thâm tàng bất lộ nha."(2)

Thẩm Trạch Xuyên bên cạnh nói: " Kiều gia xuống dốc, hắn là công tử yếu ớt không có nơi để lưu lại, khi thời điểm khó nhất là bị lưu đày, phải cùng chó hoang giành đồ ăn, còn muốn chăm sóc chị dâu. Hiện giờ hắn chỉ còn lại duy nhất cây đàn cổ kia, ngày ngày đều lấy ra lau chùi an ủi, yêu quý vô cùng, cũng không đàn cho người khác nghe, nó là sự kiêu ngạo của hắn."

Phí Thịnh đã thấy qua cây đàn kia, ngay cả Đinh Đào cũng không dám đụng. Hắn không hiểu điểm kiêu ngạo ấy, nhưng cũng không nói lời bôi nhọ. Hắn cùng Kiều Thiên Nhai cộng sự nhiều năm, tuy rằng từ Khuých Đô đến Tỳ Châu đều muốn thay thế vị tri của Kiều Thiên Nhai, nhưng trong lòng luôn thừa nhận bản lĩnh của Kiều Thiên Nhai.

Chú thích:

(1) Tường đầu thảo (墙头草): cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió ->chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió

(2) Thâm tàng bất lộ (深藏不露): giấu tài thật kỹ.

(3) Tam thế tam chân vạc (三足鼎立) ẩn dụ tình huống đối lập ở ba khía cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top