Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 159: Vô danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc của Diêu Ôn Ngọc xảy ra vấn đề, đại phu của Phan phủ không nói ra được nguyên do, Phan Viễn chiếu cố hắn cũng không thể không liên quan. Chiếu Nguyệt quận chúa sau khi thăm dò Long Du thương nhân mà giúp Phan Viễn trả nợ, đối phương một chút cũng không có tung tích. Sau khi Diêu Ôn Ngọc rời đi không lâu, Phan Viễn liền té ngựa bỏ mình, cuối cùng hắn cũng thừa nhận chịu sự sai khiến của ai để hạ độc Diêu Ôn Ngọc, chuyện này cũng mất manh mối, nhưng Phan Lận đem hết nợ tính hết lên đầu Tiết Tu Trác , hai bên quan hệ ở Khuých Đô không ngừng chuyển biến xấu.

Cao Trọng Hùng phát hiện trong phòng bầu không khí dần dần nặng nề, vừa nhớ đến chính mình và Phan Viễn cũng có giao tình, giống như ngồi lên nghìn cái kim vậy, lo lắng Diêu Ôn Ngọc sẽ vì vậy mà chỉ trích mình. Hắn không nén được im lặng mà nói: " Ta tuy cùng Phan Viễn quen biết, những cũng không phải người cùng lý tưởng, xưa nay ta uống rượu qua lại cũng là bất đắc dĩ thôi." Hắn không biết nịnh hót, lúc này nói lắp bắp mà đứng lên, " Ta thực ra rất kính nể học vấn của Nguyên Trác....trong năm Hàm Đức chúng ta thi một hồi, Nguyên Trác thông minh siêu phàm, kẻ khác gặp chỉ ..."

Diêu Ôn Ngọc đợi Cao Trọng Hùng nói xong, bình tĩnh mà nói: " Chuyện cũ Nam Kha, không đáng nhắc tới. Ngươi và ta có thể cùng sống mà gặp lại ở Tỳ Châu, chính là duyên phận. Hiện giờ ta đã tìm được lương chủ, không biết ngươi sau này có tính toán gì?"

Cao Trọng Hùng nhìn vào mắt Thẩm Trạch Xuyên, nói: " Ta lưu lạc đến đây, làm sao có tính toán gì." Hắn nói xong mặt lộ vẻ cười khổ, " Chuyện hôm nay làm cho người ta chê cười... Ta gian khổ học tập nhiều năm như vậy, kết quả cũng chỉ là công dã tràng."

Thẩm Trạch Xuyên trong tay áo thủ sẵn chiếc quạt, cảm thấy trong phòng lạnh, đến lượt người chuẩn bị canh bà. Y trong giây lát kéo suy nghĩ về, ngoc châu nhỏ nghiêng nghiêng, với Cao Trọng Hùng khách khí mà nói: " Hiện giờ tình hình không ổn định, các lộ hào hùng vì tranh chấp mà ra, Thần Uy tiên sinh nếu đã tới Tỳ Châu, không bằng tạm thời ở lại trong phủ của ta, chậm rãi tĩnh toán."

Cao Trọng Hùng nghe được Thẩm Trạch Xuyên gọi mình " Thầm Uy tiên sinh" không khỏi cảm động, hắn ở trên đường chịu nhiều khổ cực, trước sau gặp được đều không phải là lương chủ tốt, lúc này đây hắn đứng lên, đối với Thẩm Trach Xuyên một vái sâu, miệng lưỡi càng vụng về. Thẩm Trạch Xuyên dơ tay trấn an, lại qua nửa canh giờ, Cao Trọng Hùng mới lui ra.

Diêu Ôn Ngọc thấy mành trúc kia giạ xuống, đợi sau Cao Trọng Hùng đi ra khỏi hành làng, mới nói: "Đồng Tri có phải cảm thấy người này không dùng được?"

Thẩm Trạch Xuyên mặc dù thật sự nghĩ vậy, nhưng cũng không thể nói thẳng, y nói: " Ngươi đề của hắn như vậy, chắc là có chỗ hơn người."

" Không sai," Diêu Ôn Ngọc nói, " Cao Trọng Hùng tự là Thần Uy, ở trường Thái học vốn có bút danh là 'cây bút sắc sảo'. Năm đó Hề Hồng Hiên quấy động sóng gió ở Khuých Đô, khi xúi dục làn sóng trường Thái học vốn dĩ lựa chọn Cao Trọng Hùng, là vì bút danh của hắn. Hắn là học sinh nhập đô năm thứ tư của Hàm Đức, lúc ấy Trung Bắc bại binh, trước mắt là cảnh hoang tàn của sáu châu, sau khi uống rượi hắn viết << Trà Thạch than>> làm cho các học sinh tranh nhau sao chép, khi đến tay của Sầm Sũ, lại làm cho Sầm Dũ rơi lệ, xúc động không thôi."

Thẩm Trạch Xuyên uống trà, nói: " Thì ra là vậy."

Hề Hồng Hiên thúc đẩy tranh chấp trường Thái học, trên thực tế là bị Thẩm Trạch Xuyên xúi giục. Chuyện Cao Trọng Hùng đứng đầu học sinh chất ra khỏi chùa, đã bị Phan Như Quý,Kỷ Lôi trấn áp mạnh mẽ, làm cho học sinh lúc ấy xoay chuyển tình hình, biến thành tranh cãi cùng Phan đảng, khiến cho đám người của Kỷ Lôi không kịp phòng thủ, bởi vậy mất đi thế chủ động công kích Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên là người hiểu rõ nhất đâu là mấu chốt để phát triển trận sóng gió kia, chính là sau khi Tiết Tu Trác khơi mào trận sóng gió trường Thái học lần thứ hai, bọn họ đều đã tìm được người cùng chí hướng, sau đó lôi kéo hướng đi của các học sinh, ở trong đó sức hút của lời nói và văn chương là không thể thiếu được. Ý của Diêu Ôn Ngọc chính là, văn chương của Cao Trọng Hùng có năng lực này, hắn có thể kích động khỏi dậy sóng cuồng, mà Thẩm Trạch Xuyên hiện giờ cần chính là một cây bút như vậy.

"Ở Trà Châu, Đồng Tri đã nổi danh, nhưng bị Thẩm Vệ liên lụy, muốn quang minh chính đại mà đứng đầu thiên hạ, thì vẫn còn chưa đủ." Diêu Ôn Ngọc dừng giây lát, " Cho dù sau này án binh bại đầu đuôi được làm rõ, thì Thẩm Vệ vẫn không thể thoái thác tội của mình được."

Danh bất chính, thì ngôn không thuận, đây là vấn đề mà Thẩm Trạch Xuyên không thể vượt qua được.

Hiện giờ Dực Vương ở Phàn Châu soạn thảo công văn công kích Tỳ Châu, liên tiếp nhắc đến án binh bại, Thẩm Vệ sợ hãi không chiến đấu chính là sự thật, Chu Quế có muốn tranh luận cũng không xuống bút được. Thứ nhất, Thẩm Trạch Xuyên thật sự là con trai thứ tám của Thẩm Vệ, hắn là con trai của Thẩm Vệ, cái gọi là "không được sủng" căn bản không thể làm nguội sự tức giận của nhiều người được, đó là huyết thống, cũng không thế hệ xa xôi như Phí Thịnh, chỉ bằng dùng miệng mà có thể thuyết phục người trong thiên hạ được. Thứ hai, án binh bại là thảm án do đám người Hoa Tư Khiêm làm ra để quay vọng quốc khố rỗng, nhưng mà toàn bộ chứng cứ đã bị tiêu hủy, Trầm Vệ tự thiêu, Hoa Tư Khiêm bất ngờ bị vào ngục, Ngụy Hoài Cổ uống độc, không còn dấu vết của chuyện âm mưu thông đồng cấu kết với Biên Sa kỵ binh bán Đại Chu.

Đây là bóng ma của Thẩm Trạch Xuyên, cùng là tai họa ngầm lớn nhất của y. Y ở Tỳ Châu khỏi thế, vì sao lại khan hiếm nhân tài? Bởi vì người trong thiên hạ không chịu đến, bọn họ thà đi theo Dực Vương Phàn Châu anh hùng bụi cỏ làm khởi nghĩa, cũng nhất định không chịu đi theo Thẩm Trạch Xuyên.

"Đồng Tri hôm nay phân xử phụ tá Tỳ Châu, công khai thẩm tra vì do không chỉ dừng lại là đầu đề câu chuyện. Nhưng mà cùng sự phát triển của Tỳ Châu, sự quy thuận của Trà Châu, Đồng Tri phải tiến thêm một bước nữa, nhất định phải bỏ cái danh 'Đồng Tri' này". Diêu Ôn Ngọc thấy sắc mặt của Thẩm Trạch Xuyên như thường, ngắm nghía chiếc quạt, liền biết Thẩm Trạch Xuyên đã nghĩ tới từ trước, vì thế nói, " Tỳ Châu sớm đã không chịu sự thúc quản của Khuých Đô, sử dụng danh hiệu cũ dễ gây lẫn lộn chủ yếu và thứ yếu, lại xưng 'Đồng Tri' sẽ không thích hợp."

Diêu Ôn Ngọc nói đến đây, cả hai người trong lòng đều hiểu.

Thẩm Trạch Xuyên có thể sưng 'Đồng Tri', cũng có thể xưng ' Trấn phủ', đều là chức danh của y ở Cẩm Y Vệ, khi hắn rời Khuých Đô cũng đã không còn giã trị. Hiện giờ y ở Tỳ Châu, châu phủ Tỳ Châu là Chu Quế, nếu không có danh xưng mới, thì vẫn ám chỉ y chỉ là khách, còn Chu Quế mới là chủ. Hôm nay nha môn gặp chuyện không hay, phụ tá phạm tội có thể yên ổn ngồi ở gian bên cạnh, nguyên nhân là vì bọn họ vẫn xem Chu Quế là người đứng đầu Tỳ Châu, cho rằng mình không phụ thuộc vớiThẩm Trạch Xuyên, hai bên đang có ranh giới ở giữa.

Chỉ có Khổng Lĩnh là đã sớm nhận ra vấn đề, lần thứ nhất trước khi đi Trà Châu cũng đã nhắc qua với Chu Quế, lần này trước khi đi Hòe Châu cũng lại nhắc qua với Chu Quế, nhưng mà Chu Quế quả thật không hiểu nội tình, thế nên chậm chạp không phản ứng.

Thẩm Trạch Xuyên không thể tự xưng vương, ít nhất hiện tại là không thể. Dực Vương Phàn Châu dựng nên sớm như vậy, chính là con mồi đứng trước mặt Khải Đông. Thích Trúc Âm đã chuyển qua cứng cáp, cô ngăn chặn lỗ hổng Biên Quận, còn có thừa lực để xuất binh hướng Trung Bắc, kẻ đầu tiên muốn đánh chính à cái tên sơn dã tạp vương này.

"Người vô danh cũng có chỗ tốt của người vô danh," Thẩm Trạch Xuyên hơi thoáng ngửa ra sau, "Ít nhất Thích Trúc Âm vô cớ xuất quân, cũng không thể công khai vòng qua năm châu còn lại đến đánh Tỳ Châu."

Tỳ Châu đã không còn nạn trộm cướp, cũng không có dã vương, tám đại doanh xuất binh truy bắt chính là Tiêu Trì Dã dẫn đầu Cấm Quân, Thẩm Trạch Xuyên nhiều lắm cũng chỉ là "Đào phạm", Tỳ Châu cũng nhiều lắm là " Chứa chấp đào phạm". Chu Quế không có không lộ liễu mà treo cờ làm phản lên, hắn vẫn là " Châu phủ" của Tỳ Châu, nhắm mắt làm ngơ với mệnh lệnh của Khuých Đô, đều có thể mượn đường xá xa xôi đến để thoái thác, chỉ bằng điểm nầy, Thích Trúc Âm sẽ không có cánh nào tấn công Tỳ Châu – trừ phi nàng mượn danh nghĩa một chuyện để tiêu diệt, vượt binh đến phía tây Tỳ Châu, lại dùng lý do mượn đường hợp lý mà tiến vào Tỳ Châu. Nhưng như vậy sức lục binh lực, nhu cầu tri trả quân lương sẽ tăng gấp đôi, Khuých Đô chưa chắc đã cho tiền để đánh. Biện pháp tốt nhất vẫn là khiến cho tám đại doanh xuất binh, có sự trợ giúp lương thực của Đan Thành, còn rất gần nhau, lại có thể mượn lý do truy bắt Thẩm Trạch Xuyên để khai chiến với Tỳ Châu, nhưng Hàn Cận quá vội vàng, không chỉ bị Tiêu Trì Dã đánh tan, còn bị Tiêu Trì Dã đánh cho choáng váng, làm cho tám đại doanh co đầu rút cổ mà quay về.

Nhưng mà tình trạng này không thể kéo dài.

Bởi vì tám đại doanh ắt sẽ quay trở lại, đợi khi ba phương Khuých Đô tiến vào ổn định, bộ binh sẽ trọng tuyển chủ tướng. Vì đề phòng tình huống này, Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên mua khu vực săn bắn Bắc Nguyên từ tay Chu Quế, dùng để làm doanh địa của Cấm Quân. Cứ như vậy, hai vạn Cấm Quân chính là lá chắn phía tây của Tỳ Châu, đặc biệt dùng để chống đỡ tám đại doanh. Nhưng đồng thời, Cấm Quân chỉ cần đến biên giới Tỳ Châu, Thích Trúc Âm lý do phản quân để trực tiếp tiến lên phía Bắc tấn công Tỳ Châu.

Vì vậy Thẩm Trạch Xuyên không nóng lòng diệt trừ Dực Vương Phàn Châu, y muốn cho Dực Vương trở thành điểm ngọn núi giữa y mà Khải Đông, nhưng y cũng không thể để Dực Vương ngạo mạng được.

" Ta từng đề nghị Đồng Tri phải nhanh chóng nắm lấy Phàn Châu, hiện giờ đã không phải là thời cơ tốt." Trà trong tay Diêu Ôn Ngọc đã lạnh, hắn nói: "Đồng Tri muốn dưỡng Dực Vương, trước tiên phải chặt đứt cánh tay đang chìa ra cho hắn ở phía Bắc."

" Mấy tháng trước," trong mắt Thẩm Trạch Xuyên một mảnh thư thái, " Lôi Kinh Trập bị Sách An đuổi về Lạc Sơn, trở thành mục tiêu công kích, không thể lại ra lênh cho bọn cướp, làm cho Lạc Sơn rối loạn, bên trong các phái trở mặt thành thù. Hiện giờ Dực Vương muốn cùng Lạc Sơn liên minh, Lôi Kinh Chập vốn một lòng Đông Sơn tái khởi sẽ không bỏ qua cơ hội này."

Diêu Ôn Ngọc ánh mắt khẽ động, nói: "Ý của Đồng Tri là..."

Thâm Trạch Xuyên bỗng chốc mở quạt ra, che nửa mặt, ánh mắt mỉm cười, thong thả mà nói: " Ta muốn giúp hắn một tay."

Ngoài cửa sổ gió nổi lên, nhìn trời như muốn mưa.

Hàn Cận dùng mười ngón tay cào tường, hắn ở trong ngục của Tỳ Châu đợi đã được ba tháng, gầy đến không nhận ra người, còn bị người ta nhục mạ. Lúc đầu hắn chịu không nổi, chỉ biết khóc, theo thời gian hắn dần chết lặng.

"Ăn cơm." Cai ngục dùng thìa gỗ chọc và gõ cửa từng cửa ngục, quát lớn: "Ăn cơm!"

Bọn họ rành việc này, có thể nhanh chóng múc ra canh, cầm chén úp đầy, không rớt một giọt nào. Hàn Cận nghe tiếng, vội vàng tiến đến cửa lao trước mặt, duỗi tay với bát. Ai ngờ quản ngục đi đằng sau một cước đá bay bát cơm, nước mỳ và cơm hỗn lộn lăn trên đất.

Hàn Cận đói đến mức dạ dày lên men, hắn quỳ xuống lấy tay vớt cơm trên đất, liều mạng bỏ vào miệng. Bên trong đất cát hỗn lộn, đem bàn tay bẩn cào tường bảo vào miệng.

Trong lúc gắng sức, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi chân dừng bên ngoài cửa lao.

Hàn Cận cản thận nâng mắt, trốn tránh nhìn ra bên ngoài.

Cao Trọng Hùng nào biết Hàn Cận sẽ biến thành cái dạng này, hắn vốn chỉ định đến nhìn một chủ cũ một chút.

Hàn Cận là đệ đệ của Hàn Thừa, ở Khuých Đô cũng được xem như là công tử phong lưu. Hắn thay Hề Cố An đảm nhiệm Tống độc Tám đại doanh, ở quan mương án cũng từng xuống qua nước, lúc ấy còn rất kính trong Tiêu Trì Dã.

Cao Trọng Hùng cổ họng khô khốc, hắn mấy lần muốn mở miệng, đều nói không ra lời.

Hàn Cận kinh ngạc mà nhìn Cao Trọng Hùng, chợt đánh sau gày mình, bắt lấy lan can, khóc nức nở mà hỏi: " Ca ca ta đến rồi sao? Là ca ca ta đến rồi phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top