Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 164: Mặt trời mọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người rõ ràng chỉ kém một chút nữa thôi, Tiêu Trì Dã chăm chú nhìn Thẩm Trạch Xuyên, ánh mắt xuôi theo mặt của y đến đôi môi mỏng của y, khàn khàn mà nói: " Anh rất yêu em."

Thẩm Trạch Xuyên run lên một cái, đó là bị run rẩy đến ngã gục. Y trong bóng tốt, như là bị bóng đêm bắt lấy, cho dù là bao phủ dày đặc, cũng là quấn quanh Tiêu Trì Dã. Y bị nắm rất chặt, thế nên những thứ trong mắt đều không cần che đậy mà lộ ra trước mặt Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã tới gần, đây là gần giống như giằng co mà hôn, hắn ác ý, như muốn cắn nát mà nỉ non: " Anh rất yêu em."

Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy mình cũng bị Tiêu Trì Dã nói đến hỏng rồi, những lời này đã giết y rất nhiều lần. Về điểm ngụy trang này y không có chỗ nào có thể ẩn nấp, chỉ còn sót lại ' Thẩm Trạch Xuyên' bị xé trần trụi trước mặt Tiêu Trì Dã. Đây là Thẩm Trạch Xuyên mà chính mình cũng không thể tự nhìn thẳng vào, tất cả những cái mà giả nhân giả nghĩa, gian xảo, nham hiểm độc ác đều bị cuốn vào trong sóng chiều của dục vọng.

Thẩm Trạch Xuyên thở dốc.

Chữ yêu này nghĩa là không hề giữ lại.

Tiêu Trì Dã làm đôi mắt của Thẩm Trạch Xuyên ẩm ướt, thời điểm đem Thẩm Trạch Xuyên chặn ở cạnh bàn, cái loại cảm giác bị lấp đầy chạy nhanh trong cơ thể, làm cho Thẩm Trạch Xuyên nhỏ giọng mà nức nở, không có kiêng dè mà lưu luyền độ ấm của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã buộc hai cổ tay của Thẩm Trạch Xuyên, từ thắt lưng kia hướng lên trên chính là đường cong, hắn ỷ vào thân cao mà ngăn lau đi giọt óng ánh đang chảy xuống này, ra vào là dùng lực tuyêt đối, giống như muốn đem bốn chữ 'anh rất yêu em' đóng vào thân thể của Thẩm Trạch Xuyên, in vào trong máu thịt của y.

Ngọc Châu bị mài đến sáng bóng lên.

Quân trướng bên ngoài còn có tiếng bước chân của đội tuần tra, cách đó không xa có người đang nói chuyện hài, tiếng gió thổi vi vu. Nhưng đó là một thế giới khác, thế giới đó không thuộc về Thẩm Trạch Xuyên, y chỉ có thể nghe thấy tiếng bàn bị đụng đến nghiêng ngả, nghe thấy tiếng sóng chiều liên tiếp của giao hợp, nghe thấy nhịp tim của Tiêu Trì Dã.

Mỗi một lần vào đều là " Anh rất yêu em."

Điều này làm cho Thẩm Trạch Xuyên không thể chịu nổi, y muốn tràn ra, bất kể là âm thanh hay thứ gì đó khác. Y run rẩy, thậm chí không thể đứng vứng, y tại cực hạn mà trong nghẹn ngào dò ra ngón tay, trong sự trói buộc mà nhẹ nhàng khều góc áo Tiêu Trì Dã.

Một cái khều này, khều đến trái tim mềm mại kia của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã hôn sau gáy, giống như ngậm Thẩm Trạch Xuyên. Rõ ràng hắn hung ác như vậy, rồi lại ôn nhu như thế này, Thẩm Trạch Xuyên ngửa về phía sau mà gối lên Tiêu Trì Dã, thắt lưng cách ra tạo thành một đường cong xinh đẹp, phía dưới lại cùng Tiêu Trì Dã chặt chẽ mà kết hợp.

Tiêu Trì Dã gỡ trói tay xuống, Thẩm Trạch Xuyên vịn mép bàn, nhưng mà y dường như buông ra, trong lúc đong đưa mà dùng hết khí lực, sau đó với đến cánh tay của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã cổ họng mơ hồ mà lạc mất một tiếng, ghé vào bên tai của Thẩm Trạch Xuyên mà hôn rồi lại hôn, giống như giục giã Thẩm Trạch Xuyên, cũng giống như là khen ngợi Thẩm Trạch Xuyên vậy.

Có giọt nước mắt nơi khóe mắt của Thẩm Trach Xuyên rơi xuống, y ẩm ướt mà thu lại ánh mắt, dùng khắc chết lớn nhất mà nhẹ giọng run rẩy: " A Dã."

Tiêu Trì Dã vùi đầu vào bên gáy của Thẩm Trạch Xuyên, hắn say như chết, cả ngày bị cái tên xấu xa này tùy tâm sở dục niệm tên, mỗi một chữ như là mời gọi hắn. Hắn cọ xát, giống như tỉnh ngủ, tự nhiên vậy mà đáp: " Hử?"

" Sách An," Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, kề sát vào miệng Tiêu Trì Dã, gần như ngây ngô gọi, cũng giống như bi bô tập nói, " Em, rất, yêu, anh."

Cái tay không nghe lời của Tiêu Trì Dã lại không có đứng đắn nắm lấy thắt lưng kia, miệng lưỡi hắn khô khốc, gian nan mà rút ra, nhanh chóng đem Lan Chu của hắn bế lên khỏi mặt đất, bước vài bước đến giường,, đem xoay người lại.

Tiêu Trì Dã kéo tay của Thẩm Trạch Xuyên, hôn y thật sâu, lại tiến vào thật sâu. Bọn họ mặt đối mặt, đem những biểu tình khó khăn nhất và say mê nhất trên khuôn mặt của nhau tất cả đều thu hết vào trong ánh mắt. Tiêu Trì Dã vuốt mái tóc ướt sũng của Thẩm Trạch Xuyên, giữa hai người không có khe hở, ngay cả những cái không hoàn hảo cũng phù hợp với nhau.

Bọn họ bí mật mà thân mật, tận tình vui thích.

Trong tiếng gió thổi tại nơi giao chiến địa, mồ hôi chảy không ngừng.

Giờ mẹo canh ba, Tiêu Trì Dã cõng Thẩm Trạch Xuyên đi trền đồng cỏ hoang sương giá.

" Lâu quá," Thẩm Trạch Xuyên giữ cổ áo, vùi vào lưng của Tiêu Trì Dã, nũng nịu mà nói: " Chạy đi anh."

" Mệt chết anh." Tiêu Trì Dã xốc Thẩm Trạch Xuyên lên một chút.

Thẩm Trạch Xuyên ngón tay nắm lấy bím tóc nhỏ giấu ở cổ áo của Tiêu Trì Dã, nói: " Mệt chết em rồi này."

Trời còn sớm, Đông Sơn mạch chặn một chút tầm nhìn. Gió rất lớn, hai người che cùng một cái áo khoác. Sắc trời còn chưa sáng, bọn họ đã đi Sa Nhất doanh rồi. Phía bắc có chòi canh nhỏ, từ lâu đã không dùng, Tiêu Trì Dã muốn đưa người đến đây.

Hai người đắp cùng một cái áo khoác, chen cùng một chỗ, ngồi trên chòi canh cũ, mắt hướng về phía đông cùng đợi mặt trời mọc.

" Anh tưởng em đến cầu hôn cơ," Tiêu Trì Dã đem đầu của Thẩm Trạch Xuyên nghiêng qua đặt lên trên vai mình, " Anh đợi mà sắp già đến nơi rồi."

Thẩm Trạch Xuyên sợ lạnh, gió lại quá mạnh, hắn vươn nửa ngón tay, khều khều cái áo khoác, sau đó lại chui vào, hận không thể đem cả người vùi vào ngực Tiêu Trì Dã tránh cơn gió kia.

" Đợi anh đến lúc tám mươi tuổi em lại đến." Thẩm Trạch Xuyên nói, " Cha anh cũng không chém em được nữa."

Tiêu Trì Dã cánh lớp áo khoác, đem cằm đặt trên trên đỉnh đầu Thẩm Trạch Xuyên, nói: " Tốt xấu gì cũng là quân phủ, tinh thần bỏ trốn vẫn phải có chứ." Hắn suy ngẫm, tiếp tục nói: " Cha là thích em đấy."

Thẩm Trạch Xuyên muốn có một đội kỵ binh nhẹ ám sát, thật sự là để đưa tới ven sống tuyến Trà Thạch thôi sao? Đội ngũ như vậy không yêu cầu sự tự kiểm soát của ai cả, bởi vì nó rất dễ sử dụng. Vì muốn thành lập đội ngũ như vậy, Thẩm Trạch Xuyên đã chuẩn bị bao lâu? Y hao tổn tâm tư mà đạt được, lại quay lại vấn đề ban đầu, đội ngũ này còn có thể tiếp tục đặt ở ven sông tuyến Trà Thạch? Thẩm Trạch Xuyên thật sự chỉ muốn dùng bọn họ ở ven sông tuyến Trà Thạch thôi sao? Đây là con dao giết người tùy tiện, nó cùng với một phần đen tối khác của Thẩm Trạch Xuyên phản chiếu lẫn nhau.

Nếu không có Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã kéo áo khoác xuống một chút, để lộ Thẩm Trạch Xuyên ở bên trong. " Đến rồi."

Thẩm Trạch Xuyên để lộ đôi mắt nhìn về hướng đông, Tiêu Trì Dã trực tiếp nâng cằm y lên.

Phía chân trời mây cuồn cuồn, gió ngang ngược thổi trong đất trời tối mờ, tiếp theo đó, ánh sáng vàng xé rách khe hở, tựa như những mũi tên phát sáng xuyên qua tầng mây. Dải mây đẩy sang một ngày mới, giống như mang theo hàng ngàn sức nặng, đem dòng mây kia nghiền thành bọt sóng, hào hùng khí thế mà nhô lên. Hàng triệu mẫu đồng hoang thoáng chốc được điểm sáng, sương mỏng tan ra, ánh sáng lóe ra rọi xuống mặt đất, đám cỏ khô giống như hồi quang phản chiếu, tiếng sóng triều rõ ràng bên tai.

" Tiêu Sách An." Thẩm Trạch Xuyên gọi tên.

Tiêu Trì Dã chọc vào má y.

Thẩm Trạch Xuyên nắm lại, lộ ra vết màu đỏ ở hai cổ tay, y dường như đang nghĩ cái gì đó.

Bầu trời đang tỏa ra những con sóng vàng rực rỡ, giống như giấy Tuyên Thành nhúng nước màu xanh, không bao lâu liền thấm ướt khắp trời. Tuyết trắng mênh mông trên đỉnh núi Hồng Nhạn hòa cùng với mây trắng xóa trên bầu trời, hùng ưng lượn vòng quanh kêu vài tiếng, Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã trong gió bị nhuộm đầy ánh vàng.

Gió rất lớn, Thẩm Trạch Xuyên có cảm giác bị thổi đi.

Nhưng có Tiêu Trì Dã vững vàng mà chắn ở phía sau hắn, từ từ cầm tay y lên.

" Em có thể làm bất cứ chuyện gì," Tiêu Trì Dã thì thầm, " Có anh ở đây em sẽ không bị ngã."

Tác giả nói suy nghĩ của mình: Hôm nay đau bụng, viết rất chậm, lại còn ngại ngùng, còn khoảng hơn một nghìn từ nữa chương sau bổ sung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top