Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 183: Cá nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Trạch Xuyên đi xa, Đinh Đào và Lich Hùng cũng không ở nhà, Kỷ Cương ở trong nhà cô đơn, mỗi ngày chỉ có thể đun nước pha trà đem chim đi dạo bộ. Tay nghề nấu nướng của ông rất tốt, thay Thẩm Trạch Xuyên chiếu cố Diêu Ôn Ngọc, trên dưới đều chuẩn bị có tâm, qua nửa tháng, khí sắc của diêu ôn ngọ tốt hơn rất nhiều.

Khi đẹp trời, Kiều Thiên Nhai cùng Diêu Ôn Ngọc đi phơi nắng, hắn thu thập được nhiều sách cũ, Diêu Ôn Ngọc ngay tại trong viện xem qua.

Diêu Ôn Ngọc hoạt động không được tiện, trước khi ngủ tắm rửa đều là Kiều Thiên Nhai làm giùm. Nhưng khi Kiều Thiên Nhai lau qua một hồi, phát hiện bên tai hắn đỏ ửng, ở trong phòng tắm chưa bao giờ nhìn thẳng vào mình. Chỉ có lúc này, Kiều Thiên Nhai mới có thể tìm được phác ngọc Nguyên Trác trong mùa xuân tháng tư.

Bọn họ ky thực rất ít nói chuyện với nhau.

Ngoại trừ khi bàn bạc công việc Diêu Ôn Ngọc rất ít khi mở miệng, bình thường đều ngồi im lặng. Hắn giữ một bàn cờ, mỗi ngày đều nghiền ngẫm suy nghĩ, một ngày chính là thường xuyên vân mê quyển sách bên tay, sáng sớm nhìn đến nơi nào đó, buổi tối đến cũng vẫn nhìn về nơi nào đó. Hắn ban đêm miên man, hia chân cũng không phải là chết lặng, chúng luôn luôn đau đớn, chỉ lúc Kiều Thiên Nhai đánh đàn mới dễ chịu một chút.

Diêu Ôn Ngọc ngủ trong tiếng đàn reo, tựa như mình đang ngồi giữa khoảng mưa phùn.

Kiều Thiên Nhai uống rượu ít đi, hắn đem râu cạo sạch sẽ, gối cánh tay ngửa ngừa nằm trên ghế, thời gian ngẩn người trước cửa sổ càng nhiều. Diêu Ôn Ngọc tình cờ quan sát hắn tỷ mỉ, phát hiện hắn như vậy càng làm tôn thêm sương núi và sương mù ngoài của sổ, hiện ra rất bình yên, tựa như quên hết nhưng gió mưa nơi giang hồ, từ Thiên Nhai khách biến thành cây tùng dưới ánh trăng.

Diêu Ôn Ngọc cũng không gọi Kiều Thiên Nhai, người mà Kiều Thiên Nhai cần đón gió thổ bay bụi trần. Khi hắn say rượu thì vui cười tức giận mắng, múa kiếm vui vẻ, khi hắn tỉnh rượu lại chỉ là một bóng ảnh cô đơn, người đầy lạnh lẽo. Bọn họ giống như ngọc bích sứt vỡ ở cùng nhau, bù trừ cho nhau, chắp vá một thời phong lưu.

"Gần đây Phàn Châu thực sự yên ắng," Cao Trọng Hùng nồi ở bên bếp lửa hơ tay, " Dực Vương biết được tin tức của Đôn Châu, lúc này giống như chim sợ cành cong."

" Đường đội quân về phải đi qua phương bắc của Phàn Châu, lại gần như vậy, Dực Vương hiển nhiên là phải sợ rồi." Chu Quế uống một ngụm trà nóng.

" Ta là nghĩ không hiểu," Cao Trọng Hùng nói, " Phàn Châu tứ phía đều là địch, Dực Vương cứ như vậy mà dựng cờ tạo phản, thật giống như là muốn chết lắm rồi."

" Dực Vương ở Phàn Châu tự xưng là 'Đại Dân', không chỉ đem nha môn Phàn Châu ra sửa chữa trước tiên, còn ở trong trắng trợn vơ vét mỹ nhân, muốn chọn phi." Chu Quế cảm khái nói, " Nói hắn muốn tham gia tranh giành, không bằng nói hắn muốn tận hưởng thú lạc trước mắt."

Thời điểm Dực Vương khỏi dậy, không nghĩ tới Thẩm Trạch Xuyên nhanh như vậy. Hòe Tỳ Trà đều có thể phá hỏng hắn đi mở rộng toàn bộ tây bắc, hắn không thể mạnh bằng Thẩm Trạch Xuyên, cũng không có nhiều người dưới trướng như vậy. Lúc đầu hắn chỉ là chịu không nổi nạn trộm cướp mới đứng lên khỏi nghĩa, người mang theo đều là láng giềng ở chỗ ở. Hiện tại hắn phong một tên giết mổ ở Phàn Châu làm Đại soái binh mã, quan văn đều là bô lão nông thôn. Mỗi ngày khi vào triều, tấu chuyện đều là ai đoạt ai con lừa, ai trộm chồng của ai.

"Theo ý của Phủ Quân," Cao Trọng Hùng nói: " Dực Vương tạm thời không thể đánh, chúng ta để cho hắn sống đến năm sau. Dực Vương cũng biết mình vô lực chống cự, cho nên tìm sự giúp đỡ của Lôi Kinh Chập. Nhưng hôm nay Lôi Kinh Chập đã chết, hắn tứ cố vô thân, cũng bị dọa đến chết rồi."

" Dực Vương chung quy không phải là cái khiên sắt," Chu Quế nói, " Đối với Thích Trúc Âm, phải nghĩ biện pháp khác. Nguyên Trác thấy thế nào?"

Diêu Ôn Ngọc lấy lại tinh thần, trong tay còn bưng trà nóng. Hắn nói: " Ta đoán Thích Trúc Âm chậm chạp không xuất binh dẹp loạn Trung Bắc, không chỉ bởi vì lục quảng bạch chạy chốn."

Chu Quế ' a' một tiếng, nói: " Chẳng lẽ còn có nguyên do khác sao?"

"Khi Hoa Thích đại hôn, thế tử phi Ly Bắc tự minh đi đến Khải Đông tặng lễ, chính là vì để đón phụ thân về. Thích Trúc Âm bất chấp cơn giận lôi đình của Khuých Đô mà bằng lòng bảo vệ Lục Bình Yên, ngoại trừ vì tình ra, e là vẫn cấp cho Ly Bắc một cái thái độ." đầu ngón Diêu Ôn Ngọc ấm lại, " Nhin bản đồ trước mắt, nếu Thích Trúc Âm để cho Khuých Đô tùy ý chỉ huy, lên phía bắc dẹp loạn Trung Bắc, cô ta nhất định một mình gặp phải hai chiến trường. Sau khi thu phục Trung Bắc, nếu Khuých Đô lệnh cho cô tấn công Ly Bắc, chiến trường phương bắc kia sẽ gặp nguy hiểm. Một khi Ly Bắc thiết kỵ sụp đổ, cô sẽ trở thành phòng tuyến cuối cùng của Khuých Đô. Binh mã trong ta cô toàn bộ phải vào chiến trường, ưu thế về địa lý của Khải Đông không còn tồn tại nữa, đến lúc đó chỉ có thể miễn cưỡng mà gánh."

Cao Trọng Hùng bỗng nhiên hiểu ra, nói: " Nói như vậy, cho dù cuối cùng Thích Trúc Âm có thể đánh bại A Mộc, cô ta cũng không có thừa lực để chống lại Khuých Đô."

Diêu Ôn Ngọc gật đầu, nói: "Thủ Bị Quân Khải Đông là dựa vào Thích Trúc Âm, nếu cô không còn những binh mã đó, Khuých Đô sẽ có thể dễ dàng loại bỏ cô."

Chu Quế thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cuối cùng chỉ có thể nói: " Đại soái thông minh biết nhìn xa trông rộng, Nguyên Trác thế nào mà đoán ra được vậy? trước tháng tám, khi Phủ Quân còn ở đây, chúng ta đề cho ràng Thích Trúc Âm sẽ đến."

" Ta cũng là sau khi Hoa Thích đại hôn mới đoán được," Diêu Ôn Ngọc nói, " trước hôn sự Đại soái lấy cớ Biên Quận không có người trấn thủ, không có lập tức lên phía bắc, để cho Hầu gia về đến Ly Bắc. Thái hậu phái Hàn Thừa đưa đi dâu, cũng có ý thúc giục cô, nhưng mà sau hôn sự Đại soái vẫn đóng ở Biên Quận không có hành động gì."

Thái hậu muốn thuyết phục Thích Trúc Âm xuất binh, lợi thế vẫn chưa đủ. Trong tay bà ta là con bài cuối cùng chưa lật chính là Hoa Hương Y, đã đánh ra ngoài rồi, kết quả Thích Thì Vũ trúng gió, quân bài này thành bỏ đi. Tất cả đám người do Thái hậu đứng đầu đều phải âm thầm căn răng, hận tại sao Thích Trúc Âm không phải là nam nhân.

Bọn họ đang vây quanh nói chuyện, Kiều Thiên Nhai bỗng nhiên vén mành, nói: " Phủ Quân đã trở lại."

Chu Quế và Cao Trọng Hùng lúc này đứng lên, Cao Trọng Hùng muốn giúp Diêu Ôn Ngọc đẩy xe, bước chậm đến, bị Kiều Thiên Nhai tự nhiên mà tiếp lấy. Mành kia nhắc lên, kiểu thiên nha liền giúp Diêu Ôn Ngọc ra ngoài.

Phí Thịnh ở trên đường rất cẩn thận, nhưng lúc này sắp đến tháng chín, Thẩm Trạch Xuyên gối lên Tiêu Trì Dã cũng không ngăn được cái lạnh ập đến, lại lần nữa bị bệnh. Y bị sốt đến mê man, giống như đem tất cả những thong dong ở Đôn Châu cũng đốt cùng theo vậy.

Chuyện Đôn Châu chiêu mộ Thủ Bị Quân là chuyện rất quan trọng, nhóm phụ tá đều ở trong thư phòng đợi một ngày, Thẩm Trạch Xuyên nằm trên giường vẫn nhớ chuyện này.

" Mang sổ sách Đôn Châu giao cho Nguyên Trác," Thẩm Trạch Xuyên hai má đỏ ửng, đặt tay che mắt, thảo luận trong mờ mịt, "Thành Phong bên cạnh phò tá, đêm nay trước hết dự tính quân phí, muộn nhất là hai ngày sau đưa qua cho Đạm Đài Hồ."

Tiêu Trì Dã đỡ y, ôm lấy y dơ tay vén mái tóc ướt ướt của y, thấp giọng nói: " Anh nhớ mà."

Thẩm Trạch Xuyên không nghĩ Tiêu Trì Dã sẽ đi, nhưng sự tình đều cấp bách, tình hình Đoan Châu không rõ lắm, biên sa kỵ binh là tai họa ngầm , chuyện phòng ngự của Đôn Châu một khắc cũng không thể chậm trễ. Y thu lại suy nghĩ nhìn Tiêu Trì Dã, nói: " Tý phước nói với Kiều Thiên Nhai, hắn biết cách làm thế nào."

Tiêu Trì Dã " Ừm",nhìn Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt lại, lại đợi một lúc lâu sau, nghe thấy hô hấp Thẩm Trạch Xuyên vững vàng, mới nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, đi ra ngoài. Khi hắn bước xuống thềm nói với Phí Thịnh: " Khi thuốc sắc xong gọi Phủ Quân dậy, phải để em ấy uống hết."

Mặc dù về nhà rồi, thuốc của Thẩm Trạch Xuyên vẫn do Phí Thịnh tự mình sắc. Phí Thịnh đi theo Tiêu Trì Dã vài bước, gật đầu trả lời.

"Khi sư phụ đến, nếu Phủ Quân tỉnh , mời sư phụ vào, nếu Phủ Quân chưa tỉnh, trước hết mời sư phụ trở về." Thần Dương khoác áo lên vai Tiêu Trì Dã, khi mặc áo lông cừu cũng đồng thời nói: " Sư phụ nếu hỏi chuyện ở Đôn Châu, ngươi đừng nhắc đến Phủ Tiên Đính, khi ta quay về tự mình sẽ nói với sư phụ."

Tiêu Trì Dã đứng yên, nhìn sắc trời.

"Giờ hợi ta sẽ trở về." khi hắn bước đi, còn nói: " Thuốc sắc xong rồi nhớ cho thêm đường, đổi chút mật ong cũng được..."

Âm thanh càng xa, người đã vội vã mà đi rồi.

Tiêu Trì Dã tới thư phòng, mọi người đứng dậy hành lễ, hắn đã ngồi xuống, không nói nhiều lời vô nghĩa. Diêu Ôn Ngọc nhìn thấy sổ sách của Nhan thị ở Đôn Châu, Khổng Lĩnh tinh tế mà đem tình hình ra nói.

Hôm nay nhóm phụ tá không một ai dám hút thuốc, đều ngồi nghiêm chỉnh. Hầu gia ép bọn họ đế mức không ngẩng đầu lên được, cố gắng lời ít ý nhiều mà trình bày sự việc, ngay cả nịnh bợ cũng không dám nói.

Tình hình Đôn Châu phức tạp, quan trọng là với Trà Châu có chút khoảng cách về địa lý, còn phải đi qua Phàn Châu, rất nhiều chuyện cần phải thương nghị ổn thỏa. Chu Quế vốn tưởng Tiêu Trì Dã không quen thuộc địa hình Trung Bắc bằng Thẩm Trạch Xuyên, đặc biệt cho người vẽ một cái bản đồ. Nhưng mà mấy ngày này Tiêu Trì Dã ở Ly Bắc vận chuyển đồ quân nhu đều chạy ra trò rồi, đương nhiên là bản đồ Trung Bắc cũng nhớ rõ rồi, trong lúc nói chuyện không tìm ra được lỗi sai.

Bọn họ ở bên trong thư phòng đốt đèn nghị sự, Thẩm Trạch Xuyên ở trong phòng thì khi tỉnh khi ngủ.

Lúc Phí Thịnh đưa thuốc đến, Thẩm Trạch Xuyên nghe thấy tiếng liền tỉnh. Y uống thuốc, lần này ngay cả kẹo cũng không ngậm, đặt đầu xuống liền ngủ. Phí Thịnh khép cửa, bảo người hầu trong đình viện đổi giày, thị nữ mang khuyên tai trâm tóc đều phải tháo xuống, trong lúc đi không được phát ra tiếng động.

Có lẽ là do quá yên lặng, vì vậy mà Thẩm Trạch Xuyên ngủ rất say, khi tỉnh lại nghe thấy chút động tĩnh ngoài cửa, nghĩ là Tiêu Trì Dã đã về. Kết quả mãi không thấy Tiêu Trì Dã vào, Thẩm Trạch Xuyên liền lại ngủ tiếp. Nửa đêm bị nóng đến tỉnh, phát hiện Tiêu Trì Dã ôm y ngủ đến quen thuộc. Thẩm Trạch Xuyên không cử động, cứ như vậy mà bị áp ra mồ hôi đầm đìa, khi bình minh gần đến mới khôi phục được chút tinh thần.

Thẩm Trạch Xuyên không có sức lực vắt tay qua lưng Tiêu Trì Dã, nhưng lại sờ phải môt mảnh băng gạc, y lúc này liền tỉnh, muốn ngồi dậy xem, bị Tiêu Trì Dã áp trở về.

" Hử?" Tiêu Trì Dã chôn mặt xuống, nặng nề mà nói, "Uống nước?"

Thẩm Trạch Xuyên sờ loạn một hồi dọc theo băng gạt kia, càng sờ càng kinh hãi.

Tiêu Trì Dã đem tay của Thẩm Trạch Xuyên nắm xuống dưới, không cho y sờ loạn nữa, nói: " Ấn chỗ nào đấy? Đau quá."

Hai người nhìn nhau một lát, tiêu trì bỗng nhiên thu cánh tay, sau đó siết chặt lấy Thẩm Trạch Xuyên, làm y không thể động.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn chăm chăm Tiêu Trì Dã, nói: " Không phải nói là đừng đánh nữa sao?"

Y bị ốm đến hốc hác, tiếng lại khàn đặc, cứ như vậy mà nhìn Tiêu Trì Dã, như là chút nữa thôi đôi mắt đã đỏ hoe rồi.

Lần trước sau khi từ Trà Châu về, Tiêu Trì Dã đã nói với Kỷ Cương rằng Thẩm Trạch Xuyên bị thương một lần sẽ đánh một lần. Thẩm Trạch Xuyên ở Đôn Châu lừa hắn, bị hắn phạt đến tàn nhẫn, tưởng là hắn đã tính xong rồi, ai có thể ngờ rằng hắn trở lại nhanh như vậy, chỉ mới ngủ một giấc, đã lãnh đủ roi rồi.

Tiêu Trì Dã gõ trán Thẩm Trạch Xuyên, kề sát y, cảm thấy y như đang bị thiêu đốt, lười biếng mà " Ừm", cả bờ vai lộ ra, trên lưng quấn mấy vòng băng gạc. Tiêu Trì Dã ở đồ đạt long kỳ cùng cáp sâm giao đấu, bị thương cả cánh tay phải, trên lưng cũng để lại vết thương, lúc này mới chồng cũ, thực sự vừa tê dại vừa đau nhức.

Thẩm Trạch Xuyên bị đánh đến đau đớn, chỉ là sờ băng gạt kia, liền đau đến đầu ngón tay co quắp. Tiêu Trì Dã kề sát y, khiến y thở không nổi. Y hận chết Tiêu Trì Dã, nhưng mà y nằm ở đây, chỉ nghĩ lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Y hối hận.

Đinh Đào ngồi ở dưới hiên bên cạnh Lich Hùng lật sợi dây, rầu rũ không vui. Thấy Kỷ Cương dứng dưới hiên nha đã nửa canh giờ, liền kéo góc áo Kỷ Cương, nói: " Gia gia sao lại không ngồi?"

Kỷ Cương còn đang suy nghĩ thất thần, hỏi Đinh Đào: " Có phải ta đánh rất mạnh không?"

Đinh Đào an ủi nói: " Là chủ tử yêu cầu, đều ép đánh thật đau vào, người cũng không có cánh nào."

Kỷ cường tâm trạng bất định mà ngồi xuống, một lát sau, lại đứng lên, nói: " Ta đi lấy chút thuốc."

Phí Thịnh vốn đứng ở hành lang chờ hầu hạ, thấy Kỷ Cương đến, vội vàng đến nghênh đón.

Kỷ Cương nhìn chính phòng, muốn nói cái gì đó, lại nuốt trở vào. Ông đem thuốc đưa cho Phí Thịnh, nghĩ một hồi lâu, hỏi: " Hầu gia và Lan Chu làm việc ở Đôn Châu, cũng là ở cùng một chỗ sao?"

Phí Thịnh trong lòng nhớ kỹ phân phó của Tiêu Trì Dã, trên mặt duy trì bình tĩnh, nói: " Dạ ở bên nhau, Hầu gia và chủ tử chính là như trong sách nói cá nước thâm tình, ai cũng không chia cắt được."

Kỷ Cương thấy Phí Thịnh một cái thản nhiên, thật cảm thấy như mình nghĩ. Cái gọi là bạn thân khó tìm, Lan Chu và Tiêu Nhị lại có quan hệ rất tốt, thân mật đứng bên nhau còn hơn cả bạn bình thường cũng là.... ông không nghĩ tiếp được nữa, chỉ cảm thấy không đúng. Kỷ Cương không thể nghĩ theo hướng kia, ông không muốn dùng những điều đó để phỏng đoán Thẩm Trạch Xuyên. Khi Kỷ Mộ còn sống, bọn họ làm mai cho Kỷ Mộ, Thẩm Trạch Xuyên lúc ấy nói sau này muốn lấy vợ. Vì vậy mà Hoa Phinh Đình còn tìm hiểu rất nhiều nữ nhân, đều là đồng hương, cửa nhỏ nhà nghèo nhưng gần bên nhà, chỉ cần Thẩm Trạch Xuyên thích, bọn họ liền đi đến nhà hỏi thăm.

" Sư phụ?" Phí Thịnh thăm dò gọi một tiếng.

Kỷ Cương giơ tay lên, nói: " Vậy ngươi coi giữ tiếp đi, tối ta lại đến."

Kỷ Cương muốn cùng Tiêu Trì Dã nói chuyện, nhưng mà Tiêu Trì Dã bận quá. Hắn gần như chân không chạm đất, ở chỗ ở và Chu phủ một hồi. Chuyện của Đôn Châu mới xử lý được một chút, thư của Ly Bắc lại đên. Bệnh của Thẩm Trạch Xuyên khá hơn một chút, Tiêu Trì Dã phải khởi hành quay về Biên Bác doanh.

" Quần áo mùa động tháng chín có thể sẽ được đưa đến Ly Bắc, anh sai người ở Biên Bác doanh nhận là được." Thẩm Trạch Xuyên thắt tý phươc cho Tiêu Trì Dã, nói: " Tuyết của Ly Bắc rơi dày lắm phải không anh?"

" Không liên tục." Tiêu Trì Dã nói, " hiện tại thường xuyên là mưa và tuyết, bảo vệ đường là nhiệm vụ quan trọng nhất, phải đảm bảo tháng mười một khi đại tuyết chính thức rơi xuống, đường có thể thông suốt."

" Bảo với Vương Gia rằng đã chuyện quân lương đầu xuân năm sau đã được sắp xếp xong rồi." tay Thẩm Trạch Xuyên dọc theo tý phược mà trượt đén lòng bàn tay của Tiêu Trì Dã, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: " đường từ Đôn Châu đến Biên Bác doanh năm sau cũng sẽ được khỏi công."

Bọn họ muốn đem Trung Bắc và Ly Bắc về cùng một chỗ, làm cho Biên Bác doanh có thể tốc hành đến Tỳ Châu và Đôn Châu, tin túc của Đôn Châu nhất định phải nhanh.

Hai tháng Tiêu Trì Dã cũng chưa thể quay về, hắn thời khắc nhất định phải nhìn chăm chăm vào toàn cảnh Ly Bắc, hơn nữa còn phải tính toán chuẩn bị vật tư dự trữ cho giao chiến địa, để phòng tuyết rơi đầy khiên đường sụp, ngoài ý muốn ngăn đường bị chặn, còn phải làm cho giao chiến địa có đủ viện trợ để không rơi vào khổ chiến.

" Nếu Đinh Đào bướng bỉnh, em cứ phái hắn đi Đại Cảnh, đại tẩu có thể trị hắn."

Tiêu Trì Dã nói xong cúi đầu, đôi tay mang Thẩm Trạch Xuyên dẫm lên chân mình, giữ gáy của y, cùng ý đứng ở chỗ này hôn môi.

Quần áo cọ vào nhau, Thẩm Trạch Xuyên giữa cánh tay Tiêu Trì Dã , tan trong hương vị của hắn.

Tiêu Trì Dã thích Thẩm Trạch Xuyên ngửa đầu như vậy, đó là đòi hỏi, khi chạm vào nhau đều là ái dục bao trùm. Hắn đỡ toàn bộ người Thẩm Trạch Xuyên, có thể thoải mái mà ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên. Vốn chỉ là một cái hôn, nhưng mà hắn không buông lỏng, hai người ở hơi thở lồng vào nhau quấn luyến mơ hồ.

" Anh đã bảo đại tẩu chuẩn bị rồi," Tiêu Trì Dã nói, " Tết năm nay cho Thần Dương đến đây đón em và sư phụ đi Đại Cảnh."

Thẩm Trạch Xuyên trong hôn môi hô hấp ngổn ngang, nói: " Em chuẩn bị lễ...."

Lan Chu ngốc.

Tiêu Trì Dã nâng Thẩm Trạch Xuyên, càng hôn càng hung.

Tiêu Trì Dã tới vội vàng, đi cũng vội vàng. Bầu trời Tỳ Châu đầy mây lượn lờ sương mù giăng lối, hắn đem theo vết thương roi đánh xông mưa đi lên phía bắc. Ba châu Trung Bắc tạm thời an ổn, hắn đem Đạm Đài Hồ đặt ở Đôn Châu, coi như giữ lại một lá chắn cho Lan Chu.

Tỳ Châu tiến vào kỳ nghỉ tạm thời, Thẩm Trạch Xuyên như là thu hồi mũi nhọn, đi xuống ngủ đông. Nhưng rất nhanh, Tiết Tu Trác ở phía xa Khuých Đô sẽ lĩnh giáo được sự ngủ đông này.

Tháng mười lạnh lẽo, Trà Châu nhờ sự giúp đỡ của Nhan thị, mở tiệc ở lầu, mời tất cả thiên hạ anh tài. Cho dù người sơn dã, hay là ẩn sĩ nơi phố sá tấp nập, hễ là có trình độ học vấn, đều được thiệp mời vào tán dóc bàn suông.

Nếu là vô danh tiểu tốt, đương nhiên là sẽ không dậy sóng gió rồi. Nhưng mà lần này chưa đến ba ngày, xe bò lá thuyền đều tham gia, thiên hạ anh tài đừng đàn chen nhau đến.

Bởi vì người gửi thiếp tên Diêu Ôn Ngọc.

1- cá nước thâm tình: mối quan hệ chặt chẽ và quan hệ sau sắc với nhau, như cá không thể thiếu nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top